Biến Thái

Chương 51: Cạm bẫy




Sau khi La Đồng vào bệnh viện, cậu không chú ý nhiều tin tức của hắn.

Cho dù cả lớp tổ chức buổi thăm bệnh tập thể, Tô Bắc cũng lạnh lùng từ chối.

Loại thái độ băng lãnh mà quyết đoán khiến vài bạn cùng lớp nhàm chán mang lòng chính nghĩa hay âm thầm khiêu khích cậu.

Dù sao, trong mắt người khác, một người trầm mặc hướng nội như Tô Bắc, chỉ có La Đồng chủ động quan tâm cậu.

Cũng chỉ có La Đồng có thể xem là bạn cậu.

Tô Bắc đối với điều này là không thèm để ý tới.

Chuyện biến thái làm với La Đồng, cậu không đồng tình, cũng không áy náy.

Cậu không phải người có lòng nhân từ gì, cái gì cũng muốn gánh lên lưng mình.

Vạn sự đều có nhân quả báo ứng, La Đồng mất tay, là bởi vì đó là thứ hắn phải trả giá cho lỗi lầm của mình.

Về phần việc làm của biến thái… cậu cũng chỉ là người bị hại.

Nếu phải truy cứu trách nhiệm, đem tất cả người liên quan đến chuyện này toàn bộ truy cứu một lần, cũng chẳng đến phiên cậu.

Tô Bắc nghĩ như vậy.

Cũng đã làm như vậy.

Đối với người lợi dụng cậu, phản bội cậu, không tiến hành trả thù đã là giới hạn lắm rồi.

Tô Bắc không nghĩ tới, La Đồng lại tìm cậu, hơn nữa nhìn qua không có hảo ý.

Nếu cậu vẫn còn là Tô Bắc trước kia, đối mặt với loại tình huống này, chắc hẳn đã bị đám tiểu lưu manh đánh tới mẹ nhìn không ra, có lẽ mạng sống cũng không còn.

Tô Bắc nghĩ đến đây, lạnh lùng nhìn chằm chằm di động trong tay.

La Đồng đã bất nhân, vậy đừng trách cậu bất nghĩa.

Tên ‘Búa’ kia không đáng tin cậy, Tô Bắc cư xử như vậy chỉ là làm bộ làm tịch để ổn định hắn, còn có La Đồng sau lưng hắn.

Tô Bắc bấm một dãy tám con số.

Đây là dãy số Chu Phỉ Thạch nói với cậu trong lần gặp cuối cùng.

Đây là đường dây tin tức đặc biệt rộng, chuyên môn dựa vào bán tin để mưu sinh, hành tung của những người này tương đối bí mật, khách mua tin phải có tiêu chuẩn nhất định hoặc là khách quen lâu dài, nếu không có người quen giới thiệu cũng không được, mà người Chu Phỉ Thạch nói, rất có danh trên tuyến đường dây, biệt hiệu ‘Kẻ điên’.

Người gọi ‘Kẻ điên’ rất nổi danh vì: Thứ nhất, tin tức của hắn phi thường chuẩn xác, hiệu suất cũng cao; Thứ hai, phí hắn thu tương đương sang quý.

Hơn nữa hắn luôn kiên trì một quy củ là —— Lấy tiền trước làm việc sau.

Nhưng mà chỉ nói tới phí thu, cũng khiến Tô Bắc trật tự rút lui.

Một đồng tiền có thể đè chết nghẹn một anh hùng hảo hán, huống chi đây là một số tiền lớn.

May mắn, gần đây sổ tiết kiệm Tô Bắc có thêm trợ cấp, mẹ cậu tìm được người đàn ông mới, bà gọi điện thoại cho Tô Bắc bảo cậu tới gặp cha dượng của mình. Cha dượng khá xa xỉ, làm người cũng rất thức thời, vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho cậu, tay lớn vung lên, lễ gặp mặt là một chiếc xe nhỏ. Lúc Tô Bắc quay đầu sắp đi ra ngoài, tay cầm theo tám mươi vạn tiền mặt.

Tô Bắc cố ý nói chuyện này cho cậu nghe.

Ba cậu vừa nghe, khỏi phải nói, ngay lập tức, cũng vung tay lớn, đưa Tô Bắc một tấm thẻ tín dụng.

Tô Bắc cầm tấm thẻ tín dụng, không biết nên vui hay nên buồn.

Cậu đem tiền gửi vào tài khoản của ‘Kẻ điên’, sau đó nhận được cuộc gọi của ‘Kẻ điên’, hắn bảo cậu kiên nhẫn chờ đợi.

Chính bởi vậy, hai mươi vạn không cánh mà bay.

Chỉ cần biết hiện trạng và hành tung của La Đồng, số tiền này, Tô Bắc cam tâm tình nguyện bỏ ra.

Về phần sau khi đã biết thì nên làm thế nào, đã trở thành tâm bệnh của Tô Bắc.

Báo nguy, không có chỗ tốt.

Nếu La Đồng thật sự muốn trả thù cậu, như vậy báo nguy chỉ chọc giận hắn khiến hắn trong lúc chó cùng rứt dậu* làm ra chuyện quá khích.

(*) ý rơi vào bước đường cùng nên phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.



Nói tiếp, cảnh sát làm việc, chú ý chứng cớ, còn có trình tự.

Đợi đến lúc hoàn tất trình tự, chuyện cậu và La Đồng quyết đấu đã sớm diễn ra.

Như vậy dùng phương thức trên giải quyết, có thể thử một lần.

Vấn đề ở chỗ, Tô Bắc không phải người trong giới (hắc bang), cậu không thuộc thế lực nào, cũng không quen biết ai —— ừ thì có một người, nhưng y bây giờ lại không nhớ cậu.

Về phần Thẩm Cẩm Trạch… cái tên nhị thế tổ* này trong nháy mắt hiện trong đầu cậu.

(*) (二世祖) Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.



Thẩm lão gia quá mức bí hiểm, Tô Bắc không rõ ông là dạng người gì, cho nên không dám tiếp cận thân quá.

Trên đời này, không có bữa cơm miễn phí.

Muốn đạt được cái gì, sớm hay muộn đều phải vì chuyện này mà phải trả giá đại giới.

Về phần tên biến thái bí hiểm kia… Tô Bắc thà rằng rằng đánh giáp lá cà* với La Đồng, cũng tuyệt đối không tìm anh trợ giúp.

(*) đánh tay không, đánh một mình.



Như vậy, phạm vi lựa chọn trở nên rất hẹp.

Bất quá, Tô Bắc nhìn thẻ tín dụng trên tay, trên đời này có vài đồ vật có thể giúp mình đạt được mục đích.

Ở một nơi nào đó vào khoảng thời gian nào đó, tiền là vạn năng.

Trãi qua hai ngày yên tĩnh, Tô Bắc rốt cuộc nhận được một tệp bưu kiện từ ‘Kẻ điên’.

Trong tệp bưu kiện gửi đến ghi lại đầy đủ hành tung mấy tháng gần đây của La Đồng.

Tô Bắc cầm lấy đọc kỹ, chỉ vài tờ word liền lấy cậu hai mươi vạn, tin tức xã hội quả nhiên rất quý.

Nhìn danh sách những người từng gặp La Đồng, Tô Bắc thấy một người quen.

Cái tên này đột ngột xuất hiện, khiến lòng cậu căng thẳng, trong lòng toát ra câu “không thể nào”.

Sau khi xem xong, Tô Bắc gọi công ty bảo vệ tư nhân. Công ty này còn làm dịch vụ bảo về xác chết, làm đủ loại sinh ý, bao gồm cả theo dõi, nghe trộm, những chuyện trái pháp luật. Tô Bắc thanh toán tiền, bảo họ giám thị nhất cử nhất động của La Đồng suốt hai mươi tư giờ.

Đem mọi chuyện chuẩn bị xong.

Tô Bắc như mất hết khí lực nằm trên bàn.

Cậu không muốn phá vỡ những suy nghĩ của mình, nhưng sự thật cứ lạnh như băng trào phúng cậu.

Tô Bắc ngẩng đầu, dùng tay hung hăng nhu nhu mặt, khiến bản thân tỉnh táo lại, mặc kệ sống thế nào, cậu đều phải làm.

Cậu cũng không muốn dùng từ thẹn với lương tâm.

Tô Bắc lén lút tìm vài người trong danh sách.

Việc cần làm kế tiếp là chờ đợi.

Một cú điện thoại gọi tới, Tô Bắc nhận được, dưới đáy lòng thở dài thật sâu.

Nên đến, thủy chung vẫn sẽ đến.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ thoải mái mang nhè nhẹ ái muội, khiến Tô Bắc hơi hoài niệm.

Lâm Lâm hẹn cậu gặp mặt.

Tô Bắc không từ chối, lập tức đáp ứng.

Tuy giọng nói Lâm Lâm mềm mại, nhưng trước khi vào đề tài, Tô Bắc cảm thấy giọng cô có chút run rẩy, hô hấp thường dồn dập tố cáo cảm xúc khẩn trương của cô. Hai người nói chuyện trong chốc lát rồi cúp điện thoại.

Tô Bắc nhìn lòng bàn tay trắng bệch.

Ánh mắt âm trầm, biểu tình vặn vẹo.

Khiến người đứng kế bên đang định cười nhạo cậu một phen – Thẩm Cẩm Trạch, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tô Bắc hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh.

Ngày hôm sau, câu thoát khỏi tên da trâu Thẩm Cẩm Trạch, tới chỗ hẹn với Lâm Lâm.

Tô Bắc đến quán trà.

Không gian bên trong khá nhỏ, chỉ để bốn cái bàn.

Tô Bắc đẩy cửa bước vào, nhìn Lâm Lâm ngồi tuốt bên trong, sắc mặt kinh hoảng nhìn chung quanh, khi thấy Tô Bắc, sắc mặt cô tái nhợt, nhẹ nhàng cắn môi, khiến son môi phai bớt, trông hơi loang lổ.

Tô Bắc tới, ngồi trước mặt cô.

Lâm Lâm lắc lắc tay, đứng ngồi không yên, giống như đang đợi gì đó, không ngừng nhìn về phía sau.

Tô Bắc cười cười: “Tìm tôi có việc gì? Trông cô rất khẩn trương.”

Lâm Lâm luống cuống nhìn cậu một cái, trong mắt hiện lên tia oán hận.

Tô Bắc cảm thấy kỳ quái, vì sao cô lại chuyển thành hận cậu, những lần gặp trước kia không phải rất tốt sao?

Rốt cuộc điều gì khiến cô thay đổi.

Chả lẽ bởi vì ghen tị?

Loại khả năng này rất lớn.

Hai người im lặng, chung quanh ngoài xấu hổ, vẫn là xấu hổ.

Mặc kệ Lâm Lâm, hay Tô Bắc, đều có cảm giác này.

Có lẽ đã đến giờ, lúc này, vài người đàn ông đi từ bên trong.

Đầu lĩnh đương nhiên là La Đồng.

Ống tay áo trống rỗng biểu lộ tay trái của hắn đã mất.

La Đồng oán độc nhìn Tô Bắc, nhếch môi nở nụ cười: “Tô Bắc, lần tay chúng ta tính toán một lượt đi.”

Vẻ mặt Tô Bắc bình tĩnh nhìn hắn: “Chúng ta có gì tính toán sao? La Đồng, cậu đừng tưởng tôi ngu như vậy, đến bây giờ cũng không biết cậu đùa giỡn tôi, lợi dụng tôi? Đêm đó, tôi trùng hợp ở King, lời cậu nói với Từ Thông, tôi nghe nhất thanh nhị sở [một rõ hai ràng].”

Sắc mặt La Đồng nhăn nhó: “Là do mày ngu, xứng đáng. Phi! Lão tử muốn lấy cánh tay của mày, còn muốn mày phải chịu tội một trận.”

Tô Bắc chậm rãi đứng dậy: “Muốn trả thù? Tôi chờ!”

Nói không hợp, vậy cứ đánh.

Cừu hận đỏ mắt, trừ bỏ máu, còn cái gì có thể rửa sạch?

La Đồng và đám người vây quanh Tô Bắc.

Vẻ mặt Tô Bắc vẫn bình tĩnh, không sợ hãi hay kinh hoảng, trong ánh mắt còn mang ý cười khinh thường.

Loại khinh thường này, so với mắng chửi kích thích người khác, còn khó chịu hơn nhiều.

La Đồng nhảy dựng: “Đánh nó cho tao, đánh chết nó cho tao.”

Hai mắt hắn đỏ đậm, rống to.

Đồng thời, cạnh cạnh một tiếng, cửa chính quán trà tự động đóng cửa.

Bên ngoài quán trà, chỉ nghe vài âm thanh đánh nhau rất nhỏ.

Một lát sau, bỗng có tiếng ra hiệu, từ ngã tư đường lao tới vài người đàn ông sáng sủa.

Bọn họ cầm vũ khí thô ráp như nhặt đại bên đường, trong tay còn cầm đồ chích điện.

Thanh âm xẹt xẹt đau màng nhĩ vang lên.

Quán trà nhỏ giống như tuyết đầu mùa rơi trong hè, bị người phá cửa. (X,?)

Mấy người đàn ông lập tức nối đuôi đi vào.

Một màn này, khiến người dân xung quanh ngừng lại, đứng đằng xa chỉ trỏ.

Đám người vây xem không ngừng tăng dần.

Một lát sau, tiếng còi cảnh sát từ xa vang lên.

Vài cảnh sát nhảy xuống xe, chạy tới quán trà. Cũng không biết ai đã báo cảnh sát.

Hỗn loạn giằng co một trận, rất nhanh, cảnh sát liền ổn định thế cục.

Hoặc nên nói, đã có người sớm thanh lý hiện trường cho bọn họ. Người La Đồng mang mang đến bị đánh nằm úp sấp trên mặt đất.

Cả người đầy máu tươi, Tô Bắc thoạt nhìn thê thảm nằm trong phòng.

Trong đội cảnh sát cũng có một gương mặt quen thuộc.

Chính là vị sư đệ kiêm đồng sự của Lôi Thiên, tiểu cảnh sát Hướng Hiểu Sấm.