Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2596: Tùy thời mà động, súc tích lực lượng.​ (2)




- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ ngài có rảnh không? Kim Chính Thiện ở đầu dây bên kia chợt mỉm cười nói.

Lúc này Vương Tử Quân đang đi đến kiểm tra công tác xây dựng cảng hàng không, hắn lập tức mỉm cười nói: - Bí thư Kim, anh có chuyện gì cứ nói.

- Chủ tịch Vương, hai ngày trước người dưới quê có đưa lên cho tôi vài con gà rừng, nếu như buổi sáng ngài không còn sắp xếp gì khác, chúng ta xử lý hai con, để chủ tịch Vương nếm thử hương vị của gà rừng quê hương chúng tôi. Kim Chính Thiện khẽ cười rồi nói.

Vương Tử Quân biết rõ lần này Kim Chính Thiện mời mình tuyệt đối không phải đơn giản là ăn uống no bụng, hắn chợt cười nói: - Tốt, anh nói địa điểm đi, lát nữa tôi sẽ qua.

- Chủ tịch Vương, đường Tây Giao mới mở một nhà hàng, nơi đây có những món ăn khá đặc biệt, tôi chờ ngài ở đó được không? Kim Chính Thiện dùng giọng trưng cầu ý kiến nói.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Tốt, bí thư Kim mà đề cử địa điểm nào thì căn bản là không sai, chúng ta lát nữa gặp mặt.

Tuy Vương Tử Quân vẫn đi cùng người phụ trách hạng mục để kiểm tra công tác, thế nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ đến hạng mục này, chỉ nghĩ đến cú điện thoại vừa rồi của Kim Chính Thiện. Vương Tử Quân không có gì bất ngờ với cuộc điện thoại của Kim Chính Thiện, vì Kim Chính Thiện là bí thư thị ủy Rừng Mật, căn bản càng chú ý đến công tác trong nhiệm kỳ mới này hơn bất kỳ người nào khác.

Nếu như người này không gọi điện thoại cho mình thì như vậy mới là bất ngờ. Thế nên sau khi Vương Tử Quân phát biểu vài lời thì leo lên xe rời đi.

Lần này Trương Tề Bảo cùng đi với Vương Tử Quân xuống kiểm tra công tác hạng mục cũng không ngồi xe riêng, hắn leo lên xe của Vương Tử Quân. Trước khi lên xe thì hắn đã trao đổi chuyện này với Trương Tề Bảo, thế cho nên ngồi ở trên vị trí tay lái phụ.

Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo ngồi phía trước rồi cười nói: - Anh đấy, anh ngồi phía trước làm gì, không phải đằng sau còn ghế sao?

- Hì hì, chủ tịch, đã lâu tôi không được ngồi xe của ngài, tôi là thư ký của ngài, tất nhiên tôi sẽ hoài niệm cảm giác này. Trương Tề Bảo dùng giọng vui đùa cười tủm tỉm nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ Trương Tề Bảo nói như vậy chỉ là lấy cớ, thế nên cũng không lập tức vạch trần, chỉ nói vài câu chuyện. Sau khi nói đến vài chuyện công tác thì Trương Tề Bảo khẽ nói: - Chủ tịch Vương, chuyện ngày hôm qua là tôi không làm tốt công tác của mình, thế cho nên bọn họ...

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Chuyện này cũng không thể trách anh, dù sao tôi cũng là lãnh đạo chủ yếu của bọn họ, có câu con khóc tìm mẹ, bây giờ bọn họ cảm thấy uất ức không tìm tôi thì tìm ai?

Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân không nổi giận thì thở dài một hơi, hắn gật đầu nói: - Chủ tịch Vương, sau khi quay về thì bọn họ cũng đến tìm tôi, bọn họ kiểm điểm bản thân vì sự xúc động của mình, bọn họ nói muốn đi làm kiểm điểm với ngài, tôi sợ ảnh hưởng đến công tác của ngài thế nên mới chuyển đạt thay cho bọn họ.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cung kính báo cáo của Trương Tề Bảo, hắn không khỏi cười cười nói: - Bọn họ cũng chỉ là phản ánh tình huống mà thôi, cũng không làm gì sai, nếu nói kiểm điểm thì hơi quá. Anh cứ nói cho bọn họ cố gắng công tác, còn phương diện khác thì tổ chức sẽ có suy xét.

Tuy Vương Tử Quân cũng không nói sẽ suy xét vấn đề gì, thế nhưng với tài trí của Trương Tề Bảo thì nào không hiểu? Hắn cười cười, đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên.

Trương Tề Bảo nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy. Sau khi nói hai câu thì quay sang nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, vừa rồi Hiểu Bạch gọi điện thoại đến, nói là thư ký trưởng Phương có gọi điện thoại đến, hỏi xem khi nào thì ngài có thời gian, bí thư Sầm có sự việc cần nghiên cứu với anh.

Sầm Vật Cương để Phương Anh Hồ gọi điện thoại cho mình, ý nghĩa của nó là rất sâu sắc. Nhưng Vương Tử Quân cũng không đặt nặng phương diện này, hắn cười cười nói: - Anh gọi điện thoại cho Hiểu Bạch, nói là hai ngày nay tôi có hơi căng, không thể đi được, ngày mốt tôi sẽ gặp mặt bí thư Sầm.

- Vâng. Trương Tề Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó bấm số điện thoại của Triệu Hiểu Bạch, truyền đạt ý kiến của Vương Tử Quân.

Khi xe còn cách nhà hàng khoảng một kilomet, có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chạy chiếc xe Santana đến đón. Người đàn ông kia thấy Trương Tề Bảo ngồi ở hàng ghế trước thì dùng giọng cung kính chào hỏi: - Lãnh đạo, mời ngài đi theo chúng tôi.

Trương Tề Bảo giống như cũng có quen biết người đàn ông kia, hắn khẽ gật đầu với đối phương, ba chiếc xe hợp lại thành một đoàn nhanh chóng chạy đi.

Nhà hàng mà Kim Chính Thiện mời cơm Vương Tử Quân tuy không lớn nhưng cực kỳ yên tĩnh, chỉ cần đưa mắt nhìn từ xa thì sẽ thấy có hàng chục cây cổ thụ che khuất ánh mặt trời, thật sự rất mát mẻ; nhìn gần thì thấy nơi đây có nhiều cây cối trung bình, cành cây tươi xanh, bên dưới cây có nhiều chậu cảnh, bên cạnh là một con đường nhỏ khúc khuỷu quanh co đầy rêu xanh, hai bên đầy hoa cỏ. Vương Tử Quân thầm cảm thấy kỳ quái, đối với mọi người thì Mật Đông là một tỉnh ồn ào náo động, chỗ này xem ra là thế ngoại đào viên khó có được.

Khi Vương Tử Quân xuống xe thì Kim Chính Thiện đang uống trà dưới một tán cây lớn tiến lên chào đón.

- Chủ tịch, tôi còn nghĩ rằng một lúc lâu sau ngài mới đến, không ngờ ngài lại thần tốc như vậy. Trà vừa mới pha, tuy không phải là trà quý thế nhưng lại được chính tay ông chủ làm ra.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt vui vẻ sáng lạn của Kim Chính Thiện mà không khỏi khẽ lắc đầu, không biết bắt đầu từ khi nào mà Kim Chính Thiện ngày càng khách khí với mình, càng ngày càng có bộ dạng của một cấp dưới.

Thật lòng thì Vương Tử Quân căn bản là không thích điều này, thế nhưng hắn là người lăn lộn quan trường lâu năm, hắn không thể nào nói ra được. Vì quan trường là như thế, cần có sự phân biệt và có cách ứng xử phù hợp, chỉ như thế mới có thể tiếp tục được.

Vương Tử Quân ngồi dưới bóng cây mát mẻ dùng ly sứ xanh uống trà thơm, hắn không khỏi cảm thấy rất thoải mái. Hắn buông ly trà rồi cười ha hả nói với Kim Chính Thiện: - Bí thư Kim, anh có một nơi tốt như thế này mà không chịu nói sớm, có phải là sợ tôi đến thường xuyên làm cho chính mình phải móc hầu bao hay không?

- Ha ha, chủ tịch nếu thích thì tôi còn ước gì anh thường xuyên đến đây. Tuy một vài năm chiêu đãi thì tôi chịu không nổi, thế nhưng tôi tuyệt đối nghiêm túc với một tuần đầu ngài đến nơi này. Kim Chính Thiện nói rồi lại châm trà cho Vương Tử Quân.

- Tôi cũng vừa mới biết được chỗ này mà thôi, hai ngày trước người thân ở quê lên chơi, tôi sắp xếp mời cơm nhưng lại được bọn họ đưa đến nơi này ăn những món thôn dã, căn bản là rất tuyệt.

Vương Tử Quân cười cười với lời nói cảm khái của Kim Chính Thiện: - Bí thư Kim, anh trịnh trọng gọi tôi đến như vậy, nếu như không có món gì đặc sắc thì khó mà coi được.

- Chủ tịch ngài cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị tốt tất cả cho ngài rồi. Kim Chính Thiện căn bản rất kích động với lời nói của Vương Tử Quân, hắn nhìn sắc trời rồi nói tiếp: - Bây giờ vẫn còn hơi sớm, chờ ông chủ quán thu dọn xong thì mời chủ tịch nếm thử những món ăn đặc sắc của quê tôi.