Blue - Neleta

Chương 79-2




Từ sau khi Khổng Thu từ chức, Cam Y đã mang Y Đông và Mục Dã tới Hà Lan sống tầm nửa năm, rồi bốn người lại chuyển đến nước Mỹ sống tiếp nửa năm nữa, sau cùng mới định cư tại Thụy Sĩ. Hàng năm, Khổng Thu và Mục Dã đều trở về Hà Lan và nước Mỹ để thăm hỏi bố mẹ của mình và ở lại hai tháng.

Vì việc học tập của Y Đông không cho phép di chuyển thường xuyên nên Khổng Thu và Mục Dã không để Cam Y đi theo bọn họ. Sau đó do được Văn Sâm chủ động đề nghị, mỗi khi Khổng Thu và Mục Dã rời Thụy Sĩ thì Văn Sâm cùng Fiona sẽ đi theo cùng hai người. Cứ như vậy, mỗi năm sẽ có hai tháng Khổng Thu và Mục Dã không ở đây, trong khoảng thời gian đó, Văn Sâm sẽ chăm sóc hai người bọn họ, còn Y Đông vẫn ở tại Thụy Sĩ học, không phải chuyển qua chuyển lại.

Thành tích học tập của Y Đông luôn đạt mức xuất sắc, song cậu lại không hề kiêu ngạo mà luôn luôn vùi đầu vào học. Học bổng thường niên của trường không lần nào thoát khỏi tay cậu được. Không chỉ thees, cậu còn liên tục nhảy lớp, mười lăm tuổi, cậu đã học lớp tương đương với hệ cao trung ở Trung Quốc. So với đám bạn đồng trang lứa, Y Đông trông chững chạc hơn nhiều, thậm chí dáng người còn cao hơn người bản địa một chút nữa.

Cả về diện mạo lẫn học lực, Y Đông đều xếp vào hàng đầu trong trường, hơn nữa cậu còn được rất nhiều nữ sinh yêu thích, tuy rằng cậu không muốn có quá nhiều người chú ý đến mình. Những ngày nghỉ cuối tuần, Y Đông chưa bao giờ cùng bạn học ra ngoài chơi, cậu luôn ở nhà cùng Cam Y. Vì thế mà Cam Y đã rất nhiều lần khuyên cậu nên giao lưu với các bạn học, kết thân với một số người, nhưng Y Đông chỉ cười cười cho qua, chứ không hề thay đổi.

Khi lớn lên, Y Đông không đưa ra yêu cầu ở phòng riêng. Cam Y cũng vì lo đến tâm tình của Y Đông nên không hề đề cập đến. Cứ như vậy, mỗi đêm, Cam Y vẫn ngủ cùng Y Đông, vẫn thường thường biến thành mèo nhỏ nằm trong ***g ngực càng ngày càng dày rộng của Y Đông mà chìm vào giấc ngủ.

Y Đông không chủ động yêu cầu Cam Y biến thành mèo con, nhưng Cam Y thường chủ động biến hình để hưởng thụ sự vuốt ve của Y Đông. Bất quá bây giờ khi Y Đông đã trưởng thành, Cam Y không cần cố tình biến thành mèo nhỏ nữa mà chuyển thành mèo lớn.

Ăn được mấy miếng, Cam Y theo bản năng ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Y Đông đang dõi theo cậu. Nuốt đống mỳ trong miệng, Cam Y hỏi: “Có chuyện gì sao?” Ánh mắt Tiểu Đông có điểm là lạ. Nếu là người khác khẳng định sẽ không nhìn ra, nhưng Cam Y thì khác.

Y Đông lắc đầu tỏ vẻ không có gì, bình thản nói: “Papa, con muốn nghỉ học một tháng.”

“Nghỉ học? Đã xảy ra chuyện gì à? Hay con không khỏe?” Trước đây cho dù có ốm nặng đến đâu đi chăng nữa, Y Đông cũng không bao giờ xin nghỉ học nha! Cam Y khẩn trương, vội vàng sờ lên trán Y Đông, Cam Y rất sợ Y Đông sinh bệnh, tuy rằng số lần Y Đông bị bệnh có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cầm tay Cam Y, Y Đông bày ra một nụ cười làm yên lòng đối phương, rồi nói: “Con không sao, chỉ là con muốn nghỉ ngơi một thời gian thôi.” Để có nhiều thời gian ở nhà cùng papa…

Chân mày Cam Y khẽ nhíu lại: “Tiểu Đông, con không được gạt papa nha.”

“Con không có, con thực sự chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi.” Áp bàn tay Cam Y lên trán mình, Y Đông hơi hạ giọng nói: “Papa có thể mang con đi bệnh viện kiểm tra, con cam đoan mình không sao cả.”

“Liệu có phải ở trường đã xảy ra chuyện gì không vui hay không?”

Ôm lấy Cam Y đang lo lắng không thôi, Y Đông theo thói quen hôn nhẹ lên mặt Cam Y một cái: “Không có, con chỉ là muốn ở nhà một thời gian thôi.”

“Thật không?”

“Vâng, thật mà.”

“Con cam đoan?” Tiểu Đông sẽ không lừa mình đâu.

“Con cam đoan.”

Nhìn thẳng vào mắt Y Đông trong chốc lát, tâm tình Cam Y thoáng thả lỏng, song vẫn nói: “Không được gạt papa đó.”

“Con sẽ không gạt papa đâu.”

Nụ cười cong lên, Cam Y nâng mặt Y Đông lên rồi hôn một cái, đây là hành động mà cha con bọn họ thường làm nhất. “Papa gọi điện xin phép luôn đây. Ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt, con mỗi ngày đều học đến khuya, papa cũng phải dẫn con ra ngoài chơi nhiều hơn.”

“Nguyên cả tháng này con sẽ ở nhà chơi với papa.”

Cam Y kinh ngạc hỏi lại: “Ở nhà? Con không muốn đi chơi sao?”

“Không muốn.”

Cam Y sẽ không miễn cưỡng Y Đông, nếu Y Đông nói muốn ở nhà, anh sẽ không nói thêm gì nữa. Ăn sáng xong, Cam Y liền đi gọi điện thoại, Y Đông ở lại thu dọn bát đĩa, thừa lúc Cam Y đang nói chuyện điện thoại, cậu lẻn vào toilet gọi một cú điện thoại đường dài tới Hawaii cho Văn Sâm. Đang mơ màng ôm Fiona ngủ, Văn Sâm mắt nhắm mắt mở nhấc máy.

“Hello.”

“Chú Văn Sâm, là cháu, Y Đông đây.”

“Tiểu Đông?”

Văn Sâm nhất thời thanh tỉnh không ít, muốn nói Văn Sâm hiện tại sợ nhất nhận được điện thoại của ai thì phải nói đó chính là Y Đông.

“Chú Văn Sâm, cháu xin chú nói một tiếng với Nữu Nhân, cháu đã chuẩn bị xong rồi.”

“Tiểu Đông!” Văn Sâm lập tức bật thẳng người dậy, kể từ lần nói chuyện mấy năm về trước, Y Đông chưa một lần nào đả động lại chuyện này, Văn Sâm vốn tưởng rằng Y Đông hối hận, nhưng bây giờ Văn Sâm lại cảm thấy vô cùng bất an, đứa nhỏ này thật là…

“Chú Văn Sâm, cháu nói rằng, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Cháu còn chưa đủ mười sáu tuổi mà.”

“Nữu Nhân cần chính là lòng kiên trì của cháu chứ không phải tuổi tác. Chú Văn Sâm, chú có thể giúp cháu chứ?”

Văn Sâm không muốn vội vàng, nhưng lại không muốn nói ra lời cự tuyệt. Phía đầu dây bên kia, Y Đông lại nói tiếp: “Chú Văn Sâm, cháu sẽ ở nhà với papa một tháng, trong một tháng này, cháu sẽ điều chỉnh cơ thể của cháu để đạt tới mức tốt nhất, xin chú hãy giúp cháu.”

Cuối cùng, Văn Sâm cũng nói ra được bốn chữ quyết định mang đầy chua xót, hít một hơi thật sâu, Văn Sâm khàn giọng nói: “Được, chú giúp cháu.”

“Cám ơn chú.”