Blue - Neleta

Chương 39-2




Lần đầu tiên Khổng Thu cảm giác được sự sợ hãi dâng tràn lên trong lòng mình, nam nhân hảo tâm giải thích: “Công ty của mày nhất định sẽ đồng ý giao tiền, nhưng tụi nó chắc chắn sẽ báo cảnh sát, tụi tao không muốn lúc đang nhận tiền lại bị cảnh sát bắn nát sọ. Nói đi, người nào?” Nam nhân lắc lắc di động của Khổng Thu trong tay, ánh mắt hắn khiến da đầu Khổng Thu run lên.

Không còn đường lui, Khổng Thu đành đọc ra số điện thoại của Dư Nhạc Dương, đối phương hoài nghi liếc nhìn Khổng Thu một cái, rồi mới bấm số. Lần này điện thoại vừa đổ chương đã có người bắt máy ngay lập tức.

“Trong Ni! Là cậu sao?! Cậu đang ở đâu vậy hả?” Quả nhiên là Dư Nhạc Dương đã biết chuyện cậu bị bắt cóc.

Nam nhân đưa điện thoại đến bên tai Khổng Thu, cậu vội nuốt nuốt nước miếng, run run nói: “Nhạc Dương… Tôi… cần… tiền.”

Đối phương lặng yên chừng một giây, rồi mới hô lớn: “Bao nhiêu tiền! tụi mày nói đi! Dù có đập nồi bán sắt tao cùng chi! Không được thương tổn Khổng Thu!”

Mắt Khổng Thu chợt ửng đỏ, đây chính là Dư Nhạc Dương, người bạn chí cốt của cậu! Bọn bắt cóc nghe không hiểu tiếng Trưng Quốc, liền đá đá Khổng Thu ý muốn cậu phiên dịch, Khổng Thu dùng tiếng Anh nói: “Bạn tôi đồng ý trả tiền chuộc.”

Nam nhân kia chầm chậm nói ra giá tiền: “100 vạn dollar.”

“100 vạn?!” Khổng Thu kinh hô. Mà Dư Nhạc Dương ở đầu dây bên kia cũng nghe hiểu câu này, nên lưu loát dùng tiếng Anh quát lại: “Được! 100 vạn thì 100 vạn! Tao cho! Nhưng chúng mày không được phép tổn thương Khổng Thu!”

“Nhạc Dương! Cậu không cần…..” Khổng Thu vẫn chưa nói xong đã bị một cái bạt tai đánh gãy. Tuy không hiểu tiếng Trung, nhưng bọn bắt cóc cũng nhìn ra được ý cậu muốn nói cái gì, nam nhân thô lỗ nắm lấy tóc cậu, tàn nhẫn nói: “Đừng giờ trò dưới mắt tao, thằng Trung Quốc!”

“Trọng Ni! Cậu phải bình tĩnh, biết không?! 100 vạn thôi mà, tôi sẽ lấy lại nhanh thôi, cậu thành thật ở đó chờ cho tôi, không được phép làm bậy, biết chưa!” Dư Nhạc Dương bên kia nóng nảy quát.

“Ừ…” Khổng Thu cố nén lệ, “Tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ cậu đến chuộc.”

“Hứa rồi đó nha, hứa rồi đó nha…”

“Nói cho nó biết, hai ngày sau chờ điện thoại của tao, chỉ được phép giao dịch ở biên giới Phillippines.”

“Nhạc Dương, bọn chúng muốn tôi nói cho cậu biết, hai ngày sau đến Phillippnes giao tiền chuộc.”

“Tôi biết rồi.”

Nam nhân cúp điện thoại, buông tóc Khổng Thu ra, tên còn lại ném cậu về trở lại góc xe. Khổng Thu liếm liếm khóe miệng, cái tát vừa rồi đã khiến môi cậu bị tét ra. Triệu tiểu thư vẫn thấp giọng khóc. Khổng Thu ngồi phía trước, tận lực khuyên cô đừng quá kích động. Lúc này, xe đột nhiên nghiêng hẳn về một bên, Khổng Thu “a” một tiếng, rúc lên vì đau đớn, đầu cậu đã bị đụng vào trần xe.

Tốc độ xe bị hãm lại, lái xe chỉ tay về phía trước, nói: “Đại ca, có một con mèo đang chắn đường.”

Khổng Thu thấy tên lái xe chỉ tay về phía trước, tuy không hiểu hắn đang nói gì, nhưng theo bản năng vẫn ngẩng đầu lên nhìn một cái, trong một khắc đó, cái gì cậu cũng không nghe được, cả đau đớn cũng tan biến lúc nào không hay. Ngay giữa xa lộ là một con mèo lông trắng đang ngồi chồm hỗm, trên trán có một nhúm lông hình hỏa diễm màu lam, thần sắc của con mèo kia bình tĩnh một cách thần kỳ, đôi mắt màu lam nhìn trừng trừng vào hướng chiếc xe đang lao đến nó.

Blue, Blue, Blue, Blue… Khổng Thu giống hệt như Triệu tiểu thư không có tiền đồ kia, nước mắt không ngừng tuôn dài, tại sao, tại sao, tại sao….. Cậu đã từng tưởng tượng đến chuyện Blue sẽ từ không trung hiện ra cứu cậu, vậy mà giờ, Blue của cậu….. quả thật đang ở đây.

“Đại ca?!” Phải chạy tiếp. Lái xe đạp mạnh chân ga, xe lao vút lại, nhưng con mèo nào đó vẫn không thèm nhúc nhích.

“Chạy luôn đi!” Nam nhân thô lỗ cũng không nhận thấy có gì khác thường, không phải chỉ là một con mèo thôi sao.

Cắn chặt răng để mình không kêu lên, ngay khi thấy xe sắp đụng vào con mèo nào đó, Khổng Thu vội dùng hai tay bị trói của mình, kéo mạnh Triệu tiểu thư từ trên ghế xuống sàn xe.

“Đụng rồi!” Rõ ràng chỉ là một con mèo nhưng sao lực va chạm lại mạnh một cách thần kỳ. Khổng Thu nằm đè trên người Triệu tiểu thư, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Không nên động đây! Không nên lên tiếng!”

Triệu tiểu thư cắn chặt áo của Khổng Thu.

Cùng với lực va chạm mạnh đến kinh hồn chính là một trận mưa thủy tinh phủ lên người Khổng Thu. Bên trong xe ồn ào lộn xộn, bọn cướp vẫn còn đang choáng váng, chưa kịp kéo Khổng Thu với Triệu tiểu thư lại để uy hiếp. Một tiếng súng vang lên, rồi không thấy động tĩnh gì. Tiếp theo là hàng loạt tiếng la thất thanh càng lúc càng thê thảm, trong đó có một thanh âm Khổng Thu có chút quen thuộc, chính là tiếng của nam nhân thô lỗ kia.

Tiếng kêu la thảm thiết biến mất, chung quanh im lặng như tờ, Khổng Thu vẫn chưa dám loạn động, một người từ phía sau ôm gọn lấy cậu, kéo Triệu tiểu thư ra khỏi người Khổng Thu, phất hết mảnh vụn thủy tinh trên người cậu đi. Rồi, người đó mới nói chuyện, thanh âm của anh khiến Khổng Thu thiếu chút nữa lại khóc oà lên.

“Thu Thu, đừng sợ!”

Dây thừng trên tay được tháo bỏ, Khổng Thu vội vàng xoay người lại, ôm chầm lấy đối phương, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh: “Blue, anh, anh đến rồi…” Nước mắt rơi như mưa, cậu sợ, cậu rất sợ chết.

“Không sợ, không sợ.”

Trực tiếp ôm lấy người đang run rẩy không ngừng, Blue xoay người bước đi.

“Blue, còn Triệu tiểu thư…” Khổng Thu còn chưa kịp nâng đầu lên đã bị anh ấn trở lại trong lòng, cậu chợt nghe đối phương lạnh lùng lên tiếng: “Sẽ có người đến đón cô ta sau, người anh tìm chỉ có mình em.”

Lời này khiến Khổng Thu nghe xong liền không tiền đồ mà lệ rơi đầy mặt. Dù có chết cậu cũng sẽ không bao giờ rời xa Blue, Khổng Thu hận không thể cùng anh hòa thành một thể. Mọi chuyện qua đi cậu mới phát hiện bản thân đã sợ hãi biết bao nhiêu.

“Còn bọn bắt cóc…”

“Bọn chúng đáng chết.”

Khổng Thu cũng không hỏi lại, cậu đem mình vùi sâu vào ***g ngực ấm áp của Blue. Trên mặt chứa chan nước mắt, nhưng khóe miệng vẫn mang nụ cười. Blue, là Blue của cậu, Blue của cậu đến tận đây, Blue của cậu đã cứu cậu.

Mãi đến khi Blue ôm cậu vào một chiếc xe, Khổng Thu lúc này mới giật mình hồi tỉnh: “Blue? Xe này ở đâu ra vậy?” Đầu bị nâng lên, Khổng Thu sa vào đôi mắt lam băng lãnh. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của Blue khi biến hình, đầu cậu liền trống rỗng, tim đập như trống trận. Bất động với sự ngây ngẩn của Khổng Thu, trong đôi lam đồng của Blue bừng lên ngọn lửa phẫn nộ, móng tay dài nhọn vuốt nhẹ qua má trái bị đánh đến sưng vù, xanh tím của Khổng Thu.

Hôn một cái lên chỗ màu xanh tím chướng mắt đó, Blue để Khổng Thu qua một bên, rồi mới mở cửa ra.

“Blue!” Không thấy đôi mắt màu lam lạnh lùng, Khổng Thu vừa mới hoàn hồn vội vàng níu kéo người định rời cậu, lúc này Khổng Thu một bước cũng không muốn rời anh.

“Lập tức quay lại ngay!” Nam nhân đội mũ khom người hôn trấn an cậu một cái, rồi mới nói: “Nhắm mắt lại, không nên nhìn, chờ anh trở lại.”

“…Dạ.” Chậm rãi buông tay, Khổng Thu nghe lời, nhắm mắt lại, ghé vào ghế ngồi, không hỏi Blue định làm gì. Trong lòng cậu vẫn còn đang vì sự xuất hiện bất ngờ của Blue mà kinh hoảng, mặt cảm thấy nóng nóng, nhất là chỗ bị hôn qua. Blue của cậu… đẹp trai quá đi!!

Có một người ngồi ở ghế tài xế, nhưng từ nãy đến giờ không hề liếc nhìn hai người lấy một cái. Cảm giác đợi thật lâu nhưng kỳ thật bất quá chỉ chừng vài phút, Blue đã trở lại. Một lần nữa ôm Khổng Thu lên đùi mình, trong tay đã có thêm một cái khăn lông. Bao lấy người còn đang run lẩy bẩy, Blue lạnh lùng lên tiếng: “Lái xe!”

Xe chạy, ánh mắt Khổng Thu nhìn Blue lộ ra bộ dáng say mê. Bàn tay ấm áp che mắt Khổng Thu lại. Bất đồng với cảm giác băng lãnh khi nãy, Blue cúi đầu thì thầm: “Ngủ một chút đi.”

“Em không dám!” Cậu sợ khi tỉnh lại thì đây chỉ là một giấc chiêm bao, và bản thân hãy còn nằm trong tay bọn cướp.

“Đừng sợ. Có anh ở đây.” Điều chỉnh lại tư thế để Khổng Thu có thể nằm thoải mái hơn một chút, Blue vẫn che hai mắt cậu lại, một tay nhẹ nhàng vỗ về: “Ngủ một chút đi, còn lâu lắm mới đến nơi.”

“Chúng ta đi đâu?” Gối đầu lên vai Blue, Khổng Thu tham lam ngửi lấy hương vị trên người đối phương, đến lúc này cậu có thể đoán được mình không phải nằm mơ.

“Đến nhà một người bạn.”

Khổng Thu còn đang muốn hỏi lại, kết quả miệng đã bị ai đó ngăn chặn. Chủ động dây dưa cùng đối phương, Khổng Thu vẫn có một loại cảm giác không chân thực. Tuy biết Blue là yêu biến hình, nhưng cậu vẫn không ngăn được bản thân yêu thương anh.

“Ngủ một lúc đi.”

“Em vẫn còn hơi sợ.”

“Không sợ, anh sẽ luôn bên cạnh em.”

Vùi đầu vào ***g ngực Blue, Khổng Thu nhắm mắt lại: “Em vẫn luôn mơ thấy anh tới cứu em, nhưng không ngờ anh lại đến thật. Blue…. làm sao bây giờ? Em muốn khóc, khóc thật lớn a.”

“Không cho phép khóc.” Thanh âm dịu dàng lại không kém phần bá đạo vang lên, “Nhớ kỹ, mặc kệ có chuyện gì, đều có anh.”

“Blue.”

Khổng Thu khóc. Này không chỉ là nước mắt kinh hoàng sau khi bị bắt cóc, mà còn là khóc vì hạnh phúc khi được người yêu che chở, nâng niu, bảo vệ. Phim ảnh không gạt người, khi mỹ nhân được anh hùng cứu ra từ tay ác ma, nhất định sẽ muốn nhào vào lòng đối phương mà khóc nức nở.

“Thu Thu, đừng khóc!” Liếm liếm nước mắt của cậu, Blue nhẹ nhàng vỗ về, dỗ cậu vào mộng. Chỉ là ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt của Khổng Thu thật sự khiến người khác phải run sợ. Khổng Thu mải lo đắm mình vào tâm tình của nhân vật trong phim, không hề nhìn đến ánh mắt rét lạnh của Blue.

Thật vất vả mới bình tĩnh trở lại được một chút, Khổng Thu cất giọng khàn khàn nói: “Bọn cướp muốn em tìm người trả tiền chuộc, anh không có ở nhà, em chỉ đành tìm Dư Nhạc Dương. Di động của em bị bọn bắt cóc lấy rồi, anh giúp em nói với cậu ta là không cần chuẩn bị tiền chuộc. Bọn khốn kiếp kia vừa mở miệng là đòi ngay 100 vạn Dollar. Em sợ Nhạc Dương sẽ đem hết toàn bộ nhà cửa và công ty ra bán hết mất.”

“Anh sẽ xử lý.”

“Nhanh một chút nhé.”

Người nào đó rõ ràng không vui chút nào. Khổng Thu ngẩng đầu hôn anh, khóe mắt vẫn còn chút ướt át. Blue che mắt cậu lại, muốn cậu ngoan ngoãn ngủ một giấc. Khổng Thu vẫn cho rằng bản thân sẽ không ngủ, kết quả trong lúc Blue hôn môi trấn an, cậu đã trầm trầm nằm gọn trong lòng Blue ngủ ngon lành.

Một giờ sau khi bọn họ rời đi, xe cảnh sát đã xuất hiện ở khu vực kia, tìm được chiếc xe bắt cóc cậu và Triệu tiểu thư. Nhưng điều khiến bọn họ kinh hoàng, đó chính là những người trên xe, ngoại trừ Triệu tiểu thư đang nằm bất tỉnh bên ngoài, tất cả đều biến thành từng đống thịt vụn. Ngay cả xe cũng gần như bị phá hủy hoàn toàn. Mà điều khiến họ rợn người hơn chính là, xung quanh không một ai biết ở đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Triệu tiểu thư đã tìm thấy rồi, còn Khổng Thu vẫn không rõ tung tích, cảnh sát trưởng vội gọi về tổng bộ, ai ngờ lại nhận được lệnh không cần tiếp tục tìm kiếm Khổng Thu, và lệnh bảo vệ Triệu tiểu thư an toàn về nhà, thu thập hết “thi thể” của nghi phạm mang về cảnh cục. Cảnh sát trưởng rùng mình mấy cái, rồi mới bắt đầu tiến hành thu nhặt “thi thể”.

Mà ở thành phố C, Dư Nhạc Dương đã nhờ cậy tất cả những người quen biết gần xa của mình để huy động tiền, cũng đã gần đủ 100 vạn dollar. Ngay thời điểm hắn gấp đến đỏ mắt, thì có một người lạ gọi điện đến.

Vừa thấy dãy số nước ngoài, Dư Nhạc Dương vội vàng bắt máy: “Tao đang chuẩn bị tiền! Hai ngày sau tao nhất định sẽ giao cho bọn mày đủ 100 vạn Dollar, nhưng bọn bây phải đảm bảo an toàn cho Khổng Thu.”

“Ngươi không cần chuẩn bị tiền nữa.”

“Cái gì! Fucked dog! Bọn khốn kiếp chúng mày đã làm gì cậu ấy hả?”

Hắn gấp đến mức không nhận ra đối phương không hề dùng ngôn ngữ tiêu chuẩn của quốc tế để nói chuyện với mình.

“Bọn bắt cóc đã chết, Thu Thu là của ta, không cần ngươi quan tâm.”

Tít tít tít, điện thoại đã bị ngắt.

Dư Nhạc Dương còn chưa mắng xong bỗng nghẹn ngay cổ họng, mắt trân trối nhìn di động trong tay, cái gì? Hắn vừa mới nghe được cái gì?!!!