Biết Vị Ký

Chương 197: Đêm khuya gặp lại




Dương nhi, ba ngày. Trong vòng ba ngày, chúng ta tất thành đại sự. Đến lúc đó, sẽ đưa Lâm Tiểu Trúc trở về, phụ vương sẽ bảo mẫu phi ngươi tự mình lo liệu, nạp nàng làm thiếp của ngươi, được không ?” Duệ vương gấp gáo nói.

Viên Thiên Dã ngẩng đầu nhìn trời, hít sâu một hơi rồi hất tay Viên Nhị và Viên Tam ra, lao thẳng lên nóc nhà. Viên Nhị và Viên Tam thấy cảm xúc của công tử như thế, không dám ngăn cản hắn mà liếc mắt nhìn nhau một cái rồi vội vàng đuổi theo.

“Dương nhi, Dương nhi. . .” Duệ Vương cao giọng quát to.

Trên nóc nhà đã có người chờ sẵn, thấy Viên Thiên Dã, chỉ hô một tiếng 'công tử” rồi không nói thêm, quay đầu, lao thẳng về hướng đông nam. Viên Thiên Dã, Viên Nhị và Viên Tam lập tức theo sau. Trước lúc Duệ vương đến, bọn họ đã thay đổi quần áo màu tối, hoàn toàn dung nhập vào bóng đêm, bóng dáng di chuyển mau lẹ, cho dù có người chưa ngủ nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là mình hoa mắt, chứ không nghĩ rằng có người đang thoăn thoắt lướt qua mái nhà mình.

Viên Thiên Dã cài nhiều người vào Đoan vương phủ, đương nhiên có người truyền tin qua lại, mà người khinh công cực cao mới có thể đảm đương nhiệm vụ. Hắn mang theo ba người Viên Thiên Dã như chim yến xuyên qua cây cối và nóc nhà, chốt lát sau đã đi vào địa giới của Đoan vương phủ. Nơi nào có trạm gác ngầm, nơi nào có gia đinh tuần tra, chỗ nào bảo vệ lơi lỏng, hắn đều rõ mồn một. Bốn ngươi dễ dàng xuyên qua một nóc nhà lợp ngói lưu ly, đến viện của các nữ đầu bếp. Đến đây, người dẫn đường dừng chân. Viên Thiên Dã liền biết Lâm Tiểu Trúc ở chỗ này. Bốn người ngưng thần nghe ngóng động tĩnh trong viện, phát hiện mọi người đã ngủ say, trong căn phòng dưới chân có hai tiếng hít hở, một nặng một nhẹ. Tiếng hít thở nhẹ kia võ công cũng bình thường, không phải là đối thủ của bọn họ nên Viên Nhị yên tâm nhảy xuống, dùng lưỡi dao cạy cửa sau đó đứng gác bên ngoài. Viên Thiên Dã theo sát hắn vội vàng lách mình xông vào phòng, nhìn quanh bố trí trong phòng rồi vọt đến điểm huyệt đạo người trên giường.

Sau khi Bạch Chỉ ngủ sau, Lâm Tiểu Trúc mới luyện công khoảng nửa canh giờ, vừa mới ngủ không bao lâu, cảm giác có người lắc lắc cánh tay mình. Nàng mở to mắt, muốn lên tiếng hỏi đã bị một bàn tay to hữu lực chen kín miệng, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc” Tiểu Trúc, là ta”

“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ mở to hai mắt nhìn.

Viên Thiên Dã cảm thấy từ cánh tay cánh một lớp chăn của Lâm Tiểu Trúc truyền đến hương thơm ôn nhu của nữ tử cùng sự lo lắng, giống như cọng lông chim chạm vào tim hắn, cảm giác tê dại khiến người ta hô hấp dồn dập. Hắn vội buông tay, xoay người sang chỗ khác nói” ta ra ngoài trước,ngươi đứng lên mặc quần áo rồi chúng ta nói chuyện” nói xong không đợi Lâm Tiểu Trúc trả lời đã nhanh chóng đi ra ngoài.

Sống cuộc sống tập thể ở sơn trang ba năm, Lâm Tiểu Trúc cũng không quen chỉ mặc áo yếm đi ngủ mà mặc áo lót khá chỉnh tề, dù linh hồn nàng là người hiện đại thì vẫn có sự rụt rè của nữ nhân. Vì thế đợi Viên Thiên Dã ra ngoài, nàng mới ngồi dậy, mặc quần áo, gấp chăn màn chỉnh tề rồi mới đi ra ngoài. Lần này nàng không sợ Bạch Chỉ sẽ nghe được gì, vì theo nàng thấy Viên Thiên Dã dù là y thuật, võ công hay tâm tư kín đáo đều hơn Tô Tiểu Thư nhiều, nên hắn đã làm việc thì có thể yên tâm.

Ngoài cửa có Viên Nhị, Viên Tam, trong viện còn có những người dễ tỉnh ngủ, nói chuyện không tiện, vì thế Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc hé cửa lại lắc mình vào phòng, trong này có Bạch Chỉ, coi như tị hiềm.

Khi nhận được tin của Viên Thành, biết Lâm Tiểu Trúc bị phái vào Đoan vương phủ, Viên Thiên Dã cảm giác như tim dâng lên tới cổ. Cứ nghĩ tới nàng sẽ bị Uyển Hoa quận chúa thương tổn hoặc khi chấp hành nhiệm vụ bị giết chết, hắn liền cảm thấy không thở nổi. Cảm giác bất an sợ hãi, đứng ngồi không yên này, hắn đã lớn như vậy lại chưa từng trải qua. Lúc đó cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với nàng, lại sợ đời này không có cơ hội nói ra.

Nhưng lú này gặp lại Lâm Tiểu Trúc, hắn lại không biết nên nói thế nào, bắt đầu từ đâu.

Lâm Tiểu Trúc tâm tư đơn thuần, nhìn thấy Viên Thiên Dã chỉ nghĩ là an toàn của bản thân được đảm bảo, hắn không bỏ mặc nàng sống chết không lo, vui mừng hỏi” công tử, ngươi trở về khi nào ?”

“Vừa trở về không lâu.” Viên Thiên Dã nhìn nàng tươi cười ngọt ngào, mọi lo lắng, sợ hãi đều tan thành mây khói, chỉ còn lại cảm giác ấm áp, kiên định, thanh âm cũng trở nên ôn nhu” ngươi thế nào ?”

“Uh, hoàn hảo. Không có bị thương, không có bị hại.” Lâm Tiểu Trúc nói, ngay sau đó lại nhăn mi” nhưng không biết hoàn thành nhiệm vụ thế nào, trong lòng rất bất an” ngẩng mặt nhìn Viên Thiên Dã, tươi cười nở rội, hàm răng trắng tinh dưới ánh nên như ánh sáng trân châu” nhưng công tử đã trở lại, mọi việc tốt rồi”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa tươi cười, người lại ở sát bên, hơi thở như hoa lan tỏa ra, mái tóc đen bóng tăng thêm phần quyến rũ làm Viên Thiên Dã có chút hỗn loạn. Đôi mắt đen bóng trong suống ở ngay trước mặt, khuôn mặt yêu kiều trắng noãn ở ngay trước mắt, đôi môi hồng hồng mê người ở ngay trước mặt, Viên Thiên Dã rất muốn ôm lấy thân hình mềm mại trước mặt, hôn lên đôi môi hồng kia.

“Tiểu Trúc.” Hắn động tình khẽ gọi, dùng sức cầm lấy hai tay Lâm Tiểu Trúc.

Hơi thở của Viên Thiên Dã đột nhiên trở nên dồn dập, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy hắn khác thường, lại thấy hắn như không khống chế được bản thân, nàng vội vàng thối lui hai bước, giãy tay hắn ra” công tử, ta nghĩa ra một biện pháp có thể làm người kia trúng độc nhưng không dám chắc”

Lâm Tiểu Trúc thối lui như một chậu nước lạnh nháy mắt đã dập tắt lửa lòng của Viên Thiên Dã. Hắn thu tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hít sâu hai hơi cho tâm bình tĩnh lại rồi mới quay sang, cố che giấu vẻ mặt ảm đạm nói” phương pháp gì ? nói ra nghe thử ?”

Lâm Tiểu Trúc đem chuyện mình lợi dụng sự tương khắc của món ăn để chỉnh Uyển Hoa quận chúa kể lại một lần” nhưng mà ăn khi nào, liều lượng bao nhiêu, có thực sự hiệu quả hay không, ta không có nắm chắc. Ngươi trở về thử nghiệm trên động vật trước đi, xem hiệu quả thế nào”

Trung y có nhiều cách kiêng ăn, thuốc và thức ăn đều có đặc tính khác nhau, sẽ nảy sinh sự tương sinh tương khắc. Ví dụ như một người thể hàn khí hư, lại ăn thức ăn mang tính hàn như mướp đắng, đậu xanh. . . chắc chắn bệnh sẽ càng nặng hơn, thậm chí còn sinh ra biến chứng, cứ vậy sẽ chết chắc. Thực phẩm khi nấu nướng cũng giống như công thức hóa học, không cùng đặc tính lại đun nóng một chỗ với nhau sẽ sinh ra phản ứng, một khi không tốt, ăn vào sẽ nảy sinh tình trạng giống như trúng độc. Uyển Hoa quận chúa bị tiêu chảy cũng chính là bị trúng độc nhẹ.

Viên Thiên Dã là một đại phu trung y, tất nhiên hiểu rõ điều này. Nói đến chính sự, hắn liền tập trung nghiêm túc hắn, nhíu mày trầm tư một lát rồi hai mắt sáng lên, nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” ta hiểu ý của ngươi, trở về sẽ lập tức làm thử, còn những chuyện khác, ta tự có an bài”

Loại trừ ngọn núi mà Uyển Hoa quận chúa và Viên Chấp dựa vào, làm cho thế giới này trở nên thanh tĩnh, bản thân có không gian tự do là điều mà Lâm Tiểu Trúc mong muống. Nhìn biểu tình của Viên Thiên Dã, nàng biết sóng gió sắp sửa nổi lên, mặt lộ vẻ vui mừng, vội nói một số thức ăn tương khắc mà mình biết với Viên Thiên Dã.

Viên Thiên Dã gật gật đầu” ta nhớ rồi” , nhìn Lâm Tiểu Trúc thật sâu lại nói” nếu giờ mang ngươi ra ngoài sẽ khiến Viên Chấp tức giận, nếu hắn điều tra Viên phủ, với thân phận hiện tại của ta, nếu không muốn dùng đến thực lực thì sẽ không bảo vệ được ngươi. Cục diện chính trị hiện giờ, nếu rút giây động rừng sẽ dẫn đến hậu quả khó lường. Ngươi ở đây thêm vài ngày. Cũng may ta đã trở về, ngươi ở đây có việc gì, ta sẽ an bài người tiếp ứng ngươi. Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi không bị thương tổn”

Nàng rũ mắt xuống, dùng lông mi thật dài che đậy sự dao động trong ánh mắt, gật đầu, nhẹ giọng nói” cảm ơn công tử, ta sẽ ở lại đây”

Viên Thiên Dã vươn tay, dường như muốn vuốt ve mái tóc của nàng nhưng rốt cuộc lại thu tay về, hít sâu một hơi” ta. . đi đây”

“Uh, nơi này không an toàn, công tử mau về đi” Tuy Viên Thiên Dã đã thay đổi quần áo, rửa mặt chải đầu nhưng mắt đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm cho thấy hắn đã chạy như điên trở về. Mặc dù biết hắn gấp gáp như vậy không phải vì mình nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn cảm thấy có gì đó đang đè nặng tâm của mình, làm nàng có chút xao xuyến, hít sâu một hơi, đưa Viên Thiên Dã ra ngoài.

Nhìn Viên Thiên Dã và hộ của hắn như cánh chim hòa mình vào bóng đêm, biến mất nhanh chóng, Lâm Tiểu Trúc vẫn còn đứng yên, hồi lâu vẫn không động đậy.