Biên Nhược Thủy

Chương 101: Phiên ngoại 5: Về nhà [1]




Tiếu Vĩ giận đỏ mắt rời đi, tôi cầm bóng bàn đối với bức tường đánh một mình, nhàm chán cực độ. Thật vất vả thời gian mới từng chút trôi qua, đến khi chỉ còn vài phút nữa thì tan học, tôi mới lếch thếch đi tới lớp học của Biên Nhược Thủy. Kết quả vừa bước xuống bậc thang đầu tiên, liền thấy bóng dáng của thầy chủ nhiệm đang chạy xuống.

“Chuyện gì xảy ra?” Thầy chủ nhiệm đầu đầy mồ hôi nhìn tôi, hỏi: “Vì sao vừa rồi em ấy gọi cho tôi mắng tôi là lừa đảo, còn nói sau này sẽ không bao giờ liên lạc nữa?”

Tiếu Vĩ thật đúng là rất tốc độ! Tôi không khỏi cảm khái, sau đó bày ra vẻ mặt thương cảm nói với thầy chủ nhiệm: “Việc này không thể trách em, em phải đi vệ sinh, cậu ấy đi tới hội trường thấy được bằng khen của thầy, trên đó có ghi ngày sinh của thầy a!”

“Chỉ có vậy?” Thầy chủ nhiệm thở phì phò hỏi tôi.

Tôi chưa từng thấy qua thầy gấp gáp như vậy, chẳng lẻ đã thật sự động tâm? Tôi còn đang suy nghĩ, ngược lại thầy chủ nhiệm đã tự mình thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong.

“Cái này có là gì! Cùng lắm thì tôi nuôi em ấy như nuôi con trai thôi!”

Tôi cười ha ha hai tiếng, vỗ vỗ vai thầy, nói: “Nhanh đi tìm con của thầy đi, nếu mà vẫn không được thì thầy lại cho cậu ấy làm cháu nội.”

Thầy chủ nhiệm gật gật đầu, nhanh chóng chạy xuống cầu thang.

Tôi không vào trong lớp ngồi, mà đem ghế ra ngoài ngồi gần bên cửa lớp để chờ Biên Nhược Thủy. Còn 10 phút nữa là tan học, tôi nhìn nhìn em, em ngồi ngay ngắn trên vị trí của mình. Bị bạn học bên cạnh che chắn, nên tôi không thấy rõ mặt em, nhưng trực giác báo cho tôi biết – tâm tình của em rất xấu.

Có lẽ em thật sự để ý? Hay có lẽ ngay từ lúc ban đầu em cũng đã một mực để ý, chỉ là lần này thật sự không nhịn được nữa. Hồi tưởng sắc mặt khó coi của Biên Nhược Thủy lúc nãy, tôi thậm chí có loại tâm lý hưng phấn biến thái.

Trên đường về nhà, Biên Nhược Thủy rất yên tĩnh, ngày thường đều là em ngồi ở sau luôn miêng nói một ít lông gà vỏ tỏi, ta ở phía trước bảo em im lặng một chút. Bây giờ ngược lại là tôi thao thao bất tuyệt, em ngồi ở sau qua loa ừ ừ a a. Tôi lại hy vọng tần suất em qua loa nhanh một chút, nghe như vậy liền từ tâm phiền biến thành hưng phấn.

Về đến nhà, tôi thấy tâm tình Biên Nhược Thủy không tốt, nên không cho em nấu cơm, lôi kéo em xuống dưới lầu ăn mì sợi. Từ đầu đến cuối, em không hề có ý kiến gì, ngay cả ăn mì cũng không hề có khẩu vị, tôi ăn xong rồi, mà em chỉ mới ăn vài miếng.

“Trở về đi!” Biên Nhược Thủy thấy tôi ăn xong, ngẩng đầu lên nói với tôi.

Tôi nhìn tô mì trước mặt em, không đứng dậy, mà ra lệnh cho em: “Ăn xong rồi đi!”

“Em no rồi.”

“No rồi cũng ăn.”

“Ăn không vô.”

“Ăn không vô cũng nhét vô!”

“…”

Biên Nhược Thủy đột nhiên nhìn về phía tôi, trong ánh mắt mang theo tâm tình mâu thuẫn rõ ràng. Nhưng vì em rất hiền, tuyệt đối sẽ không nổi giận với tôi, cho nên đối mặt với tôi cố ý khó dễ, em cũng chỉ cắn cắn môi, lại ngồi xuống liều mạng ăn hết mì.

Nhìn em như vậy, tôi lại có chút đau lòng, liền cầm lấy cánh tay cầm đũa của em, điều chỉnh ngữ khí, “Anh cũng là vì muốn tốt cho em, đừng đem dạ dày của mình ra đùa giỡn, buổi chiều đói bụng thì biết làm sao? Em học nhiều tiết như vậy mà.”

Biên Nhược Thủy gật gật đầu, lại bắt đầu mạnh mẽ nuốt mì. Tôi cảm giác – cảm thấy em đang cố ý ăn cho tôi xem, cố ý làm cho tôi nổi giận, trong lòng có chút dở khóc dở cười.

“Ăn không nổi thì đừng ăn nữa.”

Nghe thấy tôi nói thế, Biên Nhược Thủy lập tức ngừng lại, đứng dậy đi ra ngoài. Tôi đi thanh toán tiền, sau đó đuổi theo em, em đi rất nhanh, đến khi tôi đuổi kịp em, thì em đã đem cửa nhà mở ra.

Biên Nhược Thủy vừa vào tới nhà, liền vọt ngay vào buồng vệ sinh, tôi biết xảy ra chuyện rồi, nhanh chóng chạy theo em. Quả nhiên, em đem mì ói ra hết.

“Ai bảo vừa nãy em ăn vội như vậy.” Tôi vừa bực vừa đau lòng, đem khăn tay đưa tới.

Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, vừa ấn phím nghe, thanh âm thầy chủ nhiệm liền truyền tới.

“Tống Thiên Lộ, cứu … cứu … mau cứu thầy a!”

“Chính em còn đang hãm trong ‘nước sôi lửa bỏng’, thầy tự ‘tay làm hàm nhai’ đi…” Nói xong, tôi mau chóng cúp điện thoại.

Biên Nhược Thủy sắc mặt tái nhợt, súc súc miệng, sau đó vượt qua tôi, đi vào phòng ngủ. Tôi theo sát ở phía sau, vốn tưởng rằng em sẽ lên giường nằm nghĩ, không nghĩ tới em từ trong túi xách lấy ra hai quyển sách, ngồi vào bàn học chuẩn bị xem.

“Coi như anh xin em, em nghỉ ngơi một chút được không? Em muốn chưa kịp thi đại học đã ngủm rồi hả?” Tôi vươn tay che khuất tầm mắt em.

Biên Nhược Thủy không thể làm gì, đành hướng tôi nói: “Em học kém quá, đi học hai ngày nay, thầy cô giảng bài em chẳng hiểu gì …”

“Vậy cũng không thể quá ép buộc, em cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt!” Tôi vừa nói vừa kéo em đi về phía giường ngủ

Biên Nhược Thủy cau mày, đẩy đẩy tôi, “Em chịu được.”

Tôi triệt để mất kiên nhẫn , đẩy ngã em lên trên giường, rống lớn: “Sao em cứ như vậy, có tin anh đánh em không?”

“Đánh đi, em cũng chán ghét chính mình.” Biên Nhược Thủy bình tĩnh nói.

Người ta vẫn luôn nói – học sinh cấp 3 rất cứng đầu, quả nhiên không sai. Mới đi học có 2 ngày đã trở nên khó giao tiếp như vậy. Tôi sợ nhất loại người này, mặt ngoài rất nhu hòa, kỳ thật bên trong rất bướng bỉnh, một khi đã chạm tới điểm mấu chốt, rất khó thuyết phục họ.

“Tùy em, anh đi ra ngoài, không quấy rầy em.” Nói xong, ta nghênh ngang đi ra ngoài, nằm lên sa lon ngủ.

Vốn tôi cũng không làm sai cái gì, mà em như thế lại khiến cho tôi tức giận, chung quy là do em không tin tưởng tôi. Mặc dù chuyện hai tên khốn kia nói là thật, nhưng đã là quá khứ, hiện tại không phải trong lòng tôi chỉ có mỗi mình em sao?!

Nghĩ nghĩ, tôi nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, ngủ được mơ mơ màng màng, lại cảm thấy lo lắng, thừa dịp đi vệ sinh, liền đi ngang phòng ngủ liếc mắt xem thử.

Vừa nhìn vào liền phát hiện Biên Nhược Thủy đang nằm ở trên giường, tay cầm điện thoại, không biết đang trò chuyện với ai mà rất vui vẻ. Tôi đứng ở cửa phòng nghe được vài câu, đều là “anh của cậu, anh của cậu …”, vừa nghe thế liền biết là Sài Tiếc Nhiễm. Tôi cũng mơ hờ nghe thấy Biên Nhược Thủy đang càu nhàu, đem những chuyện trong lòng đều nói hết cho cô ta nghe.

Ok, quá đủ rồi, không nói với tôi mà đi nói với người khác, bày ra vẻ mặt thối cho tôi xem, lại cùng người khác hi hi ha ha.

Tôi cảm giác mình tức giận đến phổi cũng bóc hơi nước, đứng ở cửa phòng mà nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trói em lại, dùng roi ngâm nước quất cho vài chục roi.

Nhưng chuyện đó chỉ là ảo tưởng, tôi biết rõ mình không thể hạ thủ. Giờ xông thẳng vào thì quá hẹp hòi, nên chỉ có thể oán hận trở lại ghế sa lon, hút hai điếu thuốc để đè xuống lửa giận.

Hừ! Coi như anh nhường em, không phải em thích nói chuyện với người khác sao? Anh cho em nói cho đã là được chứ gì.