Bộ Bộ Kinh Tâm 2

Chương 10




Sau đêm hôm đó, Dận Chân mắc bệnh. Trong lịch sử cũng có nói, hắn là vì bi thương quá độ, lao tâm khổ tứ, cộng với phong hàn nên bệnh không nhẹ, khiến ta vô cùng lo lắng. Thái y chuẩn mạch, sắc mặt nghiêm trọng như có tảng đá nghìn cân đè lên, càng khiến ta không yên.

Dận Chân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hôn mê không tỉnh. Ta thay khăn lạnh đặt lên trán hắn nhằm giảm bớt nhiệt độ, hỏi thái y: “Đến bao giờ hoàng thượng mới tỉnh lại?”

Thái y sắc mặt rầu rĩ: “Từ lâu Hoàng thượng đã bị nhiễm khí lạnh trong người, lần này lại mắc phải phong hàn. Tà khí muốn xâm nhập vào cơ thế vốn phải phụ thuộc vào gió độc. Trời đông khí lạnh khắp nơi, tuy nói hoàng thượng nhiễm lạnh, nhưng cũng chưa đến mức hôn mê bất tỉnh,…”

Ta xoay người đưa mắt nhìn các thái giám, cung nữ trong các, cắt đứt lời thái y mà nói: “Có thể chữa được hay không?” Nghe giọng nói nghiêm khắc của ta, thái y có phần run rẩy nói: “Thần sẽ cố gắng hết sức để chữa trị. Ban đêm, cần có người bên cạnh, chăm sóc cho Hoàng thượng, cố gắng giúp người giảm thân nhiệt, vì Hoàng thượng mà cố thêm một chút.”

Nghe vậy, ta an tâm hơn, không sốt ruột đến mức nổi nóng với người ta.

Sờ lên trán hắn, vẫn nóng hổi như trước. Ta dặn Cúc Hương liên tục mang tới nước lạnh. Cao Vô Dung thấp giọng dặn dò thái y không được rời khỏi các, sai người khác tản đi bớt. Sau khi sắp xếp thoả đáng, hắn bước lui ra đến cửa, lẳng lặng cúi đầu nói: “Cô nương, có việc gì xin cứ gọi lão nô.”

Liên tục thay khăn lạnh, nước lạnh, thân nhiệt của hắn dần trở lại trạng thái bình thường.

Cánh tay đau nhức, hai tay đỏ lựng, hai vai mỏi nhừ. Bên ngoài cửa sổ, sắc trời dần chuyển sáng, một đêm không ngủ đã qua đi. Mắt ta hơi mỏi, nhấp một ngụm trà cho tỉnh táo. Ta cúi mình xoa trán Dận Chân, cảm giác như thiêu đốt đã không còn, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ta nắm chặt tay hắn, hai mắt nhíu lại.

Không biết đã qua bao lâu, ta giật mỉnh tỉnh lại, lo lắng dụi mắt. Dận Chân đã tỉnh, đang xoay người nhìn ta. Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau. Ánh mắt của hắn từ bình tĩnh dần trở nên ngập tràn yêu thương. Ta thấy đau xót, nước mắt lại chảy xuống…

Hắn đứng dậy, kéo ta ngồi vào giường, ôm ta thật chặt. Ghé đầu vào vai hắn, ta khóc nức nở khiến hắn phải dỗ dành: “Nha đầu ngốc, không phải ta đây đã khỏi rồi sao?”

Ta vốn chỉ là im lặng mà nghẹn ngào, nghe hắn nói vậy, thoáng cái đã khóc to thành tiếng. Chân tay hắn luống cuống, từ trước tới giờ chưa từng thấy ta như vậy, liên tục lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt ta, nhẹ giọng gọi: “Nhược Hi”

Hắn càng làm như vậy, nước mắt ta càng không cầm được. Cuối cùng, hắn than nhẹ một tiếng, nâng cằm ta lên, ánh mắt chứa chan thâm tình, nhẹ nhàng hôn lên hai má đang đẫm nước mắt của ta…

Hắn giữ nguyên như vậy, ôn nhu mà say đắm. Ta lúc này cũng không có chút cảm giác ngượng ngùng, đầu óc trống rỗng, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn. Lúc này, đối với ta mà nói, tất cả không còn chuyện gì quan trọng. Quan trọng nhất là hắn đang ở cạnh ta.

Khoé mắt hắn lộ tia cười, lẳng lặng ôm ta thật chặt. Ta yên lặng ở trong vòng tay hắn, vẻ mặt tuy trầm tĩnh nhưng vẫn âm thầm suy nghĩ. Mặc dù biết lịch sử đã định, nhưng chuyện Thái tử hai lần bị phế, Niên Canh Nghiêu kết cục bi thảm, Bát gia Cửu gia qua đời… mỗi chuyện đều đã xảy ta khiến người ta không thể không bận tâm. Hiện tại đã là năm Ung Chính thứ tư, nghĩ lại mọi chuyện ta thấy lạnh cả người, mồ hôi lạnh vã ra trên trái, vô thức ôm hắn thật chặt.

Dường như cảm thấy ta có điều khác lạ, hắn cười nói: “Chỉ là bệnh thương hàn thôi, nàng không nên lo lắng.”

Thấy ta vẫn giữ vẻ bất an, không nói thành lời, hắn nói tiếp: “Đững nghĩ nữa, hay nghỉ đi thôi.”

Ta gật đầu, nhưng vẫn ôm sát hắn. Hắc khẽ lắc đầu: “Không phải nàng đã thức cả đêm hay sao?”

Ta nóng bừng hai má, trong đầu nghĩ tới lời thái y căn dặn, ngẩng đầu nói: “Người chàng nóng như lửa tốt, chẳng lẽ muốn ta bỏ mặc chàng hay sao?”

Hắn nằm xuống giường, chừa một khoảng trống bên ngoài, cười cười nhìn ta. Chợt nhớ tới Cao Vô Dung vẫn đứng ngoài cửa, mà chúng ta…

Hai má ta lại đỏ bừng, ngó ra cửa dò hét. Hắn cười lớn: “Ta đã cho lui xuống rồi.” Ta quay lại, nằm xuống bên cạnh, ý thức dần biến mất, khẽ nói: “Chàng cũng nghỉ thêm một lúc nữa đi.”

Hắn gật đầu, rồi nhắm mắt lại.

Tiết trời ấm áp, ta cùng hắn ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, thả trôi theo dòng nước. Mặt hồ lay động, ta mặc áo lụa vàng tươi ngồi ở đầu thuyền, hai bờ sông vẳng lại tiếng nhạc du dương như ẩn như hiện. Ta nhìn hắn ngồi đối diện, hắn trêu ta khẽ mỉm cười. Đột nhiên, phía sau hắn một con quái vật dữ tợn nhào lên khỏi mặt nước, hướng về phía hắn. Hắn không kịp đề phòng, vẫn đang cười với ta, nhưng phía sau một dòng máu đỏ tươi đã chảy ta. Ta la lên, nhào tới ôm hắn, nhưng bỗng nhiên hắn biết mất, không còn bóng dáng tăm hơi. Ta gọi lớn: “Dận Chân…”

Ta khóc đến đứt gan đứt ruột, khóc đến khi toàn thân một chút sức lực cũng không còn.

Ta chậm rãi mở mắt, nước mắt vẫn đang trào ra, cảnh trong mơ như thực, sinh động diễn ra trước mắt.

Hắn không còn ở bên cạnh. Ta vội vàng đứng dậy, đi rửa mặt rồi chạy ra cửa. Hắn vừa mới khoẻ lại, đã vội vàng lo lắng việc triều đình.

Bước ra khỏi cửa viện, trong đầu vẫn vương vấn giấc mơ kia, chợt nghe phía trước có tiếng bước chân lao xao lại gần. Ngẩng lên nhìn, ta thấy Ô Lạt Na Lạp thị dẫn theo hơn mười người phi tần cung nữ, các nàng chắc vì Dận Chân mà tới. Ta bước lên, thấp người thi lễ. Ô Lạt Na Lạp thị đỡ ta lên: “Muội muội không cần đa lễ.”

Ô Lạt Na Lạp thị lại cười nói: “Hoàng thượng mang bệnh, cô nương đã chịu khổ rồi.”

Ta biết nàng thật tâm nói những lời này, nhưng trong lòng vẫn thấy không vui, đành trả lời: “Cũng là chức trách, đâu dám nói khổ.”

Nàng nắm lấy tay ta, hỏi: “Hoàng thượng bây giờ đã khoẻ chưa?”

Ta gật đầu: “Đã hạ sốt, giờ đang lâm triều.”

Nàng khẽ than một tiếng: “Hoàng thượng cũng không thương xót bản thân mình. Bệnh nặng vừa mới khỏi, đã vội lo triều sự. Hoàng thượng đã không còn chuyện lo ngại, chúng ta cũng trở về được rồi.”

Ta bất giác khẽ gật đầu, im lặng một chút rồi nói: “Sau khi Hoàng thượng hạ triều, ta sẽ nói Hoàng hậu đã tới thăm người.”

Nàng điềm tĩnh cười cười, buông tay ta ra: “Muội muội sắc mặt trắng bệnh, trải qua nhiều ngày mệt mỏi, cũng nên nghỉ thêm một chút, đừng để cũng ngã bệnh.” Ta gật đầu khẽ cười. Nàng định xoay người trở về, Tề phi đứng phía sau nhàn nhạt nói: “Hoàng nậu nương nương. Nghe nói bên trong các cảnh sắc tú lệ, đã tới đây rồi, muội muội muốn mở rộng tầm mắt.”

Hi phi khẽ chớp mắt, hơi mỉm cười. Dụ phi cùng các phi tử khác sắc mặt lộ vẻ chờ mong, như đang đợi xem một màn kịch vui vẻ. Ta thầm thở dài. Lúc này đã bắt đầu vào mù đông, cây cối hoa cỏ héo tàn từ lâu, chỉ còn một khóm cúc kiêu ngạo tô điểm cho cảnh sắc buồn bã bên trong các, nào có cảnh sắc tú lệ như Tề phi đã nói. Ta không nói thêm, tĩnh lặng đứng tại chỗ, mặt tái nhợt hơi lộ vẻ giễu cợt.

Ô Lạt Na Lạp thị tinh tế quan sát thần sắc của ta, sắc mặt cũng trầm xuống. Mặc dù vẫn giữ vẻ tươi cười, nàng lạnh lùng nói: “Viện này không phải là nơi các ngươi tuỳ ý xem xét, thật chẳng ra gì.” Hi phi khẽ lay động, vẫn giữ vẻ cười nhàn nhạt. Dụ phi cùng những người khác rùng mình, đưa mắt nhìn Tề phi đang cuống quít cúi thấp đầu.

Ô Lạt Na Lạp thị nhìn ta, cười nói: “Muội muội, trước đây vài hôm, trong cung có một kiện da cáo, để ta sai người đem tới cho muội muội. Da cáo vốn không phải vật hiếm lạ gì, chỉ là mảnh da này trắng muột, không hề lẫn một sợi màu khác. Ta cũng suy nghĩ nhiều, trong số các tỷ muội, chỉ có muội muội mới có đủ khí chất tài năng mặc nó.”

Thấy Tề phi ánh mắt lộ vẻ oán trách, ta liền từ chối: “Đa tạ hoàng hậu quá yêu. Ta ở trong cung mùa đông rất ít khi ra ngoài, nên để lại cho người cần dùng sử dụng.”

Thấy ta nhún nhường như vậy, các phi tần có vẻ kinh ngạc. Ô Lạt Na Lạp thị cũng có chút sửng sốt, không ngờ ta lại từ chối. Thoáng chốc, nàng mỉm cười, nhanh chóng muốn rời đi. Hi phi vẫn đứng một bên lôi kéo ta: “Đây là tâm ý của hoàng hậu, muội muội hãy nhận lấy.”

Hi phi dường như có ẩn ý, khiến ta giật mình. Ta hạ thấp thi lễ, nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”

Nghe ta đổi lại cách xưng hô, Ô Lạt Na Lạp thị khẽ run lên, rồi nhanh chóng gượng cười nói: “Chúng ta đi thôi.”

Mỉm cười khẽ gật đầu, các nàng lần lượt rời đi. Đột nhiên, Ô Lạt Na Lạp thị quay đầu nhìn lại nội viện, ánh mắt bi ai khiến ta chấn động, không tự chủ ngồi sụp xuống.

Ta vô cùng khó chịu, biết rằng nữ nhân ở đây vốn không được coi trọng, cũng không cam tâm, xã hội này vốn bất công với các nàng.

Một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, khiến ta rùng mình. Lo lắng ngẩng đầu nhìn trời, thấy từng khối mây đặc quánh, u ám như đang đổ sập xuống đỉnh đầu. Một lúc sau, mưa phùn đổ xuống, đột nhiên bừng tỉnh, lại nhớ tới giấc mộng hồi sáng. Ta tự trách bản thân, cớ sao vì chuyện vô vị tổn hao tinh thần. Ta bước nhanh trở lại phía cổng viện.

Đang vội vã, đi tới trước cửa, Hoằng Lịch đã xuất hiện trước mặt.

Từ sau lần tình cờ gặp mặt trên con đường nhỏ, ta chưa từng gặp lại hắn. Qua mấy ngày không gặp, hắn đã trở nên cao lớn hơn, nhưng gương mặt cũng gầy đi nhiều.

Hai người cùng mỉm cười, hắn tránh sang một bên nhường đường. Ta đi trước vài bước, rồi hỏi: “Ngươi tới đây có chuyện gì vậy? A mã ngươi chẳng phải đang thượng triều sao?”

Hắn nhíu mày nói: “Đã hạ triều rồi, A mã đã trở về, ngươi còn không biết sao?”

Ta xoay người, nhìn về phía mái cong của Chân Hi các, lắc đầu. Mưa càng lúc càng lớn, ta ngẩng đầu nhìn: “Chắc đang ở chính sảnh, chúng ta qua đó.”

Hắn gật đầu, đưa mắt nhìn ta nói: “Ngươi chờ ở đây, ta sai người mang ô tới.”

Ta lắc đầu cười: “Không cần phiền phức như vậy, chúng ta chạy nhanh một chút là được.” Nói xong, ta chạy về phía trước, hắn liền đuổi theo đằng sau.

Vừa tới chính sáng, một bóng người từ hành lang đi ra. Bị đụng bất ngờ, thân mình ta lảo đảo, ngã về phía sau, may mà có Hoằng Lịch kịp thời đỡ lại. Ta đứng thẳng lại, nhìn về phía người vừa gây ra tai hoạ. Hoằng Thời đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta. Ta đau khổ cười, nhẹ lắc đầu rồi bước tiếp về phía trước.

Hoàng Thời lạnh lùng lên tiếng: “Cô nương đã quên lời hôm trước rồi thì phải.”

Việc Tề phi lúc sáng trở lại khiến ta hơi bực, ta xoay người cười lạnh một tiếng: “Mỗi một việc ta làm đều được phân định sẵn.”

Hắn oán giận tiếp lời: “Nhưng xem chừng, hiện tại cô nương chỉ có mỗi việc làm sao hầu hạ Hoàng A mã cho tốt. Những chuyện khác, cô nương đừng nhúng tay vào thì tốt hớn.”

Hắn nói lời này với vẻ hung ác lỗ mãng, trong lòng tuy tức giận nhưng ta vẫn thản nhiên nói: “Ta có chuyện gì, làm chuyện gì cũng không khiến Tam A ca cung tay múa chân trách mắng.”

Trán hắn lập tức nổi gân xanh, bước nhanh tới trước mặt ta. Hoàng Lịch vội vàng túm lại tay ta, nói: “Tam A ca, huynh đã vượt quá rồi.”

Hoằng Thời nhếch mép cười, nói với vẻ trào phúng: “Ta đường đường là Tam A ca, có gì mà vượt quá.”

Ta bất đắc dĩ nở nụ cười, khiêm cung thi lễ với hắn nói: “Nô tỳ tỉnh an Tam A ca. Tam A ca cát tường.”

Hoằng Thời thản nhiên nhận lễ. Ta xoay mình bước vào trong viện, không muốn cùng hài tử đầy đố kỵ này chấp nhặt những chuyện không đâu.

Vào đến phòng, ta đưa cho Hoằng Lịch một cái khăn đầu lau khô tóc. Ta vẫy lại một tiểu thái giám trong viện, sai hắn đem tới chậu than để sưởi.

Đây vốn là gian phòng của Thừa Hoan. Tuy dạo này nàng ít ở lại đây, nhưng việc quét dọn vẫn được chăm lo chu đáo, sáng sủa sạch sẽ.

Ta ngồi xuống hỏi: “Không phải ngươi đi tìm Hoàng A mã hay sao?”

Hắn ngồi đối diện, đưa mắt nhìn ta: “Tam A ca cũng đang đi tìm. Huống hồ, nhìn thần thái của hắn, sự tình nhất định không thể cứu vãn.”

Tiểu thái giám đã nhanh nhẹn bưng vào một chậu than, đặt giữa phòng rồi nhẹ nhàng lui xuống. Hai người không hẹn mà cùng đem tay hơ trên lửa. Ta hỏi tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn ngưng một lát khiến ta thấy khó hiểu. Ngẩng đầu, ta thấy có chút gì đó mất tự nhiên, bất giác xấu hổ. Hắn đang nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Nhiều ngày qua không gặp.”

Hắn trả lời chẳng phù hợp với câu hỏi, càng khiến ta hoảng hốt, rụt tay lại.

Hắn nói lảng: “Dường như ngươi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.” Trong phút chốc, ta chẳng biết nên nói gì, đành im lặng nghe hắn nói tiếp: “Bất quá, ta xem ra, đây vốn là mong muốn của ngươi?”

Ta thở dài một hơi, thản nhiên cười nói: “Là bạn bè nên hiểu rõ như vậy.”

Hắn cười cười. Qua một lúc, hắn chậm rãi nói: “Hoàng A mã lúc lâm triều đã hạ chỉ sai ta chủ trì lễ tế trời tại Cảnh Lăng năm nay.” Ta đột nhiên hưng phấn, thân thể đang lạnh cóng lập tức được sưởi ấm. Hoằng Lịch vẫn chìm ắm trong tâm sự của chính mình, cũng không phát hiện ra, lại nói: “Hoàng A mã ban đầu cũng muốn đích thân chủ trì, nhưng Thái y nói sức khoẻ a mã mới hồi phục, không chịu được cảnh tàu xe mệt mỏi.”

Bình tĩnh trở lại, ta cười nói: “Là Hoàng A mã tín nhiệm, ngươi cố gắng nỗ lực làm cho tốt, không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng đối với ngươi.” Hắn khẽ lắc đầu, ta ngẩn ra, nói tiếp: “Kỳ thực ngươi không cần bận tâm tới việc người khác nghĩ gì, chỉ cần làm tốt mọi việc.”

Hắn nhìn ta: “Ngươi chuyển vai thật là nhanh đó. Vừa mới gọi là bằng hữu, chớp mắt đã biến thành vị tiền bối dạy bảo.”

Ta thất sắc, hoảng hốt nhìn ra ngoài.

Hai người lại im lặng hồi lâu. Sau hắn nói: “Ta cũng không để ý tới sự châm chọc khiêu khích của Tam A ca. Ta rất lo cho Hoàng A mã, vừa trải qua một trận phòng hàn, nguyên khí đang bị tổn thương. Vài năm nay, Hoàng A mã luôn vì chính sự mà tận tâm tận lực. Tấu chương phê duyệt không bao giờ để sang hôm sau. Nhìn kỹ lại, các bậc đế vương xưa nay chưa có ai như vậy. Càng như thế, tâm huyết ắt tổn hao nghiêm trọng. Ta chỉ sợ cơn bệnh này mới là sự khởi đầu.”

Hắn không biết rằng là do Dận Chân đã chuẩn bị từ trước, nhưng tấm lòng hiếu thảo của hắn khiến người ta phải cảm động. Hai người đều có tâm sự, trong phòng chỉ còn tiếng tí tách của chậu lửa toả ra.

Hắn hít thở thật sâu, đứng lên rồi nói: “Ta đi đây.”

Ta gật đầu, bước ra ngoài. Hắn cầm lấy cái ô do thái giám đưa cho, chậm rãi bước đi trong mưa. Ta đứng yên suy nghĩ. Thì ra Hoằng Thời tức giận việc tế thiên tại Cảnh Lăng, đố kỵ với Hoằng Lịch. Đúng lúc hắn đang tức giận, lại gặp ta cùng Hoằng Lịch đi chung, thành ra hiểu lầm càng lúc càng lớn,… sợ rằng không thể hoá giải.

Ta thở dài, bung dù đi về chính sảnh.

Vừa bước vào hành lang, hạ ô xuống ta nghe tiếng chén trà rơi xuống trong chính sảnh. Ta hoảng sợ, vội đẩy cửa bước vào.

“Từ khi trẫm kế vị tới nay, ta mời biết bao vị danh sĩ uyên bác đức độ tới dạy học cho hắn, mong muốn hắn có thể nên người tài đức. Bình thường, hắn cũng không biết kiềm chế, lũng đoạn nơi trường thi, đề xuất bát vương cùng nghị chính… Mỗi việc này hắn đều có phần tham dư. Vốn biết hắn bị người ta giật giây, trẫm vì tình cha con mà để hắn sống tới hôm nay…” Lời còn chưa dứt, một trận ho khan đã dồn dập vang lên, khiến ta hoảng sợ.

Tiếng của Thập tam trong phòng cất lên đầy lo lắng: “Hoàng huynh, người nên bảo trọng thân thể, không nên vì chuyện thế sự mà quá lo lắng. Hoàng Thời nhất định sẽ không ra tay đâu.”

Lẽ nào, bọn họ đang nói tới chuyện… Ta không dám nghĩ tiếp, trong lòng khó chịu, không muốn chính mình nghe được những lời này. Ta dừng tay, định quay trở lại.

Dận Chân lại nói: “Năm nay, Nhược Hi vô cớ mất tích, ngươi âm thầm che giấu sự việc. Việc này là do ai làm, ta tin rằng ngươi đã hiểu rõ. Hắn vốn lòng muông dạ thú, đâu nhớ tới tình thâm ruột thịt. Lần này, nếu hắn thực sự ra tay, trẫm quyết không tha.”

Thì ra, việc an bài Hoằng Lịch chủ trì lễ tế thiên là có dụng ý khác, cũng không phải là như ta đã nghĩ do Dận Chân không còn mặt mũi nào diện kiến Khang Hi. Tứ chi bất động, đầu óc trì độn, ta nặng nề bước trở về hậu viện. Việc vốn không liên quan, trong lòng ta cũng không hề sợ hãi, đau lòng, nhưng lại thấy tất cả trống rỗng, bi thương.

Mưa dần nhỏ hơn, nhưng từng bông tuyết lất phất nhè nhẹ rơi xuống. Ta đờ đẫn cúi đầu đi tới, con đường thường ngày vẫn đi mang lại cảm giác vô cùng xa lạ.

Bỗng thấy tuyết ngừng rơi xuống, ta hơi giật mình, quay đầu nhìn sang, không biết Tiểu Thuận Tử từ lúc nào đã đứng bên cạnh, dùng ô che tuyết cho ta.

Ta dừng bước, Cao Vô Dung từ phía sau lên tiếng gọi: “Cô nương, hoàng thượng sai lão nô chuẩn bị bữa sáng, có căn dặn cô nương tỉnh giấc thì mời đến dùng bữa.”

Ta xua tay tỏ ý không cần, tiếp tục đi vào sân, chậm rãi đi về phía trước. Tiểu Thuận Tử vẫn như trước từ phía sau giữ ô, ta liền nói: “Lui ra đi”

Hắn xoay người đi, ta vào phòng đóng chặt cửa lại, ngồi xuống trước bàn. Không biết qua bao lâu, thấy nhột nhột trên mặt, nhấc tay lau đi. Thì ra, tuyết trên đầu đang tan ra, chảy xuống khắp mặt.

Nhìn qua song cửa, hoa tuyết đang phất phới bay lượn giữa không trung. Một trận gió lạnh thổi tới, cả người lạnh rung, ta gồng mình chống lại cơn lạnh. Nhất thời, cả người choáng váng. Ta đúng dậy, thay đổi quần áo, nằm xuống nhìn lên đỉnh màn, yên lặng suy nghĩ.

Có tiếng động ở cửa, ta vội vàng nhắm mắt, nằm yên bất động. Hắn đi tới, lấy tay vỗ nhẹ lên mặt ta, hoà nhã gọi: “Nhược Hi.”

Thanh âm hắn trầm thống, ta thấy khó hiểu, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Hắn cũng đang chằm chằm nhìn ta: “Nhược Hi, chúng ta sinh con được không?”

Thân thể hắn run rẩy, trong tiềm thức ta cũng nổi lên khát vọng, dù lý trí không cho phép ta như vậy. Ta không thể cho tiểu hài tử của chúng ta tới thế giới này, cả ngày vì quy thế mà âm mưu tính toàn, vì địa vị mà mất mạng. Bao nhiêu suy nghĩ nẩy sinh trong đầu, nhưng ta không biết làm sao để gạt đi.

Hắn cau mày lại, phờ phạc nói: “Nàng không muốn.”

Ta ngồi dậy, tựa đầu vào vai hắn nói: “Năm ấy thái y đã nói, kiếp này ta không thể sinh con được nữa.”

Từ bản thân ta chỉ có thể nói như vậy, trên mặt hắn lộ ra tia thống khổ, kiềm nén đau đớn: “Ta nghĩ nàng đã thay đổi, là nàng hiện tại có thể sinh cho ta một hài nhi…”

Ta chấn động tâm thân, trong lòng như có tiếng nói, kỳ thực bản thân ta cũng muốn có một đứa con của chính mình. Ta vốn tận lực tránh né ngày này, tránh cơ hội hoài thai một hài nhi.

Hắn ôm ta thật chặt, im lặng một chút, phiền muồn nói: “Đi ăn một chút đồ thôi.”

Ta lau khô nước mắt, cố kìm nén đau đớn trong lòng, quàng tay ôm lưng hắn thật chặt.

Hai ngày sau khi Hoằng Lịch lên đường, ta theo Dận Chân trở vào hoàng cung, bắt đầu trải qua những ngày đông giá rét.

Tuyết bay lả tả suốt ba ngày ba đêm, không có dấu hiệu ngừng lại.

Hôm nay, một mình ta ở hậu cung ngắm tuyết, đưa mắt nhìn trời đất một màu trăng xoá, tâm trạng vui hơn bình thường. Thực sự, nhìn tuyết trắng bay lượn theo gió, vô cùng đẹp mắt.

“Thì ra, cô nương cũng thích thời tiết này.” Ta xoay người lại nhìn, thấy Hi phi đang đứng cạnh.

Ta cười nói: “Ta mặc dù không thích những ngày đông lạnh buốt, nhưng lại thích thú ngắm tuyết rơi.”

Nàng quan sát ta một lúc, nói: “Hoàng hậu nương nương thật có con mắt nhìn việc. Áo choàng này chỉ có ngươi mặc mới phù hợp.”

Ta cúi đầu nhìn lại tấm áo choàng, rồi nhàn nhạt nói: “Đây quả là vật hiếm có.” Mặc dù bây giờ, ta không còn tâm trạng bài xích các nàng, nhưng ta vẫn không thể cùng các nàng thân mật gọi tỷ xưng muội, cùng nói chuyện phiếm như người trong một nhà.

Nàng phất tay đuổi đi cung nữ tuỳ thân, hai người chúng ta song song đi về phía trước. Nàng nhẹ nhàng nói: “Đa tạ muội muội.”

Ta nhíu mày, không hiểu rồi đột nhiên mọi chuyện lại sáng tỏ, âm thâm cười khổ nhưng vẫn tươi cười nói: “Không phải ngươi cũng cho rằng ta đã giúp Hoằng Lịch đấy chứ?” Ta vốn tưởng Hoằng Lịch thông minh nhạy bén là do nàng dạy dỗ tốt, hôm nay tớ mới biết mình sai rồi, nàng cũng giống như những người bình thường khác.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta cũng không cho rằng ngươi đã tận lức giúp đỡ hài nhi này. Ta sở dĩ cảm ơn ngươi, là vì ngươi thật tâm đỗi đãi với hắn.”

Đưa mắt nhìn xuống xâu phật châu trên tay nàng, ta chợt hối hận, trách mình không thấu hiểu nàng.

Ta lặng im không nói, nghe nàng tiếp tục: “Mấy hôm nay, tinh thần hài tử này sa sút rất nhiều. Sang đầu xuân, hoàng thượng sẽ chỉ hôn cho hắn. Làm mẹ, ta muốn hắn cưới về một nữ tử hắn thật tâm ngưỡng mộ. Muội muội rất đặc biệt, cũng lưu ý cho hắn suy nghĩ này.”

Việc này, nàng đã làm cho ta thấu hiểu. Nàng là con người tinh tế lanh lẹ, không kiểu cách, không hư vinh.

Ta mang nét mặt người, khẽ nói: “Ngươi cũng đừng nên lo lắng. Hoàng thượng chỉ hôn tất sẽ tìm một nữ tử xứng đang. Tứ A ca vô cùng hiếu thuận, hắn cũng biết nên thế nào cho tốt.”

Nàng nhẹ phẩy tuyết trên cánh tay, mỉm cười nói: “Thảo nào hoàng thượng thích ngươi như vậy. Ngươi quả là một nữ tử thông minh hiếm có.”

Trong lòng còn nhiều điều nhưng không muốn nói rõ, nhẹ giọng nói: “Ta cũng ra ngoài đã lâu, giờ cũng nên trở về.” Nàng cũng thấy ta không muốn nói chuyện, liền nói: “Vậy quay về thôi.”

Ta vừa mới quay mình, nàng lại nói: “Nếu như muội muội rảnh rỗi, nên qua cám ơn quà của hoàng hậu. Mặc dù không phải e ngại điều gì, nhưng trong cung vốn nhiều người nhiều chuyện.”

Ta trầm ngâm một lát, nói câu cảm ơn rồi bước trở về.

Qua hai ngày, tuyết vẫn rơi dày như cũ.

Hoa mai trong cung đã sớm nở, khắp không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của hoa mai. Trong cung, chỗ nào cũng được bao phủ một lớp tuyết dày, trăng xoá. Gió lạnh khiến những bông tuyết ngưng tụ thành một lớp băng mỏng. Ta dẫn theo Cúc Hương đi dọc hành lang quanh co dẫn tới Khôn Trữ cung.

Cúc Hương vừa đi vừa lầm bầm: “Thuận công công đã chuẩn bị sẵn một cỗ kiệu nhỏ, người sao không dùng mà tự mình đi thế này. Trời lạnh đến đông cứng toàn thân, tự dưng lại đầy đoạ bản thân mình.”

Đang nói, phía trước truyền đến tiếng cười vang. Ta ngẩng đầu nhìn, thấy một tiểu cung nữ, một tiểu thái giám đang dọn tuyết trong ngõ nhỏ phía trướng. Hai người ném tuyết vào nhau đùa giỡn, thỉnh thoảng một người bị ném trúng ngã lăn ra đất. Cúc Hương quên cả oán giận, cũng cười rộ lên.

Thấy chúng ta tới, họ thôi cười đùa, nghiêm túc làm việc trở rãi. Ta từ từ đi tiếp, phút chốc đã tới Khôn Trữ cung.

Đưa mắt nhìn quanh, ta thấy Thuý Trúc đang chỉ huy mười mấy tiểu thái giám dọn tuyết. Trông thấy ta, nàng nhanh chóng bước tới, khẽ phủi đi bụi tuyết trên người ta.

Ta mỉm cười hỏi: “Hoàng hậu có ở trong cung?”

Nàng thoáng biến sắc, gượng cười nói khẽ: “Hoàng thượng cũng đang ở đây.”

Thấy nàng như vậy, ta khẽ nói: “Vậy lúc khác ta sẽ tới.”

Lời còn chưa dứt, ta vội xoay người bước nhanh quay về. Đầu óc ta trống rỗng, không muốn biết vì sao hắn tới đây. Dù sao, hắn cũng là chồng của người ta, chồng của nàng, … Cúc Hương đi phía sau nói gì đó, ta không nghe thấy, cũng không để ý tới nàng ta.

Tuyết trắng khiến người ta chói mắt. Ta không phân biệt được phương hướng, chỉ biết đi thẳng theo con đường nhỏ. Nhìn kỹ lại, đây là hành lang dẫn tới bờ hồ trong Ngự hoa viên. Toàn bộ khu vườn đã bị lớp tuyết dày bao phủ, trời đất dường như không có giới hạn, đều mênh mông không ranh giới. Những cành cây bên hồ cũng đều bị tuyết phủ, băng tuyết rủ xuống muôn hình vạn trạng. Mặt hồ đóng băng toả lớp khói nhẹ phiêu bồng.

Ta bước đi không có cảm giác, chỉ là đờ đẫn, kinh ngạc đứng nhìn cảnh sắc trước mắt. Một trận gió thổi tới, Cúc Hương đứng bên cạnh run lên, thấy ta đang nhìn liền vội cúi đầu.

Thấy nàng nhợt nhạt vì lạnh, ta nói: “Ngươi về trước đi, ta sẽ về sau.”

Cúc Hương tươi tỉnh, nhưng vẫn lo lắng lắc đầu nói: “Trời lạnh thế này, nô tỳ không thể yên tâm.”

Ta trầm giọng nói: “Về đi.” Nàng thấy vẻ mặt ta cương quyết, không dám nói thêm, hạ người thi lễ rồi chậm rãi xoay người đi ra.

Ta yên lặng đứng, hơi ấm trên người dần biến mất.

Chợt phía sau có tiếng bước chân truyền đến, ta quay đầu lại trách mắng: “Vì sao quay trở lại?” Tiếng bước chân dừng lại, một lò sưởi được đặt vào tay ta. Ta thở dài, xoay mặt lại thì gặp Thuỷ Trúc đang cười nói: “Ngươi cho rằng là Cúc Hương sao?”

Lòng bàn tay lập tức cảm nhận được hơi ấm. Ta mỉm cười gật đầu với nàng.

Bốn thái giám đang đứng cạnh chiếc kiệu nhỏ bên hồ. Thuỷ Trúc đỡ ta đi tới, nói: “Hoàng hậu nghe nói nàng đã tới, lập tức sai nô tỳ đi đón người. Nếu không gặp được Cúc Hương, ta còn không biết người ở đây.”

Ta hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở lại rồi nói: “Hoàng thượng đi rồi?” Nàng tươi cười gật đầu không nói.

Vừa mới bước vào Khôn Trữ cung, hơi ấm lập tức bao trùm cơ thể, khoan khoái vô cùng. Mấy cung nữ quần áo nhẹ nhàng trông thấy Thuỷ Trúc dẫn ta tới, lập tức khom người đứng sang hai bên nhường đường.

Bên tai truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của nữ nhân, bước chân chậm lại, hình như Ô Lạt Na Lạp thị không ở một mình. Thuỷ Trúc đứng bên cạnh nghi hoặc nói: “Hình như có người vừa tới.” Đã tới đây, ta không còn đường thối lui, đành mỉm cười chậm rãi bước vào.

Ô Lạt Na Lạp thị ngồi trên ghế dựa, liền kéo ta tới ngồi bên cạnh nàng. Ta khẽ gật đầu mỉm cười chào hỏi mấy người xung quanh. Ta phát hiện ngoại trừ Tề phi, tất cả đều rất lạ mặt.

Mọi người đều có thái độ xa cách với ta, không biết vì nguyên nhân gì. Ánh mắt của các nàng nhìn ta đều mang vẻ tò mò, đánh giá ta từ trên xuống dưới. Cả phòng đều không một tiếng nói, thấy thái độ của các nàng, ta có chút sợ hãi. Ô Lạt Na Lạp thị hừ nhẹ một tiếng, mọi người vôi vàng nghiêm trang dáng ngồi, nhưng vẫn không hề có tiếng nói chuyện.

Thuỷ Trúc dâng lên mấy món bánh. Tề phi nhìn quanh một vòng lớn, rồi nói: “Các muội muội, các muội vẫn mong được gặp mặt Hiểu Văn cô nương, hôm nay coi như đã đạt được ý nguyện.”

Tất cả lại được dịp cùng dò xét quan sát ta một hồi, ta hơi bực mình. Ô Lạt Na Lạp thị cau trán lại, mọi người lập tức thu hồi ánh mắt.

Ô Lạt Na Lạp thị cười nhìn ta, rồi nói với mọi người: “Đây là Hiểu Văn cô nương ở trong vườn.” Các nàng liền cười gật đầu, sau đó Ô Lạt Na Lạp thị chỉ từng người giới thiệu: “Đây là Mậu Tần, Quách quý nhân, A quý nhân…” Tới mỗi người ta đều mỉm cười khẽ gật đầu, kỳ thực trong lòng mơ hồ không biết phân biệt các nàng.

Ta âm thầm thở dài, nghĩ lần này đến đây cũng không chỉ là vì nhận biết các vị phi tử trong cung. Ta điềm đạm cười nói: “Ta tới đây là để tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã ban thưởng. Áo choàng lông cáo ta đây rất thích.”

Ô Lạt Na Lạp thị tươi cười nói: “Chỉ cần muội muội thích là tốt rồi. Về sau cứ gọi ta là tỷ tỷ, nghe vậy thân thiết hơn nhiều.”

Ta gật đầu, những gì muốn nói đã biểu đạt rất rõ ràng… Ta ở lại thêm nói chuyện phiếm một lúc.

Đang muốn đứng dậy cáo lui, Tề phi đã cười nói: “Hiểu Văn cô nương có thể không thích hay sao? Áo đó vốn là được làm cho Hoàng hậu mặc đấy.”

Ta cả kinh, đã như vậy vì sao Ô Lạt Na Lạp thị lại đưa cho ta. Thảo nào hôm đó gương mặt Hi phi đầy ẩn ý. Ta vội đứng dậy, cung kính thi lễ với Hoàng hậu. Nàng đỡ ta đứng dậy, kéo ta ngồi xuống rồi nói: “Ta mặc vào, phí đi cả tấm áo. Muội muội vốn thanh tao, mặc áo đó vô cùng thích hợp, tôn lên vẻ đẹp của muội muội.”

Nàng nói xong, vỗ nhẹ nhẹ vào tay của ta. Ta thấy khó xử, nhưng vẫn cười nói: “Tạ ơn tỷ tỷ yêu thương.”

Nàng điềm tĩnh nhìn ta mỉm cười, quay sang chúng phi nói: “Các ngươi lui đi.” Tề phi sắc mặt đỏ bừng, những người còn lại đều câm như hến, cuống quít đứng lên lui ra ngoài. Tề phi đứng lên, tuy giận mà không dám nói, do dự một lúc rồi trừng mắt phất tay áo rời đi.

Ô Lạt Na Lạp thị phất tay đuổi bọn họ ra khỏi phòng. Thấy nàng làm vậy, ta cũng không thể mở miệng xin lui. Nàng lẳng lặng nhìn ta, khẽ thở dài: “Mọi việc sau này cứ sai người đến nói với ta là được. Tỷ tỷ biết ngươi không muốn thấy chúng ta. Vừa rồi Hoàng thượng cũng đã căn dặn, sau này không có việc lớn không nên quấy rối ngươi.”

Ta có chút ngượng ngùng, cúi đầu không nói, mọi người giờ đã đi ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ nói không ngừng.

Nàng trầm ngâm một hồi, khẽ nhoẻn miệng cười, nói: “Trong cung cũng giống như long đàm hổ huyệt. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào một người, vào vị trí của người khác. Ai ai cũng muốn ăn thịt người nhưng lại sợ bị người ta ăn lại. Hôm nay, các Hoàng tử đều đã lập phủ, các đại thần bắt đầu kết bè phái. Đây vốn không phải là chuyện của hậu cung, nhưng phía sau mỗi hoàng tử đều có phe phái của mình. Hoàng thượng mặc dù đã sớm đề phòng, nhưng vẫn có một số việc không thể phòng. Bởi vậy, hoàng thượng không thể có thái độ xa lánh hậu cung. Hoàng thượng ân sủng một vị phi tần thì với gia tộc của nàng ta mà nói, đó là vinh quang. Hoàng thượng lại cần những gia tộc này…”

Nàng yên lặng nhìn ta một chút, thấy ta thay đổi sắc mặt nhưng vẫn gượng cười, nàng thở phào nhẹ nhõm nói: “Hoàng thượng vừa tới, ta liền nói với người. Người ở trong vườn thì thôi, nhưng nếu đã về cung, cũng không nên xa lánh hậu cung. Ta cũng vốn định tìm ngươi nói chuyện. Hoàng thượng vừa mới đi, ta nghe Thuỷ Trúc nói lại. Dù sao ngươi cũng đã tới, vốn định tìm cách… xem ra ta đã quá lo lắng.”

Tim ta như bị mấy lưỡi dao bén nhọn đâm vào, đau thấu tâm can. Căn răng kìm nén, ta đứng lên nói: “Tỷ tỷ, ta đi thôi.” Nàng chằm chằm nhìn ta, không nói tiếp. Ta cũng không chờ thêm, không đợi nàng đồng ý, bước nhanh ra khỏi cửa.

Dưới hành lang, Thuỷ Trúc đang tươi cười đứng đợi. Thấy thần sắc của ta, nàng dừng lại vẻ cười trên mặt, không lên tiếng đứng tại chỗ. Ta muốn cười nhưng cười không nổi, nhanh chóng bước ra khỏi cung.

Bước khỏi Khôn Trữ cung, ta lảo đảo bước về phía Dưỡng Tâm điện, nặng nề từng bước một đi về phía trước.

Trong đại điện, đèn đã được thắp sáng choang.

Ta im lặng đứng ở cửa cung, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn đang ngồi bên bàn làm việc đọc tấu chương, khi thì nhíu mày, lúc thì mỉm cười,… chăm chú vào công việc.

Đột nhiên, hắn xoa xoa trán, tiện tay ném đi tấu chương trong tay. Cao Vô Dung nhanh chóng chạy tới, nhẹ giọng nói: “Lão nô đã căn dặn Tiểu Thuận Tử tới đón Hiểu Văn cô nương. Chỉ một lát nữa, Hiểu Văn cô nương sẽ tới.”

Hắn gật đầu. Cao Vô Dung dâng lên khay đựng thẻ bài, hắn cũng không nhìn kỹ, tiện tay lật lên một thẻ bài. Ta thân thể mềm nhũn, dựa vào cửa cung, ôm ngực, có chút khó thở. Ta liền cắn mạnh môi dưới, rất đau nhưng ngực còn đau hơn. Tại Khôn Trữ cung ta chịu đựng sự uỷ khuất, giờ phút này, tất cả lại bùng lên.

Cổ họng có chút tanh tanh, ta ôm chặt miệng, tập tẽnh bước ra bên ngoài. Vừa ra khỏi đại điện, ta liền thổ ra một ngụm máu đỏ tươi.

Ngây người một thoát, ta nhanh chóng bước xuống bậc thang. Cao Vô Dung từ phía sau kêu lên hoảng sợ: “Hiểu Văn cô nương.” Ngay sau đó, mấy người khác xuất hiện trước mặt, thấy hình dạng của ta như vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Ta lấy ra khăn tay, lau lau khoé miệng. Khăn tay trắng như tuyết liền lấm chấm nhiều đoá hoa hồng. Dận Chân bước nhanh tới, mở tay ta ra, thấy rõ vết máu trên khăn tay, gào lên một tiếng: “Mau truyền thái y”

Không còn chút sức lực nào, ta ngồi dựa vào lòng hắn, hai mắt tán loạn theo dõi vẻ mặt đầy lo lắng của hắn. Ta tự làm tổn thương chính mình, cũng vô tình làm tổn thương hắn. Ta không hiểu vì sao mình lại có phản ứng như vậy, chẵng lẽ là do cuộc sống trong vườn quá ngọt ngào khiến ta bị mê hoặc, mờ cả mắt, quên đi hắn là Hoàng thượng cao cao tại thượng, quên đi hắn còn có Tam cung Lục viện. Vì sao ta lại không thể chấp nhận những việc này…?

Hắn ôm chặt hai má của ta, khiến ta cảm thấy đau nhức rồi nói: “Không nên lại cắn môi như vậy, Nhược Hi. Môi của nàng đã bị thương rồi.”

Hắn bế ta đặt vào giường, đúng lúc Cao Vô Dung đãn thái y tới.

Thái y ngồi ở đầu giường, cẩn thận nhìn kỹ, nhíu mày nói: “Hoàng thượng, nô tài sẽ khâu lại vết thương. Giờ nô tày sẽ cho uống thuốc mê, rồi mới hành sự.”

Hắn trầm thống nhìn ta, khẽ gật đầu. Thái y cầm chén thuốc, chậm rãi đổ vào trong miệng của ta. Lập tức, đầu óc ta dần trở nên hỗn độn, tri giác cũng dần mất đi.

Mở mắt ra, ngoài song cửa có tia sáng mờ mờ, nhìn lại gian phòng đã thắp lên đèn. Ta mơ hồ không biết bây giờ là sáng sớm, hay là buổi tối. Ánh mắt ta đảo quanh phòng một vòng, liền nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang gục xuống bàn. Chuyện trước kia đột nhiên hiện lại, ta vui vẻ gọi: “Xảo Tuệ.”

Khoé miệng ta vẫn còn vô cùng đau nhức. Xảo Tuệ nghe thấy tiếng gọi, bật thẳng người đứng dậy, sau đó nhanh chóng tới bên cạnh ta, ngồi xuống giường, cầm lấy tay ta mà nói: “Tiểu thư, người đã tỉnh lại, ta lo lắng muốn chết.”

Hai hàng lệ lặng lẽ theo gương mặt chảy xuống. Nàng giúp ta gạt lệ nói: “Tiểu nha đầu Cúc Hương này hầu hạ cũng không nên thân. Nếu không phải do Vạn tuế gia lên tiếng, chắc chắn ả đã bị Vạn tuế gia đánh cho cái mông nở hoa.”

Ta hoảng sợ, muốn ngồi dậy liền ngã lại xuống giường. Xảo Tuệ vừa đỡ ta vừa nói: “Cao công công muốn trách phạt Xảo Tuệ, nhưng Vạn tuế gia căn dặn phải đợi người tỉnh lại. Hơn nữa, ta biết Vạn tuế gia không muốn đụng đến người bên cạnh ngươi.”

Ta nằm ở trên giường, yên lặng suy nghĩ rồi hỏi: “Vì sao ngươi lại ở đây?”

Nàng cười nói: “Hoàng thượng phân phó, từ hôm nay ta sẽ như trước chăm sóc cho ngươi giống như ã chăm lo cho nhị tiểu thư của ta.” Trên miệng nàng nở nụ cười gượng gạo, nói tiếp: “Mọi việc trên đời thực sự là khó đoán, coi như do ông trời định sẵn,hoàn cảnh của ngươi và nhị tiểu thư nhà ta cũng giống nhau. Hoàng thượng không sắc phong, nhưng lại vô cùng quan tâm, giống như vợ chồng nhà thường dân, cùng ăn cùng ngủ.”

Ta nhìn nàng cười, nhưng trong lòng thấy vô cùng chua xót. Cố gắng kìm nén, ta nói: “Vậy còn Thừa Hoan?”

Nàng khẽ thở dài: “Mấy ngày nay cách cách đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều, ngươi cứ yên tâm.”

Xảo Tuệ tuổi tác đã cao, liên tục cằn nhằn nói chuyện, ta nghe nhưng không để tâm, con mắt vô thức nhìn ra cửa sổ, sắc trời dường như đã tối hơn trước. Mấy bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống như những vì sao đi lạc. Có tiếng động khẽ nơi cửa phòng, ta đưa mắt nhìn lại, thấy hắn.

Xảo Tuệ ngừng lời, đứng bên cạnh Cao Vô Dung rồi khẽ lui đi ra ngoài. Lông mày của hắn nhíu chặt, chằm chằm nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt loé lên tia nhìn vui vẻ ấm áp. Ta bỗng dưng nhớ lại chuyện ngày ấy, trái tim lại nhói đau, bất giác đưa tay ôm ngực. Sắc mặt hắn căng thẳng, bước tới ôm ta vào lòng, nhẹ nhẹ giúp ta xoa ngực rồi lo lắng nói: “Tại sao lại khó chịu như vậy?”

Ta không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Hai người yên lặng hồi lâu, ta đột nhiên nảy ra chủ ý, đưa tay xoa khẽ ngực hắn, rồi do dự không biết có nên tiếp tục đưa tay xuống phía giới. Hắn vô thức chặn lại, vội nói: “Nhược Hi, không nên.”

Ta lại cảm thấy đau nhói, nhưng cố hít thở thật sâu. Hắn lại lắc đầu, đặt hai tay của ta xuống giường. Ta vùng thoát khỏi tay hắn, tiếp tục đưa tay lục lọi người hắn.

Hắn hiểu rõ ý đồ của ta, nắm hai tay ta rồi ôm thật chặt, khiến ta c thấy khó thở. Ngay lúc đó, hắn nhanh chóng đặt ta xuống giường, bước nhanh ra ngoài cửa. Ta kêu lên tuyệt vọng: “Dận Chân.” Nghe vậy, bước chân hắn bị kìm lại, xoay người yên lặng nhìn ta. Qua một lúc, hắn khẽ thở dài, đi tới nằm cạnh ta.

Ta ôm lấy cánh tay của hắn, hai gò má nóng bừng. Không suy nghĩ nhiều, ta chậm rãi cởi mấy nút buộc trên y phục của hắn. Hắn nắm chặt bàn tay của ta, đưa lên ngực nói: “Nhược Hi.”

Ta ‘a’ một tiếng, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Hắn lại nói: “Nàng có biết vì sao ta nhận ra nàng là Nhược Hi hay không?”

Ta nhìn hắn, hắn lại cười nói: “Có quá nhiều chuyện giống nhau như nước quả ướp lạnh, bên hồ Sướng Xuân viên, còn có phản ứng của nàng khi gặp gỡ Lục Vu, rồi sau khi nàng bị bắt trở về đã cầm mũi tên bạch vũ khóc cả đêm. Lúc đó, ta đã xác thực nàng chính là Nhược Hi, không hề nghi ngờ. Trên đời này, chỉ có một nữ nhân gối đầu lên cánh tay ta mà khóc, rồi ngủ thiếp đi. Đêm đó, mặc dù nàng bất tỉnh, nhưng vẫn gối đầu lên tay của ta, tư thế ngủ giống hệt Nhược Hi. Còn có chữ viết của nàng, đó là do luyện nhiều thành quen, không thể một sớm một chiều mà viết thành.”

Ta cay cay mắt: “Vậy mà chàng vẫn nhẫn tâm để ta một mình khó chịu trong lòng.”

Hắn cười nói: “Không phải chỉ một người thấy khó chịu.” Hắn ngừng lại một chút, nói: “Thực ra, ta cũng có chút ngượng ngùng.”

Hắn nói xong, nở nụ cười tươi rói, khiến ta xấu hổ, vùi mặt vào lòng hắn, không chịu ngẩng đầu. Hắn thôi không cười, ôm chặt lấy ta khiên ta giật mình, rồi bất động trong vòng tay của hắn.

Hai người lại im lặng không nói gì. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại nói: “Về phần nàng đã xảy ra chuyện gì, ta không truy hỏi, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh ta là tốt lắm rồi.”

Trong lòng ta hiểu rõ hắn xót thương bản thân ta như thế nào. Không do dự, ta đưa tay xuống phía dưới tìm kiếm, hắn kinh hãi kêu lên một tiếng rồi nói: “Nhược Hi, vết thương trên miệng nàng còn chưa có khỏi.”

Ta khẽ nói: “Chàng không đụng đến là được.”

Hắn bật cười, rồi lật mình lại, bắt đầu… khi thì cuồng dã, khi thì dịu dàng… Ta cũng bỏ đi sự rụt rè, cuồng nhiệt phối hợp cùng hắn.

Kết thúc, ta dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng hắn. Hắn cười khẽ bên tai ta, nói: “Còn muốn nữa sao?”

Ta lấy lại ý thức, xẩu hổ đưa tay đánh hắn. Hắn mím môi cười khẽ, rồi xoay người nằm xuống giường. Ta kéo chăn đắp lại. Hắn cũng có chút mệt nhọc, hơi thở nặng nề rồi dần đi vào giấ ngủ. Ta mở to hai mắt, yên lặng suy nghĩ, không biết tự mình cùng hắn sinh hoạt vợ chồng trong thời kỳ nguy hiểm, có thể như ý nguyện sinh được tiểu hài tử hay không.

Ta nghĩ lại, vốn là chính mình chủ động trong đêm lục lọi người hắn, chủ động mê hoặc. Cuộc sống trong cung đầy cám dỗ mê hoặc, sao ta lại nỡ đẩy hài nhi của mình rơi vào trong chốn nguy hiểm như thế. Thân thể ta khẽ run rẩy, ta có chút hối hận với hành vi vừa nãy.

Nhưng khát vọng là khát vọng, hối hận là hối hận, loại cảm giác này cũng không theo như ý nguyện. Ta liền thở dài, không muốn suy nghĩ thêm.

Đầu óc ta liên tục nghĩ nếu có hài nhi ta đây sẽ thế nào,… Ta cũng không ngừng suy nghĩ sách sử có nhắc tới hắn có bao nhiêu nhi tử… Ta cứ mơ màng như vậy, mơ thấy Xảo Tuệ ôm một tiểu hài nhi lại gần. Ta vội vàng vỗ nhẹ Dận Chân rồi nói: “Hài tử tới gặp A mã, cùng ta đứng lên nào.”

Xảo Tuệ cười khanh khách rồi mang hài tử đưa tới, một tiểu nữ nhi xinh xắn như ngọc như phấn hiện lên trước mắt ta. Ta nhẹ nhàng xoa lên gò má mịn màng. Dận Chân ngồi một bên nhẹ nói: “Lan nhi, để A mã bế con nào.” Đang định đưa qua cho hắn, chợt thấy tiểu nữ nhi thân thể dần tan biết, như một làn khói nhẹ tan ra giữa phòng, rồi biến mất không chút dấu vết. Ta khiếp sợ, kêu lên thật to: “Lan nhi, Lan nhi…”

Đột nhiên ta tỉnh lại, trong lòng vô cùng hỗn loạn, cảnh trong mơ diễn lại trong đầu thêm một lần. Ta nhìn ra bên ngoài, đêm tối nặng nề, người có chút cảm giác lạnh. Ta dịch người sát về phía hắn. Trong lúc ngủ mơ, hắn cũng cảm giác được ta đang bất an, liền xoay người lại ôm ta vào trong lòng.

Ta nửa ngủ nửa tỉnh, chập chờn tới lúc trời sáng tỏ. Nhẹ nhàng rời khỏi tay hắn, đứng dậy rửa mặt chải tóc, mở cửa phòng rồi bước ra bên ngoài. Cao Vô Dung đã đứng đợi trước cửa khiến ta giật mình. Hắn đang đợi Dận Chân lâm triều. Thấy ta rời giường, Cao Vô Dung khom người nói: “Hôm nay đã qua muộn giờ lâm triều một canh giờ, chẳng hay hoàng thượng…” Nhìn ngó lên trời, quả thật đã muộn hơn bình thường một chút, ta xoay người bước trở lại phòng, nhẹ nhàng xoa lên mặt khiến hắn giật mình tỉnh lại.

Đợi hắn lâm triều, ta vô thức bước quanh phòng, miệng lẩm nhẩm cái tên “Lan nhi.” Ta đã quyết tâm sống ở nơi này, toàn tâm toàn ý đi theo hắn, vì sao không thể quyết tâm vì hắn sinh ra một tiểu hài tử? Nước đến đâu thuyền đi tới đó, cần gì phải bướng bỉnh tránh né. Ta phải chẳng không tin hắn có khả năng bảo hộ mẹ con ta chu toàn? Chỉ cần hài nhi không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ta sẽ phải lo lắng điều gì đây?

Nghĩ tới đây, trong lòng ta thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhìn ra bên ngoài, tính toán thời gian rồi ta nhẹ nhàng bước ra ngoài. Đứng trước Dưỡng Tâm điện một lúc, bên trong thấy im ắng, đoán chắc đã bãi triều.

Đi vào đại điện, hắn trông thấy liền mỉm cười vẫy vẫy tay. Ta cũng mỉm cười lại gần, ngồi bên cạnh hắn. Nhìn một núi tấu chương trên mặt bàn, ta thở dài khẽ lắc đâì. Hắn bật cười, điểm nhẹ vào trán ta rồi nói: “Thở dài là vì đau lòng, còn lắc đầu là sao?”

Ta tiện tay cầm lấy một tờ tấu chương, đưa mắt đọc hàng chữ thật nhỏ. Hắn vừa lắc đầu vừa cười nói: “Không biết nàng cả ngày suy nghĩ những gì?” Ta buông tấu chương xuống, lơ đãng nói: “Nếu như ta sinh được nhi tử, tuyệt đối sẽ không để hắn làm hoàng đế.”

Hắn tươi cười, nhìn ta không chớp mắt rồi ôm ta vào lòng. Ta nhẹ nhàng tránh đi, đưa mắt nhìn chồng tấu chương. Trán hắn nhăn lại, cúi đầu yên lặng đọc tấu chương.

Ban đêm yên tĩnh, có tiếng người nói chuyện thanh âm cực nhỏ. Ta yên lặng lắng tai nghe…

“Di thân vương đi rồi, tuy có đích phúc tấn che chở, nhưng cũng giống như Lục Vu cô nương ngày trước…” Tiếng Cao Vô Dung mơ hồ truyền đến. ‘Di thân vương, Lục Vu’ khiến ta giật mình thất kinh, ngẩng đầu nói: “Lục Vu đã xảy ra chuyện gì?”

Cao Vô Dung giật mình nẩy người lên, run rẩy đứng im tại chỗ. Ta sốt ruột, lớn tiếng quát hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Cao Vô Dung nhìn Dận Chân, rồi nhìn sang ta, mặt tái nhợt, vẻ mặt đau khổ. Dận Chân đưa tay chặn lại, hắn như được đại xá, xoay người lui xuống.

Ta vô cùng lo lắng, ánh mắt dõi theo hắn…

Hắn nói: “Hôm nay, Lục Vu bị tỳ nữ lỡ tay làm cho bị phỏng. Ngọc Kiều đã tiến cung xin cho ngự y tới thăm bệnh.”

Lục Vu bị nặng, Triệu Giai thị gióng trống khua chiêng vào cung thỉnh thái y, có chút không bình thường.

Bị phỏng… ta đột nhiên hiểu rõ huyền cơ bên trong. Thường ngày, Thập tam cùng Lục Vu tình ý kéo dài, các vị phúc tấn khác tất nhiên oán giận. Thập tam đã đi theo Hoằng Lịch làm lễ tế trời được mấy ngày, các nàng tất sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. Nếu không phải vậy, Triệu Giai thị sẽ không thận trọng như thế. Mặc dù Lục Vu mang thân phận là cháu của Trương Đình Ngọc, một nhân vật trọng yếu, nhưng cũng do ta và Dận Chân đối với nàng thái độ cũng không tầm thường.

Ta khẽ thở dài, âm thầm suy nghĩ rồi nói: “Ta sẽ mang Thừa Hoan về Vương phủ ở mấy ngày.”

Hắn gật đầu, tiếng thở dài như có như không. Nghe thấy, ta bốc lên cơn hoả giận, bực mình nói: “Đều là do đàn ông các chàng gây hoạ.”

Hắn nhìn thẳng vào mặt ta, im lặng rồi bất đắc dĩ nói: “Nhược Hi, đừng nên như vậy.”

Ta đứng dậy, giận dỗi nói: “Ta đi đây.” Hắn ở phía sau than khẽ một tiếng. Trong lòng ta nhói đau, vội vã bước nhanh ra khỏi điện.