Bộ Bộ Kinh Tâm 2

Chương 23




Sáng sớm, không khí còn mờ sương, người đi lại trên đường phố còn rất ít.

Một cơn gió lạnh ùa vào cửa xe, Cúc Hương đút tay vào trong áo, nhẹ giọng nói: “Nương nương, người buông mành xuống, đừng để bị cảm lạnh.” Ta gật đầu, ngả người dựa vào phía sau, đưa ra địa chỉ của Hề xa ngọc khí rồi nói: “Căn dặn bọn họ, tới cửa hàng ngọc trước.”

Cúc Hương tiếp nhận, có chút do dự nói: “Chúng ta không tới Giao Huy viên sao?” Ta nhắm mắt lại, khẽ nói: “Đi cửa hàng ngọc trước, tới vườn sau.”



Yên lặng ngắm bốn chữ lớn “Hề xa ngọc khí” treo trước cửa, trong lòng có một cảm giác khó tả.

“Nương nương,… công tử, quán còn chưa mở cửa, chúng ta đi thôi. Di thân vương phủ không thiếu mấy thứ này.” Cúc Hương ở phía sau nói. Ta cúi đầu nhìn mình trong bộ y phục nam nhân, âm thầm cười khổ, để ra khỏi cung, ta đành phải cải trang như vậy.

Xoay người nhìn vài tên thị vệ đứng phía sau, ta khẽ thở dài nói: “Cúc Hương, ngươi dẫn bọn họ tới quán trà nghỉ tạm, đến giữa trưa thì quay lại đón ta.” Cúc Hương lộ vẻ kinh hãi, nói: “Như vậy sao được. Nếu như xẩy ra chuyện gì, nô tài hồi cung… hồi phủ làm sao giao phó.”

Ta nghiêm mặt, Cúc Hương đành chặc lưỡi, vẻ mặt bất mãn lui đi. Cửa lớn mở ra, ta xoay người nhìn hai tiểu nhị đang ngái ngủ mở cửa hiệu.

Ta thận trọng bước vào trong cửa hiệu. Một gã tiểu nhị nhìn thấy nhanh nhẹn lại gần nói: “Công tử, ngọc trong cửa hiệu chúng tôi đều là hàng thượng đẳng, mời người xem qua, nếu có vật nào hợp ý, tiểu nhân sẽ lấy cho người xem.” Ta lắc đầu, nói: “Ta tìm Lý Phúc.”

Hắn sửng sốt, quan sát ta một lượt rồi nói: “Xin chờ một lát” rồi nhanh chóng đi vào bên trong. Sau một lúc, từ bên trong một đại thúc bước ra, cũng quan sát ta từ trên xuống dưới, nghi hoặc hỏi: “Cô nương tìm ông chủ có chuyện gì?” Ta lấy ra con dấu nhỏ, hắn tiếp nhận nhìn một hồi, ôm quyền nói: “Tiểu nhân là Lý Dục, là trưởng quỹ của cửa hàng. Xin mời vào trong.”

Ta theo hắn đi vào bên trong. Đằng sau cửa hàng vốn là một khoảnh sân nhỏ, cũng giống như kiến trúc Tứ hợp viện tại Bắc Kinh. Lý Dục dẫn ta di vào một gian phòng.

Lý Phúc đang nằm trên giường, nét mặt tiều tuỵ. Thấy ta đi vào, hắn loay hoay muốn đứng dậy, nói: “Lão nô sợ là không thể hành lễ với tiểu thư được.” Ta lắc đầu, ý bảo hắn không cần đứng dậy. Hắn thở hổn hển, lôi ra một hộp gấm, chậm rãi mở rồi đưa cho ta: “Đây là sản nghiệp của Vương gia, còn có ba toà nhà trong tay Thuỷ Trúc. Vương gia đã từng căn dặn, nếu như… không sao, đều giao lại cho tiểu thư.” Ta yên lặng tiếp nhận, bên trong hộp gấm chứa những khế ước các cửa hàng.

Lý Phúc lại nói: “Sản nghiệp của Vương gia đa phần là các cửa hàng ngọc, ngoài ra còn có các quán rượu, phân bố ở kinh thành, Hàng Châu, Tế Nam. Mỗi cửa hàng đều có một trưởng quầy, Lý Dục là đại trưởng quầy. Mỗi cửa hàng đều do trưởng quầy một mình quản lý, cuối năm giao lại lợi nhuận. Ngọc của chúng ta đều là hàng thượng đẳng, người mua đều là các đại quan, quý nhân, phú hộ. Vì vậy, mỗi cửa hàng đều kiếm được tiền.”

“Tiểu thư thân phận hiện tại vô cùng tôn quý, cũng không có khả năng thường xuyên ra ngoài lộ diện. Người nên tìm một người đáng tin cậy đến tổng điếm này qua sát là được. Các trưởng quầy đều là những người Vương gia đã tỉ mỉ tuyển chọn. Vương gia có ơn với bọn họ, nên bọn họ rất mực trung thành.”

Trong lòng thê lương, ta gượng cười nói: “Ta sẽ đem những vật này giao cho Hoằng Vượng.” Lý Phúc lắc đầu, vẻ mặt đau thương: “Hôm nay, những vật này đều là của tiểu thư, tiểu thư tuỳ ý xử trí. Thế nhưng, công tử kiếp này sợ là cũng không thể trở về, tiểu thư không cần giao cho hắn. Lão nô không muốn sản nghiệp Vương gia để lại bị mất đi. Nếu không nhờ có tiểu thư, công tử hôm nay sao có thể yên ổn sống tại Nhiệt Hà, không cần lo nghĩ. Vương gia người có biết, cũng sẽ an tâm. Lý Dục vốn là bà con với ta, đối với ngọc cũng nghiên cứu nhiều, tiểu thư có gì nghi vấn, đều có thể hỏi hắn.”

Lý Dục được nhắc tới, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ông chủ có việc xin căn dặn.” Ta khẽ gật đầu, nhưng vẫn không biết nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng thê lương. Hắn đã khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là một nắm đất như nhau. Theo lời hắn nói, hắn chỉ là vì vị trí kia, đã không có cái vị trí đó, tất cả đều không còn ý nghĩa.

Trong phòng yên ắng, Lý Phúc đành nói: “Dục nhi, ngươi dẫn tiểu thư ra ngoài xem hàng hoá.” Ta gật đầu, buồn bã đứng lên, xoay người bước về phía cửa. Tiếng thì thào của Lý Phúc ở phía sau vang tới: “Vương gia, tiểu thư trong lòng vẫn nhớ ngài.” Bước chân ta chậm lại, thân trên lảo đảo nhưng vẫn cố bước đi.

Trong lòng u sầu, đầu óc như có màn sương che phủ, yên lặng nghe Lý Dục giảng giải: “Ngọc trong quán chúng ta chủ yếu là ngọc phỉ thuý. Phỉ thuý là vua trong các loại ngọc. Phỉ thuỷ ánh lên sắc hồng, xanh lục, tím, vàng, lam, trắng, đen nên còn được gọi là Thất sắc ngọc. Trong các loại phỉ thuỷ, đứng đầu là ngọc lục bảo, hoàng dương lục, xanh táo, xanh biếc,… Tuỳ theo độ trong suốt của sắc ngọc, người ta…”

‘Ba’ – một tiếng động từ phía sau vang lên khiến Lý Dục giật mình, xoay người lại nhìn.

Nhìn khối ngọc trong suốt rơi trên mặt đất, bên cạnh là một vị công tử, Lý Dục vẻ mặt tiếc hận nói: “Ông công tử, ngọc bội này là cực phẩm, người không nên như vậy.” Ông công tử kia khoát tay nói: “Tỷ tỷ của ta đã sinh hài nhi cho Tứ A ca, cữu cữu (ông cậu) ta đây muốn tặng cho cháu trai một món quà. Ai ngờ các ngươi có mắt không tròng, đưa cho bản công tử một món đồ thứ phẩm đến vậy. Ta không ném nó vỡ, hoả khí của ta không giải được.”

Ông Triết Du đã sinh hài nhi cho Hoằng Lịch, mà hắn lại họ ông, lẽ nào thật sự là em trai của ả. Chỉ là nhìn dáng vẻ hắn như vậy, cũng không thể là người tốt.

Lý Dục dường như rất quen với hắn, nghiêm mặt nói: “Ông công tử đại hỷ. Ta sẽ tìm một khối ngọc thật tốt cho người. Thế nhưng khối ngọc đã vỡ kia, phiền công tử đền bù cho bổn tiệm.” Tên kia lạnh lùng nói: “Ngươi biết Tứ A ca là ai sao? Ngươi không đưa ra ngọc tốt, làm bổn công tử nổi giận lại còn dám đòi bạc sao, ngươi thật là chán sống rồi.”

Hắn nói to mtộ tràng, ngoài cửa rất nhanh một đám đông tụ lại xem náo nhiệt. Ta khẽ thở dài, lùi lại phía sau, ẩn mình bên trong.

Lý Dục dường như đã quen với phát sinh dạng này, ra hiệu cho đám thuộc hạ đi tới đám đông bên ngoài để trấn an bọn họ. Hắn quay người lại nói to: “Ông công tử, thường ngày người lui tới, Lý mỗ tiếp đón cũng vô cùng chu đáo. Thỉnh thoảng ngươi cần vài thứ, Lý mỗ cũng tặng cho công tử mà không hề lấy bạc. Nhưng miếng ngọc này vốn là cực phẩm, Lý mỗ không thể có câu trả lời cho ông chủ.”

Lý Dục hơi nhìn sang ta, ta gật đầu. Hắn lại nói: “Nếu như công tử không mang theo ngân lượng, Lý mỗ sẽ để bọn tiểu nhị theo người về phủ lĩnh.”

Lúc này, đám đông ngoài cửa đã tản đi, chỉ còn một thanh niên chậm rãi bước vào, không để ý tới chuyện đang xảy ra, chăm chú ngắm hàng. Một lát sau, hắn ngẩng đầu nói: “Chưởng quỹ, khối ngọc này bao nhiêu?”

Họ Ông kia vừa nghe thế, vẻ mặt tức giận, xoay người quát: “Mắt mù rồi sao, không thấy chưởng quỹ đang tiếp ta sao?” Người nọ nhìn ngọc bội một hồi, rồi chậm rãi xoay người. Ông công tử vẻ mặt liền tái nhợt, run rẩy đi tới trước mặt người nọ, quỳ xuống: “Nô tài tham kiến chủ nhân.”

Lý Dục sắc mặt căng thẳng nhìn về phía ta, ta khẽ lắc đầu, ý bảo hắn đừng để ý tới ta. Người nọ gật đầu, quay sang nói với Lý Dục: “Ngươi đứng lên đi. Vừa nãy nghe chưởng quỹ nói, ngươi đến đây mua đồ, nếu như không đem theo ngân lượng thì sai tiểu nhị trong quán theo ngươi về phủ lấy, đừng để làm mất mặt chủ nhân của ngươi. Ông chủ ở đây vốn là bằng hữu của ta, sau này nên khách khí một chút.” Đợi người nọ đi khuất, Ông công tử oán hận đứng lên, nói ‘xui’ rồi tức giận nói Lý Dục: “Trong phủ sẽ co người mang ngân lượng tới.”

Lý Dục than khẽ: “Không ngờ ngày đầu tiên đã để ông chủ thấy tình cảnh này.” Ta lắc đầu, nói: “Mọi việc trong quán toàn quyền ngươi xử lý, ta sẽ không phái người tới. Thỉnh thoảng, ta sẽ tới xem. Sau này, nếu còn xẩy ra chuyện này, không cần khách khí, cứ trực tiếp báo quan. Còn nữa, không cần gọi ta là ông chủ, gọi tiểu thư được rồi.”

Hắn lộ vẻ khó xử, nói: “Tiểu thư, chúng ta mở hàng buôn bán, khó tránh sẽ phát sinh những việc như vậy. Nếu mỗi chuyện đều báo quan, làm sao có thể làm tốt.” Ta gượng cười: “Ta là người thường, ngươi là người trong nghề, mọi chuyện đều do ngươi cân nhắc mà giải quyết. Nếu như không giải quyết được, thì đi báo quan, sau đó là tới Giao Huy viên tìm Di Thân vương.”

Kỳ thực, Lý Phúc xuất ra mấy cửa hàng này, ta đã có dự định. Tất cả cửa hàng cửa hiêị, đều sẽ do Thập tam quản lý, đưa vào quốc khố.

Lý Dục có chút sửng sốt, sau đó cúi đầu đáp ‘vâng’

Suốt một buổi sáng, ta nghe qua ‘ngoại da, thế nước, địa trương, hãm hại khẩu, tiếu sắc’… đều là những từ ngữ chuyên môn của ngọc phỉ thuý, làm ta mông lung.

Một bóng dài kéo trên mặt đất, một người đang đứng ngoài cửa, chắn ánh sáng khiến nhìn không rõ mặt. Lý Dục liền đi ra tiếp. Nhìn người vừa tới, ta cả kinh: “Ngươi vì sao lại ở đây?” Lý Dục nhìn ta: “Công tử đây vốn là chỗ quen biết của ta.”

Hoằng Lịch đưa mắt nhìn Lý Dục, rồi nhàn nhạt hỏi ta: “Đã xong chưa?” Hắn đứng ngoài cửa, nghe Lý Dục gọi ‘tiểu thư’ cũng không có chút phản ứng khác lạ. Ta thầm thở dài, gật đầu với hắn. Hắn lại cười nói: “Đối diện có một quán trà, vị cũng không tệ.” Ta cười gật đầu, hai người cùng xoay người bước đi. Lý Dục bước ra ngoài hỏi: “Công tử đang nói tới ‘đỉnh sương lâu’?” Hoằng Lịch gật đầu. Lý Phúc ghé tai ta nói nhỏ: “Tiểu thư, quán trà đó cũng là của chúng ta. Có chuyện, người đưa là con dấu nhỏ kia là được.” Ta gật đầu, rồi theo Hoằng Lịch bước ra ngoài.

Đỉnh sương lâu

Ta yên lặng ăn, nhưng lại chẳng cảm nhận được mùi vị. Hoằng Lịch rõ ràng đã hiểu mọi chuyện, bởi vậy, thêm chuyện này ta cũng không lo lắng gì. Thế nhưng, hài tử này càng lớn càng khiến người ta khó hiểu. Hiện tại, hắn đang ngồi trước mặt ta, chậm rãi nhàn nhã uống trà, ăn bánh hoa quế, nét mặt trầm tĩnh không chút biểu cảm, dường như chẳng quan tâm tới chuyện vừa nãy.

Ta khẽ thở dài, buông đũa, trên mặt lộ vẻ cười, nói: “Ta cũng phải đi rồi, Cúc Hương sắp đến đón ta.” Hắn khoát tay, mắt nhìn thẳng ta cười khẽ: “Nương nương trong hậu cung muốn ra ngoài phải đến Nội phủ lập hồ sơ, không dễ dàng. Hiện tại, thân phận của ngươi không thể so với trước đây, rất nhiều đại thân, vương công đã biết mặt. Vạn nhất, ngươi bị bọn họ nhìn thấy, khó tránh khỏi bị đàm tiếu.”

Nói xong, liền nhìn lảng sang chỗ khác, tiếp tục uống nước. Hắn nói không sai, muốn ra khỏi cung phải tới Nội phủ lập hồ sơ. Tuy rằng ta đã nói qua với Dận Chân, nhưng dù sao cũng không hợp quy củ. Ta gật đầu, đột nhiên nghĩ ra hắn đang cúi đầu, không nhìn thấy được động tác của ta. Vì vậy, ta lại nói: “Đúng vậy.”

Ta từ từ đứng lên, đang muốn rời đi thì đột nhiên nhớ tới chuyện gã họ Ông vừa rồi, lại ngồi xuống. Im lặng một hồi, Hoằng Lịch ngẩng đầu nói: “Ngươi muốn hỏi gã họ Ông kia có phải là em trai của Triết Du, là em vợ ta?” Ta khẽ gật đầu. Hắn cau mày, nói: “Hắn quả thực là em ruột của Triết Du. Ta thật không ngờ hắn lại kiêu ngạo, ngang tàng đến vậy. Đợi Triết Du qua tháng, ta sẽ trách cứ hắn, quản thúc hắn trong nhà.”

Nét mặt hắn xuất hiện tia tức giận, ta khẽ thở dài: “Vị công tử vừa rồi là ai?” Hắn im lặng một lát, đến lúc khôi phục vẻ bình tĩnh mới mỉm cười nói: “Đấy vốn là một người bạn của ta, hôm nay chúng ta tình cờ đi dạo ở kinh thành, vừa mới đến đây, chợt nghe nói em vợ Tứ A ca gây nháo loạn ở chỗ này. Ta thật sự kinh ngạc, có kẻ dám dựa vào ta ở đây dương quai tác quái, liền tới đây xem.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói: “Nhìn thấy ngươi ở trong, ta vốn định ngăn lại, nhưng rồi bảo vị bằng hữu kia diễn một hồi trò hay, nhân dịp giáo huấn hắn một phen. Nhân thế, ta mới biết bộ mặt thật của tên cẩu nô tài đó.”

Nhớ tới hình dáng họ Ông kia, ta lắc đầu, cố nén cười mà nói: “Trước đây, ta từng nghĩ nói ‘cẩu nô tài’ quả thực là vô nhân đạo, không nghĩ tới lại có kẻ còn kém hơn thế một bâc.” Nghe ta nói vậy, hắn bật cười khúc khích, vừa cười vừa nói: “Ngươi đâu giống như một nữ nhân bốn mươi tuổi chứ.”

Ta cười theo, thấy vẻ mặt hắn đầy vẻ vui sướng. Ta trầm ngâm một hồi, rồi nói: “A Mã ngươi sở dĩ có thể yên tâm vào việc triều chính, đó là bởi vì hậu cung có một vị Hoàng Hậu nương nương nhàn thục, vì người mà cai quản tất cả sự việc trong hậu cung.”

Hắn sửng sốt, dáng tươi cười sững lại trên mặt, yên lặng nhìn ta chằm chằm. Một lúc sau, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ngạch nương đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Theo như nhi tử thấy, A Mã không chỉ vì có một Hoàng hậu nương nương nhàn thục mới có thể như vậy.”

Lời hắn nói ý tại ngôn ngoại, nhưng ai nghe thấy cũng hiểu rõ. Ta khẽ cắn môi, đau khổ cười, đứng lên, yên lặng đi ra.

“Những cửa hàng này, đừng cho nhiều người biết. Gần đây trong cung xẩy ra nhiều chuyện như vậy, tuy nói không điều tra được nguyên nhân, nhưng ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng vì chính mình mà chuẩn bị đường lui.” Hắn nhàn nhạt nói từ phía sau, ta ngừng chân, quay lại nhìn hắn đấy nghi vấn: “Vì sao lại nói như vậy?”

Sắc mặt hắn đã trở nên hoà hoãn một chút, khẽ thở dài: “Ngoại trừ bổng lộc triều đình, ta đâu còn nguồn thu khác, cũng không còn chỗ dựa là người anh rể Bát vương gia như lúc trước. Hoằng Hãn tuổi còn nhỏ, sau này có xẩy ra chuyện gì, còn có những chỗ này làm chỗ dựa.”

Ta nghĩ thêm về lời hắn nói, nhịn không được liền hỏi: “Ngươi biết ta đang làm gì sao?” Hắn nhìn ta liếc mắt, nhàn nhạt cười nói: “Cúc Hương lúc nào tới?” Ta nhìn ra ngoài, lại ngồi xuống nói: “Vẫn còn một chút thời gian.”

Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, trán lộ vẻ kinh bạc, im lặng suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Tuy rằng thập tam thúc không điều tra ra được, những mọi chuyện đều có liên quan tới Hoàng A mã. Ngươi vừa rồi cũng nói qua, Hoàng hậu nương nương nhàn thục, vì Hoàng A mã đã tốn không ít khỗ tâm chăm lo hậu cung. Nếu Hoàng hậu nương nương xẩy ra chuyện gì, ngươi có nghĩ tới Hoàng A mã sẽ thế nào không? Mặt khác, con nối dõi A mã vốn đơn bạc, Hoằng Huệ vừa qua đời, đối với A mã cũng là đả kích không nhỏ.”

Ta khẽ rùng mình, toàn thân run rẩy, cảm giác sợ hãi quen thuộc này lại ập đến. Ta nói: “Ngươi nói Thập tam thúc không điều tra ra cái gì, là A mã ngươi nói, hay là do ngươi đoán?”

Hắn khẽ nhếch miệng cười: “Bọn họ không nói cùng ngươi, vốn là không muốn ngươi phải lo lắng. Nếu như việc đó thực sự là có kẻ ra tay, hắn nhất định phải là người sống trong hậu cung. Hơn nữa, thân phận sẽ không phải là rất cao nên mới có thể ra khỏi cung, tới trong vườn. Thế nhưng, người này vẫn không điều tra ra được, nên ngươi ở bên cạnh Hoàng A mã phải rất cẩn thận.”

Không thể không tin lời hắn nói, ta yên lặng không nói nên lời.

Hai người lẳng lặng theo đuổi ý nghĩ riêng. Mảnh cửa rung lên, một tiểu nhị dẫn hai người đi tới. Ta nhìn sang, thấy Lý Dục và Cúc Hương đang đứng ở cửa. Lý Dục hơi khom người, Cúc Hương vẻ mặt đầy lo lắng. Vừa thấy ta, sắc mặt nàng liền được thả lỏng, bước nhanh đi tới.

“Công tử, ngươi…” Đột nhiên, thấy người đối diện là Hoằng Lịch, Cúc Hương ngẩn ra, trong nháy liền nói: “Nô tỳ Cúc Hương xin thỉnh an Tứ… công tử”. Hoằng Lịch gật đầu. Cúc Hương im lặng đi tới phía sau lưng ta. Lý Dục phất tay, tiểu nhị vội vàng lui ra ngoài. Lý Dục tiến lên nói: “Công tử, người trong phủ của cô nương này tới tìm, tiểu nhân đưa tới đây gặp mặt.” Ta cười nói: “Ngươi trở về đi.” Hắn ôm quyền, cung khính khom người bước lui ra ngoài.

Trong lòng bi thương, không còn tinh thần để tới Giao Huy viên, đành quay sang căn dặn Cúc Hương: “Chúng ta đi về.” Cúc Hương liền hỏi: “Không tới Giao Huy viên nữa sao?” Ta gật đầu, náng nói: “Nô tỳ đi xuống trước, căn dặn bọn họ chuẩn bị thật tốt.”

Ta đứng lậy, chăm chú nhìn hắn. Hắn vẫn thản nhiên ăn uống. Ta thuận miệng hỏi: “Ngươi không trở về cung sao?” Hắn ngẩng đầu, nhìn ta nói: “Ta tới thăm Thập tứ thúc.” Ta ngạc nhiên nói: “Ngươi đi thăm hắn? Hắn không phải đang ở Cảnh lăng sao?”

Hắn lắc đầu: “Thập tứ thúc đã về đây hai năm rồi, vẫn ở kinh thành, chỉ là ngươi sống ở trong vườn nên không biết đấy thôi.”

Ta cười khổ trong lòng, thật là vì sống ở trong vườn nên không biết tin tức này sao? Hắn sợ ta ‘nói thầm bên gối’, làm cho hắn không vui thì có.

Ta ngẩng đầu, cười lớn nói: “Chúng ta cùng đi.” Hắn lẳng lặng nhìn ta, một lúc lâu sau gật đầu.

Đứng trước bậc tam cấp, ta yên lặng quan sát điện các trước mặt. Cửa lớn có treo tấm biển gỗ mộc viết ba chữ Hán lớn ‘Thọ Hoàng điện’. Toà điện lợp lớp ngói hoàng ngọc lưu ly đã bạc.

Kinh ngạc đứng tại chỗ, Hoằng Lịch bên cạnh cũng không nói lời nào, đứng im. Một trận gió thổi tới, lá rụng trên mặt đất theo gió bay lên. Tâm trạng thê lượng, giơ tay lên, một chiếc lá vàng rơi vào lòng bàn tay, chưa kịp nắm lấy, lá cây lại theo gió bay đi.

Ta khẽ thở dài, Hoằng Lịch khẽ nói: “Chúng ta vào trong, ngoài này gió lớn.” Ta gật đầu.

Phía tây truyền tới tiếng bước chân đạp trên lá khô xào xạc, một thị vệ đang sải bước tới. Nhìn trang phục của hắn, đúng là thị vệ trong cung. Hắn bước tới, nhanh chóng phẩy tay áo, quy xuống thi lễ: “Ty chức tham kiếm Tứ A ca.” Hoằng Lịch khoát tay, lạnh giọng hỏi: “Nô tài Thọ Hoàng điện càng lúc càng to gan làm càn. Giờ là lúc nào rồi mà trong viện vẫn còn nhiều lá rụng như vậy. Nếu như mỗi điện mỗi cung các ngươi đều quản lý không tốt như vậy, các ngươi có mấy cái đầu đây.” Thị vệ kia run rẩy: “Ty chức đáng chết, ty chức sẽ phái người đến quét dọn ngay.”

Ta đờ đẫn cười. Một đại tướng quân oai phong lẫm liệt, đã không còn chiến trường. Một hoàng tử kiêu căng tôn quý, đã rời xa chính trường. Giờ, hắn bị giam cầm trong Thọ Hoàng điện, hay bị giam tại Cảnh lăng, đối với hắn vẫn là như nhau.

Ta vẫn chăm chú nhìn ba chữ lớn kia, nhạt nhạt hỏi: “Thập tứ bối tử giờ đang ở đâu?” Thị vệ kia vừa nghe tiếng của ta, toàn thân run rẩy: “Quý phi…, khởi bẩm quý phi nương nương, Thập tứ bối tử đang múa kiếm ở hậu điện.”

Ta nhanh chóng bước về phía hậu điện.

Thập tứ dựa người ở hành lang, trường kiếm dựa bên người đổ xuống, nhưng hắn vẫn không thèm để ý, chỉ là nhìn vào khoảng không. Ta lẳng lặng đứng nhìn hắn, mà hắn vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, nét mặt một biểu hiện bất thường cũng không.

Hoằng Lịch bên cạnh bước lên trước. Thập tứ nghe được tiếng bước chân, đưa mắt nhìn sang bên đây, nhìn về phía Hoằng Lịch.

Bỗng, sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt dừng ở bên cạnh ta. Một lúc lâu sau, hắn khẽ cười nói: “Ngươi đã tới.” Ta gật đầu, mắt nhìn có chút không rõ, cười lên một tiếng: “Ta đã tới trễ.” Hắn nhìn ta, nhưng lại nói với Hoằng Lịch: “Hoằng Lịch, vì Thập tứ thúc, vào nhà trong mang ra ba chiếc ghế.”

Hoằng Lịch im lặng nhìn ta, rồi đi lấy ba cái ghế. Đợi Thập tứ ngồi xuống trước, Hoằng Lịch tới ngồi bên cạnh Thập tứ.

Ta quan sát một hồi, nhàn nhạt hỏi: “Gần đây ngươi thế nào?” Nói xong ta mới thấy hối hận, hắn chỉ mỉm cười, lại hỏi tiếp: “Giờ ngươi mới biết tin sao?” Ta thầm thở dài, dù sao cũng là anh em cùng mẹ, hắn vẫn là em ruột của Dận Chân.

Thấy ta gật đầu, hắn ngửa đầu cười dài. Cười xong, hắn lạnh lùng thốt lên: “Hắn không muốn ngươi gặp ta?” Ta giật mình, trong lòng hiểu rõ đối với hắn, ta không phải là Nhược Hi. Vì vậy, ta lắc đầu, đau khổ cười nói: “Chúng ta chỉ có thể nói những chuyện này sao?”

Thập tứ tà nghễ nhìn ta, đùa cợt nói: “Về điểm ấy, các ngươi giống nhau y như đúc. Trong lòng các ngươi, chúng ta dù thế nào cũng kém xa hắn.” Ta hờ hững ngồi xuống bên cạnh Hoằng Lịch, cười nói với Thập tứ: “Hoằng Lịch vừa có thêm một A ca.” Sắc mặt thập tứ liền giãn ra, nhìn Hoằng Lịch nói: “Nhi tử ngoan, trọng trách gánh vác giang sơn cần có người kế thừa.” Hoằng Lịch cười cười, không lên tiếng. Thập tứ lại cười hỏi: “Khoẻ không?” Ta gật đầu, hắn khẽ thở dài: “Hắn đối với ngươi có tốt không?”

Ta lại gật đầu, hắn mỉm cười, sắc mặt bình thản, không hề mở miệng nói. Trong chốc lát, ba người im lặng ngồi.

Sau một lúc, hắn lại khẽ hỏi: “Hắn làm sao xử lý việc Tằng Tĩnh?” Ta liền cảm thấy căng thẳng, hắn cũng biết chuyện này, ta nhìn hắn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng hắn lại bình thản nhìn lại ta.

Ta thở dài một hơi, vẻ mặt bình thản, quan sát hắn rồi nói: “Ta cũng không biết chuyện trên triều đình.” Trán hắn nổi gân xanh, nét mặt dường như hơi giận: “Các ngươi không nói, ta cũng biết, ‘mưu phụ, bức mẫu, thí huynh, đồ đệ, tru trung…’”

Ta lắc đầu, chặn hắn lại nói: “Mưu phụ, bức mẫu, tự trong lòng ngươi hiểu rõ. Chuyện năm đó, quả thực Thánh tổ đã truyền ngôi cho hắn. Nhược Hi cô nương lúc đó cũng ở trong Càn Thanh cung đã chứng thực. Về phần bức mẫu, hai ngươi là anh em cùng mẹ, năm đó Đức phi đối với ngươi thế nào, đối với hắn thế nào, ngươi trong lòng còn không rõ sao? Đức quý phi có từng thật tâm đối đãi với hắn sao? Thí huynh, đồ đệ, không phải ngươi đang sống ở đây rất tốt sao?”

Thập tứ ngẩn ra, lập tức lớn tiếng hỏi ta: “Không nói tới ta và Thập a ca, Bát ca Cửu ca thế nào?” Những bi thương lúc trước thoáng cái đã biến mất, cả giận: “Bát gia trước khi chết ta đã từng gặp, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Về phần Cửu gia, vốn là có nhân ắt có quả, hắn cũng không hẳn là chết trong tay Tứ ca của ngươi. Thí huynh, đồ đệ, hắn chưa từng muốn tại Huyền Vũ môn trực tiếp giết huynh đệ mình. Mặt trác, tru trung, những kẻ này ỷ vào công lao quyền lực, làm xằng làm bậy, tham ô chuyên quyền, nếu như nói là trung thần thì mới là trò cười của thiên hạ.”

Thập tứ lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, ánh mắt loé lên sự phẫn nộ, ta thở sâu một hơi, cười khổ rồi nói: “Chúng ta nhất định phải tranh luận những việc này sao?” Hắn nhìn ta một hồi, oái hận nói: “Hắn thực sự tốt vậy sao?” Ta bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy muốn rời đi.

Đi hai bước, trong lòng ta thấy khó chịu, lẽ nào từ nay về sau, sẽ không gặp hắn nữa? Nhịn không được, ta quay đầu nhìn lại, thấy Thập tứ trầm tư suy nghĩ, ta đành cười khổ tiếp tục rời đi.

“Nhược Hi.” Tiếng Thập tứ gọi phía sau đầy do dư, ta ngẩn ra, liền dừng bước, chậm rãi xoay người. Thập tứ sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt mơ hồ hàm chứa khát vọng. Thấy ta xoay người lại, trán hắn liền giãn ra, cười rộ lên một tiếng. Ta cười cười, đi tới ngồi lại chỗ cũ. Hắn ngưng thần nhìn ta, rồi từ từ đứng lên bước tới trước mặt ta. Hắn nhìn ta chằm chằm khiến mặt ta nóng bừng, giơ tay định đẩy hắn ra. Hắn phất tay ngăn tay ta lại, đưa tay nâng cằm ta lên, muốn nhìn cho kỹ. Hoằng Lịch thấy thế đứng bật dậy, cau mày nói: “Thập tứ thúc đừng vô lễ, nàng hiện giờ là Quý phi của A mã.”

Trong lòng ta đột nhiên hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng hắn. Ta đẩy ta hắn ra, nói: “Ngươi tưởng rằng ta đã dịch dung hay sao? Hơn nữa, thân thể của nàng là do dích thân ngươi hoả táng, vì sao lại có suy nghĩ này?” Thập tứ đưa mắt nhìn Hoằng Lịch, rồi lại nhìn ta nói: “Việc này ngoại trừ Nhược Hi, những người khác không thể nào nói rõ.”

Hoằng Lịch nghe vậy, sắc mặt tối sầm, chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu không nói thêm lời nào. Thập tứ quay sang nhìn ta, rồi lại nói với Hoằng Lịch: “Ngươi lần này tới đây, cũng không phải chỉ để thăm ta, ngươi đi làm việc của mình đi.” Hoằng Lịch nhìn ta, đứng dậy bước ra bên ngoài.

Thấy Thập tứ vẫn nhìn ta chằm chằm, tiếp tục suy nghĩ, ta thở dài, dựa người vào ghế, im lặng quan sát. Hắn nhìn ta một hồi, đứng dậy nói: “Ta cho ngươi xem vài thứ.” Ta ngẩn ra, hắn đã sải bước đi trước.

Ta yên lặng đi theo hắn, qua Hưng Khánh các, cuối cùng tới một gian phòng. Ngẩng đầu thấy hai hàng lông mày của Thập tứ giương lên, khoé miệng cố dấu nụ cười. Ta không hiểu, kinh ngạc quan sát giát phòng trước mặt.

Hắn quay đầu lại nhìn ta, rồi tiến lên mở cửa phòng. Ta tuy có chút nghi hoặc, nhưng trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, chẳng biết hắn định làm gì.

“Diều, đèn lồng, ngọc bội,…” trên chiếc bàn dài bày đủ thứ đồ vật. Vừa liếc mắt nhìn, ta giật mình, nhíu mày nói: “Mấy vật này…” Hắn nhìn ta chằm chằm, trầm mặc suy nghĩ, chân mày cau lại. Thấy thần tình của hắn như vậy, ta tinh tế nhìn lại một lần.

Đèn lồng này nhìn có chút quen thuộc. Ta lại gần, cầm lên xem. Thập tứ ở sau lưng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nhớ kỹ lại xem.” Nghe hắn nói như vậy, ta đột nhiên hiểu ra. Ta xoay người, bật cười nói: “Vì Thập A ca tặng ta lông đèn này, Thập phúc tấn đã làm náo lên một trận, tại sao ta không nhớ rõ chứ.”

Thập tứ sắc mặt tối sầm lại, than thở: “Mấy thứ này đều đem tới từ phủ Bát ca. Bát ca từng nói, tuy tứ ca phong hắn là Liêm thân vương, đây chỉ là việc tạm thời. Đợi khi thiên hạ đã ổn định, việc xét nhà niêm phong phủ cũng là chuyện sơm muộn. Vì thế, Bát ca đã đem những vật dụng của ngươi và tỷ tỷ thu thập lại. Đồ của tỷ tỷ ngươi đã cho mang trở về Tây Bắc, đồ của ngươi đem đến giao cho ta.”

Tay ta run rẩy, đèn lồng trong tay rơi xuống đất. Thập tứ nhìn ta, cúi người nhặt để lại lên bàn, nhàn nhạt nói: “Đây là do Bát ca biết ngươi thích loại đèn lồng này, nên đã đặc biệt sai Lý Phúc tìm tới.” Nói xong, hắn lại quay người đi tới ngăn tủ, mở lấy ra một hộp gấm.

Hắn đưa cho ta, ta tiếp nhận nhưng dường như hai tay nặng nghìn cân, thế nào cũng không thể nhấc tay lên mở. Hắn lắc đầu, tiến đến mở ra hộp gấm rồi đặt ở trước mặt ta. Trong hộp gấm để một lớp ta lụa mềm mại, dường như bọc vật gì đó quý giá. Ta xốc lên, một vòng đeo tay bằng ngọc xuất hiện. Vòng tay vốn được đan bằng những sợi tơ vàng, xâu vào hai tượng người bằng ngọc, hình dạng vô cùng đặc biệt. Vòng ngọc này nhìn qua cũng biết đây chính là vật thượng phẩm.

Ta chưa từng nhìn qua vòng tay này, huống hồ trong phủ Bát gia cũng không thiếu những vật thế này. Ta cầm lên, im lặng nhìn ngắm hồi lâu, bỗng nhiên phát hiện có khắc hai chữ “Nhược Hi” rất nhỏ. Lòng ta cảm thấy căng thẳng, vốn đây là làm cho ta sao?

Thập tứ đứng một bên, thấy ta ngây ngốc không nói lời nào, hắn thở dài rồi nói khẽ: “Nghe Bát ca nói, tỷ tỷ ngươi cũng có một vòng tay như thế. Tuy rằng nàng vô cùng quý trọng, thường xuyên đem ra ngắm nhưng vẫn chưa từng đeo vào, Bát ca không hiểu nguyên nhân vì đâu. Vật này của ngươi, là do ngươi mang tới từ Tây Bắc, chắc hẳn đây là phong tục ở nhà các ngươi.”

Lòng ta rung động. Tỷ tỷ yêu quý vật này đến vậy, nhưng ở trong vương phủ chưa từng đeo lên. Không phải là nàng không muốn đeo, mà là nàng không muốn đeo tại vương phủ. Hai vòng tay này đến từ Tây Bắc, nói không chừng là di vật của mẫu thân Nhược Hi để lại, đưa cho hai nữ nhi làm vật hồi môn. Tỷ tỷ sở dĩ không mang theo, bởi vì trong lòng nàng không muốn gả đến Bát phủ.

Ta khẽ thở dài, nắm vòng tay trong tay ôm vào trong ngực, nhoẻn cười nói: “Chúng ta đi thôi.” Thập tứ không nói gì, lại đi về phía ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra rồi đưa ra một vật nói: “Nói là vật hồi cố chủ cũng được, nói là ta tặng ngươi cũng được, nói chung, là của ngươi.”

Ta cúi đầu nhìn, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cười nói: “Tại sao ngươi lại nói như vậy, đã là vật trả lại cho chủ, làm sao lại đưa cho ta?” Thập tứ nhìn ta, đưa chiếc hộp tới rồi nói: “Nói là vật hồi cố chủ là vì ngươi làm ta cảm thấy ngươi chính là Nhược Hi. Nói là tặng cho ngươi, ai biết được rốt cuộc ngươi là ai. Làm gì có chuyện người đã gần bốn mươi, mà khuôn mặt chỉ như hai mươi thế này. Huống hồ, như lời ngươi đã nói, Nhược Hi là do chính tay ta hoả táng.”

Ta nhìn hắn, thấy trong mắt hắn lộ lên tia vui vẻ. Ta lắc đầu nói: “Thật không ngờ ngươi còn giữ.” Hắn cười cười, rồi hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Còn nữa, trên danh nghĩa ngươi vẫn là phúc tấn của Thập tứ A ca này, hắn cư nhiên đem hết các đồ vật của ngươi đi, kể cả giấy và bút mực cũng không để lại. Nếu như không phải lần đó ngươi ngã ngựa, ta làm sao còn giữ lại một đồ vật của ngươi làm kỷ niệm được.”

Trong lòng ta trào dâng nhiều cảm xúc, muốn nói nhưng chưa biết phải mở miệng từ đâu, trong lòng vô cùng khó chịu. Im lặng một hồi, ta đặt chiếc hộp xuống, quan sát hắn một hồi. Ta khẽ thở dài: “Thời cuộc đã đổi, những lập trường của ngươi cũng nên thay đổi, điều chỉnh lại tâm tính, sống cuộc sống hiện tại cho thật tốt là được.”

Thập tứ im lặng lắng nghe, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần khuyên ta, hắn là dạng người thế nào, ta và ngươi đều rõ.” Ta có chút giận giữ, không hiểu vì sao hắn lại cứ bướng bỉnh như vậy, cũng cười lạnh nói: “Mọi chuyện đều không phải như ngươi nghĩ. Hắn một lòng vì nước, không vì đẹp lòng người khác để thu phục nhân tâm; Hắn đưa ra những chính sách mới, đối với dân tộc là có ích nhưng lại mích lòng giới quý tộc. Trong thâm tâm, hắn yêu thương nhất là người em trai cùng mẹ, thế nhưng trời sinh tính cách của hắn cô tịch, nên hắn không bao giờ biểu lộ, để cho người khác tự cảm nhận.”

Thập tứ giật mình, thật lâu mới bừng tỉnh. Hắn lắc đầu, cố nở nụ cười, nhìn ta mà nói: “Những vật này đều là của ngươi, ngươi muốn mang đi thì mang, để lại thì để lại.” Ta gật đầu, cầm lấy hộp gấm nói: “Tất cả ta để lại đây, ta sẽ còn đến tìm ngươi.”

Hắn lắc đầu, nói: “Hắn sẽ không cho ngươi tới lần nữa.” Ta sửng sốt, hắn lại nói: “Gió to khiến đám bèo tấm trôi dạt. Tằng Tĩnh đã mang án tử nhưng cần phải đề phòng cẩn thận nhưng vẫn phải đề phòng cẩn thận. Đám văn nhân không giống bình thường, tuy nói Đại Thanh chúng ta quốc gia ổn định, không sợ những người đọc sách này, nhưng văn nhân vẫn viết theo tâm tình, dư luận của bách tính. Tuy nói cưỡng chế là biện pháp bậc minh quân không muốn sử dụng, nhưng liên luỵ đến những chuyện thế này, cưỡng chế chính là biện pháp hữu hiệu nhất.”

Ta ngơ ngác nghe hắn nói, có chút không tin những lời này là do hắn nói. Thấy biểu tình của ta như vậy, ánh mắt hắn loé lên, vội đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Để cho người ta biết hắn yêu thương người đệ đệ như ta đến vậy, ta cũng sẽ không biết thân biết phận nữa.” Trong lòng ta vô cùng vui vẻ, kìm chế cười mà nói: “Ngươi nghĩ được như vậy là tốt rồi.”

Thập tứ trừng mắt nhìn ta, đang muốn nói tiếp nhưng thấy Hoằng Lịch đang lại gần.

Hoằng Lịch nhìn chiếc hộp trong tay ta, mỉm cười nói: “Thập tứ, lúc khác ta sẽ trở lại tìm thúc. Ngạch nương đã đi từ sáng sớm, chúng ta cũng nên đi rồi.” Thập tứ nhìn ta, nhướng lông mày, nhàn nhạt cười nói “Nhược Hi”. Ta ngừng lại, cầm chiếc hộp trong tay đưa cho Hoằng Lịch, đi lên trước nắm lấy tay hắn. Toàn thân hắn cứng đờ, lập tức vươn hai tay ôm ta một chút. Hai người đứng đối mặt, ta nói: “Hiện tại, ta đang sống những ngày nhàn hạ thoải mái.” Hắn gật đầu, cười cười nói: “Mong muốn Hoằng hãn có thể giống ngươi nhiều một chút.”



Trời rét đậm, không khí lạnh lẽo và khô ráo, không hề có dấu hiệu tuyết sẽ rơi.

Ta ngồi trong phòng, bếp lò đặt xung quanh, yên lặng ngây ngốc. Ta vốn định đợi Thập tam trở về, hỏi thêm một chút chuyện của Thừa Hoan. Đợi hắn một thời gian dài vẫn không thấy hắn ở đâu, liền sai Tiểu Thuận Tử đi tìm, mỗi lần trở về hắn đều nói ‘Di thân vương nói, đợi nghị sự xong sẽ tới’. Nhưng cho tới giờ đã hơn nửa tháng, ta vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng hắn.

Ta thầm thở dài trong lòng, chẳng hiểu trên triều lại xảy ra chuyện gì. Gần một tháng nay, sắc mặt Dận Chân trầm ngâm, trán cau lại, ta hỏi hắn vài lần nhưng hắn đều né tránh.

Một trận gió nổi lên, ta nghe được tiếng bước chân lại gần. Nhìn ra cửa phòng, Tiểu Thuận Tử đang cúi đầu bước nhanh tới, khom người thi lễ rồi cười nói: “Nương nương, Di thân vương đang cùng Vương Quốc Đống đại nhân nghị sự. Nghị sự xong người sẽ tới, Vương gia sai nô tài tới thông báo cho nương nương.” Ta gật đầu, thuận miệng hỏi: “Không phải hắn đã tới Triết Giang rồi sao? Về kinh hồi nào?” Tiểu Thuận Tử cũng nói: “Vương đại nhân vẫn chưa trở lại kinh phục chức. Năm ngoái, hắn đã trở thành Tuần phủ Hồ Nam.”

Ta ngẩn ra, ‘Hồ Nam’, trong lòng kinh sợ, đứng thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vương gia đang nghị sự chuyện gì?” Tiểu Thuận Tử kinh hãi, lui về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Tại Hồ Nam có người biên soạn tục sử.”

Trong lòng ta thầm cười khổ, hai tên thư sinh làm lỡ việc khoa cử của toàn bộ học sinh của tỉnh Hồ Nam. Năm nay, Triết Giang văn hoá phát đạt, quan viên rải rác trong ngoài triều, mặc khách trong các nha môn. Hiện tại đang tiến hành phân chia lại ruộng đất, thân hào trong nông thôn tích cực phát đối. Triều đình sai Uông Cảnh Kỳ đến điều tra, phát sinh án mạng khiến Dận Chân tức giận vô cùng. Dận Chân từng nói ‘Triết giang phong tục đơn giản’, liền phát Quang lộc tự khanh, Nam học chính Vương Quốc Đông làm Ngự sử tới Triết Giang quan sát việc hiệu chỉnh tục sử, tra hỏi phong tục Triết Giang. Đám nho sinh tại Triết Giang xốc nổi rầm rĩ làm loạn. Bởi thế, quan viên Triết Giang đều dâng sớ, khiến Dận Chân lại càng thêm tức giận, ngưng kỳ thi hương thi hội tại Triết Giang. Đám kẻ sĩ tại Triết Giang nói ‘văn chương có thể kiến người tin theo, vì nghĩa lớn ngăn cho vương thường không bị huỷ hoại’. Vương Quốc Đống đến nhậm chức, đến phủ huyện Triết Giang, triệu tập quan viên phát biểu đạo Khổng Mạnh, tuyên bố thánh dụ, chỉnh đốn đám nhân sĩ Triết Giang. Sử viết kẻ sĩ Triết Giang ‘run rẩy lật đật dập đầu tạ ơn.’

Tiểu Thuận Tử lẳng lặng đợi một lát, thấy ta mải suy nghĩ không nói nên lời, hắn khẽ tâu: “Nương nương, nô tài xin cáo lui.” Ta than nhẹ một tiếng, hỏi: “Còn có chuyện gì khác?” Tiểu Thuận Tử khẽ run lên, thanh âm run khẽ: “Có kẻ nói đương kim thiên tử hành vi trị quốc bá đạo, không theo lối Nghiêu Thuấn. bởi vậy, hoàng thượng thiết lập Hồ Nam tục sử, lại còn nổi lên đám Tra Tự Đình, Uông Cảnh Kỳ,…”

Hắn không nói hết, quỳ xuống, run run: “Nương nương, đừng nên hỏi nô tài, nô tài không thể biết nhiều hơn.” Ta gượng cười, cho hắn đứng lên, thấy vẻ mặt hắn đầy vẻ hoảng sợ. Ta phất tay bảo hắn lui ra.