Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2746: Đột nhiên bị bệnh thái hóa xương (2)




Chủ nhiệm Tần được trưởng phòng Uông mời đi là vì nhân tình, với thân phận của hắn thì không cần phải đến thăm Hà Kiến Chương. Dù sao thì Hà Kiến Chương cũng không có liên hệ gì với hắn, tuy cấp bậc của Hà Kiến Chương cao hơn, thế nhưng lại không ảnh hưởng gì đến hắn.

Tất nhiên hắn biết rõ lần này mình đến vì mục đích gì, vì vậy khi đối mặt với sự lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn cũng có chút bực mình. Nhưng dù sao Vương Tử Quân cũng có vị trí quá cao, hơn nữa còn là ủy viên trung ương, sau này tương lai vô hạn.

- Chào chủ tịch Vương, tôi đã sớm nghe nói về ngài, ngài chính là lãnh đạo trẻ tuổi của chúng tôi.

Vương Tử Quân nhìn về phía chủ nhiệm Tần rồi cười nói: - Chủ nhiệm Tần đến Mật Đông nghiên cứu công tác thế nào rồi?

- Đã hoàn thành hơn phân nửa, còn lại chỉ cần liên hệ trao đổi với trưởng phòng Uông là được. Chủ nhiệm Tần thấy Vương Tử Quân quan tâm đến công tác của mình, hắn cũng muốn làm tốt bầu không khí trong phòng, thế nên mở miệng khá ôn hòa.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Vậy thì tốt rồi, tỉnh Mật Đông chúng tôi dù công tác có được chút thành tích thế nhưng khuyết điểm vẫn tồn tại. Chủ nhiệm Tần là người đứng cao nhìn xa, lại là người công tác ở ban ngành thượng cấp, kính mong anh chỉ điểm nhiều hơn cho công tác của chúng tôi.

- Trưởng phòng Uông, anh sắp xếp một chút, tối nay tôi sẽ cùng dùng cơm với chủ nhiệm Tần, tôi không thể để cho trưởng ban Thạch nói tôi thất lễ được.

chủ nhiệm Tần vốn cho rằng Vương Tử Quân là người quyền cao chức trọng thế nhưng không có liên quan gì đến mình, nhưng lúc này một câu nói vui đùa của Vương Tử Quân làm cho hắn chấn động. Khoảng thời gian gần đây khi Thạch Kiên Quân tiến vào trong ban tổ chức trung ương, đơn vị của bọn họ lặng lẽ phát sinh biến hóa. Chủ nhiệm Tần cảm nhận được sự biến hóa này, đồng thời trong lòng cũng không khỏi sinh ra một ý nghĩ, đó là mình có nên nắm bắt thời cơ này để tiến lên hay không?

Nhưng khốn nổi chung quanh trưởng ban Thạch có quá nhiều người, chủ nhiệm Tần căn bản khó chen chân vào được. Bây giờ nghe Vương Tử Quân nói như vậy, hắn không khỏi cảm thấy có một khe hở, mà khe hở này lại có thể chen chân vào. Nếu như mình không lợi dụng quan hệ này, không phải là lãng phí vô ích sao? Chủ nhiệm Tần không khỏi giật mình, dựa theo cấp bậc của Vương Tử Quân thì không nên ném ra ngoài những mối quan hệ của mình với thượng cấp, bây giờ lại nói có quan hệ không tệ với Thạch Kiên Quân, rõ ràng là mối quan hệ không tầm thường.

Chủ nhiệm Tần là một người cực kỳ mẫn cảm trong quan trường, hắn tin tưởng với trí tuệ chính trị của Vương Tử Quân, người này nói một câu sẽ cực kỳ có ý nghĩa, không hề đơn giản. Người ta để lộ tin tức này cho mình, không phải là có ám hiệu gì đó chứ?

Chủ nhiệm Tần là người thông minh, hắn biết rõ lần này trưởng phòng Uông mời mình đến làm gì. Nếu như mình xuôi dòng nhân tình, mình làm gì thì làm, dù sao thì chủ tịch Hà sau này cũng sẽ lui ra. Cho dù chủ tịch Hà có ý kiến với mình, chính mình cũng không cần quan tâm.

Nhưng chủ nhiệm Tần lại cực kỳ quan tâm đến phản ứng của chủ tịch trẻ tuổi Vương Tử Quân, vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi cung kính nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, có thể ngồi cùng ngài là một cơ hội khó có được với tôi. Tối nay chúng tôi sẽ kính ngài vài ly, kính mong ngài cho ra vài lời phê bình chỉ lối cho công tác của chúng tôi.

Uông Thanh Minh nhìn bộ dạng cung kính không thôi của chủ nhiệm Tần, hắn không khỏi thầm hận người này nhát gan, mới gặp Vương Tử Quân đã sinh bệnh thoái hóa xương rồi sao? Hắn thầm căm hận nhưng lại nở nụ cười vui vẻ nói: - Chủ tịch, hôm nay tôi sẽ sắp xếp thật tốt, tối nay chúng ta gặp mặt.

Chủ nhiệm Tần nói vài lời chúc phúc với Hà Kiến Chương, sau đó rút ra một ngàn nhét vào dưới gối của Hà Kiến Chương, cuối cùng theo Uông Thanh Minh rời khỏi phòng bệnh. Vương Tử Quân tiễn đám người ra đến cửa, lại yêu cầu Triệu Hiểu Bạch đưa nhóm người Uông Thanh Minh đi đến thang máy.

Hà Kiến Chương nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cười nói: - Chủ tịch, tôi phát hiện ngài thật sự là quý nhân của mình, có ngài ở đây thì vị trí thường ủy của tôi giống như vẫn còn đeo lên đầu, ít nhất tôi cũng có thể đội nó được hai ngày nữa.

Vương Tử Quân nhìn Hà Kiến Chương mỉm cười vui vẻ mà không khỏi cười theo.

sầm vật cương nghe những lời báo cáo của Uông Thanh Minh mà không khỏi cười khổ, dù sao thì lão cũng không ngờ mình lại mắc lỗi ở sự kiện nhỏ nhặt này.

Sầm Vật Cương cảm thấy chỉ cần tiếp cận chủ nhiệm Tần thì sẽ trực tiếp giảm đi vài trình tự, không ngờ chủ nhiệm Tần lại gặp Vương Tử Quân trong phòng bệnh của Hà Kiến Chương. Cũng không biết đây là có sắp xếp hay vô tình gặp mặt, thế nhưng Sầm Vật Cương vẫn cảm thấy sự việc không quá thuận lợi.

Nhưng không thuận lợi thì thế nào? Chuyện bây giờ là như vậy, lão cũng không nói gì hơn được. Hơn nữa chiều hướng phát triển đã là như vậy, cũng chỉ là chậm trễ vài ngày mà thôi, lão không tin trong vài ngày ngắn ngủi này lại xảy ra vấn đề.

- Như vậy cứ thực hiện theo đúng trình tự. Sầm Vật Cương khoát tay với Uông Thanh Minh rồi thản nhiên nói.

Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, dưới tình huống này chỉ có thể thực hiện theo đúng trình tự với sự việc liên quan đến Hà Kiến Chương. Hắn do dự giây lát rồi quyết định nói ra lo lắng của mình: - Bí thư Sầm, ngài cảm thấy trình tự bình thường này sẽ thuận lợi sao?

Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh, lão hiểu Uông Thanh Minh đang nghĩ gì, trình tự này có thuận lợi hay không liên quan đến phương diện Vương Tử Quân có động tay động chân vào hay không. Sầm Vật Cương có nghe qua về tình cảm giữa Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân, thế nhưng lão không cần quan tâm, chỉ khẽ vung tay lên nói: - Anh không nên quá lo lắng với sự kiện này, anh cần phải tin tưởng vào trưởng ban Thạch.

Uông Thanh Minh thầm nghĩ tôi không lo lắng không được, nhưng lại thầm thở dài một hơi. Dù sao hắn cũng đã nhắc nhở Sầm Vật Cương, còn có xảy ra sự cố hay không, như vậy ngài đừng trách tôi công tác bất lực.

Khi Uông Thanh Minh chuẩn bị rời đi thì Sầm Vật Cương khoát tay nói: - Thanh Minh, anh cần phải chú ý đến ban ngành thành phố Linh Long, trong quá trình điều chỉnh thì nhất định phải trưng cầu ý kiến các đồng chí của thành phố Linh Long.

Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, hắn biết rõ thành phố Linh Long là quả tim của Sầm Vật Cương, hắn sẽ không dám để xảy ra bất kỳ vấn đề gì trong sự kiện này.

- Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác điều chỉnh ban ngành thành phố Linh Long. Uông Thanh Minh lên tiếng đảm bảo làm cho Sầm Vật Cương nở nụ cười, lão nói với Uông Thanh Minh: - Thanh Minh anh cũng nên dùng sức, anh công tác rất tốt, tôi tin tưởng tất cả đối với anh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Vấn đề thời gian cũng không có gì là lớn, Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức, hắn suy nghĩ tương lai của người khác, cũng phải nhìn vào tương lai của mình. Tuy hắn không còn nhỏ tuổi thế nhưng vẫn có tâm tư tiến lên.

Lúc này bí thư Sầm đã đồng ý với mình, có lẽ...Không là vấn đề gì lớn.

- Tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình, tuyệt đối không làm cho bí thư phải xấu hổ. Uông Thanh Minh dùng giọng hưng phấn nói.

- Cốc cốc cốc. Khi hai người trò chuyện với nhau thì Phương Anh Hồ gõ cửa đi vào.