Biên Nhược Thủy

Chương 83




Tôi nghiến răng đến vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt, thiếu chút nữa là bùng nổ. Hai người bọn họ khinh người quá đáng, cho dù Sài Tích Nhiễm không biết quan hệ giữa tôi và Biên Nhược Thủy, cũng phải có chút nhãn lực chứ, mỗi lần cô ta õng ẹo nói chuyện với tôi, tôi đều mắt lạnh, thế nhưng cô ta chẳng hề tự mình hiểu lấy, còn càng ngày càng hăng!

Đến cửa trường học, Sài Tích Nhiễm liền rộng miệng hướng tôi cùng Biên Nhược Thủy cười, Biên Nhược Thủy cũng hướng cô ta cười một cái, còn tôi không thèm để ý cô ta.

Sài Tích Nhiễm đấm tôi một quyền, bộ dáng giống như quan hệ với tôi rất thân thiết, sau đó nói với tôi và Biên Nhược Thủy: “Tôi kêu anh Cường lái xe tới, chúng ta cùng về với nhau đi!”

“Không!” Tôi lập tức cự tuyệt, “Các người cùng về đi, tôi đi xe của trường là được!”

“Vì sao? Trường của cậu nghiêm vậy sao?” Vẻ mặt Sài tích nhiễm khó hiểu.

Tôi lại không để ý cô ta, Sài Tích Nhiễm thấy sắc mặt tôi không tốt lắm, đẩy đẩy Biên Nhược Thủy nhỏ giọng hỏi: “Lộ sao vậy? Thi không tốt à?”

Vốn Sài Tích Nhiễm nói chuyện rất lớn tiếng, nên có nhỏ giọng tôi đều nghe được. Tôi dùng sức hít một hơi, chờ Biên Nhược Thủy trả lời.

Biên Nhược Thủy không trả lời vấn đề của tôi, ngược lại an ủi Sài Tích Nhiễm: “Không có việc gì, trời nóng quá, cậu ấy có chút bực bội. Bằng không cậu và anh Cường về trước đi, trở về rồi chúng tôi sẽ đi tìm cậu sau.”

“Được, đừng quên tối nay tới nhà mình ăn cơm a! Lần trước không phải cậu nói mình làm đậu hủ lòng đỏ trứng ăn rất ngon sao? Mình cố ý mua cùng loại đậu hủ đó, cửa hàng bán loại đậu hủ đó không phải dễ mua đâu…”

“Tạm biệt!” Tôi phất phất tay, cắn răng hướng hai người bọn họ nói: “Hai ngươi cứ tán gẫu, xe của trường tới rồi, tôi đi trước!” Tôi lại chỉ vào Biên Nhược Thủy đối với Sài Tích Nhiễm nói: “Cậu để cậu ta ngồi trước, đừng để xe lắc mạnh mà cậu ấy bị say xe…”

Tôi nghiêm túc nói xong, bỗng nhiên Sài Tích Nhiễm ở bên cạnh phát ra một trận cười, còn một bên cười một bên thở không ra hơi nói: “Cậu ấy ngồi xe của anh mình, sau lắc lư như ngồi xe đạp đươc, ha ha ha… cậu thấy cậu ngu chưa…”

Tôi thật sự thiếu chút nữa đập cái túi sách trên tay lên mặt cô ta, con mẹ nó, không hổ là em gái của Vương Trung Cường, trình độ ngu dốt so với hắn chỉ có hơn chứ không kém.

Tôi quay đầu bước đi, xe của trường đang bị kẹt xe, vẫn đậu ở chỗ này không nhúc nhích, tôi đổ mồ hôi đầu đầy, sau khi leo lên xe mới cảm thấy mát mẻ, nhưng trong lòng vẫn đầy lửa giận.

Tôi tìm một vị trí ngồi xuống, thở phì phò, mặt tôi phỏng chừng đen như đáy nồi, bởi vì vị trí bên cạnh tôi chẳng ai dám ngồi. Cô gái bên cạnh không ngừng nghị luận gì đó, miệng khép mở không ngừng, còn thường thường nhìn về phía tôi, thời điểm tôi quay đầu vừa lúc cô ta đang nhìn tôi, trong lòng cảm thấy phiền liền mắng: “Nhìn cái gì?”

Tôi vừa nói như thế, cô ta thực xấu hổ mà nhìn cô gái bên cạnh thè lưỡi, sau đó liền nhìn thẳng phía trước, không dám phát ra tiếng nào nữa. Tôi phát hiện sau khi tôi nói câu kia xong thì toàn bộ xe đều an tĩnh lại, thanh âm của quản lý xe liền cứ thế bay vào tai tôi.

“Cậu không thể lên xe, không có thẻ học sinh của trường của chúng tôi thì không thể tùy tiện đi nhờ xe, tìm người cũng không được…”

Nghe thanh âm của quản lý xe, tôi vẫn đen mặt đứng lên, Biên Nhược Thủy đang ở cửa xe sốt ruột nhìn vào bên trong, còn đang khẩn cầu gì đó. Bên cạnh em không có ai, tay không ngừng lau mồ hôi chảy xuống mặt, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương, cảm giác như là khi dễ em. Tôi thật sự chịu không nổi, liền hướng quản lý xe nói: “Thầy, đó là người nhà của em, cho cậu ấy vào đi, lúc này tìm không thấy xe…”

Quản lý xe nghe tôi nói liền cho Biên Nhược Thủy lên xe, Biên Nhược Thủy vừa lên xe tôi liền lập tức ngồi xuống. Dù cho em muốn nói gì thì nói, tôi cũng sẽ không ngồi chung xe với đôi anh em cực phẩm kia, tôi nuốt không trôi khẩu khí này.

Biên Nhược Thủy đã sớm nhìn thấy tôi, thời điểm đi đến trước mặt tôi tôi liền nói với em: “Đừng ngồi chỗ này, anh không muốn ngồi gần em.”

Ai ngờ Biên Nhược Thủy lại nói với tôi: “Em không định ngồi!”

Tôi liền rống lên, “Vậy em tính nói tạm biệt với tôi trước khi đi đúng không? Em không cần nói, tôi không có tâm trạng cùng em cãi nhau, em có thể đi rồi!”

“Không phải, em không có ý đó, em sẽ cùng anh ngồi xe trở về, em nói em không ngồi là vì em không thể ngồi, còn có nhiều thí sinh cần chỗ ngồi như vậy mà, em cũng không phải học sinh của trường anh.”

Tôi nghe lời em nói mới hết giận một chút, nhưng vẫn không ôn hoà nói với em: “Muốn ngồi hay đứng thì tùy em, còn không thì cứ xuống kia đi xe của người khác, đừng ủy khuất chính mình, đến lúc đó người ta lại nói tôi ác đức.”

“Không ủy khuất…” Biên Nhược Thủy nhanh chóng tiếp lời.

Tiếp theo tôi cũng không nói nữa, Biên Nhược Thủy cũng không lên tiếng, vẻ mặt xấu hổ đứng ở lối đi trên xe, mỗi lần có người đi qua đều phải nhanh chóng nghiêng người nhường đường, còn nói một câu xin lỗi, tiếp theo lại lập tức đứng ở bên cạnh tôi.

Chính bản thân Biên Nhược Thủy không cảm thấy gì, nhưng trong lòng tôi lại rất khó chịu, nhất là nhìn thấy em xin lỗi với người khác, mà người kia vẻ mặt lại nhăn nhó. Khi xe di chuyển nghĩa là không còn ai lên xe nữa, mà vị trí bên cạnh tôi vẫn trống không, Biên Nhược Thủy vẫn không có ý định ngồi xuống, xe vẫn đang còn kẹt xe, lúc đi lúc ngừng, Biên Nhược Thủy theo đà xe mà ngã trước ngã sau, tay nắm chặt lưng ghế, sợ ngã sấp xuống.

“Lại đây ngồi đi, không ai lên xe nữa.” Tôi nói với Biên Nhược Thủy.

Vẻ mặt Biên Nhược Thủy do dự hỏi tôi: “Ngồi có sao không … lỡ chút nữa có người đi lên thì sao …”

Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn, liền quát lên với em: “Ngồi xuống!”

Biên Nhược Thủy nghe tôi quát, liền nhanh chân ngồi xuống, lúc này cảm xúc của tôi mới hạ nhiệt. Sau khi Biên Nhược Thủy ngồi vào bên cạnh tôi, tôi liền không còn tức giận như lúc đầu nữa. Nếu em thực cùng bọn Sài Tích Nhiễm trở về, tôi định bụng sẽ đập nát cái xe của tên Vương Trung Cường kia, rồi giáo huấn con bé Sài Tích Nhiễm một chút, sau đó không thèm để ý Biên Nhược Thủy trong hai tuần.

Hình ảnh bạo lực thoáng hiện lên trong đầu tôi, bỗng nhiên Biên Nhược Thủy đưa cái gì đó vào tay của tôi, nói với tôi: “Uống đi, thanh nhiệt giải độc.”

Tôi cúi đầu nhìn, là nước xâm đen, vừa nhìn thấy nó tôi đã muốn ói, trước kia uống qua một lần, suốt một ngày trong miệng đều là hương vị kia.

Tôi trả lại Biên Nhược Thủy, không vui nói: “Không uống, nhìn đã muốn ói.”

Tôi vừa nói xong, chung quanh tôi liền vang lên một mảnh thổn thức, người nơi này hầu như là xa lạ, đều là học sinh của các trường phổ thông khác. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một đám ánh mắt bất mãn cùng vẻ mặt chán ghét.

Do lỗi của tôi chắc?

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, bộ dạng tôi thế này sẽ không giống người bị hại.

Tôi đem chai nước xâm đẩy mạnh vào trong tay Biên Nhược Thủy, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không sao cả. Biên Nhược Thủy cũng không nói nữa, thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh tôi, ngẫu nhiên đùa nghịch đùa nghịch cái túi đồ của mình, lấy ra cái gì đó hỏi tôi có ăn không, uống không, tôi đều một mực cự tuyệt.