Biết Vị Ký

Chương 130: Hồng khúc mễ




“Lý đại ca. . .” Lâm Tiểu Trúc thở hồng hộc chạy vào phòng bếp.

Lý Duy Trụ và Triệu Hổ đang bận rộn trong phòng bếp, thấy nàng cả người đầy mồ hôi, thấy nàng liền kinh ngạc hỏi” xảy ra chuyện gì?”

“Cho ta xem hồng khúc mễ mà hôm nay các ngươi đem phơi với” Lâm Tiểu Trúc vừa lau mồ hôi vừa nói

“Hồng Khúc Mễ?” Lý Duy Trụ nhíu mày nhìn Lâm Tiểu Trúc, càng thêm khó hiểu nhưng thấy nàng không muốn giải thích, hắn cũng không hỏi thêm, đưa tay chỉ ra ngoài sân” lúc sáng đem ra ngoài phơi vẫn còn đang ở đó, tự ngươi đi xem đi”

Lâm Tiểu Trúc không vội đi mà tiến đến cạnh hắn, tươi cười lấy lòng” ta có thể lấy một ít không?”

Triệu Hổ nhìn bộ dáng của nàng, biết là có việc lại biết nếu nàng không có được hồng khúc mễ sẽ không yên lòng liền trêu chọc 'Lâm Tiểu Trúc, nếu ngươi lúc lắc cái đuôi, nói không chừng Lý đại ca sẽ mềm lòng mà đem hồng khúc mễ cho ngươi a”

“Ngươi mới là cẩu á” Lâm Tiểu Trúc nhướng mi đáp trả, cũng nở nụ cười

Lý Duy Trụ lại không cười, nhìn ra cửa trầm ngâm một lát mới nói” ngươi lấy một ít đi, dù sao cũng để đây lên mốc mà thôi”

Nói xong tự mình ra cửa lấy một ít đưa cho Lâm Tiểu Trúc” nhiêu đây đủ không?”

“Đủ đủ.” Lâm Tiểu Trúc liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn hồng sắc mễ tràn đầy chờ mong. Vừa rồi đang nói món thịt nướng” béo mà không ngán”, nàng rốt cuộc nhớ ra một chuyện.

Công nguyên năm 1253, quân Nguyên tiến đánh Vân Nam, chiếm cứ từ Đại Lý đến Côn Minh, từ đó Côn Minh trở thành trung tâm, văn hóa, kinh tế chính trị của cả vùng. Thời kỳ Nguyên triều thống trị là dùng quân sự để trấn áp các bộ tộc, sau đó dùng chính sách giảm thuế để cải thiện quan hệ dân tộc, rất nhiều thương nhân và thợ thủ công từ nơi khác đến Côn Minh, tạo thành một thế hệ phú thương mới ở đây. Trong đó có Lý gia là giàu nhất, món ăn nổi tiếng nhất của khách điếm bọn họ chính là thịt nướng. Tương truyền thịt nướng của Lý gia có màu sắc rất mê người, vị thơm ngon, béo mà không ngấy. Thần kì nhất là người nhà họ ai nấy đều khỏe mạnh thon thả, không hề có dấu hiệu mập mạp, khách đến quán rượu nhà bọn họ ăn thịt nướng phát hiện ra ăn bao nhiêu thịt nướng cũng không mập nhưng ở nhà tự làm lại cảm thấy đầy dầu mỡ. Rất nhiều thắc mắc nhưng không giải đáp được. Nhiều năm sau, bí mật món thịt nướng của Lý gia mới bị vạch trần. Món thịt nhà bọn họ có màu sắc mê người, béo mà không ngán, ăn bao nhiêu cũng không sợ mập chỉ vì bọn họ đã dùng hồng khúc để ướp. Đây là do nàng tình cờ đọc được, lúc đó còn tò mò với hồng khúc nên mới tìm hiểu thêm, biết được hồng khúc mễ là lúa tiên, lúa tẻ, gạo nếp dùng men hồng khúc trộn lên mà thành. Nó là thực phẩm có màu đỏ tự nhiên, cũng là dược vật, có tác dụng giảm cholesterol, giảm mỡ trong máu, trị xơ cứng động mạch vạch, giảm đường huyết, còn thể ngăn ngừa bệnh tai biến mạch máu não, gan nhiễm mỡ, thận. . .

Nhưng lúc đó xem xong, vì trong nhà không ai mắc bệnh này nên nàng cũng quên mất. Nếu không thấy Lý Duy Trụ phơi hồng khúc mễ, lại vừa lúc Hạ Sơn cho nàng nếm thử thịt nướng thì nàng cũng không nhờ ra.

Xem ra mọi chuyện đều do thiên định nha. Hồng khúc này đúng là vì vị quý nhân kia mà tạo ra.

Cầm kia bát Hồng Khúc Mễ trở về, Lâm Tiểu Trúc tìm một cái cối, giã nhỏ thành bột mịn, sau đó tới chỗ Tần quản sự lấy một ít thịt ba chỉ, bắt đầu làm món thịt nướng ướp hồng khúc.

Mặc dù trước đó mọi người không hay ăn thị heo nhưng cũng là thức ăn của đa số dân chúng, thịt nướng cũng rất được ưa thích, cho nên Mã giáo tập đã dạy bọn họ.

Đem thịt heo rửa sạch rồi cắt thành từng khối, cho hành vào nồi phi đến khi đổi màu, sau đó cho rượu, nước tương, đường phèn cùng các loại gia vị vào rồi bắc lửa nhỏ, đun trong nửa canh giờ cho hồng khúc vào, món nước dùng đã hoàn thành.

Hạ Sơn cùng một tổ với nàng, trình độ hắn thế nào, Lâm Tiểu Trúc hiểu rõ nhất. Trước kia nàng cũng đã nếm qua món thịt nướng do Ngô Bình Cường làm. Tay nghề của bọn họ không kém nàng bao nhiêu. Giờ món thịt nướng của nàng nhờ có thêm hồng khúc mà màu sắc đẹp mắt hơn món bọn họ làm, quan trọng nhất là ăn nhiều một chút cũng không ngán, hơn nữa hương vị thơm ngon hơn nhiều.

Lâm Tiểu Trúc nếm thử một miếng thịt nướng mình làm, nhìn thấy sắc trời còn sớm liền đóng cửa, làm thêm món thịt đông pha. Món này khác với thịt nướng. Thịt được bỏ vào nước cùng một ít muối, nấu sôi một lát thì vớt ra, ngâm nước lạnh rồi rửa sạch lần nữa. Sau đó cắt thịt thành từng khối, dùng dây lạt buộc lại để thịt khỏi bị bỡ ra và cũn để sau này dễ gắp. Xếp gừng cắt lát, hành cắt khúc vào đáy nồi rồi bỏ thịt vào với phần da hướng lên trên, sau đó cho nước tương, rượu, đường. . vào rồi nấu trong khoảng hai canh giờ. Khi nồi thịt sôi lên, Lâm Tiểu Trúc cho thêm ít hồng khúc phấn vào.

Món thịt đông pha và món thịt nướng, ngoại trừ quá trình chế biến khác nhau còn không dùng một chút nước, chỉ dùng rượu để ướp và chế biến.

Sớ thịt mềm mịn, hương vị thanh thuần, càng ăn càng thấy ngon miệng.

“Làm sao đây? Có cần dùng bí quyết không?' Lâm Tiểu Trúc nhìn hai chén thịt trước mặt, có chút khó xử.

Nhưng nàng rối rắm không được bao lâu vì sáng hôm sau, Tần quản sự đã đi đến chỗ bọn họ, hô to” Lâm Tiểu Trúc, Hạ Sơn, Ngô Bình Cường, mau ra đây' .

Lâm Tiểu Trúc vội vàng mở cửa đi ra ngoài, thấy vẻ mặt Tần quản sự có chút nôn nóng, cứ đi qua đi lại trong sân, thấy bọn họ cũng không nhiều lời” thời gian thi đấu đã sửa lại, sẽ tiến hành trong tối nay. Các ngươi mau chuẩn bị đi, giờ thi đi lĩnh nguyên liệu nấu ăn”

“Cái gì? Không phải đã nói ngày mai sao?' Ngô Bình Cường vội la lên. Hắn còn chưa hài lòng với đồ ăn do mình làm nha.

Tần quản sự không kiên nhẫn khoát tay chặn lại:” bảo các ngươi thế nào thì cứ làm thế đó đi, đừng nhiều lời vô ích' nói xong xoay người” mau đi lĩnh nguyên liệu nấu ăn, nhanh một chút, nếu không muốn tham gia thi đấu thì lập tức bỏ cuộc” Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn liếc nhìn nhau rồi đi theo hắn.

Đã tới bước này, sao có thể không thi? Chẳng qua là muốn có thêm chút thời gian để mọi thứ tốt hơn thôi. Ngô Bình Cường hoàn toàn không có ý bỏ cuộc, thấy Lâm Tiểu Trúc bước đi cũng vội vàng đuổi theo.

Ba người lĩnh nguyên liệu nấu ăn xong liền lập tức bắt tay làm đồ ăn, bận rộn đến mức quên cả ăn uống. Khi mặt trời xuống núi, Tần quản sự liền đến thông báo bọn họ mang thức ăn lên. Ba người mang theo tâm tình phức tạp, tỉm mỉ trang trí thức ăn vào trong thực hộp rồi cùng Tần quản sự đi đến thiên thính của chính điện

“Gia, công tử, đồ ăn đến đây.” Tần quản sự dừng bước, hướng về phía trước thi lễ.

Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn thoáng qua phía trước, chỉ thấy Du giáo tập và Mã giáo tập ngồi trong đại sảnh, tuy vậy bộ dáng của bọn họ lại đứng ngồi không yên, có vẻ nôn nóng y như Tần quản sự

“Hay là ba vị giáo tập làm đồ ăn không được quý nhân hài lòng, bị mắng?' Lâm Tiểu Trúc âm thầm suy nghĩ, không khỏi đưa mắt đánh giá trong đại sảnh. Đúng như nàng dự đoán, nếu Viên Thiên Dã làm chuyện ám muội thì vị quý nhân kia, để đề phòng bọn họ không nhận diện được đương nhiên sẽ không lộ mặt với bọn họ. Trong đại sảnh, không chỉ không có bóng dáng của vị quý nhân kia mà cà Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh cũng không thấy.

Thật ra bên cạnh ghế của hai vị giáo tập có một bức rèm che rộng thùng thình. Bên ngoài sáng sủa, trong phòng âm u, phía sau lại che rèm, làm cho cái gì cũng không nhìn thấy, không thật sự nhận ra có người ngồi bên trong hay không.

Nàng còn chưa dám khẳng định thì đã nghe thanh âm quen thuộc vang lên” mang lên đây đi” là tiếng của Viên Thiên Dã.

Nghe được mệnh lệnh, Ngô Bình Cường theo bản năng muốn tiến lên, đặt đồ ăn lên bàn, nhưng khi suy nghĩ còn chưa kịp truyền đến tứ chi, hắn lại liếc mắt nhìn sang Lâm Tiểu Trúc. Thấy nàng vẫn đứng yên, Hạ Sơn cũng án binh bất động, vội vàng thu bước chân lại.

Lúc đó Viên Thập, Đường Uy và Đường An mới từ bên trong đi ra, nhận lấy thực hộp từ tay bọn họ đi vào. Ngô Bình Cường liền âm thầm thấy may mắn vì vừa rồi mình phản ứng nhanh, còn biết liếc Lâm Tiểu Trúc một cái, không có làm ra hành động lỗ mãng.

“Gia, ngài thưởng thức từng món một hay đem tất cả lên?” người lên tiếng là gã sai vặt của vị quý nhân kia

“Đồng loạt mang lên đi” thanh âm khách quý vang lên, tiếp theo đó là tiếng dọn chén bát lên bàn.

Du giáo tập và Mã giáo tập ngồi bên cạnh bức rèm, khoảng cách rất gần, có thể nhìn xuyên qua khe hở của bức rèm mà nhìn thấy quang cảnh bên trong. Khi bọn họ nhìn thấy thức ăn lấy trong thực hộp của Ngô Bình Cường và Hạ Sơn ra đều là thịt thì nhìn nhau, lắc đầu cười khổ.

Bình thường công tử không ở gần Vương gian,ngoài tầm tay cũng sẽ không quản Vương gia ăn cái gì. Nhưng Vương gia đã tới sơn trang, coi như là chui đầu vào rọ, công tử có lý nào lại không quản. Cho nên từ lúc Vương gia đến sơn trang, không chỉ riêng các giáo tập bọn họ mà cả Lý Duy Trụ và Triệu Hổ cũng dùng hết vốn kiến thức, làm thức ăn chay tốt cho sức khỏe của Vương gia. Ai ngờ Vương gia không chịu ăn nhưng không nỡ mắng công tử liền đem bọn họ ra làm bia đỡ đạn. Hai ngày qua, bọn họ bị mắng đến không thể ngóc đầu lên được. Nhưng công tử lại không chịu nhượng bộ, Vương gia không còn cách nào khác, đành phải ăn chay, sau kiếm cớ trong nhà có việc, vội vã muốn trở về, làm cho ba vị học đồ phải đẩy nhanh thời gian thi đấu để hắn còn sớm trở về kinh thành.

Vừa mới tới có hai ngày, thân thể còn chưa khôi phục đã đòi đi, công tử làm sao mà chịu, đành cho ba vị học đồ làm món ăn đưa lên trước, xem như là hoãn binh. Thế nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngày đó Vương gia liền lộ ra tin tức muốn ăn thịt, ba vị học đồ một lòng muốn thắng nên ai nấy đều làm món thịt.