Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2598: Cẩu thả.​ (2)




Thân Trường Hỉ rõ ràng là một cao thủ ở phương diện nhìn mặt nói chuyện, hắn hiểu bây giờ trưởng phòng đang chờ mình lên tiếng. Nếu như không phải là vấn đề khó giải quyết, lúc này hắn cũng không đến tìm Uông Thanh Minh.

- Trưởng phòng Uông, đồng chí Lỗ Bính Khỏa của ban số hai hôm nay không đi làm. Thân Trường Hỉ cung kính đứng bên cạnh Uông Thanh Minh rồi khẽ nói.

Thân Trường Hỉ là chủ nhiệm văn phòng, hắn căn bản là người cực kỳ thân cận với Uông Thanh Minh, nhưng hắn lại nắm chắc điều này, khi nào biểu hiện ra trạng thái gì thì cũng cực kỳ phù hợp. Hắn biết rõ nếu là trường hợp khác thì mình có thể biểu hiện thân cận với Uông Thanh Minh, thế nhưng khi tiến vào công tác thì căn bản chưa từng vượt rào, nên cung kính thì cung kính, nên cẩn thận thì cực kỳ tỉ mỉ.

Lỗ Bính Khoa trong miệng Thân Trường Hỉ chính là trưởng ban số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy, ban số hai có thể nói là một ban quan trọng của phòng tổ chức tỉnh ủy, chủ quản tài liệu của cán bộ các thành phố trong tỉnh, rất nhiều chuyện do ban số hai tọa trấn công tác.

Người ngồi trên vị trí lãnh đạo của một ban quan trọng trong phòng tổ chức tất nhiên không phải tầm thường, tất nhiên phải là nhân tài cực kỳ thân cận với Uông Thanh Minh.

Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát mà cũng không mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Thân Trường Hỉ, chờ đối phương nói tiếp. Hắn cho rằng dù là ai thì ngẫu nhiên không đi làm một hai ngày cũng không phải chuyện gì lớn.

Thân Trường Hỉ sở dĩ đến báo cáo với gương mặt ngưng trọng như vậy rõ ràng là có gì đó không bình thường, Uông Thanh Minh đang chờ đáp án của Thân Trường Hỉ.

Thân Trường Hỉ cũng không làm cho Uông Thanh Minh thất vọng, hắn là một vị chủ nhiệm văn phòng cực kỳ hợp cách, hắn căn bản không để cho Uông Thanh Minh chờ lâu mà nhanh chóng nói: - Không thể gọi điện thoại cho trưởng ban Lỗ được, gọi điện thoại đến nhà cũng không có ai nghe máy.

Uông Thanh Minh nghe Thân Trường Hỉ nói như vậy thì chợt nhớ hình như ngày hôm qua cũng không gặp trưởng ban Lỗ. Bình thường thì một tuần Tiểu Lỗ kia sẽ có ba bốn ngày đến báo cáo công tác với mình, hôm nay như vậy là không bình thường.

- À, anh điều tra xem sự việc là thế nào. Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

Nếu như là trước kia thì Uông Thanh Minh sẽ rất chú ý, thế nhưng bây giờ không còn là như trước, dù sao thì nửa giờ sau bí thư Sầm sẽ tổ chức hội nghị văn phòng quyết định hướng đi của tỉnh Mật Đông trong nhiệm kỳ mới.

Bí thư Sầm là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy Mật Đông, là một người nắm giữ đại cục. Còn Văn Thành Đồ, hừ, cho dù bí thư Sầm ném cho Văn Thành Đồ nhiều lợi ích trong nhiệm kỳ mới lần này, thế nhưng người này cũng không đắc tội mạnh mẽ với Vương Tử Quân, tác dụng của Văn Thành Đồ chỉ là cổ vũ mà thôi.

Uông Thanh Minh nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn cảm thấy bí thư Sầm chủ yếu dựa vào mình, trách nhiệm của mình là rất lớn, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ áp lực.

Nhưng Uông Thanh Minh lại nghĩ đến Vương Tử Quân, chủ tịch Vương chỉ sợ còn áp lực và bức bối hơn cả mình. Nói tóm lại thì thế cục bây giờ là một so với ba, Vương Tử Quân căn bản không có bất kỳ ưu thế nào.

Chủ tịch Vương có thể làm gì được? Nếu như mình là Vương Tử Quân, mình nên đối đãi với cục diện này như thế nào? Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà không khỏi cười thầm, thầm nghĩ nếu như mình là Vương Tử Quân, biện pháp tốt nhất chính là chịu đựng không lên tiếng.

Dù sao thì lớn tiếng cãi lại cũng thua, tuy Uông Thanh Minh không thể không thừa nhận Vương Tử Quân là người có năng lực, thế nhưng dù có năng lực mạnh mẽ thế nào thì ở phương diện nhân sự có thể mạnh hơn một người là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy sao?

- Trưởng phòng, đã đến giờ rồi, mời anh đi tham gia hội nghị. Thư ký khẽ đẩy cửa đi vào rồi trầm giọng nhắc nhở Uông Thanh Minh.

Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng, hắn cầm sổ và bút bước đi, thư ký nhanh chóng cầm ly trà đi theo sau.

- Tiểu Lý, cậu không cần phải đi, tôi tự mình đi lấy. Uông Thanh Minh nghĩ đến phương diện mình là người có cấp bậc thấp nhất trong hội nghị văn phòng lần này, hắn cảm thấy lòng kiêu ngạo có chút tổn thương, thế là hắn khẽ gật đầu với thư ký của mình rồi cầm ly trà đi ra ngoài.

Uông Thanh Minh có thể nói là người cực kỳ có quyền uy trong khu văn phòng phòng tổ chức, hắn căn bản không quan tâm đến những thủ hạ đang chào mình, chỉ ngẩng đầu đi ra ngoài.

- Ha ha, trưởng phòng Uông, ngài đi ra ngoài sao? Một giọng nói nhiệt tình truyền đến.

Uông Thanh Minh nghe thấy có người chào hỏi mình thì dừng lại. Hắn thấy Đinh Trọng Cai mặc áo trắng tay ngắn đi ra khỏi chiếc xe vừa mới dừng lại. Những chuyện này dù là lọt vào mắt ai cũng là trùng hợp mà thôi, thế nhưng Uông Thanh Minh cũng không nghĩ là như vậy, hắn biết rõ đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, rõ ràng là Đinh Trọng Cai cố ý sắp xếp như vậy. Uông Thanh Minh cũng không phải chỉ là một hai lần rơi vào tình cảnh này, nhưng bình thường thì hắn đều cố gắng cho người sắp xếp tình cảnh như vậy có chút thể diện. Dù sao thì người ta sắp xếp cũng không dễ dàng, mình cần gì phải không chấp nhất? Nhưng phương diện trùng hợp cũng được Uông Thanh Minh chia làm năm bảy loại, hắn sẽ không keo kiệt nụ cười và sự nhiệt tình của mình đối với những người có tiềm lực, ví dụ như Đinh Trọng Cai là người như vậy. Trong phương án nhiệm kỳ mới của hắn thì chủ tịch Đinh Trọng Cai căn bản là một người tiến lên làm bí thư thị ủy. Lãnh đạo đứng đầu một thành phố căn bản chỉ có thể ngước mắt ngưỡng mộ lên nhìn Uông Thanh Minh, thế nhưng dù sao đối phương cũng là chư hầu một phương, không nên đắc tội vẫn hay hơn.

- À, tôi đi sang thương lượng với bí thư Sầm một vài việc, chủ tịch Trọng Cai có chuyện gì không? Giọng nói ôn hòa của Uông Thanh Minh có vài phần quan tâm, Đinh Trọng Cai lại là người có tâm tư thân cận với Uông Thanh Minh, thế nên hắn càng cảm thấy thả lỏng hơn. Hắn là người nằm trong tầm tay quản lý của Uông Thanh Minh, hắn biết rõ tính tình của Uông Thanh Minh. Trưởng phòng Uông hôm nay khách khí với mình như vậy, tất nhiên hắn sẽ hiểu ý nghĩa của nó là gì. Hắn cười ha hả rồi nói: - Trưởng phòng Uông, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài thế nhưng bây giờ lại không trùng hợp. Ngài xem khi nào có thể bỏ ra vài phút trong lúc công tác bận rộn để tôi có thể báo cáo công tác với ngài?

- À, anh liên lạc với chủ nhiệm Thân, để cho anh ấy sắp xếp chút thời gian, nói là tôi yêu cầu như vậy. Uông Thanh Minh nói rồi vỗ lên vai của Đinh Trọng Cai, sau đó thản nhiên nói: - À, Trọng Cai, anh rất tốt.

Sau khi để lại một câu cực kỳ có ý nghĩa như vậy thì Uông Thanh Minh đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Tuy hắn không quay đầu nhìn gương mặt của Đinh Trọng Cai, thế nhưng hắn có thể tưởng tượng được sau khi nghe mình đánh giá như thế thì gương mặt của người này sẽ đỏ bừng vì kích động.

Uông Thanh Minh tương đối thỏa mãn vì người ta lo lắng được mất vì một câu nói của mình. Hơn nữa một lời nói này của mình rất có thể sẽ làm cho vị chủ tịch này cả tối mất ngủ.