Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2683: Hợp tình hợp lý ngoài ý muốn.​ (2)




Trương Tề Bảo là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tiến lên phó chủ tịch tỉnh, hắn nhìn vào và thấy rõ ý nghĩa của tài liệu này, ví dụ như phương diện đối phó với chủ tịch Nghiêm Khâm Binh thì tiến hành điều chỉnh phân công tương ứng.

Nghiêm Khâm Binh là phó chủ tịch tỉnh và kiêm nhiệm cục trưởng cục công an tỉnh, bây giờ dựa theo phân công của Vương Tử Quân, người này không còn là cục trưởng cục công an tỉnh mà được phân ra nắm công tác khác. Như vậy Nghiêm Khâm Binh không còn là cục trưởng cục công an, có lẽ sẽ phải có điều chỉnh khác ở cục công an.

Xem ra chủ tịch Vương chuẩn bị động tay vào cục công an tỉnh.

Vương Tử Quân đến Mật Đông được hai năm, căn bản chưa từng có ý nghĩ động vào ban ngành, lần này liệu bí thư Sầm có ngăn được chủ tịch Vương động vào phân công ban ngành ủy ban nhân dân tỉnh hay không?

Khi Trương Tề Bảo đang suy nghĩ như vậy thì điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân chợt vang lên, nhưng khi Trương Tề Bảo cầm điện thoại lên đặt bên tai thì vẻ mặt chợt biến đổi.

- Chủ tịch Vương có phải không? Tôi là thư ký của bí thư Triệu, bí thư Triệu gặp tai nạn xe, bây giờ đang được cứu chữa ở bệnh viện. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có vài phần nức nở.

"Tai nạn xe? Triệu Hiểu Bạch sao lại xảy ra tai nạn xe?" Khoảnh khắc này Trương Tề Bảo căn bản không có mấy toan tính, phải biết rằng hắn có quan hệ tốt với Triệu Hiểu Bạch, cũng xem trọng người thanh niên này, thế nên càng giúp đỡ công tác của Triệu Hiểu Bạch ở dưới huyện. Hôm nay làm sao vậy? Sao lại có sự cố như thế?

- Thư ký Trần không nên quá gấp gáp, nói tôi biết là có chuyện gì xảy ra được không?

Trương Tề Bảo căn cứ vào lời nói của Trần Thái Trung mà hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra hôm nay Trương Tề Bảo lái xe đi đến xã Kỳ Lăng kiểm tra công tác đả kích lò than thổ phỉ, khi xe lên đến sườn núi, một chiếc xe chở than giống như ngựa thoát cương đâm sầm về phía xe Triệu Hiểu Bạch.

Đúng lúc nguy cấp thì lái xe của Triệu Hiểu Bạch phản ứng rất nhanh, đánh tay lái ở đường núi muốn thoát ra, thế nhưng đường núi quá hẹp, xe than tốc độ quá cao nên tránh không kịp, xe than đâm sầm vào xe của Triệu Hiểu Bạch.

Cũng may xe kia chỉ húc vào bên cạnh, nếu không xe và người sẽ rơi xuống vực, chiếc xe than đá kia lại rơi xuống khe núi.

- Hiểu Bạch bây giờ thế nào rồi? Trương Tề Bảo nghe Trần Thái Trung báo cáo thì phản ứng đầu tiên là khẳng định vì sao có nhân tố tai nạn xe, thế nhưng hắn vẫn quan tâm đến Triệu Hiểu Bạch hơn.

- Chủ tịch Trương, bây giờ bí thư Triệu đang hôn mê, tôi nghe bác sĩ nói hình như đã thoát khỏi tình huống ảnh hưởng đến tính mạng. Trần Thái Trung biết người tiếp điện thoại là Trương Tề Bảo nhưng tâm tình vẫn rất kích động.

- À, vậy thì tốt. Tiểu Trần, cậu đi tìm giám đốc bệnh viện, nói là yêu cầu bọn họ làm tốt công tác cứu chữa, tôi sẽ liên lạc với tổ chuyên gia trong tỉnh, có lẽ nửa giờ sau sẽ đi đến bệnh viện. Trương Tề Bảo nói đến đây thì trầm giọng: - Kẻ gây tai họa thế nào rồi?

- Chủ tịch Trương, người kia đã chết, xe nát người chết. Trần Thái Trung nói đến đây thì vẫn còn có vẻ kinh hồn khiếp vía: - Chủ tịch Trương, tôi cảm thấy vụ tai nạn này rõ ràng là người ta sớm có mưu đồ.

"Có mưu đồ từ sớm?" Tâm tư Trương Tề Bảo chợt lạnh lẽo, phải biết rằng bây giờ người chết và xe cũng nát, nếu như có người cố ý, phương thức lại quá thảm thiết như vậy...

- Cậu có chứng cứ gì không? Trương Tề Bảo không phải là cán bộ trẻ tuổi, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi đến vấn đề mấu chốt.

- Tôi không có chứng cứ, thế nhưng tôi biết rõ hôm trước bí thư Triệu có nhận được một bức thư đe dọa, bên trong có một lá thư và vài viên đạn. Trần Thái Trung nói đến đây thì có chút kích động; - Chủ tịch Trương, bức thư kia nói nếu như bí thư Triệu không cho bọn họ con đường sống, bọn họ sẽ để cho bí thư Triệu đi trên con đường chết.

Trương Tề Bảo nghe như vậy mà không khỏi có chút run rẩy, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân vỗ bàn nói: - Anh hỏi xem lái xe của Hiểu Bạch thế nào? Nếu như không có việc gì, để cho ban ngành cảnh sát giao thông tiến hành xem xét độ cồn.

Xem xét độ cồn của lái xe, Trương Tề Bảo có chút sững sốt nhưng lại hiểu ra ngay lập tức Vương Tử Quân muốn làm gì, hắn nhanh chóng truyền đạt lại cho Trần Thái Trung.

Sau khi buông điện thoại của Trần Thái Trung, Trương Tề Bảo đơn giản báo cáo sự việc cho Vương Tử Quân, sau đó nói: - Chủ tịch, tôi cảm thấy sự việc này giống như lời của Tiểu Trần, hình như người ta có mưu tính từ lâu rồi.

Vương Tử Quân không nói gì, lúc này tâm tình cực kỳ bình tĩnh. Mặc dù sự cố xảy ra giống như ngoài ý muốn, một chiếc xe tải chở than đá từ trên dốc chạy xuống đâm phải xe của Triệu Hiểu Bạch. Tuy Triệu Hiểu Bạch bị thương nghiêm trọng, thế nhưng người gây tai nạn cũng đã chết.

Nếu không phải vì vị trí hiện tại của Triệu Hiểu Bạch, chỉ sợ đây chỉ được xem như là tai nạn giao thông bình thường. Nhưng Triệu Hiểu Bạch là lãnh đạo đứng đầu huyện, Vương Tử Quân căn bản không nghĩ như vậy. Khoảng thời gian gần đây Triệu Hiểu Bạch báo cáo đang kiểm tra đả kích các lò than và mỏ khoáng trái phép, trong sự kiện này Vương Tử Quân từng đề tỉnh một câu, yêu cầu chú ý làm việc, không ngờ Triệu Hiểu Bạch thật sự xảy ra chuyện.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, người gọi điện thoại đến lần này là bí thư thị ủy Thanh Chuyên, là Phùng Vũ Trách. Lúc này Phùng Vũ Trách trầm giọng nhận kiểm điểm với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi không làm tốt công tác, không nhắc nhở ngài, lúc này Hiểu Bạch đã xảy ra chuyện.

- Bí thư Phùng, bây giờ sự cố đã xảy ra, cảnh sát giao thông nhận định thế nào? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

- Chủ tịch Vương, ban ngành cảnh sát giao thông đang tiến hành điều tra kỹ càng, cho rằng đó là một sự kiện xe tải chở than đá chạy nhanh và phanh không nhạy dẫn đến tai nạn giao thông. Giọng nói của Phùng Vũ Trách không quá lớn nhưng có vài phần cẩn thận.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi: - Anh thấy sự kiện này như thế nào?

- Chủ tịch, toi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Phùng Vũ Trách trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chuyện này quá mức trùng hợp, trước đó không lâu Hiểu Bạch còn bị người ta uy hiếp. Là tôi quá chủ quan không bảo vệ tốt phương diện an toàn cho Hiểu Bạch, mong chủ tịch xử phạt.

- À, tôi biết rồi, bây giờ Hiểu Bạch thế nào rồi? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng quan tâm hỏi.

- Chủ tịch, tôi đang chạy về huyện, theo như những gì nhận được từ bệnh viện, tình trạng của Hiểu Bạch tuy không nhẹ thế nhưng đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Phùng Vũ Trách nghe Vương Tử Quân hỏi về tình hình của Triệu Hiểu Bạch, hắn thật sự cảm thấy may mắn vì mình có hạ lệnh cho giám đốc bệnh viện, không tiếc bất cứ giá nào để cứu giúp Triệu Hiểu Bạch.