Bình An Của Anh

Chương 16: Cúp học




Hứa Đống cục cưng ngày nào cũng là đứa bé đầu tiên lao ra khỏi lớp, cậu chạy như bay tới cổng trường, sau đó đứng im chờ chị gái, nhưng người đầu tiên cậu bé nhìn thấy luôn không phải chị, bởi vì chị lúc nào cũng đi sau anh hai. Hứa Đống cục cưng hớn hở chạy lại nắm tay anh hai, sau đó quay đầu chờ chị gái, nói: “Chị, nắm nắm.”

Tiểu Hoa tuyệt đối không giơ tay nắm, mà đứng sau vẫy Hứa Đống. Hứa Đống vô cùng buồn bã, phải làm sao mới có thể nắm tay anh hai và chị cùng một lúc đây?

Thẩm Hi Tri nắm bàn tay nhỏ bé của Hứa Đống, cúi đầu hỏi: “Có muốn ăn kem ly không?”

Thế là Hứa Đống cục cưng không còn buồn bã nữa, cái đầu nhỏ gật gật đi cùng anh hai. Tiểu Hoa chép miệng đứng yên đó, nhìn Thẩm Hi Tri dẫn em trai cô đến tiệm tạp hóa. Rất nhanh sau đó Hứa Đống chạy lại, đưa ly kem ba màu cho chị, nói: “Chị ăn đi!”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Em ăn đi.”

Hứa Đống chỉ anh hai: “Cục cưng có rồi, cái này của chị.”

Nói giống như cậu yêu chị nhiều nhiều lắm vậy, thật ra đều là Thẩm Hi Tri trả tiền. Tiểu Hoa nhận không được mà không nhận cũng không xong, Hứa Đống vội vã nói, “Sắp tan rồi.”

Thẩm Hi Tri đi lướt qua cô, nói: “Hứa Đống, đi thôi.”

Hứa Đống cục cưng liền chạy theo anh hai, để chị cậu đứng đó vô cùng khó xử. Nhưng đây cũng là cách tốt nhất, Tiểu Hoa đi phía sau, thấy tiếc ly kem bắt đầu tan chảy, ăn từng miếng từng miếng.

Hứa Đống lén lút quay đầu lại nhìn, sau đó báo cáo với anh hai: “Chị bắt đầu ăn rồi… Chị ăn màu hồng trước… Chị ăn xong rồi.”

“Ừ.” Thẩm Hi Tri xoa cái đầu nhỏ của Hứa Đống.

Đến tối đi ngủ, Tiểu Hoa hỏi em trai: “Sao em lại thân thiết với Thẩm Hi Tri như vậy?”

“Ai là Thẩm Hi Tri?” Hứa Đống cục cưng mới tắm xong, cả người thơm phức nằm trên giường chị gái.

Tiểu Hoa chỉ: “Đối diện .”

Hứa Đống cục cưng gật đầu: “Cục cưng thích anh hai.”

“…” Vậy rốt cuộc lí do là gì?

Rất nhiều năm sau Hứa Đống mới đưa ra đáp án cho câu hỏi này: “Em từ nhỏ đã được anh rể bế, vô cùng hạnh phúc, em gọi anh ấy là anh hai, ảnh liền mua đồ ăn ngon cho em, còn dẫn em đi chơi. Sau này đi học, có anh rể bảo vệ không ai dám bắt nạt em, điểm ‘trâu bò’ của anh rể là ảnh là người hai mặt, một mặt là học sinh ba tốt, là hội trưởng hội học sinh, còn mặt khác lại âm thầm hành động làm cả trường không ai dám trêu chọc ảnh, anh rể chính là thần tượng của em!”

***

Hứa Đống còn vô cùng ỷ lại Thẩm Hi Tri, có lần Tiểu Hoa cắt rau bị đứt tay, cô nói: “Em lấy cho chị cái băng dán cá nhân.”

Nhưng Hứa Đống lại chạy bịch bịch ra ngoài nói: “Em đi hỏi anh hai coi phải làm sao.”

Để lại Hứa Tiểu Hoa đầu đầy vạch đen, đành tự thân vận động dán băng cá nhân. Hứa Đống một lát sau chạy về, nói điều thừa: “Anh hai nói lấy băng cá nhân.”

Có lúc Tiểu Hoa rất muốn đánh mông thằng nhóc này, nhưng đôi mắt chớp chớp của Hứa Đống cục cưng theo kiểu mau-khen-em-đi lại làm cô bật cười.

Bình thường còn tốt, chỉ cần đến kì nghỉ đông hay nghỉ hè là Hứa Đống cục cưng cứ lải nhải cả ngày: “Chị, bọn mình đi tìm anh hai chơi đi.”

Thẩm Hi Tri năm nào cũng đi cung thiếu nhi, lên trung học cơ sở thì đổi thành đến các lớp năng khiếu, thời gian chơi với Hứa Đống không nhiều. Trước đây Hứa Đống cục cưng ngồi ngoài băng ghế chờ chị gái, còn bây giờ đổi thành chờ anh hai, chỉ cần thấy Thẩm Hi Tri ở đầu cổng đã gọi ầm lên: “Anh hai về rồi, chị ơi, bọn mình đi chơi với anh hai đi!”

Tiểu Hoa biết là không thể không cho cậu bé đi, đành tức giận: “Em đi đi! Chị không đi!”

Hứa Đống cục cưng cứ thế vui vẻ chạy ra đón anh hai, nghiêng đầu giả bộ dễ thương: “Anh hai hôm nay học gì thế? Cục cưng có thể xem sách của anh không? Anh hai có mệt không? Cục cưng hát cho anh nghe nhé?”

Thẩm Hi Tri mỉm cười nhắc nhở: “Hứa Đống, em không còn là ‘cục cưng’ nữa rồi.”

Vẻ mặt Hứa Đống cục cưng giống như mất đi toàn bộ thế giới: “Anh hai còn muốn nghe em hát không?”

Thẩm Hi Tri lấy trong ba lô một cái túi giấy, giơ trước mặt Hứa Đống, mùi thơm tỏa ra, cục cưng nuốt nước miếng, hỏi anh hai: “Cái gì vậy?”

“Mc Donalds.” Thẩm Hi Tri nói, mở túi giấy ra cho Hứa Đống xem.

“Cục cưng ăn được không?” Hứa Đống cẩn thận hỏi.

Thẩm Hi Tri gật đầu, nói: “Nhưng chỉ có một túi này thôi, em với chị ai ăn đây? Em nói xem.”

Cậu bé đứng suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nói: “Để cho chị ăn.”

“Vậy em cầm đi, lát nữa qua nhà anh.” Thẩm Hi Tri không ngẩng đầu, nói.

Hứa Đống bèn cẩn thận ôm túi giấy về nhà, để trước mặt Tiểu Hoa, nói: “Chị ăn đi.”

Tiểu Hoa đã từng ăn một lần, biết thứ này ngon như thế nào. Cô nói: “Cục cưng ăn đi.”

Hứa Đống lắc đầu: “Có gì ngon phải để cho chị.”

Sau đó vô cùng ngây thơ chui vào lòng Tiểu Hoa, cười ngây ngô. Mắt Tiểu Hoa đỏ lên, nửa ngày không nói gì. Hứa Đống giục cô: “Chị mau ăn đi, rồi nói em biết nó có mùi vị gì.”

“Ăn cùng nhau nhé.” Tiểu Hoa lau mắt.

Hứa Đống lắc đầu: “Em ăn thì chị không có, chị ăn đi.”

Tiểu Hoa ôm Hứa Đống vào lòng, đánh mông cậu: “Chị ăn em cũng không có, đồ ngốc! Sau này không được để dành cho chị nghe chưa, dù em ăn hết chị cũng không giận, em là em trai của chị, chị phải nhường em.”

***

Một lúc lâu sau Hứa Đống cục cưng vểnh mông đi tìm anh hai, nói: “Chị đánh em, nhưng không đau chút nào cả, chị khóc, lại còn vừa khóc vừa cười nữa.”

Thẩm Hi Tri như làm ảo thuật lấy trong ba lô ra một túi giấy nữa, xoa cái đầu nhỏ: “Mau ăn đi.”

Hứa Đống nghĩ một lát, nói: “Anh hai ăn đi.”

Thẩm Hi Tri cười: “Anh ăn rồi, cái này mua cho em đấy.”

Hứa Đống lại suy nghĩ: “Có cần để dành cho chị không?”

Thẩm Hi Tri mất kiên nhẫn: “Mau ăn đi không anh đánh đó!”

Sau đó lẩm bẩm: “Chị của em đúng là cái túi tức giận (ví với người hay cáu gắt, bực tức), một chuyện nhỏ cũng giận lâu như vậy, sau này nhất định mập như heo cho coi.”

Nhưng Tiểu Hoa không mập lên tí nào, chỉ phát triển chiều dọc, gầy như màn hình phẳng. Khuôn mặt cũng dần thay đổi, đám trẻ trong khu chung cư thích gọi cô là “Chị gái xinh đẹp.”

Đôi khi tan học về gặp Liên Thanh, Tiểu Hoa sẽ nghe bà ta nói: “Cháu giống mẹ thật, rất giống.”

Vì thế lúc nào Tiểu Hoa cũng nhớ đến hình chụp trên bia mộ mẹ. Thật vậy ư? Mặc dù không chắc, nhưng cô rất vui.

***

Thời niên thiếu bao giờ cũng mong được lớn lên thật nhanh, cảm thấy thời gian ôi sao trôi quá chậm, Tiểu Hoa nghĩ mình và Thẩm Hi Tri nhà đối diện cứ nước sông không phạm nước giếng như vậy cho đến lớn, nào ngờ người chủ động vi phạm ‘hiệp ước’ là mình.

Cô có thể tìm được anh lẫn trong cả ngàn áo đồng phục giống nhau như đúc, vậy nên mấy ngày không thấy Thẩm Hi Tri ra tập thể dục giữa giờ, bước chân Tiểu Hoa không thể khống chế đi đến lớp học của anh. Anh bị bệnh ư? Hay bị giáo viên phạt? Không phải đâu, sáng nay anh còn bình thường mà! Cũng không phải, Thẩm Hi Tri làm sao có thể bị phạt?

Tiểu Hoa nhìn vào lớp học, không thấy Thẩm Hi Tri đâu mà lại thấy nữ sinh xinh đẹp kia. Tiểu Hoa đỏ mặt, vì thấy chị ấy quá đẹp. Nữ sinh nhìn đồng phục Tiểu Hoa, biết cô học lớp dưới, hỏi: “Em tìm ai vậy? Có gì chị giúp cho.”

Tiểu Hoa vội xua tay: “Không cần ạ, anh ấy không ở đây.”

Tiết sau giáo viên điểm danh, trong lớp có hai học sinh vắng, trong đó có một nữ sinh đau ruột thừa nằm viện, người còn lại là Thẩm Hi Tri.

Nghỉ giải lao Tiểu Hoa lại tới, vẫn không thấy Thẩm Hi Tri đâu, nữ sinh nhận ra cô, hỏi: “Em tìm ai? Lưu Tuệ à, cậu ấy nhập viện rồi.”

Tiểu Hoa không biết Lưu Tuệ là ai, cô hỏi: ” Sao Thẩm Hi Tri không ở trong lớp?”

Nữ sinh kia ngạc nhiên: “Em tìm Hi Tri à?”

Tiểu Hoa chợt thấy mình đã nói nhiều. Cô vội chạy đi, không để ý tiếng gọi của nữ sinh phía sau.

Chiều hôm đó tan học, Thẩm Hi Tri như bình thường đi phía trước, Tiểu Hoa đầy nghi vấn theo sau, cô rất muốn hỏi là anh đã đi đâu, nhưng suốt quãng đường cô vẫn nhịn được. Hôm sau tập thể dục giữa giờ vẫn không thấy Thẩm Hi Tri, Tiểu Hoa có kinhh nghiệm không đi tìm người trong giờ nghỉ nữa, mà đang học thì xin giáo viên đi vệ sinh. Các lớp đều đang học, cô lén lút đến cửa sau lớp Thẩm Hi Tri nhìn vào, không thấy Thẩm Hi Tri đâu cả.

Tình cờ cô nghe thấy thầy giáo đứng trên bục giảng nói với nữ sinh xinh đẹp kia: “Lớp trưởng sao lại đau bụng? Đây là lần thứ mấy trong tuần rồi hả? Bảo cậu ta đến văn phòng của tôi!”

Tiểu Hoa khẩn trương, Thẩm Hi Tri là lớp trưởng, rốt cuộc anh đang làm gì?

Hôm ấy tan học rồi nhưng cô giáo dạy lớp Tiểu Hoa vẫn giảng thêm, cô giáo đứng trên bục nói hoài không dứt, Tiểu Hoa sợ bỏ lỡ Thẩm Hi Tri, cắn răng nhờ bạn học ném cặp sách cô ra ngoài, sau đó nhân lúc cô giáo viết bảng lén lút chui ra cửa sau.

Tim cô đập thình thịch, chợt thấy ưu điểm của ngồi bàn cuối.

Nhưng cô không biết, khi cô chạy tới văn phòng của giáo viên lớp trên thì các bạn cùng lớp đều kinh hãi. Đó là ai? Là bạn học xinh đẹp Hứa Bình An, người thi văn lúc nào cũng đứng nhất lớp nhưng lại không thích nói chuyện đó! Sao cậu ấy dám cúp học chứ?

Cậu bạn mập mạp từng được Tiểu Hoa chỉ bài vội ngồi thẳng dậy, dùng thân hình vĩ đại che bàn học trống phía sau, thế nên cô giáo không hề nhận ra khác thường, hào hứng kéo dài tiết học đến hơn hai mươi phút.

Hai mươi phút này đối với Tiểu Hoa là vô cùng gian nan, cô đứng nép ngoài cửa văn phòng giáo viên, nghe thầy giáo nói với Thẩm Hi Tri: “Em còn cúp học nữa tôi kỉ luật, một khi đã kỉ luật thì sẽ lưu vào học bạ, theo em cả đời đấy!”

Anh ưu tú hơn bất kì ai, tim Tiểu Hoa thắt lại, sợ học bạ của Thẩm Hi Tri có vết đen. Anh mặc dù thông minh, nhưng tất cả thành tích của anh đều do anh cố gắng đạt được, cô hiểu rõ điều này hơn ai khác.

Thầy giáo dừng lại một lát, hiển nhiên là cho Thẩm Hi Tri thời gian thành thật, nhưng anh không nói lời nào, cúi đầu đứng im. Thầy giáo đành nói: “Nếu em không nói, vậy bảo phụ huynh đến đây.”

Thẩm Hi Tri lúc này mới nói: “Mẹ em nằm viện, ba em đi công tác.”

“Vậy nên em trốn học đi chăm mẹ?” Đây là lời giải hợp tình hợp lí mà thầy giáo nghĩ đến.

“Đi tìm ba em.” Thẩm Hi Tri nói nhỏ.

Vì anh nói quá nhỏ, nên dù Tiểu Hoa dán tai lên cửa cũng không nghe được. Cô chán nản xoa vành tai phải, bất đắc dĩ.

Trước khi trời tối Thẩm Hi Tri được thầy giáo cho về, ra tới cửa thấy một cây nấm ngồi ở góc tường. Anh lướt qua cô đi trước, Tiểu Hoa đeo cặp sách im lặng theo sau, không ai nói gì. Đi được nửa đường, hai người đồng thời dừng lại. Thẩm Hi Tri đột ngột quay lại nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa hoảng hốt: “Chết rồi!”

Bị anh hai chị gái bỏ quên, Hứa Đống cục cưng đứng trước cổng trường rưng rưng nước mắt: “Sao còn chưa đến đón em…”