Biết Vị Ký

Chương 297: Hợp tác




“Trần cô nương một mình đến Việt kinh, mới mấy tháng ngắn ngủi không chỉ mở mấy phường rau ngâm, còn cùng vương phi mở ba tửu lâu. Bản lĩnh này quả nhiên làm người ta bội phục” Lê tam công tử thấy Lục Kiện Ninh á khẩu, vội vàng tâng bốc Lâm Tiểu Trúc.

“Lê tam công tử tán thưởng, Trần Hi không dám nhận.” Lâm Tiểu Trúc lúc này rốt cục cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lê tam công tử một cái. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Lê tam công tử này không có khả năng hôm nay tình cờ gặp gỡ a.

Hào môn quý tộc cổ đại đều có gien di truyền chất lượng cao, Lê tam công tử này cũng là một nam tử tuấn tú, tuổi cỡ Lục Kiện Ninh nhưng ánh mắt lại lộ vẻ khôn khéo, đúng là người xuất thân từ gia đình hoàng thương.

Thấy Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn mình, ánh mắt ngoại trừ tò mò lại thêm chút phòng bị, Lê ta công tử cũng không bị vẻ nghiêm trang của nàng dọa mà còn thêm hứng thú, thoải mái hỏi” ta nghe nói,đầu bếp Bách Vị lâu đều do các ngươi bồi dưỡng sau khi mở tửu lâu. Ta muốn biết, Trần cô nương làm sao chỉ trong hai tháng lại có thể dạy mấy đứa nhỏ đến cơm cũng không biết nấu trở thành đầu bếp?”

Lâm Tiểu Trúc nghe xong lời này, cũng không có mở miệng, mà là cau mày, cao thấp đánh gia Lê tam công tử một lượt, đến khi tươi cười trên mặt hắn cứng lại, mới hoang mang, quay đầu hỏi Tiêu Tiêu” thật là, ta thấy Lê tam công tử không giống một kẻ ngốc sao hắn lại hỏi vấn đề hết sức dở hơi như thế? Việc buôn bán của chúng ta là cơ mật, có thể tùy tiện nói cho người khác biết sao?”

Thanh âm chưa dứt, Lục Kiện Ninh đã bật cười thành tiếng, chỉ vào Lê tam công tử nói” nhìn đi, kinh ngạc chưa? ta xem ngươi còn không phục, xem thường người khác không?”

Nói xong, không đợi Lê tam công tử lên tiếng, hắn liền quay đầu nói với Tiêu Tiêu và Lâm Tiểu Trúc” hắn nghe ta khen các ngươi có bản lĩnh, mở một lần ba tửu lâu, hơn nữa làm ăn rất phát đạt liền không để ý. Cho rằng ta nói ngoa, một tiểu cô nương như Trần cô nương chỉ có thể ở nhà làm nũng, về chuyện buôn bán, còn không biết có ai ở sau chống lung. Còn nói chỉ tùy tiện hỏi hai câu, ngươi sẽ khai hết với hắn. Lúc trước còn đánh cá với ta, bảo không tin thì cứ chờ coi”

Lê tam thấy Lục Kiện Ninh vạch trần hắn, cũng không có chút ngượng ngùng,còn cười tủm tỉm, chắp tay nói với Lâm Tiểu Trúc” xem ra Trần cô nương đúng là có bản lĩnh, như vậy thì ta yên tâm rồi. Hay là ta và ngươi hợp tác, cùng làm ăn, được không?”

“Ngươi?” Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, kinh ngạc liếc hắn một cái, lập tức lắc đầu nói” xin lỗi, hiện giờ ta không có khả năng. Có thể mở phường rau ngâm là nhờ Lưu phu nhân, mở được tửu lâu cũng do dính hào quang của Dĩnh vương phi. Bây giờ chỉ có mấy cửa hàng, ta đã bận đến tối tăm mặt mũi, sao dám lại cùng người khác hợp tác làm ăn”

Nàng đương nhiên có hứng thú với việc làm ăn, dù là hợp tác với Lưu phu nhân hay Tiêu Tiêu nàng không phải suy nghĩ nhiều. Chỉ bỏ ra ít tiền mua hạ nhân, huấn luyện bọn họ, lại tốn thêm chút chi phí ăn ở. Nhưng hàng tháng lợi nhuận nàng thu được lại gấp mấy lần. Có tiền trong tay, đương nhiên phải đầu tư như thế mới khiến tiền sinh tiền, mới càng ngày càng kiếm được nhiều hơn. Cho nên nếu có mối làm ăn hợp lý, nàng chắc chắn sẽ xem xét. Nhưng nàng cảm giác được dù là Lục Kiện Ninh hay Lê tam công tử đều là người giảo hoạt như hồ ly, hợp tác buôn bán với bọn họ quá nhiều mạo hiểm. Hơn nữa, cao thủ làm ăn ở Đông Việt quốc rất nhiều, nàng chẳng qua là đúng thời cơ làm ăn nhỏ, cũng đi theo bài bản truyền thống nên chút tiền nhỏ đó vẫn chưa được bọn họ để vào mắt. Bây giờ Lê tam công tử nói muốn cùng nàng hơp tác, dụng tâm thật rõ.

Nghĩ tới đây, nàng lại hoài nghi liếc mắt nhìn Lục Kiện Ninh. Người này bề ngoài cười hi hi ha ha, khác xa sự trầm ổn của Viên Thiên Dã hay Thẩm Tử Dực tao nhã, nhưng trong mắt chỉ có tiền, ai cũng có thể tính kế, quá mức phúc hắc. Không biết lúc này lại có chủ ý quỷ gì.

Ánh mắt hoài nghi của nàng khiến Lục Kiện Ninh tổn thương, thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói” Trần cô nương, nói thật, từ sau khi gặp ngươi, Tiêu Tiêu thay đổi rất nhiều, ta rất cảm kích ngươi. Mà ngươi một mình ở Việt kinh buôn bán thật không dễ dàng gì, nên muốn giúp ngươi một phen. Vừa lúc Lê Chấn Vũ ở nhà không được như ý, muốn ra ngoài tự mình làm ăn nhưng tiền trong tay lại không nhiều, vì thế ta liền nghĩ tới ngươi. Hiện tại ngươi có thể mở thêm mấy cửa hàng điểm tâm hay mấy phường rau ngâm ở thành trấn khác, các ngươi hợp tác, không gì tốt hơn”

Tiêu Tiêu cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ Lục Kiện Ninh cũng không phải muốn tính kế Lâm Tiểu Trúc, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không mời Lâm Tiểu Trúc đến.

Nếu Lục Kiện Ninh đã nói như vậy, dù là thật tâm hay giả ý thì Lâm Tiểu Trúc cũng không thể qua loa cho xong, vất vả lắm mới tìm được một ô dù lớn như vậy, nàng không thể để mất, vội nói” hảo tâm của vương gia, Trần Hi rất cảm kích nhưng ngươi đã chậm một bước rồi”, nói xong nàng lấy hiệp ước trong lòng ra, đưa cho Lục Kiện Ninh.

Lục Kiện Ninh xem xong, nhíu mày, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lê Chấn Vũ” quả là không đúng dịp”, lại cười khổ” Lưu phu nhân xuống tay thật nhanh”

Xem ra đúng là không phải muốn chiếm tiện nghi của nàng, Lâm Tiểu Trúc cũng bắt đầu tin tình huống của Lê Chấn Vũ là thật. Nghĩ nghĩ, nói” về mặt buôn bán, vương gia và Lê tam công tử chớ trách ta lỗ mãng. Ta muốn hỏi trước kia Lê tam công tử đã buôn bán chưa? hợp tác với ngươi, ta được lợi gì?”

Nửa năm qua nàng sống yên ở Đông Việt, lại mở được mấy cửa hàng chủ yếu dựa vào trù nghệ. Lựa chọn hợp tác với Lưu phu nhân và Tiêu Tiêu, không phải vì tiền tài mà là vì thế lực phía sau các nàng. Đương nhiên thế lực không vẫn chưa đủ mà còn còn nhân lực, tiền tài. . . Bây giờ một tiểu tử không được gia tộc coi trọng, có chút tiền liền muốn hợp tác với nàng. Nàng cũng không phải trãi cứu viện, đương nhiên sẽ không muốn.

Lâm Tiểu Trúc nói vậy rất không khách khí, Lê Chấn Vũ nghe xong chẳng những không tức giận mà hai mắt còn tỏa sáng” từ lúc mười tuổi ta đã theo gia gia làm ăn, từng một mình quản ba cửa hàng, buôn bán rất khá. Chỉ cần là món ăn, ta đều có thể nghĩ ra cách khiến mọi người đến tiệm chúng ta mua”