Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Chương 16: Coca




Trần Ngộ Bạch nhìn gã cảnh sát đi xa, mới ngồi dậy, sửa lại quần áo cho cô, ngón tay còn lưu luyến vuốt ve ở xương quai xanh của cô.Đầu ngón tay của An Tiểu Ly lạnh run, che lại gương mặt đang nóng như bị bốc cháy, trong đầu hoàn toàn mơ hồ, anh…

“Tôi cho em hai sự lựa chọn, A, ở chỗ này làm tiếp chuyện mới vừa bị cắt ngang….” Giọng anh khàn khàn vang lên, không biết từ lúc nào đã tháo mắt kiếng ra, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn vào cô. An Tiểu Ly còn đang mê muội, nhanh chóng quyết định tự vệ trước … “Tôi chọn B”

Trần Ngộ Bạch bỗng nở nụ cười dịu dàng, vô cùng trong sáng vỗ vỗ đầu của cô “Rất ngoan!”.

An Tiểu Ly cảm thấy hình như còn lạnh hơn khi nãy nữa.

Bên kia, gã cảnh sát giao thông đã nghe xong điện thoại, nghiêm trang cầm điện thoại di động tới dâng bằng hai tay: “Trần tiên sinh… Tổng cục trưởng… chúc ngài… buổi tối vui vẻ…!”, miệng của gã cảnh sát chính trực run run. Một phút đồng hồ trước, ngài cục trưởng thần tượng của anh ta rống lên trong điện thoại: “Đó là xe của thiếu gia Trần Tam. Cậu còn muốn lăn lộn ở thành phố C hay không?”.

Trần Ngộ Bạch tỉnh bơ nhận lại điện thoại di động, đóng kính cửa sổ, đạp ga chạy thẳng đi, để lại anh chàng cảnh sát thê thảm dùng trái tim thủy tinh đã vỡ nát nhận thức rõ ràng thế giới này.

….

Nhưng B, lại không phải là sự lựa chọn tốt.

An Tiểu Ly không có đủ sức đẩy người đàn ông đang đè trên người mình, não thiếu dưỡng khí, hối hận hỗn loạn.

Rõ ràng Trần Ngộ Bạch hưng phấn chạy về nhà như bão tố, lôi cô nhanh chóng lên lầu. Cô đi theo sau anh vào nhà, tay vừa mới đóng cửa, anh liền áp "> tới. Dùng sức đẩy cô về sau, tiếng cửa đóng lại vang lớn lên, cô bị đè phía sau cửa không thể động đậy. Lựa chọn B hiển nhiên không phải là phong cách lạnh lùng cao quý trước sau như một của Trần Ngộ Bạch. Cái cách anh lột bỏ quần áo trên người cô quả thực là như dã thú.

Lột?

“Tại sao?”, Trần Ngộ Bạch bất mãn la lớn với người phụ nữ đã cắn anh một cái. Đáng chết, chảy máu rồi! “Tự em lựa chọn B. B chính là về nhà làm tiếp. Còn nhúc nhích nữa hả?”. Anh ôm lấy cô bé không phối hợp, hai tay dùng sức kéo đứt chiếc dây lưng trên váy sau lưng cô. Cả đêm nhìn cô ranh mãnh mỉm cười quyến rũ với Tần Tống, anh đã có kế hoạch muốn xé bộ váy này tả tơi từ lâu rồi.

An Tiểu Ly hét lớn lên, hai tay khoanh lại che ngực, khó khăn lắm mới giữ được chiếc váy sắp tuột xuống. Cô thuận thế ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chọn một tư thế hài hòa, ngửa mặt nhìn đôi mắt bùng lửa dục vọng của anh.

Ngực Trần Ngộ Bạch rõ ràng phập phồng kịch liệt, còn có gì kích thích anh hơn An Tiểu Ly điềm đạm đáng yêu nửa che nửa đậy như bây giờ. Anh cười càng nhẹ nhàng, nhưng tay thì vẫn dùng sức kéo "> cô đứng dậy lảo đảo, sau đó ôm lấy cô.

Cửa phòng ngủ bị đá "> văng ra, chiếc giường lớn đang ở trước mắt, trong nháy mắt cô thấy được tên lửa đã sẵn sàng phóng rồi.

An Tiểu Ly bị ném lên giường, tự mình lựa chọn mệnh đề “To be, or not to be” trong phút chốc. Trên thực tế thượng đế rất công bằng, phá hư một thứ của bạn, thì sẽ đền bù bạn một thứ tốt hơn. An Tiểu Ly cô không có hồ đồ đến nước này.

“Trần Ngộ Bạch. Anh nhìn cho rõ. Tôi không phải Tần Tang”! Cô nói trong tiếng vải bị xé rách chói tai.

Trần Ngộ Bạch đang cưỡi trên người cô thoáng cái dừng động tác lại. Tiểu Ly bi ai, quả nhiên.

“An, Tiểu, Ly, em, không, muốn, sống, phải, không, hả”? Trần Ngộ Bạch đè người "> xuống, tay nắm lại thành quyền để ở hai bên gối đầu của cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

“Em còn có thể ngu đến thế nào nữa”?

“Trần Ngộ Bạch tôi thích em, không cần phải sử dụng cách theo đuổi ngu ngốc thông qua người bên cạnh để đến gần em”.

“Đương nhiên em không phải Tần Tang. Em chỉ cần có phân nửa thông minh của cô ta là tôi đã cảm tạ trời đất rồi”!

“Em quả thực…”

“Bốp…”

Trần Ngộ Bạch kinh hãi. Đây là lần đầu tiên anh bị người khác bạt tai.

“Anh là cái tên đầu heo khốn kiếp. Bà đây có ngu ngốc hay không thì tự mình biết. Cần gì kẻ qua đường không quen không biết như anh chửi tôi. Mẹ nó, anh mới là đứa không muốn sống mới vừa đè vừa cắn tôi. Nếu như không phải tôi nể mặt anh là chủ nợ, tôi đã báo cảnh sát kiện anh cưỡng hiếp rồi. Bây giờ cái tên khốn kiếp như anh cút xuống đi.” An Tiểu Ly đá "> người đàn ông đang sững sờ xuống giường, mình trốn vào trong chăn, quấn kín mít chỉ còn chừa một cái đầu nhỏ đang nhấp nháy nhìn Trần Ngộ Bạch đang ngồi ngẩn người trên sàn nhà.

Một lúc lâu sau, Trần Ngộ Bạch mới bò lên. Anh vừa leo lên, cô đã nhanh chóng chui vào trong chăn. Trần Ngộ Bạch yên lặng nằm thẳng, nhìn An Tiểu Ly đang quấn chăn như chả giò ở đó.

Trên giường toàn là vải vóc bị xé, phân nửa chiếc drap gường nhàu nhĩ bị cuộn lại, An Tiểu Ly chôn trong chăn hít thở đều đều, Trần Ngộ Bạch quần áo chỉnh tề nằm bên cạnh, ánh mắt nhìn trần nhà xa xăm.

Hơn hai mươi năm qua, tất cả chuyện trên thế giới đều bị Trần Ngộ Bạch phân chia như vậy… Một là anh muốn, hai là anh không muốn. Người anh cũng chia thành hai loại, trước thì anh cướp đoạt, sau thì anh phá hủy.

Anh cứ nghĩ rằng An Tiểu Ly thuộc loại người trước, lúc tức giận thì lại cảm thấy hình như cô thuộc loại người sau. Bây giờ anh mới phát hiện bất an, dường như cô không có ở trong cái thế giới kia của anh.

“Anh không thích Tần Tang”?

“Ngày đó, anh đi thành phố R, là bắt em về nấu cơm, em không có ở đây, anh rất…”

Có lẽ vì căn phòng quá lớn, An Tiểu Ly cảm thấy tiếng anh vang dội rất lớn.

…. Anh không thích Tần Tang.

…. Anh đi thành phố R là bắt em về.

…. Em không có ở đây, anh rất…

Thì ra như vậy. Ha ha, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, An Tiểu Ly thích bốn chữ thì ra như vậy thế này.

“… Anh đi đâu vậy”? Cô cảm giác Trần Ngộ Bạch bước xuống giường đi ra ngoài, chui nửa người ra khỏi chăn vội vàng la lên.

“Đi đến nơi mà con người nên đi”! Giọng anh nói lạnh như băng, anh mắt xẹt qua hình ảnh đẹp đẽ lộ ra dưới chăn, đôi ngực trắng phập phồng như ẩn như hiện, trên làn da trắng nõn kia vẫn còn mấy vết hôn màu đỏ anh để lại. Trần Ngộ Bạch quay đầu ngượng ngùng, hừ lạnh một tiếng mở cửa bước đi.

……………….

Tần Tống cảm thấy ngày hôm nay có rất có sức ép. Mặt anh ba như hồ nước sâu không biểu lộ gì, nhưng lại có cơn giận đùng đùng không giải thích được. Anh đoán là vì tức An Tiểu Ly, nhưng nhìn An Tiểu Ly cũng mang vẻ mặt thiểu não, không giống như biểu tình nên có của người chọc được anh ba à!

Anh cười híp mắt để lên bàn cô một túi giấy, lấy một lon coca trong túi quần ra: “Mời cô uống!”.

An Tiểu Ly liếc nhìn cửa phòng tổng giám đốc, lại nhìn Tần Tống vô cùng xem thường: “Anh có biết ăn bánh bao xong uống coca, ợ lên sẽ có mùi vị như cái gì không?”.

Tần Tống lắc đầu.

“Giống như mùi đánh rắm khi ăn nhiều cà rốt vậy”!

Tần Tống đánh một cái vô ót cô: “Cô còn có thể ghê tởm thêm chút nữa không. Bản thiếu gia thích ăn hỗn tạp như vậy đó!”.

An Tiểu Ly vuốt vuốt mái tóc dài, lườm anh một cái, mở túi giấy lấy bánh bao ra gặm. Tần Tống kéo ghế ngồi bên cạnh, nằm xoải trên bàn của cô, giả bộ làm ánh mắt tinh khiết của chàng thiếu niên trong sáng, nhìn cô chằm chằm không nháy mắt. An Tiểu Ly bị anh nhìn cũng khó nuốt xuống được bánh bao: “Đừng phóng điện nữa. Nói đi, nói đi! Có thù báo thù, có oán báo oán, tôi bảo đảm, có thể giúp con cọp giấy như anh!”.

“Cô nói muốn giúp tôi…”? Tần Tống kéo lon coca qua, mở ra uống một hớp, đau buồn gấp bội: “Tôi thật sự đã đợi ở tầng thứ tám của Thịnh Long hai ngày rồi, nhưng cô ấy không có tới”. Cũng xém chút nữa hù Tổng giám đốc của Thịnh Long ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại nhà hàng.

“Tôi cũng ngồi ở Đông Nhai như vậy, cũng chưa được gặp một lần” Ánh mắt anh ai oán như viết nên chữ cô đang gạt tôi.

An Tiểu Ly không để ý đến anh, ngược lại đưa tay định tàn sát coca. Tần Tống nhanh tay hơn, uống một hơi cạn sạch lon coca. Vô cùng đắc ý bóp cái lon ngay trước mặt cô.

An Tiểu Ly đau khổ vỗ ngực, càng ngốn nhiều bánh bao hơn, khô khan không nuốt xuống được, tên cầm thú này sao lại ác vậy chứ.

Tần Tống càng cười càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn thấy mặt cô càng ngày càng đỏ, hít vào nhiều, thở ra ít. Chết rồi, nếu như cô bị chết nghẹn thì sau này ai sẽ tiết lộ hành tung của Tang Tang cho anh đây.

“Nước đâu?”, Anh cuống quít hỏi, dùng tay vỗ vào lưng cô, vì nóng lòng nên hơi "> tay, chỉ một chưởng đã đánh gục cô.

Rốt cuộc Trần Ngộ Bạch cũng không thể chịu đựng được âm thanh lúc nhỏ lúc lớn ở ngoài kia nữa. Anh vừa đi ra, đã thấy An Tiểu Ly nằm gục xuống bàn, bả vai run run như cao hứng, còn Tần Tống thì đang vểnh mông kề sát cô, một tay chống lên bàn, một tay thì vuốt dọc theo lưng cô.

“A” Tần Tống vừa ngẩng đầu nhìn thấy Trần Ngộ Bạch thì nhảy lên giống như bị kim châm, dáng vẻ như có tật giật mình: “Anh Ba!”