Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2630: Hy vọng anh có thể cúi người.​




Tuy nói lúc này tình quan trường Mật Đông nhìn qua giống như sóng êm gió lặng, thế nhưng Văn Thành Đồ biết rõ sự kiện lũ lụt lần này giống như một tảng đá ném lên mặt hồ tĩnh lặng, làm bùng phát nhiều rung động lớn. Rất nhiều chuyện căn bản không được như trước.

- À, thư ký trưởng nói không sai, hai người chúng ta nên đi qua, cũng không biết bây giờ chủ tịch Vương có rảnh không?

Sầm Vật Cương giao nhiệm vụ đi thương lượng với Vương Tử Quân cho Phương Anh Hồ, thật sự giống như ném cho Phương Anh Hồ một quả bom. Phương Anh Hồ cực kỳ sợ hãi, vì hắn không thể ném, thậm chí không thể dỡ bỏ quả bom này. Trước khi sự việc còn chưa được giải quyết thích đáng, hắn sẽ mãi ôm quả bom này vào lòng, vì vậy bây giờ gặp một con cáo già giỏi liên hệ như Văn Thành Đồ, hắn cũng cực kỳ vui vẻ.

Nói thật thì Phương Anh Hồ căn bản không phục Văn Thành Đồ, mặc dù trước sau hắn đều tôn kính bí thư Văn, thế nhưng sự tôn trọng này chỉ là vì địa vị của nhau mà thôi.

- Trước khi tôi đến có gọi điện thoại cho trưởng ban Hiểu Bạch, nửa giờ sau chủ tịch Vương mới đi ra ngoài, chúng ta bây giờ nhanh chóng đi qua, nếu không sẽ quên đi mất.

"Sẽ quên?" Văn Thành Đồ nghe những lời này mà không khỏi cảm thấy có vài phần hèn mọn. Con bà nó anh dù có quên chuyện gì cũng không thể quên chuyện này được. Văn Thành Đồ thật sự là thầm bực mình, hắn nhìn Phương Anh Hồ rồi cười híp mắt nói: - Vẫn là thư ký trưởng lo nghĩ chu toàn, bây giờ chúng ta cùng nhau đi qua, nhanh chóng liên hệ với chủ tịch Vương.

Văn Thành Đồ ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, Phương Anh Hồ giống như cố ý biểu hiện sự tôn trọng, cố ý đi chậm hơn nửa bước ở phía sau, hai người cùng đi về phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Khi hai người xuống lầu, có không ít ánh mắt nhiệt tình nhìn tới.

Văn Thành Đồ căn bản không có cảm giác gì với những ánh mắt này, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một vấn đề, đó là những nguy hiểm khi mình tham gia vào chuyện này. Vương Tử Quân căn bản sẽ có thái độ gì với mình, sẽ cúi người thật sao?

Văn Thành Đồ cùng Phương Anh Hồ cũng không gặp mặt Vương Tử Quân, cũng không phải vì Vương Tử Quân không có trong phòng, mà khi bọn họ đi đến khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì Văn Thành Đồ chợt thay đổi ý nghĩ.

- Thư ký trưởng, tôi thấy chúng ta không nên đi gặp chủ tịch Vương như thế này được. Văn Thành Đồ nhìn Phương Anh Hồ rồi cười ha hả nói.

Phương Anh Hồ căn bản rất quan tâm đến nhiệm vụ của mình lần này, dù sao thì chuyện này cũng có liên quan đến thế cục của Sầm Vật Cương, bây giờ vất vả lắm mới kéo được Văn Thành Đồ cùng đi, sao có thể bỏ lỡ giữa chừng? Thế là hắn cười nói: - Bí thư Văn, chúng ta đã đến đây rồi sao có thể quay về? Tôi thấy hay là cứ tiếp tục đến gặp chủ tịch Vương thì hay hơn.

- Không phải tôi không muốn gặp chủ tịch Vương, mà chúng ta đi qua như thế này, chỉ sợ không đạt được hiệu quả mong muốn. Văn Thành Đồ khoát tay áo nói: - Chúng ta đổi địa điểm, bây giờ khí trời tốt đẹp, hẹn chủ tịch Vương đi đâu đó câu cá, không phải càng thuận tiện liên hệ sao?

Phương Anh Hồ nghe Văn Thành Đồ nói như vậy thì cũng không khỏi suy xét một chút. Nếu như có thể hẹn Vương Tử Quân đi ra, lúc này trời cao đất rộng, tâm tình vui vẻ thoải mái, chỉ sợ sẽ tốt hơn khi ba người gặp mặt nhau trong phòng làm việc.

- Tôi biết rõ đường Bắc Giao thành phố Rừng Mật có một khu câu cá hoàn cảnh rất tốt, chúng ta hẹn chủ tịch Vương đến đó câu cá cho vui. Phương Anh Hồ căn bản là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, tất nhiên hắn là người xứng đáng với chức vụ, nhanh chóng tìm được địa phương phù hợp.

Văn Thành Đồ tất nhiên sẽ không phản đối sự phục vụ của Phương Anh Hồ, hắn khoát tay với phong độ của một lãnh đạo tỉnh ủy: - Như vậy anh cứ sắp xếp đi.

Văn Thành Đồ vốn chuẩn bị để Phương Anh Hồ gọi điện thoại, thế nhưng Phương Anh Hồ lại đưa điện thoại vào trong tay hắn: - Bí thư Văn, hay là ngài gọi điện thoại đi, ngài là người có thể diện lớn, chủ tịch Vương căn bản khó thể nào từ chối được.

Văn Thành Đồ cũng hiểu rõ vấn đề, mọi người đều là những người có thể diện cao, có ai tình nguyện làm ngựa cho người khác cưỡi? Hơn nữa đến cấp bậc của bọn họ, càng liên quan đến phương diện thể diện thì càng không tùy tiện mở miệng.

Văn Thành Đồ vốn không muốn gọi điện thoại, thế nhưng hắn vẫn nhận lấy điện thoại. Phương Anh Hồ nói rất đúng, nếu như Phương Anh Hồ gọi điện thoại đi và không thể hẹn gặp mặt Vương Tử Quân, khi đó dù hắn có tiếp tục gọi điện thoại nữa cũng không thích hợp.

Chẳng lẽ thật sự phải đến phòng làm việc của Vương Tử Quân sao? Văn Thành Đồ cũng không muốn như vậy, thật sự là quá mất mặt.

Cũng may Vương Tử Quân rất nể mặt Văn Thành Đồ, nửa giờ sau ba người đi đến khu câu cá. Ông chủ khu câu cá là một người đàn ông nông thôn hơn ba mươi tuổi, bộ dạng khá đơn thuần nhưng ánh mắt lại có vẻ xảo quyệt khôn khéo.

Trước khi nhóm người Vương Tử Quân đi đến thì có lẽ người đàn ông này đã dặn dò nhân viên rất tốt, vì vậy khi thấy nhóm người Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ đi đến, đám người kia cũng không quá giật mình. Thế nhưng lúc này khu câu cá căn bản là vắng lặng không có người nào khác.

Vài ngày trước mưa rất lớn, khu câu cá này đã bị rót đầy nước, dòng nước trong xanh kèm theo những hàng dương liễu ở ven bờ làm cho người ta sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái. Văn Thành Đồ chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì cười nói: - Chủ tịch, công tác bề bộn thì cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi. Tôi nghe thư ký trưởng nói anh căn bản là ba tuần rồi chưa nghỉ ngơi cho tốt, thế nên gọi điện thoại mời anh cùng đến đây thả lỏng một chút.

- À, thư ký trưởng này, trước khi câu cá chúng ta nên cho ra một quy củ, hôm nay chúng ta phải ăn những thứ gì mình câu lên được.

- Được, tôi tán thành ý kiến của bí thư Văn, tự mình ra tay thì cơm no áo ấm. Khi thấy Văn Thành Đồ cố gắng khuấy động bầu không khí, Phương Anh Hồ cũng nhanh chóng theo sát bên cạnh. Bây giờ hắn thật sự tình nguyện làm cho bầu không khí tốt đẹp thoải mái hơn.

Vương Tử Quân thấy hai người này đi cùng với nhau, hắn hiểu Văn Thành Đồ gọi mình đi câu cá là có ý gì. Nhưng hắn cũng có quyết định của mình, hai người này không đề cập đến vấn đề chủ chốt, hắn cũng sẽ không lên tiếng.

Sau khi buông cần thì Văn Thành Đồ cũng không lập tức nói với Vương Tử Quân về phương diện nhiệm kỳ mới, chủ yếu đặt chủ đề câu chuyện lên người Tiểu Bảo Nhi. Văn Thành Đồ nói rằng Tiểu Bảo Nhi rõ ràng là anh hùng hảo hán, nó liên tục làm cho chị Văn Ngư Nhi phải khốn khổ, sau này lớn lên nhất định sẽ là trò giỏi hơn thầy, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước.

Phương Anh Hồ cũng liên tục theo sát bên cạnh Văn Thành Đồ để nói lời tán dương, thế nên chỉ sau một lúc đã làm cho Tiểu Bảo Nhi giống như biến thành một cậu bé cả thiên hạ hiếm có. Vương Tử Quân căn bản chỉ mỉm cười mà không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ xin nhận những lời tán dương của Văn Thành Đồ và Phương Anh Hồ.

Hai người Văn Thành Đồ và Phương Anh Hồ cảm thấy câu cá chỉ là một hành vi dẫn đường mà thôi, chủ yếu là phải nói với Vương Tử Quân về chuyện nhiệm kỳ mới. Vì vậy hai người càng cho ra mở đầu tốt thì càng phù hợp, dù sao thì tâm tình của Vương Tử Quân nếu tốt đẹp sẽ bớt đi những phiền toái khi hai bên liên hệ với nhau.

Nhưng sự việc hôm nay giống như đối nghịch với suy nghĩ của bọn họ, Vương Tử Quân ngồi hơn nửa giờ nhưng lại không câu được lấy một nửa con cá nào, mà hai người Văn Thành Đồ và Phương Anh Hồ lại liên tục câu được cá, điều này làm cho Văn Thành Đồ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Tuy Văn Thành Đồ biết rõ Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến vấn đề này, thế nhưng chính mình căn bản hy vọng có một mở đầu tốt, định chờ Vương Tử Quân câu được hai con cá thì nói chuyện nhiệm kỳ mới.

Nhưng Văn Thành Đồ cuối cùng cũng phải cắn răng quyết định nói ra sự việc. Vì duỗi đầu cũng bị chém, rụt đầu cũng bị chém, nếu không tránh thoát được thì thoải mái tiếp nhận sẽ hay hơn.

- Chủ tịch Vương, hai ngày trước tôi về thủ đô và gặp anh Kim của tỉnh Tây Tường, bây giờ công tác nhiệm kỳ mới của Tây Tường bọn họ tiến triển rất nhanh, chẳng qua bên trong lại gặp phải không ít vấn đề. Mặc dù sự việc không quá lớn, thế nhưng lại làm cho anh Kim là người nắm công tác tổ chức phải nhức đầu không thôi. Văn Thành Đồ giống như thuận miệng lên tiếng, vẻ mặt rất tự nhiên.

Vương Tử Quân nhìn Văn Thành Đồ rồi cười khẽ: - Làm chuyện gì cũng không thể mười phần hoàn mỹ, xuất hiện vấn đề chỉ cần tu bổ là được.

- Tuy chỉ là một vài vấn đề nhỏ, thế nhưng những người làm công tác này căn bản không hy vọng có vấn đề xảy ra. Văn Thành Đồ nói đến đây thì dùng giọng trầm bổng nói: - Chủ tịch Vương, có câu trong ba người tất có một người là thầy, ngài là lãnh đạo của tôi, trong sự kiện này nếu như có vấn đề thì ngài cũng không nên trơ mắt nhìn tôi phạm phải sai lầm được.

Phương Anh Hồ lúc này căn bản cực kỳ bội phục Văn Thành Đồ, người kia nói một câu hời hợt thế nhưng lại biểu đạt ý nghĩ rất tốt. Chỉ cần Vương Tử Quân có phản ứng, như vậy có thể về báo cáo công tác cho Sầm Vật Cương, thế nên hắn cực kỳ hy vọng Vương Tử Quân có phản ứng.

Khi Phương Anh Hồ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân lại cười ha hả nói: - Bí thư Văn, chuyện khác thì dễ nói, chuyện này tôi thật sự không giúp được gì.

Vương Tử Quân mặc dù cười nhưng giọng điệu rất kiên quyết, Văn Thành Đồ nghe mà thầm hiểu tính toán chi li của mình đã thất bại. Vương Tử Quân căn bản không chịu nhượng bộ trong sự kiện này.

Chẳng lẽ Vương Tử Quân thật sự chuẩn bị chơi trò cá chết lưới rách với Sầm Vật Cương? Trong đầu Văn Thành Đồ lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn cảm thấy điều này là không thể. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, thế là hắn thầm hiểu rõ, Vương Tử Quân đang ép Sầm Vật Cương phải ra mặt.

Văn Thành Đồ hiểu rõ tranh chấp giữa Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, hắn thật sự không muốn tham dự vào bên trong. Lúc này hằn hiểu tâm tư của Vương Tử Quân, thế là càng không muốn nghĩ nhiều nữa.

- Chủ tịch Vương, ngài cũng từng là trưởng phòng tổ chức, hơn nữa ngài căn bản hiểu rõ về phương diện tổ chức hơn cả tôi, thế nên tôi cực kỳ thành tâm muốn nhận vài lời chỉ điểm của ngài.

Phương Anh Hồ lúc này đặt hết lực chú ý lên hai người Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ, thế cho nên lúc này cá cắn câu mà lại không chú ý đến. Vương Tử Quân từ chối căn bản nằm trong dự đoán ban đầu của hắn, dù sao thì Vương Tử Quân là người chú ý thể diện, sao có thể đồng ý với một lời hời hợt của Văn Thành Đồ cho được?

Bây giờ sau khi nghe lời khuyên của Văn Thành Đồ thì Phương Anh Hồ cũng lên tiếng hát đệm: - Chủ tịch Vương, có người thì có phiền hà, ngài nên chỉ điểm cho bí thư Văn một chút, có thể giảm bớt đi vài đường quanh co, như vậy cũng là vì đại cục Mật Đông.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Phương Anh Hồ, hắn thầm nghĩ, bây giờ nếu như anh biết rõ đại cục của Mật Đông, sự việc đã sớm được xử lý xong rồi.

- Thư ký trưởng, tôi đến Mật Đông không sớm hơn bí thư Văn bao nhiêu, có câu không kiểm tra không lên tiếng, thế nên tôi cũng không dám bày biện làm thay. Vương Tử Quân khoát tay chặn lời Phương Anh Hồ rồi cười nói: - Nhắc tới phương diện hiểu rõ Mật Đông, thư ký trưởng phải là người mạnh mẽ hơn hai chúng tôi. Thế nên bí thư Văn đây không phải người giữ núi vàng còn phải đi xin cơm sao?

Văn Thành Đồ nhìn Vương Tử Quân đổ sự việc lên người Phương Anh Hồ, hắn không nhịn được phải cười khổ. Thầm nghĩ Phương Anh Hồ tình nguyện trao đổi vài câu, thế nhưng căn bản là không thể làm chủ được.

- Chủ tịch Vương, tôi đã trưng cầu ý kiến của thư ký trưởng, bây giờ muốn nghe ý kiến của ngài.