Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2717: (P1): Nghi ngờ lo dân, tâm tình khác tận trách vì dân




Sầm Vật Cương khẽ nhắm mắt lại, nhìn vào thì thấy không mấy vui vẻ, thế là Phương Anh Hồ không khỏi ngậm miệng lại, nhưng hắn lại không cho là đúng. Hắn thấy Nguyễn Chấn Nhạc sở dĩ không thể không báo cáo công tác cho Vương Tử Quân, nguyên nhân chủ yếu là còn chưa đứng vững ở thành phố Rừng Mật, cuối cùng vẫn là hai chân khó bước đi.

Một người không đứng vững tất nhiên phải cần sự giúp đỡ của một nhân vật khác có lực lượng mạnh. Dưới tình huống này chỉ cần bí thư Sầm khoát tay thì tất cả sẽ coi như xong với Nguyễn Chấn Nhạc.

- Bí thư, tôi nghe nói tình cảnh của chủ tịch Nguyễn ở thành phố Rừng Mật là không được tốt. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thăm dò nói.

Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Những chuyện này là vấn đề của cậu ấy, một vị chủ tịch thành phố tỉnh lị nếu như không dùng tốc độ nhanh nhất để tiến vào vị trí, mở ra cục diện, như vậy cũng không biết anh ta còn làm được gì nữa.

- Bí thư Sầm, tôi nhớ hình như chủ tịch Nguyễn đã nhiều lần báo cáo với văn phòng, hình như muốn ngài chỉ điểm công tác. Phương Anh Hồ nói xong thì ánh mắt càng thêm nghiêm túc, hắn muốn tìm được đáp án từ trong miệng của Sầm Vật Cương.

Bây giờ vị trí của Nguyễn Chấn Nhạc cũng không kém Phương Anh Hồ quá nhiều, tuy còn chưa là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng người này là chủ tịch thành phố Rừng Mật, căn bản là một điểm nhấn nếu như bí thư Sầm muốn nhúng tay vào công tác của thành phố Rừng Mật.

- Cứ đi theo tình thế là được, chủ yếu là gân gà mà thôi. Sầm Vật Cương đứng lên khỏi ghế rồi khoát tay dùng giọng thản nhiên nói.

Phương Anh Hồ căn bản hiểu rõ ý nghĩa câu nói này của Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn cảm thấy Sầm Vật Cương làm như vậy cũng không hợp lý. Tuy tình thế đã được quyết định, hơn nữa Nguyễn Chấn Nhạc chỉ là gân gà, thế nhưng có nhiều gân gà thì ăn vào cũng no bụng. Hơn nữa có một số việc luôn phải đi theo từng bước một.

Khi Phương Anh Hồ đang do dự xem có nên tiếp tục hỏi thêm hay không, chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Anh Hồ, thành phố Linh Long phát triển từng ngày, chúng ta nên làm tốt công tác chú trọng vào động cơ này, tương lai xây dựng Linh Long là thành phố trọng tâm của tỉnh Mật Đông.

"Chủ yếu xây dựng thành phố Linh Long?" Phương Anh Hồ đã hiểu rõ vấn đề, thì ra Sầm Vật Cương chỉ coi trọng thành phố Linh Long, bí thư Sầm không muốn tiếp tay Nguyễn Chấn Nhạc, cũng là vì không muốn Vương Tử Quân tiếp tục lấy cớ nhúng tay vào sự việc của thành phố Linh Long.

Sầm Vật Cương có cảm tình đặc biệt với thành phố Linh Long do một tay mình thúc đẩy phát triển, có thể nói bây giờ Linh Long đã phát huy tác dụng làm mẫu, đã là một trong những thành tích hiển hách của Sầm Vật Cương. Lúc này là thời điểm quan trọng của Sầm Vật Cương, chỉ cần vượt qua thời điểm này, như vậy tương lai sẽ là không gian rộng lớn.

Quan trường là một ngọn tháp vàng mà càng lên cao thì đường càng hẹp, nhiều người thì ít chức vụ, đây chính là sinh thái trong quan trường. Có những chuyện mọi người cảm thấy như là ván đóng thuyền, thế nhưng cuối cùng cũng có thể xuất hiện tình huống nước sôi vịt bay.

Muốn chắc chắn cho con vịt vào miệng mình, ngoài biểu hiện vượt qua thử thách thì còn phải có thành tích rõ ràng. Thành phố Linh Long chính là một trong những thành tích cao độ của bí thư Sầm Vật Cương, tất nhiên Sầm Vật Cương sẽ không trông mong có bất kỳ vấn đề nào xuất hiện.

Không quan tâm đến toàn cục thì khó thể nào thắng lợi, trong đầu Phương Anh Hồ lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi tỏ ra cảm khái, sau đó đưa mắt nhìn ra xa.

Phía bên kia sẽ có tình cảnh thế nào?

Tình cảnh bên kia khá là bình thường, khi Nguyễn Chấn Nhạc mang theo tâm tình không yên đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân bỏ văn kiện trong tay xuống rồi cười nói: - Chào chủ tịch Nguyễn, mời ngồi.

Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, hắn cùng Nguyễn Chấn Nhạc ngồi xuống ghế sa lông, nhìn từ hành động này thì thấy Vương Tử Quân khá bình dị gần gũi. Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc nhìn sự bình dị gần gũi của Vương Tử Quân mà sinh ra cảm giác không thoải mái.

Dù sao thì trước kia Nguyễn Chấn Nhạc và Vương Tử Quân cũng là cùng cấp, thậm chí có thể nói là khi đó hắn bao quát Vương Tử Quân. Năm xưa Vương Tử Quân vất vả tìm được thành tích thì bị hắn chiếm đoạt, nhưng bây giờ Vương Tử Quân ngồi song song với hắn trên ghế sa lông, không phải chỉ là người khác cảm thấy Vương Tử Quân bình dị gần gũi, ngay cả hắn cũng cảm thấy Vương Tử Quân là một vị lãnh đạo bình dị gần gũi khó có được.

Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy tảng đá trong lòng càng đè nặng, thế nhưng hắn vẫn cố gắng bày ra sự nhiệt tình của mình: - Chủ tịch, tôi vừa mới đến trước tiên có ý nghĩ muốn báo cáo công tác với ngài, thế nhưng khoảng thời giang gần đây thật sự quá bận, lại phải đầu nhập vào công tác, thế nên căn bản là không thể nào phân thân được.

- Chủ tịch Chấn Nhạc, những người như chúng ta căn bản không có thể tự do sắp xếp thời gian, anh cũng không cần gò bó như vậy. Năm xưa chúng ta là đồng sự ở tỉnh Sơn Nam, hai bên đã hiểu lẫn nhau, bây giờ ở cùng một nơi xem như cũng là duyên phận. Vương Tử Quân khoát tay áo cười ha hả với Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc nghe hai chữ duyên phận mà khóe miệng không khỏi có vài phần run rẩy, hắn thầm nghĩ năm xưa mình làm không tốt nên mới như thế này, sao anh lại nói đó là duyên phận? Nhưng vấn đề này hắn chỉ dám nghĩ mà không nói ra.

- Chủ tịch, lần này tổ chức phái tôi đến làm thuộc hạ của ngài, đối với tôi thì đây là quá trình học tập khó có được. Cho đến tay tôi đều luôn cực kỳ bội phục với tư tưởng đổi mới phát triển kinh tế của ngài, kính mong sau này chủ tịch giúp đỡ công tác của tôi nhiều hơn, nói ra nhiều ý kiến phê bình.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì nhìn gương mặt binh tĩnh của Vương Tử Quân, sau đó cắn răng nói: - Đặc biệt là chủ tịch phê bình công tác của tôi, tôi tin tưởng tôi có thể đón dài tránh ngắn, có được sự cầu tiến lớn hơn dưới sự giám sát của ngài.

Nguyễn Chấn Nhạc nói xong những lời này mà không khỏi cảm thấy nóng mặt, hắn còn chưa từng bao giờ có tình cảnh thấp kém thế này, không phải chỉ là thấp kém, thật sự là không biết xấu hổ. Giống như một người tát lên má trái của anh, sau đó anh lại điên cuồng chạy đến chủ động kéo tay người ta, dùng giọng đau khổ cầu xin người ta tiếp tục đánh lên má phải của mình một cái nữa.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nguyễn Chấn Nhạc nói ra những lời trung tâm, rõ ràng là đang bày tỏ sẽ tiến vào trong lòng chủ tịch Vương, mà những lời này làm cho chính Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy rất khó chịu.

Vương Tử Quân sao không biết ý nghĩa lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt cười nói: - Chủ tịch Nguyễn, gần đây tuyến tỉnh rất coi trọng sự phát triển của thành phố Rừng Mật. Nhưng Rừng Mật là tỉnh lị của Mật Đông, tôi hy vọng thành phố Rừng Mật không quá chờ đợi dựa giẫm, cần phải cố gắng bày ra con đường phát triển kinh tế của riêng mình.