Biến Yêu Thành Cưới

Chương 3: Người yêu của cô




Dương Cẩm Ngưng ngồi trong xe đã cảm thấy buồn ngủ, đầu óc nặng trịch, đủ loại suy nghĩ tâm tư cứ cuộn thành từng vòng từng vòng. Cô dường như thấy được chính mình đang đứng trước cửa một căn nhà, dáng vẻ sợ hãi. Người con gái kia cũng không căng thẳng, chỉ là vì đi tới một nơi xa lạ cho nên trên mặt cũng tràn ngập vẻ ngạc nhiên, chứ thực ra nơi đây cũng chẳng phải hang hùm miệng hổ gì. Từ trong phòng truyền ra một tiếng nhạc êm ái. Cô không biết tên bản nhạc là gì nhưng tiết tấu khiến lòng cô thấy thật bình yên. Cuối cùng cô cũng đẩy cánh cửa ra. Căn phòng rất trắng, được bao phủ bằng một lớp ánh sáng trắng, giống như trước mắt là một màn sương mù dày đặc, ở giữa hàm chứa đủ loại hơi nước. Dần dần, đám bọt nước ấy tan biến, hình ảnh trước mắt hiện rõ mồn một. Cách chỗ cô đứng không xa, một chàng thanh niên ngồi bên đàn dương cầm, bàn tay phải lướt trên phím đàn, rất đẹp! Tiếng nhạc từ những ngón tay ấy vang ra, truyền tới tai cô. Chàng trai một tay chơi đàn ấy… hóa ra tay trái của anh bị thương, còn đang phải bó bột đeo qua cổ.

Anh chậm rãi quay đầu lại, nụ cười trên mặt như một làn gió xuân tươi mát. Anh nói: “Chào em, tôi là Dương Nhất Sâm.”

Thế rồi, nụ cười trên mặt anh bất chợt chuyển hóa thành sự tức giận: “Dương Cẩm Ngưng! Vì sao rời xa tôi?”

Dương Cẩm Ngưng tỉnh lại, thở mạnh. Mồ hôi lạnh không ngừng đổ trên trán. Sắc mặt cô trắng bệch, môi bạc không một chút máu, bàn tay đặt trên đầu gối cũng run rẩy.

“Tóm lại là em nằm mơ thấy giấc mơ đẹp hay ác mộng?” Cố Thừa Đông không có một chút đồng cảm mà quan sát vẻ mặt cô, giống như thực sự rất thích cô như vậy, “Hay là mộng đẹp cũng trở thành ác mộng?”

Sắc mặt cô càng thêm nhợt nhạt, còn tâm tình anh hình như rất tốt.

Có thể đọc được suy nghĩ trong đầu người khác, đúng là một chuyện đáng để kiêu ngạo!

Đối với người không có lòng đồng cảm với người khác, đương nhiên cô cũng không hy vọng xa vời Cố Thừa Đông đột nhiên đồng cảm với mình. Lúc này cô không muốn cãi vã với người đàn ông kia, trong lúc sức chiến đấu yếu, không nền liều mạng làm gì.

Dương Cẩm Ngưng đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Nhìn thấy cảnh vật bên ngoài vùn vụt lướt qua, cô ngơ ngác mất vài giây mới thốt ra: “Anh… đang đưa tôi đi đâu?”

Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm cô một giây, xác định được cô vừa mới hoàn hồn: “Dương Cẩm Ngưng.” Gọi cái tên này, anh tận lực kéo dài âm cuối, mơ hồ mang theo chút mỉa mai, “Không phải ngay cả đường về nhà của mình em cũng quên đấy chứ?”

Về nhà?

Nhà của cô ở đâu?

Ánh mắt của Cố Thừa Đông khiến tinh thần cô quay về: “Thành phố này có ngày nào là không biến đổi, cảm thấy xa lạ là chuyện bình thường. Đương nhiên, chuyện đó chỉ xảy ra với người thường như tôi, anh là ngoại lệ.”

Xe xuống dốc rồi tiến vào một con đường nhỏ.

Cô không khỏi cười thầm. Lời cô vừa nói quả thật không sai, Cố Thừa Đông đúng là ngoại lệ.

Anh không thèm để ý tới cô, ánh mắt như thể mặc kệ cô làm loạn, tức giận cũng được, dù sao cũng không ảnh hưởng đến anh. Thấy vậy, cô lấy lại phản ứng rất nhanh, náo loạn lúc này là chuyện không hề sáng suốt: “Sao lại muốn quay về nhà em? Em không biết anh là một đứa con rể hiếu thảo như thế?”

“Là anh đang nhắc nhở em!”

Một câu nói của Cố Thừa Đông khiến cô thật hối hận với câu nói chế nhạo kia của mình, tựa như vừa bị châm chọc ngược trở lại.

“Cảm ơn anh, đúng là một ông chồng tốt.”

“Đương nhiên.” Cố Thừa Đông liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên cười mỉm: “Không cần khách khí.”

Dương Cẩm Ngưng rất muốn hỏi tại sao anh lại muốn quay về nhà cô. Nhưng có lẽ do cảnh thực và cảnh vừa mơ trùng khớp, cho nên nhất thời cô quên mất câu hỏi cần hỏi. Cho dù Cố Thừa Đông vừa đưa ra một câu trả lời nửa thật nửa giả, thì cô cũng có thể đọc ra được vài ý tứ trong đó. Có thể Cố Thừa Đông cũng là làm theo yêu cầu của ông nội. Sự an ủi này khiến cô cảm thấy dễ chịu không ít.

Dương Lập Hải và Tả Tần Phương hoàn toàn không ngờ Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông về nhà. Hai vợ chồng bọn họ sửng sốt một lúc mới đón nhận được.

“Sao về mà không gọi báo trước một tiếng thế?” Tả Tần Phương kéo tay Dương Cẩm Ngưng.

Cố Thừa Đông vừa xuống xe liền nói: “Hôm nay chúng con về thăm ông nội, tiện đường ghé về đây luôn cho nên không muốn gọi quấy nhiễu bố mẹ.”

“Hai đứa muốn về lúc nào thì về, sao lại quấy nhiễu chứ?” Dương Lập Hải lúc nào trong mắt cũng coi trọng đứa con rể này, lập tức kéo Cố Thừa Đông đến xem bình rượu ủ mới của mình.

Dương Cẩm Ngưng kéo tay Tả Tần Phương: “Sở thích của bố vẫn không đổi, lúc nào cũng thích chơi thứ rượu này.”

“Người đã có tuổi rồi mà còn giống như đứa trẻ vậy.”

“Đúng thế, như trẻ con vậy. Mẹ của con đúng là phải cố gắng rồi! Vừa phải tiết kiệm tiền vừa phải tiết kiệm tài nguyên… vậy mà vẫn có thể sắp xếp thời gian, không biết là ai nói vậy nữa?” Dương Cẩm Ngưng nhìn Tả Tần Phương cố ý phụng phịu, “À, con nhớ nhầm rồi, người đó nhất định không phải là mẹ.”

“Nha đầu này!” Tả Tần Phương bật cười, nghĩ tới chuyện gì lại lắc đầu: “Cẩm Ngưng…”

“Dạ.”

“Con cũng lại giúp đi, đem hai vò rượu kia ra đây.”

“Vâng, con đến giúp.” Dương Cẩm Ngưng vội vã đi tới hầm rượu, không thấy được ánh mắt lo lắng của Tả Tần Phương ở phía sau.

Dương Cẩm Ngưng vừa đến gần, Dương Lập Hải lập tức liếc nhìn con gái một cái: “Đem vò rượu này ra ngoài kia.” Sau đó tiêp tục nói chuyện với Cố Thừa Đông: “Vò rượu này ủ từ ngày bố mẹ kết hôn, chờ sau này đám cưới vàng sẽ bỏ ra uống mừng.”

Cố Thừa Đông ngưng đọng nụ cười: “Thật là lãng mạn.”

Dương Cẩm Ngưng thấy hai tay Cố Thừa Đông trống trơn, không hề dính một chút bụi bẩn nào: “Bố có phải quá không công bằng với con không?”

Dương Lập Hải nhìn con gái, nhíu mày: “Lúc con kết hôn bố cũng ủ một bình rượu, đợi sau này đám cưới vàng của hai đứa bố sẽ giao cho hai đứa. Bất công ở đâu?”

Dương Cẩm Ngưng nghẹn họng, ý cô là muốn nói là mình phải đi bưng rượu, còn ai đó chỉ ngồi cười.

“Cảm ơn bố.” Cố Thừa Đông liếc sang cô, rồi nói với bố.

Dương Cẩm Ngưng hừ lạnh một tiếng trong lòng. Đám cưới vàng? Cô và Cố Thừa Đông có còn ngày mai hay không còn chưa nói đến. Cuối cùng cô vẫn phải làm cu-li mà vác bình rượu ra. Ra ngoài vẫn còn nghe được tiếng nói dương dương tự đắc của bố, còn Cố Thừa Đông thì rất biết ý mà đáp lại, thật khó mà nghe ra giọng của người đàn ông vẫn theo ý người khác kia!

Có thể, anh đúng là người hay theo ý người khác. Chỉ là không thích làm theo ý mình mà thôi!

Cả buổi chiều, Cố Thừa Đông và Dương Lập Hải đi thăm quan hầm rượu và mảnh vườn trồng nho phía sau nhà. Dương Cẩm Ngưng và Tả Tần Phương ở trong bếp làm đồ ăn.

Tả Tần Phương bưng đĩa rau trộn vừa làm từ trong bếp đi ra, Dương Cẩm Ngưng liền tay không nhón một miếng, lập tức bị mẹ gạt tay ra.

“Đứa con gái này, nói bao nhiêu lần rồi, học làm mấy món ăn đi, mà bây giờ không biết làm gì cả.”

Dương Cẩm Ngưng mút ngón tay: “Là con gái mẹ có mệnh được hưởng phúc chứ!”

Nhìn bộ dạng của cô, Tả Tần Phương không ngớt cảm thán: “Cũng may là cuộc sống của con không đến nỗi nào. Năm đó con vọi vã kết hôn như vậy, thật khiến mẹ lo lắng… Haizz, sao mẹ lại nói lại chuyện này chứ. Con thấy tốt là được rồi.”

“Bố con nói đúng, mẹ thật là quá đa sầu đa cảm. Xem ra người hiểu mẹ nhất đúng là bố con.” Dương Cẩm Ngưng cười vô cùng rạng rỡ, nhìn dáng vẻ tất bật nấu ăn của Tả Tần Phương.

Câu nói vừa rồi của mẹ, cũng chính là điều cô muốn nói nhất.

Thật tốt, nếu như cuộc sống vẫn cứ như trước mắt, thì đúng là lựa chọn đúng đắn của cô.

Tả Tần Phương bảo cô mang tất cả món ăn ra ngoài xong, sau đó đi gọi Dương Lập Hải và Cố Thừa Đông vào ăn cơm. Mọi người nét mặt đều vui vẻ, cũng coi như một nhà viên mãn.

Dương Lập Hải rất tích cực nói chuyện với Cố Thừa Đông.

Tả Tần Phương đã có chút mất kiên nhẫn: “Thừa Đông đừng nghe bố con nói linh tinh nữa, lúc nào cũng lảm nhảm.”

“Bà thật là, làm gì có ai khen người khác như bà chứ?”

“Đúng thế, tôi là đang khen ông đấy.”

Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng đều bật cười.

Sau khi đĩa thức ăn cuối cùng được bê ra, Tả Tần Phương đang định đi vào bếp xem nồi nước lèo, Dương Lập Hải liền kéo tay bà: “Cơm nước xong xuôi hết rồi, bà đã gọi Nhất Sâm chưa?”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều đơ người.

Bàn tay Dương Cẩm Ngưng khẽ run lên, dường như giấc mộng kia lại quay về trong đầu cô. Nhưng khóe miệng cô vẫn còn mỉm cười, ánh mắt đảo qua Cố Thừa Đông. Trên mặt anh cũng bày ra một nụ cười châm biếm, giống như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô. Làm gì có chuyện anh vô duyên vô cớ đưa cô về đây chứ. Người đàn ông này đúng là rất thích xem cô bị cười nhạo, thích xem bộ dáng luống cuống của cô.

Tả Tần Phương nửa ngày mới phản ứng: “Đúng vậy, Nhất Sâm đã về, mới lúc sáng, mẹ bảo nó nằm nghỉ trước đã. Mẹ thật là hồ đồ rồi, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất.”

Dương Cẩm Ngưng không rõ mình có thể khống chế được nụ cười trên mặt mình hay không: “Để con đi gọi anh xuống ăn cơm.”

“Không cần.” Dương Nhất Sâm đứng trên cầu thang, một tay xoa cổ. Anh mặc bộ đồ trắng, giống như lần đầu tiên cô gặp anh. Anh chính là người thích màu trắng và sự tinh khiết nhất thế gian này.

“Mẹ thật là bất công, có con gái con rể đến liền lập tức quên con.”

Dương Nhất Sâm cười cười, thong thả đi xuống dưới.

Dương Cẩm Ngưng hình như nghe được tiếng tim mình đập nhanh hơn, càng ngày càng kịch liệt. Cô muốn khống chế nội tâm đang cuộn sóng, cố gắng tươi cười nhìn mọi người.

Thời gian như xoay chuyển, năm tháng như dòng nước…

“Anh!” Hóa ra cô sớm đã không còn là cô của quá khứ nữa, một Dương Cẩm Ngưng từng cho rằng chỉ có một người là toàn bộ thế giới của mình đã không còn nữa. “Về nhà cũng không cho em biết. Không phải sớm đã quên mất em rồi chứ?”

“Anh có quên ai cũng sẽ không quên em.”

Một câu đơn giản nhưng lại như viên đạn vừa bắn vào tim cô, thật đau… thật bất lực…

Cố Thừa Đông nghiêng người, chắn ngang đường nhìn của Dương Nhất Sâm: “Ăn cơm thôi, nếu không thì sẽ thành tội nhân lãng phí tâm ý của mẹ.”

Dương Nhất Sâm làm một động tác nhường Cố Thừa Đông ngồi vào trước. Dương Cẩm Ngưng thuận thế ngồi xuống bên cạnh Cố Thừa Đông.

Dương Nhất Sâm nói chuyện về rượu với Dương Lập Hải, rồi lại quay sang trò chuyện với Cố Thừa Đông, một câu một chữ cũng không nhắc đến cô.

Bữa cơm này cô cũng rất vất vả mới ăn được. Thật không ngờ, cô lại gawjo lại Nhất Sâm trong tình trạng này.

Thời thế thay đổi, quả thực không có lấy một chút như ý muốn của con người ta.

Quá khứ qua đi cô vẫn không hiểu, nửa đêm canh ba cô một mình ngồi xem phim nhưng đến tên bộ phim là gì cô cũng không biết. Thế nhưng, một câu nói đơn giản lúc nam chính nói với nữ phụ ở sân bay: “Chúng ta không thể quay về được.” lại ăn sâu vào tâm can cô.

Mấy hôm trước cô nhận được một tin nhắn: nếu như ngày mai là tận thế, bạn muốn gặp ai nhất, muốn nói gì với người đó nhất.

Hiện tại cô đã có đáp án, cô muốn đứng trước mặt Nhất Sâm, chạm vào khuôn mặt quen thuộc ấy, nhẹ nhàng nói: “Nhất Sâm, chúng ta không quay lại được…”

Cô không phải một người bi quan, cũng không phải người quá lạc quan. Cô có thể tuân theo hiện thực mà bước tiếp, tiếp tục quỹ đạo phía trước, cũng sẽ không hối hận, cho dù có tiếc nuối…

Cho nên, cô không hối hận, không hối hận rằng mình đã tự buông tay người kia.

*

* *

“Nhất Sâm, chúng ta không quay lại được.”

Haizzz… đúng là con gái mẹ Xu, suy nghĩ rất khác người. Thường thường người ta sẽ nói, nêu mai là ngày tận thế, tôi sẽ đứng trước mặt anh ấy để nói: “Em yêu anh.” Hay câu gì mùi mẫn đại loại thế. Nhưng chị Cẩm Ngưng thì… chẹp! Không nói nổi! =))



Lại còn được anh Nhất Sâm kia nữa. Cái gì mà “Mẹ thật là bất công, có con gái con rể đến liền lập tức quên con.”, cái gì mà “Anh có quên ai cũng sẽ không quên em!” Ối giời… vote cho anh này một phiếu