Biệt Đội Tokyo

Chương 3: Những kẻ sống sót




Yuuichi sợ hãi chạy đi, thằng nhóc cứ chạy và chạy cho đến khi gục ngã ở một ngã tư nơi con đường đổ nát.- Hức...mình.....hức.......mình là tên nhát gan...vô dụng.........hức hức......cậu ấy.....cậu ấy đã................

- Sao vậy nhóc con?

Một giọng nói vang lên, Yuuichi lau hết nước mắt ngước lên nhìn, đó là một người thanh niên mặc áo choàng màu đen, người đó có một thanh kiếm bên hông nữa.

- Bọn chúng.......bọn chúng............

Yuuichi sợ hãi bò dậy túm lấy áo choàng của người đó mà khóc lóc.

- Bọn chúng đã giết cậu ấy.........cậu ấy vì cứu em mà đã chết..........cậu ấy..............

- Nào bình tĩnh, hãy kể cho bọn ta nghe chuyện gì đã diễn ra?

Người thanh niên đó lên tiếng hỏi, Yuuichi bây giờ mới để ý còn có hai người con gái nữa đi cùng người thanh niên này.

- Đội trưởng, có chấn động.

- Bọn chúng đang đến.

- Được rồi, trốn đi cái đã.

Tên đội trưởng đó ôm lấy Yuuichi cùng với hai cô gái kia chạy về phía tòa nhà cao tầng đã đổ và nấp tại đó. Họ nhìn ra thấy hai con búp bê cùng với một con cún khổng lồ màu trắng đang đi cùng nhau, con búp bê kia có cầm theo một cái túi vải, thứ gì đó đang từ túi vải chảy tong tong xuống. Yuuichi ngốc đầu lên nhìn thì thấy nhận ra đó là máu. Thứ chảy nhỏ giọt từ chiếc túi đó là máu. Chắc chắn trong đó là xác người. Bọn chúng đúng là lũ quái vật. Sau khi nhìn ngó không có ai ba bọn đó đã bỏ đi, lúc này ba người mặc áo choàng đen kia mới nhìn Yuuichi.

- Nào giờ thì kể đi nhóc.

- Em là Tomoeda Yuuichi, 12 tuổi đang học trường Tonan. Khi bọn em đi ăn mừng trận đá thắng ở trường thì bỗng thấy trên trời có nhiều quả bí ngô kì lạ và rồi những người đó đã nhảy xuống. Họ đã bắn chết hết bạn của em, chỉ có em là kẻ duy nhất được chúng bắt đi mà không giết chết. Khi tỉnh dậy em thấy mình ở một khu tầng hầm cùng với nhiều người, một tên quý tộc nói hắn tên Sun và rồi nữ hoàng của họ đã ban phát lệnh cho bọn em được chạy đi. Nhưng chúng sẽ thả bé cưng mà em đoán là những con búp bê, gấu bông rồi mấy con vật đó. Nếu bị bắt bọn em sẽ bị giết, nếu chạy mà để tìm được cũng bị giết. Em bị một con búp bê làm bếp và một con gấu bông chặn hai đường, cậu ấy đã giúp em rồi hai đứa cùng chạy. Nhưng con búp bê đó đã dùng cái thìa đó cắt đứt chân trái cậu ấy, nó túm cậu ấy lên và rồi hai đứa nó đã giằng xé đất đôi người cậu ấy. Em đã........

Bốp....Yuuichi bị người con trai đó đấm cho một phát làm thằng bé ngạc nhiên, hai cô gái kia muốn can nhưng không được.

- Là đàn ông con trai mà lại để một người con gái hi sinh vì mình sao? Cậu thuộc cái thể loại gì vậy hả nhóc?

- Em xin lỗi....là em yếu đuối........là em vô dụng, em đã không thể dũng cảm cứu cậu ấy...................

- Vì nhóc mà con bé phải chết, nhóc có đáng mặt đàn ông con trai không?

Tên đó vẫn giận giữ hét lên, một cô gái chạy đến giữ tên đó lại, một cô đỡ thằng nhóc.

- Thôi nào đội trưởng, thằng nhóc cũng đau khổ vì nhìn bạn mình chết cơ mà? Bình tĩnh lại đi.

- Nhóc, từ nay anh sẽ huấn luyện cho nhóc, làm đàn ông phải mạnh mẽ đứng lên chiến đấu mà bảo vệ bạn bè người thân của mình.

- Em....

Yuuichi không biết nói gì, liệu thằng nhóc có thể thay đổi hay không, một đứa vô dụng sợ chết thì làm ăn cái gì?

- Mọi người đi đâu vậy?

- Chúng ta sẽ đến đó nơi những kẻ còn sống sót.

- Vẫn còn người sống sót sao?

Yuuichi ngạc nhiên, thằng nhóc có chút vui mừng. Mọi người vẫn còn sống là được rồi. Họ đi bộ suốt đêm và cuối cùng dừng chân lại ở một lối đi đến nhà ga.

- Mọi người đang ở dưới nhà ga sao?

- Đúng vậy.

Họ cùng nhau đi xuống dưới đó, Yuuichi sợ hãi nắm lấy áo choàng của người con trai đó.

- Nè, có điều này...em....em muốn nói với anh.

- Chuyện gì? Là đàn ông phải nói cho dõng dạc vào cứ như đàn bà ấy.

- Con búp bê làm bếp đó....nó biết nói.

- CÁI GÌ?

Ba người kia ngạc nhiên đứng nhìn chằm chằm Yuuichi, chuyện quan trọng sao không nói ngay từ đầu. Thằng nhóc có vẻ buồn bã.

- Con búp bê đó là kẻ chặn đầu em, nó đã thò cái mặt vào con hẻm và rồi miệng nó cười. Nó nói rằng 'Tada, tìm được rồi.'

- Nếu như nó nói chuyện được có vẻ nguy đây. Nhưng sao nó lại nói vậy?

Một cô gái tò mò, tên đội trưởng đó lạnh lùng từ từ bước từng bậc thang.

- Đơn giản là ngay từ đầu nó đã nhắm đến nhóc rồi Yuuichi.

- Nhưng sao lại là em? Có bao nhiêu người cơ mà?

Yuuichi tái mét mặt mũi, tên đội trưởng đó cũng đang phân vân đoạn này.

- Chắc chắn nhóc phải có gì đó đặc biệt. Tóm lại là chuyện này cứ để đó, bây giờ cần gặp mọi người đã.

Vậy là họ đã đi xuống, có khá nhiều người cùng mặc loại áo choàng đó.

- Chúng ta là những người sống sót. Hãy cùng nhau giành lấy thế giới của loài người.

- Matsuda-san....không dễ dàng đâu. Chúng tôi vừa đi thị sát rồi, lũ người ngoài hành tinh đó có cả một đội quân đánh đấm cho chúng.

Tên đội trưởng này lên tiếng làm mọi người chú ý. Matsuda nhìn họ.

- Ý cậu là sao Ishikawa?

- Chúng tôi đã thấy bọn quý tộc hành tinh đó thả một đống nào là búp bê khổng lồ, gấu bông rồi mấy con quái thú khổng lồ nữa. Bọn đó đã tấn công ra tay tàn ác giết loài người. Thằng nhóc này là kẻ đã trốn thoát khỏi đó. Chúng ta tốt nhất nên tập luyện để tạo cho mình một sức mạnh vững chắc để chiến thắng bọn này.

- Nếu đúng như cậu nói có vẻ nên vậy.

Con người đang có kế hoạch gì đây? Sau bao lần phản công thì kế hoạch nghi binh cuối cùng cho vụ tấn công mới sẽ ra sao? Yuuichi thực sự sẽ thay đổi và giúp ích cho mọi người chứ?