Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 20




Đêm khuya. Thư Lạc vẫn chưa trở về.

Tôi nhìn thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, nhẹ giọng thở dài. Trong lòng bỗng cảm thấy kích động, tôi nhớ Thư Lạc, nhớ đứa trẻ anh tuấn rạng rỡ như ánh mặt trời kia. Nhớ thanh âm của cậu ấy, nhớ nụ cười của cậu ấy, và cả sự ôn nhu dịu dàng kia nữa.

Tôi bất đắc dĩ cười khổ, lấy màng bọc thực phẩm ra bọc tất cả thức ăn vẫn còn chưa đụng tới cất vào tủ lạnh, nhìn một chút, phát hiện ra đồ uống trong tủ đã hết. Tôi liền mặc áo khoác đi bộ đến siêu thị.

Mua xong đồ từ siêu thị đi ra là vừa vặn mười giờ rưỡi. Mùa đông vào ban đêm, trên đường hầu như không có lấy một bóng người, cứ cách một đoạn lại thấy ánh đèn đường tối mờ âm u lặng lẽ rọi xuống, cảnh vật vô cùng tiêu điều hiu quạnh.

Tôi một tay xách túi đồ một tay đút vào túi áo, một mình đi trên con đường nhỏ vắng vẻ. Gió thổi vào mặt mang theo cảm giác khô khốc lạnh lẽo, tôi rụt cổ lại, bước đi nhanh hơn, nhưng đột nhiên nghe thấy phía sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tôi sững người, cố tình bước chậm lại, tiếng bước chân phía sau cũng chậm lại theo. Tôi nghi hoặc suy nghĩ một chút, cố tình thay đổi hướng đi, tôi rẽ trái đi thẳng vào một con đường khác, thế nhưng tiếng bước chân kia cứ luôn bám sát theo tôi. Tôi bước đi nhanh hơn, người đó cũng tăng tốc, tôi bước chậm lại, người đó cũng chậm rãi bước theo. Cứ thử đi thử lại như vậy, tôi đã xác định được một việc. Tôi nghĩ mình đang bị người khác theo dõi.

Tôi không khỏi khẩn trương. Là cướp sao? Nếu như muốn tiền, tôi có thể đem tất cả tiền mang trong người mà cho hắn, chỉ là cảm giác bị người ta theo dõi thế này thật không dễ chịu chút nào. Hơn nữa tôi không mang theo điện thoại, nếu thật sự xảy ra chuyện nguy hiểm gì thì cũng không thể báo cảnh sát. Bây giờ điều duy nhất mà tôi có thể làm chính là, nhanh chóng quay về nhà.

Tim tôi đập điên cuồng, thấp thỏm bất an bước đi nhanh hơn, đến cuối cùng hầu như là chạy đi, mà tiếng bước chân phía sau vẫn luôn bám theo sau, âm thanh đó ngày càng rõ ràng, càng lúc càng tiến gần tôi hơn.

Tôi chạy đến thở hồng hộc, cả người toát ra mồ hôi lạnh, nhìn thấy phía trước có đoạn gầm cầu tối mờ, tôi bất ngờ dừng lại. Nếu muốn về nhà nhất định phải đi qua nơi này, nhưng nếu như tôi là kẻ cướp đó, tôi nhất định sẽ chọn những nơi thiếu ánh sáng như thế này để hạ thủ. Tôi cảm giác mình giống như con mồi bị dồn đến đường cùng, không có chỗ trốn. Chần chừ hai giây, tôi liền hạ quyết tâm, dốc toàn lực dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy vào, nhưng lại bất ngờ đâm sầm vào người trước mặt, còn chưa kịp phản ứng, bả vai liền bị nắm lấy. Tôi kinh hoảng la lên thất thanh.