Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 716: Lại đánh Phu Hãn




Chiến tranh cuối cùng đã kết thúc khi trời vừa mới tối lại, ba vạn kỵ binh Đê Hồ bị chém giết một vạn năm ngàn người, còn lại hơn một vạn người toàn bộ thành tù binh, không chỉ có thế, gần hai vạn người Đê già, trẻ, phụ nữ cũng trở thành tù binh của quân Hán, giành được đại tháng đầu tiên trong chiến dịch với người Hồ kể từ khi quân Giang Hạ thành lập đến nay, một mẻ lưới bắt sạch bộ lạc người Đông Đê.

Trời đã tối, từng đội trai, gái người Đê bị tước vũ khí, áp giải về phía đất trống đằng sau, hai trăm người ngồi khóc lóc trên thảo khuyên, bọn họ giống như hơn hai trăm ngàn con dê chỉ đợi làm thịt, không còn lựa chọn, số phận của họ sẽ do quân Hán quyết định, bốn phía có tám ngàn kỵ binh quân Hán trông giữ bọn chúng.

Mấy trăm quý tộc người Đê bị giam giữ trong một đại trướng khác, huynh đệ, con cháu của Dương Thiên Vạn đã bị giết sạch, đam quý tộc này là thủ lĩnh các bộ lạc, bọn họ càng sợ hãi hơn, tuyệt vọng chờ đợi giây phút bị giết hại đến.

Trong đại trướng trung quân, Lưu Cảnh đang cùng Bàng Thống và Pháp Chính thảo luận việc sắp xếp cho những người Đê này, giết sạch những phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt này rõ ràng không thực tế lắm, cũng không phải truyền thống của quân Hán, sự chia rẽ hiện giờ là làm thế nào bố trí yên ổn cho họ, dời bọn họ vào đất Thục, dung hợp với dân Hán hay để bọn họ tiếp tục ở lại Lũng Tây, khôi phục cuộc sống trước đây của họ.

Lưu Cảnh thiên về cách dời bọn họ vào đất Thục, nhưng Bàng Thống và Pháp Chính lại nhất trí cho rằng nên giữ bọn họ ở lại Lũng Tây, Bàng Thống nói:

- Điện hạ có nghĩ tới không, ở Lũng Tây còn có những người Hồ như người Khương, người Thổ Cốc Hồn, Hung Nô, Tây Đê v.v…, dời những người Đông Đê này đi thì khoảng trống để lại lập tức sẽ bị người Hồ khác thế vào, trái lại sẽ cổ vũ người Hồ khác lớn mạnh, chi bằng để cho bọn họ ở lại Lũng Tây, để người Hồ ở đây đa dạng hóa, cũng có lợi cho sự thống trị của chúng ta, mấu chốt là biến những người Hồ này thành dê, để Đê Hồ trở thành dê Đê, trở thành con dân của chúng ta, có lợi cho nguồn gốc chiến mã và súc vật của chúng ta.

- Sĩ Nguyên nói không sai!

Pháp Chính cũng bổ sung:

- Bọn họ là người Hồ, quen với cuộc sống du mục, rời bọn họ tới đất Thục, có thích ứng được với nông canh không là một chuyện, mấu chốt là đa số họ là phụ nữ và trẻ em, còn cần quan phủ bỏ tiền bạc lương thực ra chăm sóc họ, ngược lại gia tăng thêm gánh nặng cho quan địa phương, nếu như đề dính dáng tới phân chia đất đai, còn sẽ khiến người Thục căm thù, gây nên xung đột, ty chức cũng không tán thành cưỡng chế Hán hóa bọn họ, nên làm từ từ.

Lưu Cảnh gật đầu, lại quay sang hỏi Mã Siêu:

- Ý kiến của Mạnh Khởi thế nào?

Mã Siêu thản nhiên đáp:

- Biên cương nước Hán đều là con dân của Điện Hạ, hà cớ gì để ý đến Hán hay Hồ?

Lưu Cảnh thấy ba người đều không chủ trương di dân nên hắn cũng không kiên trì nữa, liền nói với thị vệ:

- Đi gọi trưởng lão mấy bộ lạc chính đến đây.

Không lâu sau, năm vị trưởng lão bộ lạc lớn tuổi được đưa vào đại trướng, bọn họ quỳ xuống khóc không ra tiếng:

- Khẩn cầu Hán Vương điện hạ tha mạng cho bộ tộc chúng tôi, đừng giết chúng tôi!

- Ta vốn không muốn giết người, nhưng các ngươi hết lần này đến lần khác đối địch với ta, giúp kẻ xấu làm điều ác, là các ngươi tự chuốc vạ vào mình thôi!

Lưu Cảnh lạnh lùng nói.

Một lão già cầm đầu dập đầu nói:

- Hồi bẩm điện hạ, chúng tôi cũng là bị Dương Thiên Vạn hiếp bức, hơn nữa lão mê hoặc dân du mục trẻ tuổi chúng tôi, nói quân Hán muốn cướp bãi cỏ, đoạt thê nữ và giết hại người già chúng tôi, thanh niên bị lão lừa gạt, vì bảo vệ thê nhi và quê hương mới đánh nhau với quân Hán, bọn họ tuyệt đối không phải trời sinh muốn đối đầu với quân Hán, chỉ cần Điện hạ cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi nguyện quy hàng Điện hạ, trở thành con dân của Điện hạ.

- Chúng tôi nguyện quy hàng Điện hạ!

Các trưởng lão phía sau lần lượt hòa theo.

Lưu Cảnh thấy lão già này suy nghĩ rõ ràng, tiếng Hán lưu loát liền hỏi:

- Ngươi tên là gì? Là trưởng lão của bộ lạc nào?

- Hồi bẩm Điện hạ, tiểu lão tên là A Quý, là thủ lĩnh của bộ lạc Cừu Trì.

Mã Siêu ở bên cạnh bổ sung thêm:

- Cừu Trì là bộ lạc người Đê lớn thứ hai chỉ xếp sau bộ lạc Hưng Quốc, trưởng lão A Quý rất đáng tin cậy.

Lưu Cảnh trầm ngâm chốc lát nói tiếp:

- Các ngươi đã muốn trở thành con dân nước Hán, ta cũng không giết hại các ngươi nữa, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống, cũng sẽ không chiếm đoạt tài sản của các ngươi, nhưng ta có hai điều kiện, thứ nhất, các người phải thực hiện lời hứa trước đây của Dương Thiên Vạn, dâng mười ngàn chiến mã và ba trăm ngàn con dê cho quân Hán, tiếp theo, tất cả thiếu niên quý tộc dưới mười bốn tuổi đều phải tới Thành Đô học, sau mười tám tuổi có thể quay lại Lũng Tây.

Năm vị trưởng lão vô cùng xúc động, dập đầu lạy ta, A Quý nói:

- Chúng tôi hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của Hán Vương, mặt khác ở bãi cỏ Tây Sơn chúng ta còn vô số con ngựa, nguyện sẽ chọn tiếp hai mươi ngàn tuấn mã nữa để hiến tặng cho Hán Vương điện hạ!

Lưu Cảnh cũng hài lòng với thái độ của bọn họ liền gật đầu đáp:

- Đã như vậy thì dê có thể giảm xuống một trăm ngàn con, từ hôm nay trở đi, A Quý là Đê Vương, thay thế cho Dương Thiên Vạn, mặc khác, quan Hán sẽ bảo vệ các ngươi không bị người Khương ức hiếp.

Năm lão già nhìn nhau, không ngờ quân Hán lại đồng ý bảo vệ bọn họ khỏi sự ức hiếp của người Khương, cả năm người đều rơi lệ nói:

- Sớm biết Hán Vương ân đức như thế này, chúng tôi tội gì để cho Dương Thiên Vạn lừa gạt, chết vô ích nhiều con cháu như vậy, chúng tôi xin thề ở đây, tuyệt đối không hai lòng, nguyện đời đời làm con dân Đại Hán.

Năm trưởng lão cắt cổ tay lấy máu xin thề, Lưu Cảnh mừng rỡ, chính thức sắc phong cho A Quý làm Đê Vương mới, tối hôm đó, Lưu Cảnh hạ lệnh thả người Đê về nhà, trả lại tài sản của họ, hơn hai trăm ngàn người Đê thu dọn lều trại và tài sản trong tiếng khóc cảm kích, dưới sự dẫn dắt của tân Đê Vương A Quý, bon họ cung bầy dê quay về đồng cỏ quê hương họ.

Quân Hán lập tức giết dê nấu rượu, khao thưởng tam quân, sau hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, năm mươi ngàn quân Hán tiếp tục tây tiến, trùng trùng điệp điệp hướng về thành Phu Hãn, phát động tấn công người Tây Đê.

Người Tây Đê có điểm khác biệt với người Đông Đê, thủ lĩnh của người Tây Đê Tống Kiến là một cường hào người Hán ở Lũng Tây, ba mươi năm trước gây chiến ở Phu Hãn, dần dần chinh phục hơn hai trăm bộ lạc lớn nhỏ của Tây Đê và người Thổ Cốc Hồn ở vùng Hà Hoàng, xây dựng một đội quân tám vạn người, nhiều lần đánh bại quan binh tới, cuối cùng triều đình đã ngầm đồng ý sự tồn tại của lão.

Tống Kiến thù hận nhà Hán, tự lập là Bình Hán Vương, thành lập chính quyền Vương phủ, sắc phong Vương hậu, Vương tử, cũng lập ra các chức quan như Thượng thư, Thị trung, thống trị địa phương, thực tế lão đã là chính quyền cát cứ tồn tại ba mươi năm rồi.

Phu Hãn là một thành đá kiên cố chu vi hơn mười dặm, bên trong xây dựng hoàng cung và phủ đệ của các đại thần rực rỡ huy hoàng, cuộc sống có hàng ngàn vạn nô lệ hầu hạ bọn chúng, trong vương cung địa cung chất đống vô số vàng bạc châu báu, cùng với da lông quý giá chất cao như núi, ngoài ra còn có ba mươi ngàn quân đội đóng giữ, trong kho hàng chất giữ lượng lớn lương thực, đủ để quân đội dùng một năm.

Tống Kiến từ đầu đã muốn liên hợp với Dương Thiên Vạn đối phó sự tấn công của quân Hán, nhưng vì giữa bọn họ có thù hận rất sâu, cộng với Dương Thiên Vạn tự tin có thể đánh bại quân Hán vì thế liên minh giữa bọn chúng không thành, lúc này, Tống Kiến đã nghe được tin Dương Thiên Vạn bị bại trận đã chết, lão vô cùng sợ hãi, lập tức lệnh cho hai đứa con trai Tống Kỳ và Tống Lân cầm kim tiễn của lão tới các bộ lạc, triệu tập quân đội chi viện cho thành Phu Hãn.

Nhưng tình thế dường như có chút bất ổn, đã năm ngày trôi qua mà viện quân các bộ lạc vẫn trì trệ chưa tới, Tống Kiến chắp tay đi lại trên đầu thành, nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Tống Kiến năm nay khoảng sáu mươi tuổi, lúc còn trẻ dáng người bậc trung, tướng mạo xấu xí, giờ đã qua tuổi sáu mươi, trở thành một lão già gày bé, mặc vương bào được dệt từ tơ vàng ngọc sợi, đầu đội vương miện nam hàng trăm viên đá quý, mặc dù dáng người nhỏ gầy nhưng có đến mấy chục thê thiếp, sinh hạ hàng trăm người con, có tài sản nhiều vô số kể, có lẽ là vì con cái và của cái quá đông làm cho lão có quá nhiều vướng bận, không thể rời khỏi thành Phu Hãn được.

Lúc này, có binh lính chỉ về phía xa hô to:

- Vương gia, Nhị vương tử đã trở về!

Tống Kiến ghé nhìn vào lỗ châu mai, chỉ thấy con trai thứ Tống Lân dẫn theo mười mấy người nhếch nháng chạy về, lão ngây người, sao không có quân đội? Tống Kiến lập tức hạ lệnh:

- Dẫn hắn đến gặp ta!

Không lâu sau, mấy tên thị vệ dẫn Tống Lân vào thành, Tống Lân quỳ gối trước mặt phụ thân kêu khóc:

- Hài nhi suýt nữa bị giết, không còn được gặp lại phụ thân.

- Xảy ra chuyện gì, con mau nói đi!

- Hài nhi đi triệu tập quân đội người Đê, không ngờ trước đó A Quý đã phái người chạy đi các bộ lạc truyền tin, bảo bọn họ đừng chống cự quân Hán, những bộ lạc này nghe theo lời mê hoặc của A Quý, không chịu xuất binh nữa, trái lại còn nhốt hài nhi, chuẩn bị dâng lên Lưu Cảnh, may mà tùy tùng liều chết cứu giúp, hài nhi mới trốn về được.

Tống Kiến nghe được há hốc mồm, lão còn trông cậy vào ba mươi ngàn quân đội người Đê tới chi viện nhưng hiện giờ không có nữa rồi, lão cực kỳ nóng ruột, quay đầu ra lệnh:

- Nhanh chóng phái người đi Hoàng Trung tiếp ứng Trưởng công tử.

Vừa dứt lời, đằng xa lại có kỵ binh chạy về, đó là tùy tùng của con cả Tống Kỳ, tên tùy tùng hoảng sợ hô lớn dưới thành:

- Vương gia, Trưởng công tử xảy ra chuyện rồi.

Đứa con cả Tống Kỳ là đứ con Tống Kiến yêu mến nhất, là Thái tử kế thừa sự nghiệp của lão, nghe nói con trai gặp chuyện, mắt lão tối sầm lại, suýt nữa ngã sấp xuống, lão đỡ lấy lỗ châu mai, vội sai người dẫn tùy tùng tới, tên tùy tùng quỳ trên mặt đất rơi lệ nói:

- Bọn tại hạ theo Trưởng công tử tới Hoàng Trung lệnh cho Thổ Cốc Hồn xuất binh, nhưng bọn họ lại tìm đủ cách thoái thác, không chịu xuất binh, bọn tại hạ đành phải quay về, giữa đường gặp phải một nhóm kỵ binh quân Hán, Trưởng công tử bị loạn tiễn bắn chết, phần lớn huynh đệ đều chết hết rồi, chỉ còn mấy người chạy thoát được.

Tống Kiến quát to một tiếng, ngửa mặt ngã quỵ, thị vệ vội cứu lão tỉnh lại, Tống Kiến nước mắt rơi như mưa, nghiến răng nghiến lợi:

- Không trả được thù này, Tống Kiến ta thề không làm người!

Lão cởi bỏ vương bào, thay áo giáp, dẫn ba vạn quân ngày đêm tuần tra ở đầu thành, Tống Kiến mặc dù là Tây Đê Vương, nhưng kỵ binh phải dựa vào người Đê và Thổ Cốc Hồn, hiện giờ hai nhà đều không muốn xuất binh, làm lão mất đi sự trợ giúp kỵ binh, chiến mã trong thành chưa đến ngàn con, binh lính trong thành đa số là bộ binh người Hán, Tống Kiến biết rõ ba vạn quân đội trong thành không phải là đối thủ của quân Hán, lão chỉ có thể dựa vào thành trì cao lớn kiến cố và lương thảo đầy đủ để giằng co với quân Hán, cuối cùng quân Hán sẽ không đánh mà lui.

Đây là bí quyết giúp Tống Kiến mấy chục năm nay nhiều lần đánh bại quân đội triều đình đến tiễu trừ, lần nào cũng đúng, lần này, lão vẫn muốn lợi dụng bí quyết này đánh bại quân Hán của Lưu Cảnh, sau đó tiếp tục đi thu thập lũ người Đê và người Thổ Cốc Hồn dám phản bội lão.

Buổi chiều ngày thứ bảy, chủ lực của quân Hán cuối cùng đã xuất hiện, từ xa từng đợt trống trận vang lên, chỉ thấy quân Hán thanh thế lớn mạnh chầm chậm tiến đến thành Phu Hãn, Tống Kiến hô lớn:

- Tất cả quân đội vào chỗ, cung tiễn thủ chuẩn bị!

Ba vạn quân đội dàn đầy đầu thành, cung tiễn dày đặc nhắm thẳng vào năm mươi ngàn đại quân cách đó mấy dặm, Lưu Cảnh ghìm chặt chiếm mã dưới tinh kỳ phủ rợp trời đất, hắn lạnh lùng dò xét thành đá kiên cố phía trước, hắn có kinh nghiệm công thành vô cùng phong phú, tòa thành này làm hắn cười nhạt một tiếng, lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, toàn quân trú doanh tại chỗ!