Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 46




Sáng sớm ngày thứ hai, không khí ẩm ướt của mùa đông càng trở nên âm u lạnh lẽo khác thường, trong màn mưa phùn mờ mịt giống như một lớp sương mù bao trùm lấy cả khu phố, sở cảnh sát khu T nghênh đón một người đàn ông bước đi lảo đảo, tinh thần uể oải suy sụp, người đó tự nhận mình là hung thủ ám sát An Thế Duy, chủ động đến đây tự thú.

Lặng lẽ ngồi trong một quán cà phê hai mươi bốn giờ, trong lòng vô cùng lo lâu phiền muộn, Mạc Phi cứ im lặng ngồi đó cho đến hừng đông, suốt một đêm không thể chợp mắt, khuôn mặt liền tiều tụy đi trông thấy.

Mạc Phi thẫn thờ cúi đầu, ánh mắt ảm đạm tối tăm, ngây ngốc nhìn ly trà trên bàn đang liên tục tỏa ra hơi nóng. Đối mặt với câu hỏi của người thẩm vấn, anh chỉ đơn giản là gật đầu hoặc lắc đầu, đôi lúc thì trả lời phải hoặc không phải, với những câu hỏi cụ thể hơn, anh chỉ có thể mập mờ suy đoán. Từ đầu tới cuối trong lòng anh chỉ có một ý niệm, đó chính là cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng phải bảo vệ Thư Lạc. Nói thế nào đi nữa, Thư Lạc cũng chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, không thể bởi vì chuyện này mà tiền đồ cả đời của cậu bị hủy hoại. Thư Lạc không thể ngồi tù, không thể có tiền án. Nếu như dùng cuộc đời đã bị hủy hoại của mình để đổi lấy một tương lai tươi sáng cho đứa trẻ đó, anh nhất định sẽ làm, không hề hối hận, cũng không hề oán trách.

Sau một đêm băn khoăn suy nghĩ, Mạc Phi đã có được câu trả lời của mình. Anh tình nguyện thay Thư Lạc chịu tội, tình nguyện thay cậu ngồi tù.

Trong căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp đầy căng thẳng, nam nhân dịu dàng yếu đuối này thẳng thắn đối mặt với “tội ác” của chính mình, không một chút e dè do dự mà thú nhận tất cả. Anh một mực khẳng định, bởi vì ân oán cá nhân, nhất thời kích động liền ám sát An Thế Duy. Còn những câu hỏi cụ thể như là dùng công cụ gây án gì, đâm vào thân thể người bị hại ở vị trí nào, anh đều trả lời giống nhau là lúc đó trời tối quá không nhìn rõ, hoặc là không nhớ rõ.

Đằng đẵng cho tới tận trưa, cuối cùng cũng ghi xong khẩu cung, người cảnh sát trung niên ngồi ở đối diện đã lộ ra vẻ mệt mỏi, ông tháo kính xuống, xoa xoa mũi mình, nhìn bản ghi chép trong tay hơn phân nửa câu trả lời đều là “không xác định “, nhất thời không khỏi cười khổ, nói: “Này anh bạn trẻ, không nên hành động theo cảm tính. Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu khẳng định người ám sát An Thế Duy, chính là cậu?”

Mạc Phi gật đầu. “Đúng vậy, tôi nhận tội.”

Người cảnh sát trung niên lặng yên trong chốc lát, nghiêm túc nói: “Cậu phải biết rằng, An Thế Duy hiện nay vẫn còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nếu như có ý định mưu sát dẫn đến tử vong, cậu sẽ bị xử tử hình.”

Mạc Phi yếu ớt cười, bình tĩnh trả lời: “Tôi biết.”

Người cảnh sát trung niên dường như có điều suy nghĩ, thoáng nhìn Mạc Phi một chút, sau đó thở dài.

Lúc chiếc còng kim loại lạnh lẽo khóa lên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Mạc Phi, vẻ mặt anh vẫn rất bình thản, không hề tỏ ra hoảng loạn, chỉ im lặng đi theo một nhân viên cảnh sát tới một căn phòng chật hẹp không có cửa sổ. Đó là phòng tạm giam dùng để giam giữ nghi phạm, ngoại trừ một chiếc giường bằng ván gỗ cứng rắn, một cái bàn và một cái ghế ra thì không có bất cứ vật dụng gì khác.

Mạc Phi bị giam trong căn phòng đó mười lăm ngày. Trong thời gian đó, người cảnh sát trung niên kia có tới một lần, nói cho anh biết An Thế Duy đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Mạc Phi sau khi nghe xong, cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi, nhưng mà, anh không phải vì bản thân mình, cũng không phải vì An Thế Duy, mà là vì Thư Lạc. Chàng trai trẻ tuổi này cuối cùng cũng đã thoát khỏi tội danh sát nhân tàn ác kia. Thế nhưng sau đó, Mạc Phi bỗng nhiên nhận ra, trong khoảng thời gian anh ở nơi này, ngày nào anh cũng đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, so với thương thế của An Thế Duy, anh tựa hồ lo lắng cho Thư Lạc đang một mình lưu lạc ở bên ngoài hơn. Anh lo lắng không biết cậu có để lộ sơ hở gì rồi lọt vào tay cảnh sát không, thậm chí lo lắng không biết cậu có bị cảnh sát phát lệnh truy nã hay không. Thư Lạc tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể cứ như vậy mà đánh mất đi tương lai tốt đẹp vốn có của mình. Chỉ cần nghĩ đến những điều này, Mạc Phi liền cảm thấy trong lòng đau như cắt, ăn ngủ không yên.

Cho đến ngày thứ mười sáu, khuôn mặt quen thuộc của người cảnh sát trung niên kia lần thứ hai đi tới căn phòng giam giữ Mạc Phi, nhưng lần này, ông lại mở còng tay của Mạc Phi ra, vỗ vỗ vai anh, nói: “Cậu có thể đi.”

“Đi? Đi đâu?”

Người cảnh sát trung niên cười cười, nói: “Đã bắt được tên hung thủ thật sự rồi. Cậu được thả.”

Mạc Phi bỗng nhiên kinh hãi, ngây người vài giây, trong đầu bỗng chốc nóng lên, bất ngờ kích động tiến đến, lớn tiếng giải thích: “Không! Không phải! Các ông bắt lầm người rồi! Người thanh niên đó hoàn toàn vô tội, xin các ông hãy thả cậu ấy ra đi! Bắt tôi là được rồi! Cho dù là chung thân hay tử hình cũng được, xin các ông hãy bắt tôi đi! Tất cả đều là do tôi làm!”

Nói được một nửa, Mạc Phi nhịn không được viền mắt đỏ hoe, thanh âm cũng theo đó mà nghẹn ngào.

Người cảnh sát trung niên kinh ngạc nhìn Mạc Phi, không hiểu sao chàng trai này lại đột nhiên trở nên kích động như vậy, ông nghiêm túc nói: “Thanh niên? Thanh niên gì chứ? Nghi phạm ám sát An Thế Duy là một nam nhân trên ba mươi tuổi đã từng có tiền án.”

Trong chớp mắt, Mạc Phi bỗng trở nên ngơ ngẩn, anh mở to hai mắt không thể tin được, hỏi: “Ông, ông nói cái gì?”

“An Thế Duy bị người ta thuê người mưu sát, mà kẻ đứng ở sau lưng làm chủ, chính là vợ của hắn…”

Những lời nói phía sau Mạc Phi đã không còn nghe rõ nữa, chỉ cảm thấy bên tai đột nhiên ù đi, cả người giống như bị sét đánh, chấn động đến tâm can. Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh của đêm hôm đó, trong bóng đêm lạnh lẽo thê lương, chàng trai ấy đã đau đớn quỳ ở trước mặt anh, đau xót rơi lệ, thống khổ van xin anh tin tưởng…