Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 4: Đại Chiến Tam Quan




Triệu Thánh Tông chính điện Tông Môn, một tên nội môn đệ tử dáng vẻ vội vã, tức tốc chạy vào chính điện:

- Báo! Bẩm môn chủ, thái thượng trưởng môn hiện đã xuất quan, cho mời môn chủ đến hậu điện tông môn thái thượng phủ.

Triệu Vô Tùy ngẫm nghĩ một lát rồi khoát tay:

"Được, ta biết rồi!".

Triệu Vô Tùy trầm tĩnh suy tư, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, chỉ thở dài ra hiệu cho tên đệ tử kia đi ra, cũng không có nói câu gì liền nhanh chân cất bước.

"Cha, con đã đến".

Triệu Vô Tùy bước một bước quỳ lạy. Giọng nói cất lên, nhưng tâm trạng cũng không có để ý, chỉ tùy ý nói vài câu như có như không.

"Vô Tùy ngươi làm sao vậy, có phải có chuyện gì tâm sự khó nói không?"

Lão giả áo bào màu Bạch cảm thấy kì quái liền lên tiếng, lão quanh thân ẩn hiện đậm chất khí khái, tiên phong đạo cốt vận. Tiếng nói cất lên cũng khiến người ta cảm giác thân thiết khó tả, nhất thời cũng không thấy có cảm giác gì là xa lạ hiển hiện.

Triệu Vô Tùy bỗng chợt bừng tỉnh, lúc này mới cất giọng nói có vẻ mệt mỏi, đem hết sự tình gần nhất kể cho lão giả áo bào màu Bạch.

Nói xong sự tình, Triệu Vô Tùy như chút được cái gánh nặng của mình, lặng yên ngồi bên cạnh, tâm trạng định thần, cảm xúc cũng có thoải mái hơn.

Nhưng lão giả áo bào màu Bạch thì lại không có tâm trạng như vậy, sự kinh hỉ trong ánh mắt lão là không có thể nào mà giấu nổi. Cái khí chất tiên phong đạo cốt cao cao tại thượng lúc trước kia bỗng chốc như bay hơi bay mất tán loạn, không còn lại dù chỉ là một điểm. Một lúc lâu sau lão giả mới cất tiếng run run lên nói:

"Chuyện mà ngươi vừa nói, không phải là lừa gạt lão hủ này đấy chứ? Cường giả cấp chín ánh sáng vàng kim đó nha, chính là một cái tồn tại đỉnh thiên lập địa cao cấp cường giả".

Nói xong lão giả áo bào màu Bạch nhất thời run bần bật lên rồi cười khanh khách một trận thống khoái, tiếng cười của lão cứ như sấm rền vang, khắp hậu điện tông môn thái thượng phủ đều có thể nghe một cách rõ ràng. Rồi tiếng cười của lão cũng chấm dứt, nét mặt nghiêm nghị uy vọng đỉnh đỉnh cũng nhất thời được khôi phục lại.

“Đi, ngươi mau dẫn ta đi xem đưa cháu nội của ta, ta phải đặt cho nó một cái tên thật hay, ha ha ha....”.

Nói rồi lão lại cười một trận lớn nữa. Triệu Vô Tùy cũng lắc đầu rồi mỉm cười, đây chính là hạnh phúc mà nó chỉ giản đơn như vậy, chính là gia đình. Một gia đình chỉ cần có những sự việc đem lại tiếng cười thế này, chính là cái cảm giác ấm áp quan tâm lẫn nhau của những người thân trong gia đình, một cảm giác thoải mái chạy vô tận. Triệu Vô Tùy đứng lên đi trước cũng không có kiêng kị gì, lão giả áo bào màu Bạch thấy vậy cũng sải bước từ tốn theo sau.

"Nha, một tên tiểu tử khả ái! Lại đây ông nội thân mật với ngươi một cái!!".

Lão giả áo bào màu Bạch thốt lên một tiếng trầm trồ, miệng luôn lẩm bẩm khen. Bàn tay cũng không kìm được vui sướng nhanh nhảu bế tên tiểu tử khả ái, mặt búng ra sữa. Lão giả áo bào màu Bạch ngẫm nghĩ bấy lâu, bỗng lúc này cảm khái mà nói:

"Ngươi, sinh ra dưới ánh sáng vàng kim, đại biểu Nam Thiên Quốc ta, vậy ta đặt tên ngươi chính là 'Triệu Kim Nam' đi. Đại biểu Triệu Thánh Tông ta sau này vì vậy mà phát dương quang đại, uy phong đỉnh đỉnh"

Không ai biết rằng chính vì một câu cảm khái của lão giả, mà sau này đã tạo nên một nhân vật gây dậy sóng tam giới lục đạo. Tam giới từ đây mà cũng dẫn đến huyết tẩy bi tráng, thậm chí Thái Cổ thời đại cũng không có phần có thể so sánh.

Nói rồi lão giả lại bật cười một tràng sảng khoái nữa, miệng luôn lẩm bẩm" quả thực rất tốt, rất tốt".

Triệu Vô Tùy thầm mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp. Thở phào một tiếng "Triệu Kim Nam nghĩa là Nam Quốc Hoàng Kim a, hi vọng sẽ là như vậy. Kim Nam, hi vọng ngươi vì cha mà thể hiện đúng với cái tên này, không hổ danh ông nội ngươi!!"

...

Ba ngày sau...

Cổ Loa Thánh thành một trận huyên náo, binh lính tràn ngập khắp đế đô. Lệnh trưng binh dịch phát toàn Nam Thiên Quốc, không nghi ngờ gì. Lúc này Nam Thiên Quốc và Bắc Quốc đã quyết định xảy ra chiến tranh.

Hoàng Cung vương triều, một thân nam tử uy vũ, mình tản mát ra khí thế vương giả, hiệu lệnh quần thần, không nghi ngờ gì chính là An Dương Vương đế quân.

"Lúc này Bắc Quốc hung hãn, vây công cửa khẩu Tam Quan đã ba ngày nay. Năm mươi vạn binh của chúng ta, e là trấn thủ không giữ được bao lâu nữa".

An Dương Vương thở dài nói xong một câu, mắt lại đảo xuống quần thần, ý tứ rất rõ ràng, ông muốn biết ai sẽ là người xung phong cầm quân tiếp viện. Cái này chân chính là thử lòng, cái thứ nữa chính là nếu có nhiều người liên tiếp xung phong, chính là có thể khích lệ sĩ khí quân binh, giúp một mạnh như mười, giúp trăm vạn mạnh như nghìn vạn binh vậy.

Đại điện im lặng bấy lâu, hiển nhiên không một ai mảy may muốn ra trước làm quân cờ thí. Lúc này có một nam nhân cao to, tỏ vẻ bực mình mà bước lên nói:

" Thần, Đinh Doãn đại biểu cho tộc Mường. Xin đem tộc thần năm mươi vạn hùng binh giáp chiến dũng sĩ, tiếp viện Tam Quan cửa khẩu, nguyện làm quân tiên phong".

Đinh Doãn nói xong đôi mắt sáng ngời, khí thế quyết chiến tỏa ra bừng bừng, nhất thời khích lệ làn sóng quần thần dữ dội. Ánh mắt, còn tùy thời đảo xuống như để khiêu khích đám người nhát gan phía dưới. Lập tức như hiệu ứng domino, một loạt kẻ ham công muốn thể hiện không chịu kém cạnh cũng lộ diện.

" Thần, Lò Inh nguyện đem mười vạn tộc nhân tham chiến, đồng thời cung cấp mười vạn trường đao, mười vạn thanh kiếm, ba mươi vạn cự thuẫn nhẹ và cứng rắn nhất. Quyết liều chết vì Nam Thiên Quốc ta, thần còn đem đến một bảo vật trấn tộc xin dâng lên bệ hạ, đó chính là 'Đoạn Huyền Kích'”.

Một trung niên nhân khác, bộ dáng thô kệch cũng bước lên mà nói.

" Đoạn Huyền Kích sao?".

Bất quá, trung niên nhân vừa nói đến Đoạn Huyền Kích, An Dương Vương đã lập tức trấn kinh. Theo truyền thuyết của tộc người Thái kể lại, Đoạn Huyền Kích chính là bảo vật trấn tộc của tộc người Thái, tương truyền kích này khi vận nội khí vào sẽ cực kì có uy lực, tung hoành trong một dặm quân địch, quả thật như trốn không người.

Khi xưa Nam Thiên Quốc nội loạn, vô số tộc diệt sát lẫn nhau, tộc người Thái là một tộc yếu ớt nhất trong các tộc, nhưng nhờ Đoạn Huyền Kích, tộc Thái đã tiêu diệt tất cả những tộc nào xâm phạm, trở thành một trong những tộc hùng mạnh không ai dám động vào.

An Dương Vương trong lòng cảm thấy thật không ngờ. Lò Inh này như vậy mà lại bỏ ra một cái vốn lớn đến thế. Theo lẽ thường tộc Thái cung cấp những binh khí tốt đủ dùng cho chiến trường đã là tốt lắm rồi, thế nhưng giờ lại còn đáp ứng thêm vì chiến trận lần này mà xuất ra Đoạn Huyền Kích. Như vậy An Dương Vương trong tay nắm một kiện binh khí là vương giả trong binh khí như này, sợ rằng khiến thực lực An Dương Vương tăng lên gấp bội. Lòng suy nghĩ cầm được Đoạn Huyền Kích của tộc Thái trong tay, tung hoành bốn phương tám hướng, uy vũ vô bỉ như Chiến Thần truyền thuyết mà An Dương Vương cảm thấy phấn khích không thôi, uy lực của Đoạn Huyền Kích chỉ sợ không đơn giản.

Chuyện này quả thật Lò Inh đã cấp cho An Dương Vương một cái nhân tình, dù là lẽ quân thần, nhưng An Dương Vương Cũng không thể không cảm thấy cảm kích. Cái nhân tình này quả thật quá lớn. An Dương Vương lặng yên chốc lát, chỉ mỉm cười gật đầu, bởi chỉ thế đối với Lò Inh đã là quá đủ rồi. Đế vương trong nhân gian, một kẻ tài giỏi thậm chí không cần ban thưởng, mà chỉ cần một tia cử chỉ, trải rộng Hoàng Quyền, đã có thể khiến kẻ đó phải bán mạng vì mình. Thử nghĩ một kẻ đang chết đói, chỉ mong có một củ khoai để trống đói, thế nhưng lại vứt cho hắn một bữa thịnh soạn, bữa thịnh soạn này thực ra đối với bản thân chẳng là gì, thế nhưng đối với kẻ đói rách kia thì sẽ cảm kích không thôi. Một cái nụ cười mỉm của An Dương Vương, trong lượng cũng chính là ý này. Vì vậy trong lòng Lò Inh chắc chắn cũng vì vậy mà mừng rỡ không thôi, được đế quân đích thân coi trọng, đều là mơ ước của bất cứ kẻ nào phục vụ Hoàng Quyền.

" Thần, Kha Lùng nguyện đem ba mươi vạn cung thủ bắn xa và chuẩn xác nhất của tộc Thơng trấn thủ Tam Quan cửa khẩu".

" Thần, Heng Mun nguyện đem mười lăm vạn binh lính tinh nhuệ nhất của tộc Chăm, và bốn mươi vạn tộc nhân xây dựng chiến tuyến phòng thủ Tam Quan cửa khẩu".

Lần lượt hai đại thần còn lại cũng nguyện xuất binh An Dương Vương lòng thầm kích động, chỉ một tia ý tứ đã có thể đạt được mong muốn, có thể thấy đây cũng là thuật làm đế vương đạt đến trạng thái đỉnh cao.

Gật gật đầu vài cái, An Dương Vương cũng nói:

"Cứ như vậy đi, tộc Kinh của trẫm sẽ tham chiến bốn mươi lăm vạn binh, còn lại tùy thời binh lực điều động trấn thủ Cổ Loa Thánh thành. Có điều, về phần năm nghìn chiến thuyền phòng thủ Thiên Địa Nguyên Lực ở Đông Hải, không biết có đại tướng nào có thể đảm đương trọng trách, chuyện này khiến bản thân ta cũng cảm thấy đau đầu??".

An Dương Vương tỏ ý dò hỏi, lại không một ai trả lời, đại điện mấy đại thần chỉ biết nhìn nhau. Quả thực năm nghìn chiến thuyền là một con số dọa người, mỗi một cái chiến thuyền này đều có uy lực sát thương cực lớn, không phải dễ dàng giải quyết. Cơ hồ cứ mỗi một chiến thuyền phải tốn một nghìn binh mới có thể giải quyết, dưới điều kiện như vậy, không ai tự dưng lại đi nhận cục xương khó gặm này.

Bỗng một trung niên nam tử râu quai nón bước lên, giọng nói ồm ồm, ôm quyền dõng dạc nói:

" Bệ hạ, năm ngàn chiến thuyền Thiên Địa Nguyên Lực kia, xin cứ để thần giải quyết!!".

An Dương Vương đảo mắt xuống dưới, phát hiện chính là hoàng đệ của mình, liền tỏ vẻ nghi ngờ mà nói:

" Sơn Kiền, đây là quốc gia đại sự, không có nói đùa được đâu, đệ nói năng cần chú ý một chút, tộc Kinh ta làm gì còn binh mà cho đệ thống lĩnh!! Không nên nói năng hồ đồ!".

Trung niên nam tử râu quai nón, An Sơn Kiền, Sơn Kiền Vương là đệ đệ của An Dương Vương đế quân. Mắt thấy huynh trưởng không có tin tưởng mình thì liền chậm rãi mà giải thích:

" Hoàng huynh, đệ quả thật có thực lực giải quyết chuyện này. Chỉ cần, có một vạn Cấm Quân của huynh cho ta điều động!!".

An Dương Vương lập tức thảng thốt mà nói:

“Cấm Quân!!”.

"Đệ đừng có đùa quá trớn như vậy, huy động một vạn cấm quân. Ai sẽ hộ thành, ai sẽ duy trì đại trận Cổ Loa Thánh thành?".

" Hoàng huynh, cấm quân ai ai cũng là cao thủ võ công, đệ nắm trong tay chắc chắn có phần thắng, còn về chuyện phòng thủ đại trận, chỉ cần Triệu Tông Chủ còn ở đây chắc chắn sẽ duy trì được”.

An Dương Vương vẫn lắc đầu, có ý không muốn Sơn Kiền Vương nói nữa. Bất quá lại càng kích động Sơn Kiền Vương thuyết phục hăng hái hơn, thậm chí còn có phần quá phận.

“Hoàng huynh, trận chiến nào mà không có nguy hiểm, không có đặt cược một ván bài thì làm sao có thể thắng được chứ. Chính huynh thống nhất giang sơn, chắc cũng hiểu đạo lý này. Không lẽ ngồi trên ngai vàng lâu quá rồi huynh đã trở lên nhu nhược!!".

An Sơn Kiền nói một hồi, cuối cùng vô ý miệt thị An Dương Vương nhu nhược, lập tức kích phát An Dương Vương phẫn nộ:

" To gan, ngươi dám ăn nói với ta như thế sao? Đừng tưởng ngươi là đệ đệ của ta mà có thể lớn lối, bay đâu lôi hắn ra ngoài… Chém!!".

An Dương Vương trong mắt lúc này toàn lửa giận, căn bản tùy thời liền quát lớn mà phát tiết. Quần thần vừa tiếp nhận Đế Quân lệnh lập tức liền sợ hãi, An Dương Vương này hành động thật quyết đoán.

Triệu Vô Tùy lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh. Thể hiện địa vị mà nói

"Bệ hạ, chưa xuất quân không thể chém tướng, làm nhụt chí khí quân ta. Lợi bất cập hãi, hơn nữa, Sơn Kiền Vương cũng chỉ là nhất thời lo lắng, nên hắn mới nông nổi như vậy. Vả lại, theo ta nghĩ Sơn Kiền Vương nói trong đó cũng có phần đúng, thiết nghĩ người nên suy xét một chút!!”.

Ngừng một chút Triệu Vô Tùy lại nhàn nhạt nói tiếp:

“Để chắc chắn, ta sẽ cử thêm một trăm đệ tự nội môn, đều là hàng ngũ cao thủ nội khí tầng một dũng mãnh. Bằng không, để năm nghìn chiến thuyền Thiên Địa Nguyên Lực kia vào Nam Thiên Quốc, không bằng ngài tự mình tháo mũ miện, giao ngọc tỉ, chấp nhận vong quốc thì hơn!!".

An Dương Vương ngẫm nghĩ một lát cảm thấy có phần thiệt hơn trong đó, hơn nữa lúc nãy cũng vì Sơn Kiền Vương chọc giận mà có phần nóng nảy. Bèn cảm thấy hối hận trong lòng, thế nhưng uy thế của đế vương cũng không thể vì vậy mà thất thố. Trong lòng cực kì hối hận, nhưng bên ngoài An Dương Vương vẫn biểu lộ sắc thái lạnh lẽo không cam tâm mà nói:

"Như vậy thì thôi đi, An Sơn Kiền chuyện lần này ta không xử phạt ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không nhớ kĩ chuyện này, ngươi liệu mà lấy công chuộc tội”.

Nhấn giọng một câu, lúc này An Dương Vương mới quét mắt nhìn xuống lần nữa hạ lệnh:

“Ba ngày nữa quân trang chỉnh tề, xuất quân Tam Quan cửa khẩu, Sơn Kiền Vương trấn thủ Đông Hải diệt sát chiến thuyền địch”.

An Dương Vương hùng hổ đứng dậy, tay áo hất tung một vệt dài, hung dữ mà biến mất. Tên nội thị lúc này mới phát giác, bèn đứng trước điện mà hô:

“Bãi triều!!”.

Quần thần bấy lâu căng như dây đàn, hiện tại nghe thấy câu này của nội thị, trong lòng liền mức rỡ:

"Tuân lệnh bệ hạ, bệ hạ thượng thọ thiên tuế".

Nhất loạt hơn trăm đại thần mấy trăm nội quan, đồng loạt quỳ xuống bái lậy, tạo nên một khung cảnh hùng tráng như phim dã sử, diễm lệ vô cùng.