Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2765: Tôi cảm ơn ý tốt của anh




Sầm Vật Cương đã như vậy thì Vương Tử Quân cũng không muốn kích thích. Một người đường đường là bí thư tỉnh ủy thế nhưng lại rơi vào tình trạng tự phê bình mình như thế này, căn bản là có khí phách hiếm có, có thể nói là yêu cầu hà khắc và quá mức. Dù sao thì chẳng có ai hoàn mỹ, một người không mắc sai lầm căn bản là không tồn tại.

Con người có sự chênh lệch với nhau ở phương diện giác ngộ, thái độ bất đồng quyết định cuộc sống của từng người.

Bầu không khí trong phòng rất bình tĩnh, không biết qua bao lâu thì Sầm Vật Cương chợt nói: - Chủ tịch Tử Quân, lần này tôi tìm anh, cũng không phải nhớ lại khoảng thời gian quý giá của mình, tôi cũng muốn đi thẳng vào vấn đề với anh.

- Lúc này thế cục của thành phố Linh Long và sự phát triển của Mật Đông căn bản phải có người mạnh mẽ đi đầu, theo tôi thì cảm thấy nhân tuyển tốt nhất để đưa Linh Long và Mật Đông thoát ra khỏi hoàn cảnh khốn khó chỉ có một, anh biết đó là ai không?

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đột nhiên vui vẻ của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Tuy tôi rất muốn nói là chính mình, thế nhưng tôi cảm thấy người đó phải chính là ngài.

- Ha ha, thật sự người sinh tôi là cha mẹ nhưng người hiểu tôi lại là Tử Quân anh. Sầm Vật Cương ngẩng đầu lên cao rồi nhìn Vương Tử Quân nói: - Mặc kệ anh suy nghĩ như thế nào, trong suy nghĩ của tôi thì chỉ có Sầm Vật Cương tôi làm tốt điều này.

Vương Tử Quân không nói gì, Sầm Vật Cương có sự tự tin như vậy thì hắn không còn gì để nói.

- Nhưng sức khỏe của tôi căn bản là không thể tiếp tục công tác, nếu như ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi tuyệt đối sẽ không để mình té xỉu vào lúc đó, ôi! Sầm Vật Cương cảm khái một tiếng rồi mới nói: - Chúng ta ngồi trên vị trí này là có hạn, nhiều năm qua tôi hầu như không xem các chương trình khác trên tivi, thế nhưng có một lần tôi vô tình được xem qua một bộ phim lịch sử, bây giờ vẫn còn nhớ rõ những câu nói trong phim.

- Tôi đứng nơi đầu gió nhìn mặt trời mặt trăng mọc trên bầu trời, ngày đêm trôi qua, chỉ mong sao nhân gian khói lửa bình an, như vậy cũng mong sống thêm năm trăm năm nữa.

- Ngoài tôi ra, tôi cảm thấy người thích hợp thu thập cục diện Mật Đông lúc này chỉ có anh. Chủ tịch Tử Quân, nói ra thì tôi cũng phải bội phục anh, khi anh đến Mật Đông thì tôi là người khống chế thế cục, chủ tịch Chấn Huy căn bản là một vị chủ tịch tỉnh tốt. Sầm Vật Cương nói đến Đường Chấn Huy thì có hàng ngàn cảm khái. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cảm xúc rất sâu của Sầm Vật Cương, hắn thầm nghĩ nếu như chủ tịch Đường biết rõ bộ dạng cảm xúc của ngài chỉ sợ cũng chỉ dở khóc dở cười mà thôi.

Ít nhất trong mắt Đường Chấn Huy tì ngài là một vị bí thư tốt, thế nhưng không phải là một người dễ hợp tác.

- Từ sau khi anh đến Mật Đông, thế cục Mật Đông hoàn toàn thay đổi. Khi đó tôi nghĩ mình thật sự không bằng anh, nếu như đặt tôi vào tình huống của anh lúc bấy giờ, tôi căn bản không thể làm tốt như anh. Sầm Vật Cương giống như thấy được ánh mắt chứa nụ cười của Vương Tử Quân, lão lại lẩm bẩm: - Có lẽ chủ tịch Đường cũng không biết tôi là một vị bí thư tốt.

- Nhìn từ góc độ công tác thì ngài là một vị lãnh đạo đứng đầu cực kỳ hợp cách. Vương Tử Quân không ngờ chút ý nghĩ của mình lại bị Sầm Vật Cương bắt được, thế là đành phải cười nói.

Sầm Vật Cương cười cười với Vương Tử Quân rồi nói tiếp: - Được rồi, anh không cần an ủi tôi, tôi còn phải tự hiểu về mình.

- Hai ngày qua tôi bị bệnh nhưng vẫn nghe và thấy một số việc, anh căn bản xử lý công tác ở thành phố Linh Long rất kịp thời, bây giờ thành phố Linh Long gặp phải tình huống khó khăn chưa từng có, lúc này điều cần làm là ổn định đại cục, căn bản không thể nào tách rời khỏi sự giúp đỡ của anh. Sầm Vật Cương nói đến đây thì gương mặt có vài phần khổ sở: - Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đều là người có khả năng khó có được, thế nhưng biểu hiện của họ ở thành phố Linh Long căn bản không còn thích hợp tiếp tục đảm nhiệm công tác. Nhưng tôi hy vọng Vtq. anh có thể nhìn vào sự cố gắng của bọn họ, phân công cho bọn họ một đơn vị tốt.

Sầm Vật Cương nói đến đây thì tiếp tục: - Nên cho bọn họ đến một đơn vị thanh nhàn để nghỉ ngơi một chút.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy hắn có nhiều ý kiến với Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, thế nhưng hai người kia thật sự có sức mạnh duy trì công tác. Nếu như hai người bọn họ không có vấn đề ở phương diện phát triển kinh tế, điều động bí thư tiến lên căn bản là một lựa chọn tốt.

Thấy Vương Tử Quân đồng ý với lời đề nghị của mình, Sầm Vật Cương có vẻ rất vui, lão nâng ly lên uống một ngụm rồi nói tiếp: - Tử Quân, có câu nước dễ ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, dựa theo tình huống của tôi hiện tại, bây giờ phải là người trống vắng quạnh quẽ, anh biết vì sao còn nhiều người đến đây không?

Sầm Vật Cương nói một lời rất trắng trợn, Vương Tử Quân cũng có thể nhìn thấu điều này. Nhưng khi nhìn bộ dạng đùa vui của Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ người này sắp nói với mình như thế nào, cũng hiểu mình định nói ra sao, thế là không thể không kiên trì nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy nó liên quan đến uy tín của ngài. Dù sao thì ngài cũng công tác nhiều năm ở Mật Đông, cho ra nhiều cống hiến với Mật Đông, ngài rõ ràng là công thần của Mật Đông.

- Ha ha ha, Tử Quân cũng đừng dối trá, bọn họ đến chỗ tôi không phải cảm thấy tôi còn là lãnh đạo thượng cấp, chỉ là nghĩ rằng lãnh đạo trung ương chọn người thay thế sẽ trưng cầu ý kiến của tôi. Sầm Vật Cương thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì tỏ ra vui vẻ, thế là vỗ vỗ vai Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.

Vương Tử Quân đối mặt với thái độ này của Sầm Vật Cương thì không thể nói gì hơn, hắn chỉ có thể mỉm cười mà thôi.

- Tôi thật sự khó bỏ Mật Đông, dù sao tôi cũng công tác cẩn trọng ở đây nhiều năm, mà lãnh đạo thượng cấp cũng tán thành công tác của tôi. Sầm Vật Cương nói đến đây thì gương mặt có vài phần đỏ ửng.

Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Tối qua trưởng phòng Thạch có gọi điện thoại đến, nói là để tôi suy nghĩ xem ai thích hợp làm lãnh đạo tỉnh Mật Đông, muốn trưng cầu ý kiến của tôi.

- Đối với tỉnh Mật Đông thì anh rõ ràng là lựa chọn tốt nhất, hai người chúng ta tuy đối phó với nhau, thế nhưng tôi cũng muốn đề cử anh. Ánh mắt của Sầm Vật Cương có vẻ càng thêm sáng rực, lão nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cười nói: - Tôi cũng tình nguyện đề cử anh.

Sầm Vật Cương đề cử mình, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bất ngờ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: - Cám ơn bí thư Sầm đã tín nhiệm tôi.

Thật ra lúc này Vương Tử Quân thầm nghĩ, có lẽ là Sầm Vật Cương đùa giỡn cho vui, nếu như đề cử mình thì Sầm Vật Cương căn bản không cần nói nhiều như vậy. Sầm Vật Cương đề cử mình rõ ràng là có điều kiện.

- Nhóm Tắc Viêm và Anh Hồ hy vọng tôi đề cử Văn Thành Đồ, tuy Văn Thành Đồ có năng lực hơi kém, thế nhưng cũng không phải không có. Văn Thành Đồ tiến lên sẽ kéo dài lý niệm chính trị của tôi ở Mật Đông, đây là một sự đảm bảo rất lớn. Khi bọn họ yêu cầu tôi đề cử Văn Thành Đồ, tôi cũng có chút động tâm. Sầm Vật Cương nói đến đây thì gương mặt càng thêm đỏ hồng.

- Anh cũng biết rồi đấy, tôi cũng chỉ là một người phàm nhân mà thôi, nhiều chuyện tôi khó thể nào siêu phàm nhập thánh, cũng không thể siêu phàm nhập thánh. Có người nói nửa đời đầu thì suy xét cho mình, nửa đời sau suy nghĩ cho con cháu mình. Sầm Vật Cương khẽ vỗ tay lên bàn rồi nói: - Tuy Sầm Vật Cương tôi không cần suy nghĩ cho con cháu của mình nữa, thế nhưng tôi cũng nên suy nghĩ cho những người đi theo mình. Bọn họ là những người ở bên cạnh tôi, cùng chung một mục tiêu, cố gắng theo tôi tận tâm tận lực. Lúc này tôi sắp lui ra, không thể tiếp tục dẫn dắt bọn họ sáng tạo sự nghiệp, nhưng tôi cũng phải suy xét cho tương lai của bọn họ sau này.

- Tử Quân, chỉ cần anh đồng ý trong thời gian hai năm không điều chỉnh phân công của ban ngành Mật Đông, tôi sẽ đề cử anh là người phụ trách Mật Đông. Sầm Vật Cương nói xong câu này thì nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân. Lão thông qua Xà Lê Hoa để tìm gặp Vương Tử Quân, chủ yếu là nói những vấn đề này, mà lão cũng có lòng tin với đề nghị này.

Chưa nói đến phương diện Văn Thành Đồ là người ủng hộ mình, nếu có thêm Vương Tử Quân, lại có cả chủ tịch Trần bên kia là cán bộ được thượng cấp coi trọng và công tác rất tốt, nếu như mình giúp đỡ chủ tịch Trần, hy vọng của Vương Tử Quân sẽ còn khá thấp.

Có sự ủng hộ của mình thì Vương Tử Quân sẽ vượt qua hai người kia.

Sầm Vật Cương tin Vương Tử Quân là người có lý trí, căn bản sẽ cho ra phán đoán ở sự kiện này.

Vương Tử Quân suy xét lời nói của Sầm Vật Cương, trên cơ bản hiểu rõ ý nghĩ của Sầm Vật Cương. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó thản nhiên nói: - Bí thư Sầm, cám ơn ngài đã coi trọng tôi, nhưng trong sự kiện này tôi không thể đồng ý với ngài được.

"Không thể đồng ý!" Bốn chữ này giống như một cây búa gõ mạnh vào lòng Sầm Vật Cương, điều này làm cho tâm tình của lão thêm trầm trọng. Lão nhìn Vương Tử Quân, sau khi trầm ngâm giây lát thì dùng giọng không thể tin nói: - Vì sao?

- Thứ nhất là Mật Đông có một số việc không chỉ yêu cầu tôi đổi cũ thành mới, còn phải thay đổi lớn, phải có dũng khí cải tạo; thứ hai là tôi không cần. Vương Tử Quân cũng không khẽ lên tiếng, hắn nhìn Sầm Vật Cương rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

Gương mặt Sầm Vật Cương liên tục biến đổi, cuối cùng trở nên tái nhợt. Một lúc lâu sau lão mới dùng giọng không cam lòng nói: - Văn Thành Đồ thật sự kém hơn anh, thề nhưng Trần Tường Vũ cũng không kém, tôi cảm thấy trong cạnh tranh anh ấy sẽ không thua anh.

- Đúng vậy, tôi cũng cực kỳ kính nển năng lực công tác của chủ tịch Trần. Ngày hôm qua hai người chúng tôi còn trò chuyện điện thoại với nhau, tôi nói hy vọng có thể cùng chủ tịch Trần cống hiến cho sự phát triển của Mật Đông. Vương Tử Quân nói đến đây thì thản nhiên nói: - Nhưng anh ấy giống như càng quan tâm đến Tây Tường hơn.

Tuy Vương Tử Quân nói không quá rõ ràng nhưng Sầm Vật Cương lại tin tưởng không phải là đang gạt mình. Lão nghĩ đến ý nghĩ của Trần Tường Vũ, lúc này đại thế của Vương Tử Quân ở Mật Đông đã hoàn thành, chính mình cũng không áp chế được, lại càng chưa nói đến một Trần Tường Vũ chân ướt chân ráo đến Mật Đông, nếu đến đây bị Vương Tử Quân cản tay khó công tác thì không bằng ở lại phía Tây Tường.

Dù sao bí thư tỉnh ủy bên kia cũng sắp lui ra rồi.

Trần Tường Vũ có ý nghĩ như vậy, người khác sẽ nghĩ thế nào? Sầm Vật Cương thầm lóe lên ý nghĩ như vậy, lão chợt cảm thấy thế cục vốn mơ hồ đã quá rõ ràng rồi.