Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Chương 42: Cẩu huyết




Buổi trưa Lý Vi Nhiên đợi ở dưới lầu gần nửa tiếng đồng hồ, Tần Tang mới vội vội vàng vàng chạy xuống tiếp. Tối hôm qua, Tiểu Ly tự mình hưng phấn “tùy cơ ứng biến”, lôi kéo cô tâm sự về kế hoạch nửa đời sau tốt đẹp của mình, hưng phấn quá tới nửa đêm cũng chưa ngủ, ầm ĩ làm cô cũng không thể ngủ yên.

Mãi cho đến khi ăn cơm trưa xong, Tần Tang còn chưa thoát khỏi bộ dạng buồn ngủ. Ra khỏi phòng ăn, Lý Vi Nhiên kéo tay cô, đưa cô lên xe.

“Tối hôm qua nhớ đến anh nên ngủ không được hả?”

“Ừm.” Tần Tang lười biếng thuận nước đẩy thuyền: “Trằn trọc trở mình suốt đêm khó ngủ.”

Lý Vi Nhiên vui vẻ cúi người hôn cô đang ngồi bên ghế lái phụ, giọng nói anh mập mờ nóng bỏng: “Anh cũng vậy, nhớ em đến tay cũng mệt mỏi…..”

Lúc đầu Tần tang nghe không hiểu, sau hiểu được, xấu hổ đỏ cả mặt. Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Bình thường thấy cô lạnh lùng, kỳ thật khi sống chung với anh, cô cũng giống như những người con gái khác, cũng động tay động chân trừng trị anh. Cho nên thừa lúc chưa có động tay cấu véo anh bầm xanh tím. Lý Vi Nhiên vội vàng lui ra ngoài cười cười, đóng cửa xe lại.

Sắp tới điều nhiệm công tác của nhân viên cao cấp mỗi năm một lần, vì Trần Ngộ Bạch ngả bệnh, công việc giao tiếp không làm được. Cho nên trong khoảng thời gian này Lý Vi Nhiên rất rãnh rỗi. Vốn dự định xế chiều, chở cô ra ngoài dạo phố một chút, nhưng khi nhìn bộ dáng buồn ngủ của cô giồng như tiểu hồ ly cúi gập đầu, anh thật sự không nỡ làm cô mệt.

“Anh đưa em về nhà ngủ bù được không?” Lý Vi Nhiên hỏi cô.

Tần Tang khe khẽ duỗi lưng một cái: “Không cần đâu. Em không muốn ngủ nữa. À. Anh không đến bệnh viện thăm Trần Ngộ Bạch sao?”

“Em muốn đi à?”

“Chẳng phải trách em không dung hòa với cuộc sống của anh sao? Không phải là em đây đang muốn biểu hiện tốt cho anh xem à!”

“A, vợ nói là trên hết.” Tần Tang trợn trắng mắt nhìn anh, Lý Vi Nhiên cười rất đắc ý.

Tần Tang liếc anh một cái, Lý Vi Nhiên cười càng khoái chí, sảng khoái hơn.

Trước cửa phòng bệnh treo cái bảng thật to: “Xin đừng quấy rầy.”

Lý Vi Nhiên và Tần Tang liếc mắt nhìn nhau, đều hé miệng cười, Lý Vi Nhiên vứt tấm bảng ra, Tần Tang vặn nắm cửa, hai người cùng bước vào.

“…………. Ăn thêm một muỗng nữa.” Giọng của An Tiểu Ly rất giống lòng mẹ thương con.

“Nhạt quá, ăn không vô.”

“Bác sĩ nói phải ăn nhẹ, nếu không sẽ kích thích dạ dày, nó rất yếu.”

“ Bác sĩ chưa nói với em là không thể kích thích anh sao. Anh cũng rất yếu ớt.”

“………. Vậy rốt cuộc anh có muốn ăn tiếp không? Không ăn thì em đi.”

Lý Vi Nhiên và Tần Tang tay trong tay, rón rén đi vào trong, dần dần nghe rõ hết những lời nói, trên mặt hai người cười càng rạng rỡ.

“Anh ba, đang làm nũng ư?” Lý Vi Nhiên cười hì hì xuất hiện trước mặt hai người đang đút cơm.

Trần Ngộ Bạch mặc bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt vẫn chưa tốt, bất quá sát khí quanh thân thì trước sau vẫn vậy, liếc Lý Vi Nhiên quấy rầy thời gian ấm áp, ánh mắt vẫn là lạnh đến 0 độ.

An Tiểu Ly tay trái đang cầm cái chén nhỏ, tay phải đang cầm cái muỗng cà phê nhỏ hình con mèo, nhìn thấy Tần Tang tới, cô nháy mắt chào hỏi.

“Mong sớm ngày bình phục.” Tần Tang mỉm cười nói với Trần Ngộ Bạch, bước lên đưa giỏ trái cây cho Tiểu Ly.

An Tiểu Ly nhận lấy, Trần Ngộ Bạch lạnh nhạt gật đầu chào đúng nghĩa.

“Ơ, mọi người cũng tề tụ ở nơi này sao?” Sau đó thêm Dung Nham cũng cười ha hả đi vào.

Chào hỏi xong mọi người, ánh mắt anh ta lập tức bay vèo đến Tần Tang đang đứng sau Lý Vi Nhiên: “ Wow, người đẹp này hình như là đã từng gặp rồi!”

Ánh mắt đào hoa lung linh của Dung Nham nhìn tới, Lý Vi Nhiên cảm giác Tần Tang đang nhích sát vào sau lưng mình, nhất thời anh nghiêm túc thấy không vui.

“Anh hai, đây là bạn gái em!”

Dung Nham vuốt cằm, như có điều suy nghĩ: “Anh biết………… nhưng mà nhìn thật quen…….”

Tần Tang cười cười dịu dàng, nhưng không nói gì.

Ánh mắt cảnh cáo của Lý Vi Nhiên nhìn Dung Nham, kéo Tần Tang từ phía sau ra, chính thức giới thiệu cô: “Người này là nhị công tử của gia đình họ Dung ở phía đông thành phố, Dung Nham, tổng giám đốc của Lương thị, là lão nhị đứng thứ hai trong sáu anh em anh.”

Tần Tang cúi đầu, ngoan ngoãn khác thường: “Anh hai.”

Cô khôn khéo giống như gặp trưởng bối , Dung Nham trầm ngâm một lát: “À, ngoan. Việc này………. Có phải muốn bao lì xì của anh không?”

Trong phòng phút chốc tràn đầy tiếng cười hỉ hả.

Dung Nham đi ngang qua nơi này, sẵn tiện vào thăm một chút, ngồi một hồi thì đi.

“Vi Nhiên, đi mua cho em một ly cà phê đi.” Tần Tang nói xong nhìn Trần Ngộ Bạch một cái. Trần Ngộ Bạch sắc mặt không đổi, đợi Lý Vi Nhiên đi ra ngoài, anh nói với An Tiểu Ly: “Đi đến chỗ bác sĩ lấy tài liệu nhập viện về đây, anh đưa qua Mỹ, bác sĩ bên đó giỏi hơn.”

An Tiểu Ly đang ăn nho trong giỏ trái cây, nghe anh nói như vậy, thì tâm không cam tình không nguyện bước đi ra ngoài.

“Có chuyện gì?” Trần Ngộ Bạch lật tài liệu, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Cảm ơn đã quan tâm.”

“Không cần cảm ơn. Bất quá làm phiền cô cho tôi câu trả lời chính xác, chắc chắn. Tôi chỉ cảm thấy cô không được tự nhiên, cho nên Tiểu Ly có tiếp tục làm ồn tôi cũng không quản. Nhưng bây giờ xem ra, cô hình như chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ.”

“Cảm ơn đã khích lệ.”

“Không cần khách sáo.”

Kỳ thật Trần Ngộ Bạch và Tần Tang rất giống nhau ở phương diện nào đó, hai người châm chọc nhau, anh một câu tôi đáp trả một câu, ánh mắt anh như dao, cô đứng im như núi, bên trong phòng phút chốc sát khí dâng trào, tứ bề bất ổn.

Sau phút yên lặng ngắn ngủi.

“Bây giờ tôi thật sự tin.” Cuối cùng Trần Ngộ Bạch cũng lui trước một bước. Thật ra, anh rất rõ Tần Tang muốn tốt cho ai, giúp cho ai. Cho thấy lập trường của cô, chỉ có trăm điều lợi mà không có một điều hại nào.

“Vậy thì tốt rồi, còn những cái khác anh tự xử lý đi. Tôi chỉ vì tình bạn mà nhắc nhở anh thôi. An Tiểu Ly chỉ số thông minh thấp, thật với không tới người tính toán như anh. Anh tốt nhất là đơn giản một chút, cứ mưu mô tính toán như vậy, một ngày nào đó cô ấy đã mở rộng tầm mắt thì sẽ bỏ rơi anh. Lúc đó tôi sẽ không kinh ngạc một chút nào. Trần Ngộ Bạch, có khi anh tự tin quá trớn rồi.”

Tần Tang phất mái tóc dài, nói lạnh lùng.

Trần Ngộ Bạch cười cười, vứt văn kiện đã xong qua một bên, nhìn Tần Tang nghiêm mặt nói: “Đơn giản một chút? Tần Tang, cô thật là…… chỉ biết nói chứ không biết làm.”

Theo quan sát của Trần Ngộ Bạch, làm sao không thể nhìn ra lúc Dung Nham xuất hiện. Trong nháy mắt, vẻ mặt của Tần Tang bối rối. Mặc dù anh không biết nguyên nhân, nhưng rất rõ ràng là, Tần Tang có việc gạt tiểu Ngũ. Cho nên,có thể thấy được lần này từ “quan tài” đơn giản mà anh nói có nghĩa là: Ngay cả mình cũng làm không xong, cô lại chạy tới đây nghĩ tình bạn bè nhắc nhở, thật buồn cười!

Vẻ mặt Tần Tang khẽ biến, Trần Ngộ Bạch càng cười lạnh phát ra tiếng. Hai kẻ phúc hắc có một không hai đồng thời công kích lẫn nhau, không khí lập tức bị đóng băng.

An Tiểu Ly cầm quả táo đẹp đẽ mọng nước chạy xuống lầu, bác sĩ văn phòng nói tài liệu đã được chuyển lên lầu bảy lưu trữ, dù sao cô cũng rãnh rỗi nên tự mình đi lên lầu bảy một chuyến.

An Tiểu Ly vứt quả táo đi, yên lặng đứng trước cửa thang máy đợi con số màu đỏ nhảy theo thứ tự từ mười tám giảm dần xuống.

Cửa vừa mở, một đám người đi ra rồi một đám người đi vào. An Tiểu Ly đứng ở gần cửa, nhàn nhã ung dung đưa tay nhấn nút số bảy.

Phía sau vang lên tiếng nói nho nhã, lễ phép: “ Cô à, có thể phiền cô nhấn dùm nút lầu sáu được không.”

‘Chỉ cách có ba tầng lầu vậy mà cũng đi thang máy, không thấy xấu hổ à’ An Tiểu Ly thầm oán trong lòng, nhưng vẫn vươn ngón tay ngọc thon dài nhấn số sáu, mặt nghiêng 45 độ mỉm cười: “Vâng.”

“….. Tiểu Ly…..?” Người không biết xấu hổ kia do dự kêu tên cô.

An Tiểu Ly thoáng chốc nổi lên da gà, chầm chậm quay đầu lại nhìn “Mẹ nó, thật là cẩu huyết.”

Người phía sau, tay bó thạch cao vẫn đẹp trai như xưa, chẳng phải là tên họ Sở năm đó không chịu nổi cô đơn quất ngựa bỏ đi, Sở vương tử thì là ai?

“Tiểu Ly!” Sở Vương Tử xác nhận trong tâm trạng vừa mừng vừa sợ. Thậm chí đẩy những người đứng ở giữa ra, bước nhanh tới.

“Ừ, haha, thật khéo quá” An Tiểu Ly không có hốt hoảng, rất lễ phép nói chuyện với anh.

“Anh bị thương à?”

“Ừ……. Bị tai nạn xe” Sở Vương Tử vẫn cười quyến rũ như lúc trước.

Hai người cứ cẩu huyết nhìn nhau thì thang máy đến lầu bảy, An Tiểu Ly quay đầu chào anh: “Em đến lầu này, lần sau gặp lại sẽ nói chuyện tiếp ha.”

Cô đi ra ngoài nhanh như chớp, vậy mà Sở Vương Tử cũng đuổi theo phía sau, anh xui xẻo bị lảo đảo, chân An Tiểu Ly nhưng giẫm phong hỏa luân lập tức chạy qua đỡ, giận trách: “Phải cẫn thận một chút chứ.”

Ánh mắt Sở Vương Tử đắm đuối đưa tình.

Xét thấy tình tiết cẩu huyết cứ xảy ra thuận buồm xuôi gió, An Tiểu Ly quyết định “đưa Phật thì đưa đến tây thiên”, đưa Sở Vương Tử xuống lầu dưới rồi mới quay lên lấy tài liệu. Sở Vương Tử vừa quàng tay qua vai cô vừa nhã nhặn hỏi thăm cô những năm gần đây sống như thế nào, An Tiểu Ly trả lời thờ ơ với từng câu hỏi một. Ánh mắt lạnh nhìn thấy Sở Vương Tử càng ngày càng kích động không thể che giấu. An Tiểu Ly âm thầm nghiền ngẫm mình phải bình tĩnh, không nhịn được cảm khái hai lần, giờ phút này trong lòng đang giao chiến, trong hai người bọn họ có một người gián tiếp làm nền cho việc gặp lại hôm nay. Mà hai người “trăm sông đổ về một biển” hợp lực tạo ra một người lý trí là cô giờ phút này.

“ Hạo Nhiên.”

Một giọng nữ thánh thót nghe thật êm tai, một cô gái xinh đẹp xuất hiện.

An Tiểu Ly xúc động thêm một lần nữa, rất tốt, mới vừa rồi cô cố giữ vững vẻ mặt, lúc này thì không chịu nổi nữa. Cô mỉm cười buông Sở Hạo Nhiên ra để cho anh dựa vào tường.

Động tác Sở Hạo Nhiên cũng rất nhanh bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nói nhanh chóng: “Là em gái của anh!”

Cô bé kia rõ ràng đi tìm Sở Vương Tử cũng vô cùng gấp rút, lúc này cô ta vội vàng chạy tới, đỡ lấy anh.

“Tiểu Thấu, đây là Tiểu Ly” Giọng Sở Hạo Nhiên giới thiệu ấm áp: “Tiểu Ly, đây là em gái anh, tên Tiểu Thấu.”

Tiểu Ly cười haha, cô bé tên Tiểu Thấu kia, sau khi sững sờ cũng cười theo.

Quay lại lầu chín, vào cửa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cặp mắt Trần Ngộ Bạch trong veo nhưng lạnh lùng, thậm chí làm cho An Tiểu Ly có ảo giác là mình “hồng hạnh vượt tường”.

“Em đi đến hệ Mặt trời để lấy tài liệu hả?” Trần Ngộ Bạch bất mãn hừ lạnh.

An Tiểu Ly có tật giật mình cười ngây ngô hai tiếng, không cãi lại với anh.

Lý Vi Nhiên đã trở lại trước, ngồi trên ghế salon ôm Tần Tang uống cà phê, đang nói chuyện với Trần Ngộ Bạch thì thấy Tiểu Ly, anh cười trêu ghẹo: “Chị ba đã về, vậy thì Tang Tang, chúng ta phải rút lui thôi.”

Trần Ngộ Bạch không có phản bác, chỉ cúi đầu nhìn văn kiện xem như đồng ý.

Tần Tang cười cười gật đầu, đứng lên.

“Tang Tang!” An Tiểu Ly tới bên cạnh giường đang chuẩn bị ngồi xuống thì đột nhiên bật dậy. Dường như, vì hành động đột ngột của cô làm cho Trần Ngộ Bạch sợ không kiên nhẫn bắt lại mông của cô, bị cô quay đầu lại liếc anh một cái.

An Tiểu Ly hối thúc Lý Vi Nhiên đi lấy xe trước, còn cô lôi kéo Tần Tang ra ngoài hành lang nói nhỏ.

“Có chuyện gì vậy?” Tần Tang nhìn thấy nét mặt của cô hình như là có chuyện.

“Chuyện này, mình có vẻ….. muốn cười lạnh một tiếng hoặc là kết thúc thần thoại rồi.”

“Sao?” Tần Tang không theo kịp lối suy nghĩ của cô.

“Tôi vừa mới gặp lại Sở Hạo Nhiên.”

Chuyện này, Tần Tang không có giật mình, bình tĩnh nhìn An Tiểu Ly một lát, rồi cười vui vẻ.

Thật tốt, như vậy càng náo nhiệt.

Một người nào đó xem lời nói của cô như gió thoảng qua tai. Quả thật ngay cả ông trời nhìn không thấy được anh ta ngang ngược càn quấy sao?