Bích Linh Ma Ảnh

Chương 6: Bức bách đối phương Cuồng Sinh giở thủ đoạn




Thiếu nữ ngắt lời :

- Không biết võ công, tôi lại càng thêm kính phục.

- Vì sao?

- Rất dễ hiểu, nếu công tử biết võ công thì không có gì là lạ, đàng này không biết võ công mà dám đâm đầu vào chỗ nguy hiểm, thật là người can đảm dám đáng khen.

Trịnh Kiếm Hồng nhìn thiếu nữ cười :

- Có gì đâu mà cô quá khen như vậy...

Dứt lời Trịnh Kiếm Hồng toan lên ngựa thì thiếu nữ bước tới gần bên chàng nới :

- Công tử biết võ hay không, chuyện này tôi không cần biết, nhưng công tử đã là Võ lâm Tôn chủ, chắc cũng không giấu chi tên họ chứ? Hơn nữa công tử không muốn biết tên tôi sao?

Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười đáp :

- Tôi là Trịnh Kiếm Hồng, còn cô?

- Tôi là Bạch Y Long Nữ Đỗ Thu Linh, cha tôi là Đỗ Thiên Uy ngoại hiệu Lôi Đình kiếm khách.

- À trách sao tài nghệ của cô nương giỏi thế.

- Công tử quá khen rồi, nếu hôm nay không có công tử chắc tôi bị thảm bại và cây Ngũ Long Kim Kiếm sê lọt vào tay chúng chớ chẳng không.

- Cô nói vậy làm cho tôi thêm hổ thẹn. Nếư lúc nãy không nhờ cô ra tay kịp thì tụi chúng chém tôi bị thương rồi, còn nói gì cứu cô nữa.

Thiếu nữ mỉm cười duyên dáng :

- Thôi bỏ qua chuyện này đi. Tôi muốn yêu cầu công tử một việc chẳng hay công tử bằng lòng không?

- Cô nương cứ nói thử.

- Công tử đã là Võ lâm Tôn chủ thì dù sao cũng học chút ít võ công để phòng thân. Nếu công tử muốn học võ, tôi xin dẫn công tử đến gặp cha tôi....

- Cô nương muốn tôi bái thân phụ cô làm sư phụ à?

- Đúng. Kiếm pháp cha tôi đã từng nổi tiếng võ lâm.

- Xin cám ơn hảo ý của cô nương.

- Sao? Công tử không bằng lòng à?

- Không phải tôi không bằng lòng nhưng lệnh cha tôi rất lớn, buộc tôi không nên học võ thành ra tôi không thể trái lời cha tôi đưọc.

Thiếu nữ nhìn chàng nhíu mày rồi mỉm cười :

- Người công tử lạ thế! Và cũng đáng mến thật. Thôi công tử không đồng ý vậy tôi yêu cầu một điều khác, công tử bằng lòng không?

- Được cô cứ nói.

- Tôi không có anh em, còn công tử có chị em không?

- Không có.

- Vậy tôi và công tử kết giao làm anh em, công tử nghĩ sao?

Trịnh Kiếm Hồng không ngờ Bạch Y Long Nữ nới ra câu đó làm chàng không biết trả lời sao cho suông Bạch Long Y Nữ giục :

- Sao? Công tử bằng lòng chứ?

Trịnh Kiếm Hồng ấp úng đáp :

- Chuyện này, ờ.... mới gặp nhau thôi, tôi xem.... hãy....

- Hãy gì chớ?

- Hãy để ngày sau rồi sẽ tính.

Câu nới này làm Bạch Y Long Nữ không vui, mặt xụ xuống như cành hoa héo.

Trịnh Kiếm Hồng thấy mình đối đãi với nàng quá lạnh nhạt liền nói :

- Thôi, tôi có việc phải đi, xin chào cô. Mai sau nếu có cơ hội tôi sê tìm đến thăm cô và lệnh đường.

Bạch Y Long Nữ tức tối trong bụng đứng yên một chỗ đáp cộc lốc :

- Chào công tủ.

Trịnh Kiếm Hồng chỉ gật đầu nhẹ rồi lên ngựa phóng chạy để lại phía sau một vùng bụi mịt mù.

Chàng đi không bao lâu thình lình con tuấn mã vội hí lên vài tiếng và đứng dừng lại.

Trịnh Kiếm Hồng lấy làm lạ, hướng mắt nhìn tứ bề không thấy gì cả. Tại sao con ngựa không chịu cất vó? Bỗng mắt chàng bắt gặp trên cổ ngựa một dấu bàn tay đỏ tươi như máu.

Liền lúc đó một bóng người chạy ra chận chàng lại và lớn tiếng hỏi :

- Đứng lại. Ngươi là ai mà dám đi qua vùng này?

- Ta là Võ lâm Tôn chủ!..

Người nọ trong bọn hỏi lại :

- Võ lâm Tôn chủ?

- Đúng.

- Vậy ngươi có gì chứng minh.

Trịnh Kiếm Hồng đáp :

- Ta có quyển bảo kinh.

- Đâu? Đưa bọn ta xem.

- Há há....

- Ranh con mày cười gì?

- Cười cái mộng của ngươi.

- Sao?

- Ta đã đốt bỏ rồi.

- Mày đốt rồi à?

- Đúng.

- Tại sao mày đốt?

- Để cho các người võ lâm giang hồ khỏi phải tranh giành.

- Hừ! Ranh con, mày.... mày đốt bảo kinh này thì ta đâu có để cho mày sống.

- Há há... Ngươi tên họ là gì?

- Ta là Huyết Thủ Cuồng Sinh! Ngươi có nghe qua chưa?

- Vô dang tiểu tốt như ngươi, ta chưa nghe qua.

Huyết Thủ Cuồng Sinh tức giận quát lớn :

- Mày phải gánh lấy tất cả thảm độc của thiên hạ.

Nới xong, Huyết Thủ Cuồng Sinh vung tay đánh Trịnh Kiếm Hồng một chưởng.

Trịnh Kiếm Hồng không biết làm sao đón đỡ, đành hứng chịu một chưởng của Huyết Thủ Cuồng Sinh.

Nhưng lạ thay, chưởng lực bay tới không thấy một chút kình lực nào gọi là mạnh cả. Chàng chỉ cảm thấy trước ngực mình lạnh buốt rồi như có vồ số con rắn độc đang bò và cấu xé dư dội trong ngưòì. Bất giác chàng run lên như người phát lãnh.

Huyết Thủ Cuồng Sinh thấy thế liền đưa tay lên tiến tới bên Trịnh Kiếm Hồng và nói :

- Thế nào, Huyết Ảnh Xuyên Tâm có dễ chịu không? Ta cho người một cơ hội nữa, nếu nghe lời ta, ta tha cho mạng sống.

Trịnh Kiếm Hồng không đáp.

Huyết Thủ Cuồng Sinh la lớn :

- À, hay lắm, ranh con, mày không trả lời phải không? Được, ta cho mày biết tay. Mày nghe đây “Đại Thần bảo kinh” do mày đốt thì chắc mày phải thuộc lòng nội dung của nó?

Trịnh Kiếm Hồng vẫn ngồi yên như pho tượng.

Huyết Thủ Cuồng Sinh hét :

- Mày thuộc rồi bây giờ mau đọc lại cho ta nghe. Nếu không ta cho mày nếm đau khổ rồi chết.

Trịnh Kiếm Hồng quá sức giận hét lớn :

- Muốn giết thì giết đi, ta không đời nào đọc cho ngươi nghe đâu, đừng hỏi vô ích.

Huyết Thủ Cuồng Sinh trợn mắt quắt :

- Đọc không?

- Không...

- Giỏi lắm...

Dứt lời, Huyết Thủ Cuồng Sinh dùng ngón tay trỏ chĩa vào Dũng Tuyền huyệt ở chân Trịnh Kiếm Hồng.

Chàng cảm thấy mình như bị điện giật rồi tự nhiên người rơi khỏi mình ngựa, ngã té qụy xuống đất mặt mày nhăn nhó đau đớn vô cùng.

- Thế nào? Hãy đọc đi!

- Không.

- Không à?

- Ừ!

- Ranh con, khi bị điểm vào hết ba mươi sáu huyệt đạo dù người có võ công đến đầu đi nữa cũng phải chết. Mày chỉ là một đứa nhỏ yếu ớt vô dụng chỉ điểm cho mày vài huyệt nữa là mày chết không kịp trối. Nghe chưa. Nghe chưa.

Dứt lời, Huyết Thủ Cuồng Sinh điểm vào huyệt Huyền Cơ của Trịnh Kiếm Hồng. Chàng cảm thấy đau đớn vô cùng nhưng cũng ráng chịu đựng.

Huyết Thủ Cuồng Sinh hét lớn :

- Đọc đi.

- Không.

- Không hả?

- Không. Nhất định không.

Huyết Thủ Cuồng Sinh tức giận xung thiên liên tiếp điểm mạnh vào ba huyệt nữa. Trịnh Kiếm Hồng đau đớn ngất đi mấy chập mới tỉnh lại.

Chàng hét trong yếu ớt.

- Ngươi giỏi làm gì thì làm đi, ta ta không sợ đâu, đừng hòng bắt ta nói.

- Được ta mang mày về tra khảo coi mày còn cứng đầu không cho biết.

Vừa nói, Huyết Thủ Cuồng Sinh bế Trịnh Kiếm Hồng lên định quay đi.

Ngay lúc ấy, một ánh kiếm bay xẹt tới quật mạnh vào hai tay Huyết Thủ Cuồng Sinh. Y hoảng hốt vội buông Trịnh Kiếm Hồng, nhảy lùi ra hai bước quát :

- Ngươi là ai?

- Ta là Bạch Y Long Nữ.

Vừa nói, nàng bước tới bên Trịnh Kiếm Hồng và cúi xuống giải huyệt cho chàng.

Huyết Thủ Cuồng Sinh hậm hực nói :

- Tay cầm Ngũ Long Kim kiếm, chắc là con gái của Lôi Đình kiếm khách phải không?

- Đúng. Biết thế sao không chịu cút cho khỏi bẩn mắt ta.

- Há há!... Ta mà đi sợ ngươi sao?

Giữa lúc đó, Trịnh Kiếm Hồng cũng vừa đứng dậy, liền nói với Bạch Y Long Nữ.

- Linh cô nương chuyện này xin cô đừng chen vào. Mau về đi.

Đỗ Thu Linh vẫn còn lộ nét giận, nói :

- Để tôi cho tên này một trận, người đừng cản.

Huyết Thủ Cuồng Sinh nheo mắt cười hì hì :

- À. Thì ra hai người là tình nhân đấy mà.

Trịnh Kiếm Hồng quát :

- Đừng nói bậy. Nàng là em nuôi của ta.

Huyết Thủ Cuồng Sinh nhún vai cười trêu chọc :

- Thật à?

- Thật.

Huyết Thủ Cuồng Sinh nhíu mày nói :

- Vậy Lôi Đình kiếm khách là cha nuôi mày.

- Cố nhiên.

Bạch Y Long Nữ Đỗ Thu Linh nghe Trịnh Kiếm Hồng nói thế, trong lòng mừng khôn xiết nói :

- Hồng huynh mặc kệ y chúng ta về thôi!..

Huyên Thủ Cuồng Sinh vội khoát tay cản lại.

- Muốn về cũng được nhưng ta buộc chúng mày phải nhận vài điều kiện.

Trịnh Kiếm Hồng trừng mắt nạt :

- Một điệu kiện cũng không nhận đừng nói chi vài điều....

- Oắt con mày mau đọc lại cho ta nghe Đại Thần bảo kinh rồi đi đâu thì đi.

- Ta không đọc, đừng bắt nạt vô ích.

Huyết Thủ Cuồng Sinh giận ứa gan chỉ hét lên một tiếng nhảy bổ tới điểm ngay huyệt Huyền Cơ của chàng.

Bạch Y Long Nữ thấy Huyết Thủ Cuồng Sinh ra tay, nàng nhanh như chớp tung người tới phóng kiếm chém xả vào tay của y.

Huyết Thủ Cuồng Sinh đành vung chưởng tấn công Bạch Y Long Nữ.

Thế là trận chiến đôi bên trở nên gay cấn.

Thực ra, nếu so về võ công và nội lực, Bạch Y Long Nữ đâu sánh bằng Huyết Thủ Cuồng Sinh. Bởi thế càng đánh nàng càng túng thế.

Huyết Thủ Cuồng Sinh vì thấy nàng là một trang tuyệt sắc trong lòng nảy sinh ý tà tâm nên không quyết đánh chí tử mà lại nhường tay mấy hiệp.

Bạch Y Long Nữ cũng hiểu được thâm ý đối phương, nàng cố sức thi triển tài nghệ hầu khống chế đối phương..

Huyết Thủ Cuồng Sinh tức khí không thể nhường nhịn, lập tức nhảy vọt lên, tay vung ra một chưởng.

Keng.

Thanh kiếm trong tay Bạch Y Long Nữ bị ngọn chưởng đánh văng bật xa hơn ba thước. Nàng chưa kịp nhặt lấy, tay phải Huyết Thủ Cuồng Sinh đã điểm ngay vào mạch môn của nàng rồi.

Nàng đau đớn ôm cánh tay lảo đảo mấy cái té ngã trên mặt đất.

Trịnh Kiếm Hồng cả kinh lùi về hai bước thì Huyết Thủ Cuồng Sinh đã vung chưởng điểm vào huyệt đạo chàng.

Thế là hết hai người bây giờ như con cá nằm trên thớt chỉ còn biết ném mắt căm hờn nhìn Huyết Thủ Cuồng Sinh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Huyết Thủ Cuồng Sinh nhìn hai người nằm trên mặt đất đắc chí cười hì hì :

- Báu kiếm, mỹ nhân, Đại Thần bảo kinh, ba món quí giá vậy ta được ngay một lúc, thật là một chuyện sung sướng không gì bằng. Hì hì....

Dứt lời Huyết Thủ Cuồng Sinh nhặt kiếm lên ném mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng và Bạch Y Long Nữ nói :

- Thằng ranh con, mau đọc Đại Thần bảo kinh đi! Nếu không ta sẽ du hí với con nhỏ này ngay trước mặt mày, coi mày có cứng đầu nữa không cho biết. Nói đi? Muốn thế nào?

Trịnh Kiếm Hồng cắn răng nói :

- Ta.... ta....

- Nếu mày không chịu đọc Đại Thần bảo kinh thì sau khi ta phá mất trinh con nhỏ này, ta còn đi tìm giết hết cả nhà họ Đỗ. Mày có nghe chưa? Thế nào?

- Được. Mày không chịu đọc ra phải không?

Nói xong, Huyết Thủ Cuồng Sinh liến bước tới bên Đỗ Thu Linh và đưa tay nắm lấy vạt áo của nàng và hướng qua chàng cười hì hì!..

Đỗ Thu Linh tức giận vô cùng và sợ không thể tưởng nổi.

Vừa tức vừa sợ chân nguyên trong người nàng tự nhiên dồn lên hóa giải được huyệt đạo.

Trong lúc ấy Trịnh Kiếm Hồng vừa tức giận Huyết Thủ Cuồng Sinh, cũng vừa xúc động tai nạn đang đe dọa xảy tới cho nàng.

Bây giờ chàng mới biết rằng chàng đã yêu nàng rồi. Tình yêu này bộc phát thật mau lẹ. Nếu như không cùng chung cảnh hoạn nạn, chưa biết chàng có yêu nàng không?

Trong tình trạng như thế Trịnh Kiếm Hồng không còn dám do dự nữa, chàng vội la lớn :

- Buông nàng ra, ta chịu đọc. Ta chịu đọc...