Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2620: Vừa làm người vừa phải làm gương.​ (1)




Sầm Vật Cương từ thành phố Đồng Lục quay về và cảm thấy toàn thân như rã rời. Mặc dù lão là người tọa trấn chỉ huy, dù không làm việc gì thế nhưng cảm giác mỏi mệt vẫn tập kích toàn thân.

"Thời gian không buông tha cho người nào!" Sầm Vật Cương thầm cảm khái một câu, sau đó cầm văn kiện trên bàn nhìn qua một lượt. Phần văn kiện này chủ yếu là báo cáo giai đoạn công tác phòng lụt thắng lợi của tỉnh Mật Đông, bên trong đã chỉ ra nhiều đơn vị và cá nhân có thành tích xuất sắc.

Sầm Vật Cương nhìn thông báo ngoài cảm giác vui mừng còn có vài phần sầu không biết ném đi đâu được. Lão là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, khi các đồng chí cảm thấy vui mừng khôn xiết vì có được thành tích tốt, lão còn phải đứng trên cao nhìn thấy xa. Lão biết rõ thật ra công tác phòng chống lũ lần này vẫn còn tồn tại nhiều lỗ hổng.

Sầm Vật Cương nghĩ đến những phương diện chưa toàn diện mà không khỏi cau mày, tuy lão cảm thấy những vấn đề kia là không quá lớn, thế nhưng Vương Tử Quân sẽ cho rằng là như vậy sao? Lão nghĩ đến gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân, thế là không khỏi nhíu mày càng thêm chặt.

Trong hội nghị động viên bắt đầu công tác phòng chống lụt bão thì Sầm Vật Cương đã cho ra chỉ thị truy cứu trách nhiệm với từng cán bộ, văn kiện đã được đưa xuống cho các thành phố trong tỉnh. Cho dù Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy thì cũng không thể thay đổi xoành xoạch được.

Sầm Vật Cương nghĩ đến hậu quả của văn kiện kia mà tâm tình không khỏi căng cứng, dù sao thì cũng có nhiều người liên quan...

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Sầm Vật Cương. Lão nhìn qua chiếc điện thoại màu đỏ mà không khỏi trầm ngâm giây lát, sau đó nghe điện thoại: - Chào anh, tôi là Sầm Vật Cương.

- Bí thư Vật Cương, tỉnh Mật Đông các anh công tác rất tốt. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm quen thuộc.

Tuy chủ nhân của âm thanh này ở ngoài xa ngàn dặm nhưng Sầm Vật Cương vẫn không tự chủ được đứng thẳng người nói: - Cám ơn lãnh đạo đã khích lệ, đây là những công tác mà chúng tôi cần phải làm, hơn nữa chúng tôi vẫn còn tồn đọng nhiều vấn đề, sau này còn phải bổ sung.

- Ha ha ha, như vậy cũng tốt, có được thành tích cũng không nên dương dương tự đắc, tồn tại vấn đề không sợ, chủ yếu là không sửa chữa mà thôi, đây là phong cách của Sầm Vật Cương anh. Giọng nói trầm ấm bên kia càng thêm hài lòng.

Sầm Vật Cương nghe những lời này mà biết rõ tâm tình của lãnh đạo là rất tốt, lão lên tiếng: - Lãnh đạo nói như vậy làm tôi rất hỗ thẹn, tôi thật ra phải làm kiểm điểm với ngài.

- Dược rồi, chuyện làm kiểm điểm thì các anh cùng nghiên cứu xem xét là được, các anh cần phải tổng kết lại kinh nghiệm cho công tác sau àny. Đây là chuyện của những ngày sau, anh cũng không cần báo cáo với tôi. Đầu dây bên kia dừng lại một chút rồi nói sang chuyện khác: - Khi tôi nhận được thông báo về tình huống của tỉnh Mật Đông các anh, tôi thật sự có chút lo lắng.

- Cũng may là ban ngành tỉnh ủy các anh có sức chiến đấu rất mạnh, vì vẫn còn nhiều công tác chờ các anh xử lý. Thế cho nên khi tôi nghe nói các anh vượt qua cửa ải lần này, tôi không khỏi thở dài một hơi. Sầm Vật Cương nghe lãnh đạo cảm khái thì căn bản thầm nghĩ không phải chỉ mình ngài thở dài một hơi, ngay cả tôi cũng thở dài một hơi, khi đó trái tim của tôi như nhảy lên cuống họng.

- Tổ chức căn bản thấy rõ biểu hiện của Mật Đông, bí thư Lâm cố ý khen ngợi các anh, hy vọng các anh không ngừng cố gắng cho ra thành tích. Lãnh đạo khen ngợi làm cho Sầm Vật Cương có hơi đỏ mặt. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là người nắm công tác này, dù lão không gây thêm phiền toái thế nhưng cũng không có gì là giúp đỡ quá lớn.

Bây giờ lãnh đạo khen ngợi trên phạm vi rộng làm cho Sầm Vật Cương có chút không tự nhiên. Sầm Vật Cương lão gần đây là người làm việc sảng khoái, bây giờ được khen nhờ vào người khác, lão căn bản cảm thấy khó chịu.

Nhưng ngay sau đó trí tuệ chính trị nói cho Sầm Vật Cương biết mình bây giờ không thích hợp chối từ. Dù sao thì bây giờ lãnh đạo gọi điện thoại cho tỉnh Mật Đông, chính mình là người đại biểu cho hình tượng của tỉnh Mật Đông.

- Mong lãnh đạo yên tâm, Mật Đông chúng tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, sẽ cố gắng cho ra thành tích mới. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng khí phách nói.

- Có lòng tin như vậy là tốt, nhưng có lòng tin không cũng không được, cần phải nhìn vào tình hình công tác thực tế. Anh cũng có nghe qua tình huống của tỉnh Tây Tường rồi đấy chứ? Hừ, bọn họ chỉ giỏi ba hoa chích chòe, thực tế lại căn bản không ra gì, không biết bọn họ công tác như thế nào. Giọng nói của lãnh đạo cực kỳ nghiêm khắc, Tây Tường và Mật Đông là hai tỉnh sát bên nhau, rất nhiều phương diện cạnh tranh khá mạnh. Những năm qua Sầm Vật Cương luôn coi Tây Tường là đối thủ của mình, lúc này nghe lãnh đạo phê bình Tây Tường thì đáng lý ra phải cảm thấy vui sướng mới đúng.

Nhưng vì sao bây giờ Sầm Vật Cương lại cảm thấy mình không có chút cảm giác nào là vui vẻ? Có lẽ hai vị lãnh đạo tỉnh Tây Tường cũng có tâm tư như mình, nếu như không phải Vương Tử Quân chú trọng phương diện thủy lợi, chỉ sợ bây giờ mình và bọn họ phải cùng nhau nhận lỗi với lãnh đạo.

- Lượng mưa của Tây Tường bên kia không lớn như Mật Đông các anh, tình hình lại không khác gì nhau, thế nhưng vì sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Đây là vấn đề có liên quan đến ánh mắt lãnh đạo có sâu xa hay không. Cũng may hai tháng qua tình hình phát triển kinh tế của Tây Tường là không thấp, nếu không thì tổn thất lần này là khó thể nào vãn hồi được.

Năm phút sau Sầm Vật Cương mới cúp điện thoại, trong đầu lão chỉ nghĩ đến những lời khen ngợi của lãnh đạo. Lúc này Tây Tường có vấn đề, Mật Đông lại là đối tượng được lãnh đạo khích lệ, lão là bí thư tỉnh ủy, tất nhiên trên mặt lấp lánh hào quang.

Sầm Vật Cương không khỏi nghĩ lại lời nói của giáo sư Mã khi đang thị sát tình hình ở thành phố Đồng Lục. Nếu như không phải Vương Tử Quân ép buộc tháo dỡ khu biệt thự chắn dòng sông, như vậy Đồng Lục sẽ chỉ là biển nước.

"Đây là trùng hợp sao?" Sầm Vật Cương lắc đầu, có một số việc nhìn giống như ngẫu nhiên nhưng thật ra lại tất nhiên. Ai có thể phủ nhận những gì Vương Tử Quân đã làm được?

"Vương Tử Quân!" Sầm Vật Cương nghĩ đến cái tên này mà da đầu không khỏi run lên, lúc này sẽ phải triển khai mở rộng công tác của nhiệm kỳ mới.

Tuy bây giờ số lượng thường ủy tỉnh ủy giúp đỡ Sầm Vật Cương vẫn hơn Vương Tử Quân, thế nhưng mọi chuyện đều phải nói chữ lý, có tình huống thì thiểu số phải phục tùng đa số, thậm chí bí thư có thể nói một lời và quyết định tất cả, thế nhưng bây giờ thì sao? Mình còn có thể quyết định được nữa sao? Nếu như Vương Tử Quân phản đối mãnh liệt, như vậy mình cũng không thích hợp đứng ra đối chiến.

Lúc này Sầm Vật Cương chợt sinh ra cảm giác như lấy dây buộc chính mình. Khi lão căn bản không có ý nghĩ gì hay, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Người đi vào là thư ký, viên thư ký tỏ ra cự kỳ cẩn thận dưới ánh mắt nghiêm trang của Sầm Vật Cương. Lần này viên thư ký đi vào báo cáo thay cho Uông Thanh Minh, lúc này Uông Thanh Minh đang chờ bên ngoài, chờ Sầm Vật Cương triệu kiến.

Sầm Vật Cương căn bản hiểu rõ vì sao Uông Thanh Minh lại đến tìm mình. Lão trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Mời trưởng phòng Uông vào đây.