Bi Thiên

Chương 24: Sống lại




Bầu trời bắc mạc bị huyết sắc chiếm lấy, trên đại mạc vô duyên vô cớ nở lên từng đóa hoa sen đỏ như máu, hoa sen sinh ra ở nơi không có một ngọn cỏ, bắc mạc vốn không có nhiều cây cỏ bây giờ đã đầy cọng cây ngọn cỏ đâm chồi nảy lộc.

Mắt thấy da thịt chó hoang đụng vào hoa sen mà trong nháy mắt trở thành biển máu, cư dân trong thành trấn bắc mặc dồn dập trốn dưới nóc nhà, tránh né hoa sen đang không ngừng lan tràn sinh sôi.

Toàn bộ bắc mặc đều bị xen lẫn giữa hương hoa và mùi máu tanh.

“Sư phụ, con nghĩ chủ nhân ở đó…” Minh Lộ kéo áo Tĩnh Liễu.

“Không được.” Tĩnh Liễu ôm lấy đứa trẻ suy yếu trước ngực, hắn và Minh Lộ đã bị hoa sen vây quanh, đống xương trắng rơi vào giữ bụi hoa, trong tầm mắt của hắn toàn màu đỏ tươi, nếu không phải Huyền Dận còn sót lại một tia lý trí, bọn họ hiện tại có lẽ cũng đã hóa thành biển máu.

“Minh Lộ, ngươi cùng sư phụ cùng nhau chăm sóc tiểu bao tử.” Bởi vì sinh ra trong tình huống như vậy, Tĩnh Liễu chỉ có thể cởi áo ngoài bao lấy bánh bao, đứa nhỏ da dẻ tái nhợt khác thường, giữa chân mày hoa văn màu đỏ càng thêm diễm lệ, hơi thở đứt quãng, nhưng vẫn thủy chung ngoan cường mà hô hấp.

Tĩnh Liễu liếc nhìn Huyền Dận cách đó không xa, y vẫn không động đậy ôm Minh Sùng không còn hơi thở, giống như một bức tượng điêu khắc tinh xảo, toàn thân áo trắng trong bầu trời huyết sắc càng thêm hài hòa.

Còn tiếp tục như vậy, hắn và Minh Lộ cũng khó mà thoát cái chết.

“Oa oa oa! Trời ạ! Cái gì thế này?”

Một giọng nói ôn hòa vang lên.

Từ trong ánh tím quen thuộc xuất hiện hai người trước mặt Tĩnh Liễu, giống như cảm thấy mặt đất đang bị huyết liên ăn mòn, bọn họ cũng không trực tiếp đáp xuống mà là miễn cưỡng bay phía trên.

“Sùng nhi!” Thái quân sau khi nhìn rõ tất cả đi nhanh tới trước mặt hai người, nhìn thấy Minh Sùng khiến hắn nhắm hai mắt lại, sau lại tiếp tục mở mắt tỉ mỉ nhìn Minh Sùng lần nữa mà thở phào nhẹ nhõm.

“Đây chính là sức mạnh của Cổ Thần thiên địa đồng sinh… Ý của thiên đạo là như vậy sao?” Huyền Thiên tử lạnh nhạt nhìn xương trắng chất đầy mà thấp giọng nói.

Thái quân muốn chạm đến Minh Sùng bị một cỗ khí vô hình chặn lại, hắn ổn định thân thể, vừa ngẩng đầu liền đối mặt với tròng mắt đỏ như máu, trên mi tâm của Huyền Dận còn mang theo vệt máu, khuôn mặt tuấn mỹ liền trở nên vô cùng khủng bố.

“Quả nhiên vẫn là nhập ma… Rõ ràng là sắp được làm sạch…” Nghĩ đến trước đây không lâu mới nhìn thấy hoa sen màu hồng nhạt, thái quân bất đắc dĩ cười cười, bây giờ hắn đã không còn nhìn thấy hạch tâm của Huyền Dận, nhưng nhìn huyết liên khắp nơi chắc nó cũng biến về huyết sắc rồi.

“Phải ngăn cản hắn.” Huyền Thiên tử đáp xuống cạnh thái quân, “Hoa sen máu này đã lan tràn ra bắc mạc.”

Thái quân gật đầu, hít sâu một hơi, hét về phía Huyền Dận, “Dừng lại! Huyền Dận! Hắn còn sống!”

Hai con mắt đỏ ngòm từ từ nhìn thái quân, tinh thần áp bức mạnh mẽ khiến hai vị tân thần cảm thấy đau đầu, thái quân đỡ trán tiếp tục nói, “Hắn vốn không phải người phàm, chết đi chỉ là phàm thể, chỉ cần ma nguyên vẫn còn, Sùng nhi liền có thể sống lại!” Hắn dừng lại một chút rồi kêu lớn, “Minh Sùng! Chơi đủ rồi đi ra cho ta! Nam nhân của ngươi mất khống chế rồi! Ngươi không cần đứa nhỏ nữa?”

Tĩnh Liễu cách đó không xa nhất thời trợn mắt ngoác mồm — tình hình thế nào à?

Chỉ thấy một tử quang cầu to bằng nắm tay từ lồng ngực Minh Sùng bay lên, nó thân mật xoay quanh Huyền Dận hai vòng, ở chóp mũi Huyền Dận chọt chọt sau đó bay về phía Tĩnh Liễu, lẳng lặng dừng ở cần cổ bánh bao, đứa nhỏ da vốn nhợt nhạt nhất thời có chút huyết sắc.

“Minh Sùng?” Huyền Dận lầm bầm nhìn nó quang cầu lúc sáng lúc tối như đang hô hấp.

— Ta đã nói sẽ không bỏ ngươi nữa!

Giọng nói thô lỗ quen thuộc truyền tới trong đầu Huyền Dận.

Tròng mắt xinh đẹp chảy ra chất lỏng màu máu, huyết liên trên đất dồn dập tung bay, cánh hoa màu đỏ múa may đầy trời.

“Sức sống của ma rất mạnh, chỉ cần ma nguyên vẫn còn, bọn họ có thể đúc lại thân thể cho mình, năm đó Sùng nhi bị tiên giả tàn sát được phụ mẫu hắn dùng toàn lực che chở ma nguyên cho hắn, đem hơn phân nửa hồn phách tiến vào cơ thể đứa trẻ bị người ta vứt bỏ.” Thái quân đáp xuống mặt đất kéo Huyền Dận, “Bây giờ rút khỏi thân thể phàm nhân, Sùng nhi hiện tại đã trở về chân thân của hắn.”

Nhìn trong mắt Huyền Dận bắt đầu khởi động huyết sắc, thái quân thở dài, “Bây giờ chỉ còn lại ta cùng Huyền Thiên tử là thần. Tiên giả bị tàn sát hết là điều tất nhiên, Ma thần xuất thế cũng là điều tất yếu, bất cứ sự vật gì ra đời hay biến mất đều được tính toán trong thiên đạo.”

Tĩnh Liễu ôm đứa nhỏ hô hấp từ từ vững vàng đưa cho Huyền Dận, ma nguyên màu tím theo hô hấp của đứa nhỏ mà lúc sáng lúc tối, hài hòa tự nhiên.