Biên Nhược Thủy

Chương 69




“Anh ta tìm cậu làm gì?” Tôi tức khí gào ầm lên, bên cạnh có con chó được mặc quần áo, chả biết là chó nhà ai, nghe thấy tôi rống thì cúp đuôi chạy thẳng.

Biên Nhược Thủy cũng toát mồ hôi hột, vội vàng giải thích: “Anh ấy lo cho tớ, sợ tớ nhất thời dại dột, nói tớ đừng đi theo cậu, anh ấy quen một cô gái rất tốt, muốn giới thiệu cho tớ.”

Tôi đang nổi giận phừng phừng mà cậu còn đổ thêm dầu vào lửa, tất cả cũng tại cha Vương Trung Cường kia, toàn đâm lén sau lưng.

“Anh ta không biết là cậu còn phải đi học chắc? Anh ta xem cậu là trẻ con ba bốn tuổi à? Mà, nếu cậu không muốn tớ nói ra chuyện khi nãy thì cậu cũng không định kể với tớ đúng không?”

Mặc kệ tôi chất vấn, Biên Nhược Thủy lẳng lặng nhìn kỹ mặt tôi, còn lôi tay tôi ra xem có bị thương không.

Tôi biết không phải cậu trốn tránh, nhưng vừa gặp nhau, tôi không muốn cậu phải lo lắng. Tôi đẩy mạnh tay cậu ra, hùng hổ nhắc: “Ít động chạm thôi, ở đây đông người lắm.”

Tôi vừa dứt lời, Biên Nhược Thủy theo bản năng ngó dáo dác, khắp công viên chỗ nào cũng có một hai đôi tình nhân, hai thằng đàn ông đàn ang cùng ngồi trên ghế đá thế này chắc chỉ có chúng tôi thôi.

Biên Nhược Thủy vô thức dịch xa ra một ít, mắt cậu vẫn lướt nhanh qua mặt tôi. Nhìn gương mặt đẫm mồ hôi và đôi môi khô đét của cậu, tôi chẳng còn hứng đùa nữa.

“Tớ thật sự không lừa cậu, tớ nói thật đấy, gần đây ba tớ ít về nhà, thầy chủ nhiệm cũng không đến lớp. Chắc chắn giữa hai người họ có hận thù gì đó, không thì đã chẳng đánh nhau ở nhà tớ, tớ chỉ lạ chuyện họ ra cố ra vẻ làm bộ làm tịch. Dù cậu có tin hay không, tớ nói đến thế này, tớ có bị làm sao không chắc cậu nhìn cũng biết!”

Nói xong tôi đứng dậy đi, tiện thể ôm luôn cái thùng của Biên Nhược Thủy, qua tay cậu, cái thùng cũng ướt hết cả. Biên Nhược Thủy đi sau tôi, không hỏi gì nữa.

Đến lúc về tới quán, Biên Nhược Thủy mới cất tiếng hỏi: “Có đau không?”

Tôi lắc, lúc này không thấy đau đớn gì nữa. Vừa tồi kể với Biên Nhược Thủy làm tôi nhớ lại, đúng là càng nghĩ càng tức. Tự dưng tự lành trở thành bao cát xả giận cho hai cha nội kia, cho dù họ là người lớn thì cũng không được vơ đũa cả nắm dậy dỗ con trẻ như thế.

Trước giờ chuyện tôi bị ba đả vốn nhiều như cơm bữa, có mỗi lần này dám bỏ nhà đi. Tôi phải cảm ơn ba đã cho tôi cơ hội, nếu không vì muốn biết nguyên do sự tình, tôi cũng chẳng màng đến trường.

Tối, mẹ gọi điện đến, tôi lạnh lùng từ chối thẳng thừng. Giờ thì đừng mơ có cửa kêu tôi về nhà. Tôi đã chờ bao lâu, nay ba lại vất vả tạo ra cơ hội cho tôi, không biết tận dụng thì thật có lỗi quá.

Tối được ngủ cùng với Biên Nhược Thủy đúng là vận may tuyệt vời (biết ngay ý mày là thế mà =)))), lăn tới lăn lui không biết bao nhiêu lần trên giường, đến lúc cơ thể như bị đánh thêm trận nữa tôi mới dừng tay. Biên Nhược Thủy giúp tôi bôi thuốc, thái độ cũng tốt hơn, hiếm khi thấy cậu dịu dàng. Bình thường cậu không mặt mũi đưa đám thì cũng ngơ ngơ, bây giờ trông đáng yêu tệ.

Hôm sau hai đứa lại đến quán làm thêm, chủ quán còn khen Biên Nhược Thủy nhanh nhẹn, hôm qua một mình cậu làm hết việc của hai người, nhận lương cũng của hai người luôn. Đêm qua hành cậu như vậy, tôi đâm cắn dứt nên hôm nay một mình ôm đồm làm hết, để cậu giữ sức đến tối. =))))

Tôi và Biên Nhược Thủy chung sống với nhau như thế này thật hay, trong phòng chỉ có hai đứa, nói gì, làm gì cũng chia sẻ với người kia. Chúng tôi ít cãi nhau hơn, thực ra tính cách hai đứa khá hợp nhau, trước giờ xung đột phần lớn do nhân tố bên ngoài, mà tôi và Biên Nhược Thủy lại không thể trốn khỏi những chuyện linh tinh đấy. Nếu tìm được một nơi nào đó tách biệt, chỉ có hai chúng tôi, mặc sức vui đùa hay cãi nhau thoải mái, dẫu chỉ vô tình đến được nơi ấy đôi ngày thôi, với tôi cũng là quá đủ rồi.

Cuối tuần kiếm được tới bốn trăm đồng, Biên Nhược Thủy nói là đủ cho tiền ăn ở tuần sau, còn dư ra một ít. Tôi thì lại thấy là quá hẻo. Xong nhìn lại tờ sớ danh sách chi tiêu của Biên Nhược Thủy thì kể ra cũng đủ thật, mấy thứ thuốc đi ngoài, kích thích tiêu hóa và vân vân các thể loại thuốc cũng được miễn.

Thứ Hai, tôi lại xách cặp đi học như thường, lúc tôi đến trường thì Biên Nhược Thủy ở nhà ôn tập, về nhà tôi có thể giảng bài cho cậu. Tuy thế, tôi cũng chẳng ra oai được, cậu sáng dạ hơn tôi, tôi chỉ cần gợi ý là cậu hiểu bài rồi.

Trưa thứ Ba, mẹ tới tìm tôi, nhìn mẹ mệt mỏi tôi cũng thấy đau lòng, ngồi an ủi mẹ. Mẹ đâu có làm gì sai, mẹ đến nói giúp ba cũng là chuyện bình thường, thế mà tôi nghe cứ như nước đổ đầu vịt. Tôi không giận chuyện kia nữa, tôi không chịu về là muốn kiếm cớ, có lẽ mẹ biết tỏng rồi, nhưng mẹ không nói toạc ra mục đích của tôi cũng là để tôi khỏi mất mặt đi gặp ba.

“Ba con hai ngày nay chưa động miếng cơm nào, ông ấy là người như thế, con nghe lời còn giữ thể diện cho ba. Con cãi lại chỉ tổ làm ba để ý chuyện vụn vặt, đừng có mà mơ ba đến dỗ dành giải thích. Ba con nhiều tuổi rồi, bên ngoài cũng phải khép nép đối nhân xử thế, còn bắt ba phải nhún nhường cả con nữa hay sao?”

Tôi vặc lại: “Vì tức nên con mới không muốn về đấy chứ, về thì hai ba con cũng chỉ suốt ngày chiến tranh lạnh, thế thì không làm ba uất chết chắc?”

Mẹ bị tôi làm cho tức nghẹn cổ, trước khi đi mẹ chỉ còn biết dặn tôi liệu hồn học hành tử tế. Mẹ nhắc tôi mới nhớ, cuối tuần này thi chuyên nghiệp, hai ngày nay đến quả bóng tôi cũng chưa dờ tới, may là thi vào chuyên nghiệp thì cũng không phải lo học văn hóa.

Cả đống chuyện lớn đặt ra trước mắt thế này, tôi đành bớt nghĩ mấy chuyện không đâu, tận dụng mấy ngày cuối chăm chỉ tập luyện. Vì phần lớn thời gian cắm mặt với đội bóng rổ nên tôi ít về lớp học, thực lòng tôi cũng muốn đi gặp thầy chủ nhiệm hỏi rõ đầu đuôi nhưng lại chẳng có mấy cơ hội gặp thầy. Lúc tôi ở lớp thì thầy lặn mất tăm, lúc tôi đi tập thì thầy lại cố tình thong dong cuốc bộ lên lớp.

Mọi khi thì nhất định thầy sẽ tìm tôi giải thích cho ra nhẽ, kể cả có nói hươu nói vượn thì thầy cũng không phớt lờ tôi thế này. Mà tôi cũng chẳng biết mở miệng với thầy thế nào, làm như là đã bị thầy đánh cho thì chớ mà còn mong người ta đến làm lành trước ấy.