Bình An Của Anh

Chương 4: Tiểu Hoa lên thành phố




Thành phố là một nơi vô cùng lạ lẫm đối với Tiểu Hoa, ở đây không có bờ ruộng, không có đường đất, cũng chẳng có gà. Khi cô tỉnh dậy, xe đang chạy vào một cái vườn rộng, nhà cửa ở đó trông rất lạ, cao ơi là cao, lại còn có rất nhiều cửa sổ. Cô bé sợ hãi không chịu xuống xe.

Cậu bé kia đã xuống xe, nhìn cô như một con ngốc.

Tiểu Hoa ôm cửa xe kêu: “Con cầu xin tía, con cầu xin tía.”

Mấy ngày nay Hứa Kiến Quốc chịu đựng con khỉ quắt queo này đủ rồi, xách Tiểu Hoa lên lầu, cô vừa khóc vừa kêu, Hứa Kiến Quốc đập vào mông cô một cái: “Ồn ào cái gì, về nhà rồi!”

Nhà

Tiểu Hoa không giãy dụa nữa.

Cửa nhà ở trên lầu 3 mở ra, có một dì đứng chờ ngoài cửa, cười trông rất đẹp. Tía đặt cô xuống, cô đứng ngoài cửa lén nhìn vào bên trong, thấy nền bên trong giống như sàn nhà mới hiểu ra, ồ, thì ra ba bước lên nhiều bậc thang như vậy để đến đây à, chỗ này thật là cao.

Cô nghe dì nói: “Vào nhanh lên, đi đường có mệt không.”

Hứa Kiến Quốc đẩy Tiểu Hoa vào, đóng cửa lại rồi nói: “Đây là mẹ con, mau gọi mẹ đi.”

Tất cả sợ hãi cùng lo lắng của Tiểu Hoa như tan biến, má không đi đâu hết! Má ở đây mà!

“Má!” Cô vui vẻ cười chạy lại ôm chân Trần Ái Lệ, tự nhiên muốn khóc, nhưng lí do lần này là gì nhỉ? À, chắc có lẽ vì cô chưa rửa mặt sạch sẽ.

Trần Ái Lệ nghiêng đầu liếc Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc vội cười rồi đẩy Tiểu Hoa ra, sửa lời: “Là mẹ, không được gọi má, như vậy quê mùa lắm.”

Tiểu Hoa vẫn còn muốn ôm Trần Ái Lệ, chân của má không giống chân tía, má thật mềm, trên người thơm quá. Trần Ái Lệ vội tránh xa cô vài bước, hỏi Hứa Kiến Quốc: “Sao nó bẩn thế?”

Tiểu Hoa thẹn thùng chùi mặt, cảm giác Hứa Kiến Quốc nhéo gáy mình, cô ngoan ngoãn gọi: “Mẹ.”

Lần đầu tiên xưng hô kiểu này thật lạ lẫm, cô nói xong cúi đầu cười.

Trần Ái Lệ nhìn cô bé, một con nhóc bẩn thỉu không nói được tiếng phổ thông, còn cười trông đần thối. Bà ta nhíu mày trừng Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc tránh né ánh mắt bà ta, dắt tay Tiểu Hoa nói: “Nào, ba dẫn con đi xem phòng ngủ.”

Trong phòng khách, Trần Ái Lệ nói: “Hai ba con anh ở nhà đi, em đi đánh bài.”

Tiểu Hoa chỉ nghe thấy tiếng cửa sắt bên ngoài ‘cạch’ một tiếng, cô hỏi tía: “Má đi đâu vậy?”

“Đi làm.” Hứa Kiến Quốc nói, uốn nắn lại lần nữa, “Là mẹ.”

“Mẹ.” Tiểu Hoa líu ríu nói, theo chân tía vào một gian phòng.

Căn phòng này không lớn, nhưng lại có giường, có bàn, chăn mền in hình động vật nhỏ, dép màu hồng phấn. Tiểu Hoa vừa nhìn đã thích. Hứa Kiến Quốc ngồi xổm trước mặt cô, lần đầu tiên nhẹ nhàng nói chuyện với cô bé: “Tiểu Hoa, sau này con phải ngoan ngoãn, chuyện gì cũng phải nghe theo lời mẹ, biết chưa?”

“Dạ!” Tiểu Hoa gật đầu, “Con không gây chuyện, con ngoan ngoãn.”

Hứa Kiến Quốc xoa đầu cô, thở phào nhẹ nhõm.

***

Mẹ đi làm thật lâu mà vẫn chưa về, Tiểu Hoa ngồi chờ, vô tình ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, cô ra khỏi phòng mình, đúng lúc tía cũng đi ra, ra dấu im lặng với cô, rón rén dẫn cô về phòng ngủ. Cô học theo tía đặt ngón trỏ lên môi, tủm tỉm cười.

Tía nói: “Con ở nhà với mẹ, ba đi làm.”

Tiểu Hoa vô cùng vui vẻ: “Má về rồi ạ!”

Tía không đáp lại, chỉ nhìn cô, cô vội sửa miệng: “Mẹ.”

“Ừ”, tía gật đầu, đi ra ngoài.

Nhà đối diện cũng vừa lúc mở cửa, cô nghe tía nói: “Giám đốc Thẩm đi sớm thế, chắc chưa ăn sáng phải không? Đi, chúng ta cùng đến quán ông Trần ăn mì, Hi Tri lại đến cung thiếu nhi à? Ở cung thiếu nhi chơi vui không?”

“Cũng được ạ.”

Tiểu Hoa ló đầu nhìn, thấy cậu bé đeo beo lô đang nhìn cô. Cô vội trốn, nghe tiếng bước chân họ đi xuống lầu.

Căn nhà vô cùng yên tĩnh, cô không ngủ được, cũng không có việc gì làm, đành ngồi xổm trước cửa phòng mẹ, như thế khi mẹ tỉnh dậy đi ra là có thể nhìn thấy cô ngay. Mùa hè ve kêu râm ran từ sáng sớm, tiếng sau to hơn tiếng trước, cô chờ thật lâu thật lâu, nhưng mẹ vẫn chưa đi ra.

Điện thoại bàn vang lên, nhà nội không có điện thoại, nhưng cô từng thấy ở nhà Lưu Mỹ Lệ rồi. Lưu Mỹ Lệ nói nếu như không nghe máy thì nó vẫn kêu mãi như vậy, Tiểu Hoa không muốn đánh thức mẹ, cô đứng dậy định đi nghe điện thoại. Nhưng điện thoại lại không kêu nữa, cô nhìn nó hồi lâu, không biết có chuyện gì xảy ra.

Loáng thoáng nghe thấy trong phòng mẹ có tiếng nói, cô dán lỗ tai lên cửa, nghe mẹ cười, nói: “Hôm qua xui quá, hôm nay nhất định phải chiến tới cùng mới được.”

Tiểu Hoa sửa sang lại đầu tóc, rất muốn rất muốn mẹ nhìn cô.

Một lát sau, mẹ đi ra. Tiểu Hoa ôm lấy chân mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, Tiểu Hoa có thể ngủ cùng mẹ được không?”

Tại sao ở đây lại có nhiều phòng như vậy chứ? Tại sao mọi người không ngủ cùng nhau? Buổi tối ngủ một mình cô rất sợ.

Trần Ái Lệ cúi đầu nhìn con nhóc đen đủi, giật giật chân đẩy cô ra, hỏi: “Ba mày đâu?”

“Tía… Ba đi làm rồi.” Tiểu Hoa vội sửa miệng.

Trần Ái Lệ nhíu mày, quay người đi gọi điện thoại, nói: “Phiền anh cho tôi gặp Hứa Kiến Quốc.”

Lúc này Tiểu Hoa mới phát hiện, hóa ra trong phòng ba mẹ còn có một cái điện thoại nữa! Nhiều hơn nhà Lưu Mỹ Lệ một cái luôn!

Trần Ái Lệ nói to, bực bội: “Anh quăng nó cho em làm gì!”

Gió nóng ngoài cửa sổ thổi vào, nóng tới mức người Tiểu Hoa nhễ nhại mồ hôi, cô muốn nhảy xuống sông bơi lội, muốn đi mò ốc cho nội ăn.

Hôm nay không thể xuống nước bơi lội, nhưng Tiểu Hoa rất vui vẻ, vì mẹ dẫn cô ra ngoài chơi! Bọn họ không đi ra khỏi khu vườn rộng mà vào một tiệm cắt tóc, nhưng không phải để cắt tóc đâu, đi vào sau chỗ cắt tóc có một căn phòng, ở đó có một cái bàn 4 góc, trên bàn có thật nhiều khối vuông màu xanh lá cây.

Tiểu Hoa ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, nghe tiếng khối vuông va vào nhau lạch cạch, nhìn mẹ xếp chúng thành một hàng dài.

Bài Đáp Tử cười nói: “Ái Lệ cô có phúc ghê, nháy mắt cái liền có con gái lớn như vậy, sau này hưởng phúc lắm đấy.”

Trần Ái Lệ nói: “Có được hưởng phúc hay không còn chưa biết, nhưng con bé này có phúc đấy, chị xem cái váy này đi, còn giường ngủ đồ đạc trong nhà nữa, đều do một tay em chuẩn bị, em chỉ sợ có người nói em không tốt với con.”

Liên Thanh lầu dưới nói: “Ôi chao bọn chị thấy rồi, cô đối xử tốt với nó thật đấy.”

Trần Ái Lệ đánh một quân bài, nói: “Em tốt với nó như thế mà nó chẳng mang lại may mắn cho em tí nào, hôm qua vừa đến em đã thua tiền.”

“Vậy sao hôm nay cô còn dẫn tới?”

“Trong nhà không có ai, để nó một mình em không yên tâm.” Trần Ái Lệ nói, đưa tay xào bài.

Ánh mắt Tiểu Hoa rời khỏi bộ đồ hoa hòe của mẹ, phát hiện cốc nước đã cạn. Cô nhìn quanh phòng, thấy trong góc khuất có một cái bình thủy (Phích nước). Cô muốn rót thêm nước cho mẹ, việc này cô làm được.

***

Đứa trẻ nhỏ gầy ôm cái bình thủy không nhỏ hơn cô là bao đi đến, dè dặt đổ vào cốc nước bên cạnh Trần Ái Lệ.

“Ù!” Trần Ái Lệ hạ bài, đập tay: “Ù rồi! Chung tiền chung tiền nhanh lên!”

Tay bà ta vừa lúc hất vào Tiểu Hoa đang rót nước, làm cô bé loạng choạng ngã, bình thủy rơi xuống. Ông chủ tiệm cắt tóc lập tức chạy đến ôm cô bé dậy, may mà chỉ dính một ít nước nóng, bị phỏng một ít, bôi thuốc là được.

Tối hôm đó Hứa Kiến Quốc đi làm về liền thấy Trần Ái Lệ và Tiểu Hoa ngồi trong phòng khách, trên người Tiểu Hoa có mùi thuốc, nói với tía: “Con không cẩn thận nên bị ngã.”

Trần Ái Lệ nói: “Anh thấy rồi đó, nó tự ngã.”

Hứa Kiến Quốc kéo vợ vào phòng, Tiểu Hoa có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.

“Sao em không chăm sóc nó một chút? Sao lại mang nó đi chơi mạt chược!”

“Ai muốn chăm thì chăm, anh đừng có đổ lên đầu tôi!” Trần Ái Lệ nói to.

“Anh còn phải đi làm! Em nhỏ giọng chút!”

“Em mặc kệ, dù sao em cũng không rảnh mà lo cho nó đâu.” Trần Ái Lệ nói.

Tiểu Hoa ngồi ngoài phòng khách nghịch ngón tay, chợt thấy nhớ nội.

***

Cũng đến lúc báo danh vào tiểu học, hôm sau Hứa Kiến Quốc xin nghỉ một ngày dẫn Tiểu Hoa đi báo danh, nhưng chỉ đi một lát đã về, vì Tiểu Hoa không có hộ khẩu. Hứa Kiến Quốc không có kinh nghiệm trong chuyện này, dẫn Tiểu Hoa đến nhà giám đốc Thẩm đối diện hỏi ý kiến.

Thẩm Trung Nghĩa hỏi: “Con gái cậu sinh ngày mấy tháng mấy?”

Hứa Kiến Quốc gãi đầu: “Hình như… Nhỏ hơn Hi Tri một tuổi, sinh vào mùa đông.”

Thẩm Trung Nghĩa nói: “Vậy còn chưa đến tuổi đi học mà.”

Hứa Kiến Quốc cười : “Đi học sớm tốt hơn.”

Thẩm Trung Nghĩa không nói gì thêm, viết giấy cho Hứa Kiến Quốc đi đóng dấu.

“Cám ơn cám ơn, cám ơn giám đốc Thẩm.”

Dẫn Tiểu Hoa đi ra, vừa lúc gặp Thẩm Hi Tri đi mua kem đá về, Hứa Kiến Quốc kéo cậu lại, hỏi: “Hi Tri, cháu đặt tên cho em đi.”

Thẩm Trung Nghĩa nghe thấy, ngăn lại: “Không được, trẻ con biết gì đâu mà đặt tên.”

“Sao lại không biết chứ? Hi Tri ở trong cung thiếu nhi học rất giỏi đó thôi.” Hứa Kiến Quốc ngồi xuống hỏi cậu, “Cháu thấy tên nào hay? Chú không biết nhiều chữ, Hi Tri giúp chú nha?”

Bạn nhỏ Thẩm Hi Tri hôm nay ở cung thiếu nhi học được một câu: Bình an cát tường. Chữ viết của cậu được 100 điểm, còn được cô giáo treo trong phòng nữa, vậy nên cậu nói: “Bình An.”

Bình An? Hứa Kiến Quốc suy nghĩ mấy giây, vỗ tay một cái, tên này hay đấy!

May mà không phải cái tên lung tung nào đó, Thẩm Trung Nghĩa cũng không ngăn cản.

Và thế là, vì chuyện đi học nên sinh nhật của Tiểu Hoa từ mùa đông biến thành mùa xuân, cũng đã có tên gọi, cô tên Hứa Bình An.