Bộ Bộ Phong Cương

Chương 29: Lời tiên đoán hung cát




Hòa thượng Khổ Đức nói liên tục một phen, đem nguyên nhân Thường gia không bị chiến hỏa đồ thán trong mấy trăm năm quy cho lịch đại cao tăng mấy trăm năm qua của Đông Lâm Tự thủ hộ, hoặc là nói mấy trăm năm qua không ngừng tụng kinh cầu phúc. Trương Niệm Hằng nhỏ tuổi nhất, hơi tin tưởng lời hòa thượng Khổ Đúc, Niệm Duyệt nghe xong chỉ hơi cười cười.
Diệp Chi Nhiên khâm phục nói:

- Đông Lâm Tự từ Đạo Diễn đại sư tới nay, mấy trăm năm qua hàng tháng không ngừng cầu phúc cho dân chúng Thường Gia, mới thật sự là nguyện lực lớn, khiến người ta kính nể.
Hòa thượng Khổ Đức nói:

- Tuy nói người xuất gia không nhà, nhưng mà thiên hạ là nhà. Từ xưa tới nay, chúng sinh bình luận Đạo Diễn đại sư, khen chê khác nhau. Trong trường hợp đó, Đạo Diễn đại sư giúp Minh Thành Tổ lấy được thiên hạ, sáng tạo ra hơn hai trăm năm hòa bình sau này của Đại Minh, thực sự là phúc của chúng sinh.
Diệp Thanh Lệ tiếp lời:

- Lời đại sư nói rất chính xác, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, những gì Đạo Diễn đại sư làm, tuy nói đã tạo thành đổ máu nhất thời, nhưng lấy được hòa bình và an khang lâu dài. Thị phi ưu khuyết điểm đều ở trong lòng người.
Hòa thượng Khổ Đức nghe xong lời Diệp Thanh Lệ nói, không khỏi gõ nhịp khen:

- Diệp thí chủ nói rất hợp đại nghĩa, hôm nay hòa thượng nói chuyện một chút với bốn vị lòng có vui sướng, mời uống một ly trà, biểu đạt lòng biết ơn.
Diệp Chi Nhiên nghe ông ta nói thú vị, nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:

- Đại sư, hôm nay chúng tôi đi trên đường Tây Sơn, cảm giác nơi này phong cảnh tú lệ, tư thái khác biệt, lại có Phật âm lượn lờ, tựa như thế ngoại đào viên. Tiếc nuối duy nhất là Đông Lâm Tự hương khói không thịnh. Nếu như có thể thúc đẩy khai phá tài nguyên du lịch ở Tây Sơn, Đông Lâm Tự sẽ được rất nhiều du khách biết tới, chắc chắn có thể tái hiện cảnh quang năm đó, chẳng qua trong lòng có một chuyện hơi lo sợ nghi hoặc.
Hòa thượng Khổ Đức nghe Diệp Chi Nhiên miêu tả tình trạng du khách như dệt sau khi khai phá Tây Sơn, trong lòng cũng hơi xúc động. Nhưng nghe Diệp Chi Nhiên lo sợ nghi hoặc, hình như có rối rắm, bất giác lên tiếng, nói:

- Tiểu Diệp thí chủ cứ nói không ngại, hòa thượng muốn nghe xem cậu lo sợ nghi hoặc vì chuyện gì.
- Đại sư, tôi sợ hãi, là một khi khai phá tài nguyên du lịch Tây Sơn rồi, du khách càng nhiều, sẽ phá hỏng hoàn cảnh không cốc thanh khê, khúc kính thông u vốn có của Tây Sơn. Tiếp theo, đối với Đông Lâm Tự mà nói, khách hành hương tăng nhiều, cũng tăng thêm độ khó đối với việc bảo vệ kiến trúc và văn hóa chùa miếu, lại quấy nhiễu tới các hòa thượng thanh tu, cho nên, nhất thời cảm khái.

Diệp Chi Nhiên nói ra mâu thuẫn trong lòng mình.
Hòa thượng Khổ Đức nghe được vội vàng đứng lên thi lễ với Diệp Chi Nhiên, nói:

- Tiểu Diệp thí chủ quả nhiên là tâm địa Bồ Tát, nếu như có thể khai phá Tây Sơn, khiến cho khách hành hương nghe tới Đông Lâm Tự, tí hiện cảnh tượng rầm rộ của Đông Lâm Tự năm đó, đó là thi hành nguyện lực lớn, công đức vô lượng.
Diệp Chi Nhiên nghe xong lời hòa thượng Khổ Đức nói, thể nghiệm và quan sát được tâm tình của ông ta, trong lòng biết Đông Lâm Tự bị lãng quên nhiều năm qua khiến cho vị cao tăng này không cam lòng, giờ phút này nghe được Diệp Chi Nhiên biểu lộ cơ hội khai phá Tây Sơn, trùng tu chùa chiền, liền hơi động ý. Hắn cười cười hỏi:

- Đại sư cảm thấy khai phá Tây Sơn có trợ giúp không hề cản trở Đông Lâm Tự?
Hòa thượng Khổ Đức nói:

- Đúng thế, ngại nhỏ không ảnh hưởng tới đại đức. Chỉ là hi vọng sau này trong quá trình khai phá Tây Sơn có thể bảo tốn di sản trong Đông Lâm Tự.
Diệp Chi Nhiên trả lời:

- Đó là đương nhiên. Đông Lâm Tự là bảo vật của Thường Gia, chính quyền chắc chắn sẽ bảo vệ thêm, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ thúc đẩy hạng mục du lịch Tây Sơn.
- Tiểu Diệp thí chủ có chí nguyện to lớn này, Bồ Tát sẽ phù hộ cho cậu tiến xa trong con đường làm quan, mọi chuyện như ý.

Hòa thượng Khổ Đức nhìn Diệp Chi Nhiên, thở dài:

- Lúc trước tôi xem tướng mạo thí chủ, trán rộng mắt tinh, vành tai dài, khí tượng đặc biệt có tướng đại quý. Nhưng ấn đường nâu đen, chóp mũi có nếp nhăn, sắp tới có đại hung, đang kinh ngạc tại sao hai loại khí tượng khác hẳn nhau lại ở cùng trên khuôn mặt, hiện giờ xem ra, là bản thân tiểu Diệp thí chủ thiện duyên rộng lớn. Cho nên nói, hết thảy vận mệnh tùy tâm mà chuyển, mệnh là do tâm sinh, thiện tâm có thể thay đổi vận. Tiểu Diệp thí chủ nhất định có thể tránh nạn xu cát, thẳng tới đại thành.
Một phen nói chuyện thâm ảo, Trương Niệm Duyệt nghe như rơi vào mây mù, không biết vì sao. Nhưng cô nghe được sắp tới Diệp Chi Nhiên có điềm đại hung, bất giác căng thẳng, chờ hòa thượng Khổ Đức nói đến đây dừng một chút, vội vàng xen vào hỏi:

- Đại sư, ngài nói anh ấy sắp tới có điềm đại hung, rốt cuộc là chỉ cái gì?
Hòa thượng Khổ Đức đọc một tiếng A Di Đà Phật, nhìn Diệp Chi Nhiên nói:

- Họa sát thân, khí thế rất hung, loại dấu hiệu này nếu như ở trên thân người khác, sợ là khó tránh khỏi, nhưng tôi thấy Tiểu Diệp thí chủ có khí vận trên người, nhất định có thể bình yên vượt qua.
Trương Niệm Duyệt nghe được là họa sát thân, càng thêm bất an, vội hỏi:

- Đại sư, ngài nói họa sát thân rốt cuộc là cái gì? Nếu biết có họa sát thân, có biện pháp để phá giải?
Hòa thượng Khổ Đức lắc đầu nói:

- Không thể, không thể, Trương thí chủ, duyên phận có lúc đợi được, nếu mạnh mẽ sẽ hỏng số mệnh cả đời. Như vậy đi, tôi có một miếng ngọc tùy thân mang theo mấy chục năm, ngày ngày theo tôi tụng kinh niệm phật, đã có linh tính, tặng cho tiểu Diệp thí chủ, mang theo trên người, có giúp đỡ nhỏ.

Khổ Đức nói xong, lấy từ trong ngọc ra một miếng ngọc lớn bằng lòng bàn tay đứa bé đưa cho Diệp Chi Nhiên, nói:

- Tiểu Diệp thí chủ, đeo trước ngực, có thể tránh hung xu cát, phù hộ cậu bình an cả đời.
Diệp Chi Nhiên nhận lấy xem xét màu sắc hoa văn biết đã lâu lắm rồi, đánh giá ngọc này giá trị không nhỏ, chối từ không nhận.
Hòa thượng Khổ Đức lại nói thêm:

- Tiểu Diệp thí chủ, tôi tặng cậu ngọc bội, là vì nghiệp lực của cậu, bởi vì nhân quả cho phép. 'Dục tri quá khư nhân, kim sinh thụ giả thị", không cần chối từ.
Trương Niệm Duyệt nhận lấy từ trong tay hắn, liền đeo lên cổ Diệp Chi Nhiên, nói:

- Đây là ý tốt của đại sư, anh cứ cầm lấy, sau này nhớ rõ báo đáp Đông Lâm Tự là được.
Diệp Chi Nhiên ngượng ngùng cười cười, thấy Diệp Thanh Lệ quan tâm nhìn qua hai người họ, liền đẩy tay Niệm Duyệt ra, tự mình nhét ngọc vào cổ áo, nói:

- Cảm ơn ý tốt của đại sư.
Hòa thượng Khổ Đức nói:

- Tiểu Diệp thí chủ tuy ở trong quan trường, nhưng lại có duyên với Phật, huống hồ mỗi hành động đều có thể tạo phúc cho dân chúng, chỉ cần từ nay về sau cả đời hướng thiện, không cần nói lời cảm tạ, biết là được rồi.
Trương Niệm Duyệt hỏi:

- Xin hỏi đại sư, thế nào là Phật duyên?
Hòa thượng Khỏ Đức mỉm cười nói:

- Phật tính mỗi người đều có, mỗi người đều tốt đẹp, nó nghe lời bạn. Rốt cuộc cái gì là Phật? Cái gì là Phật duyên? Phật, không phải pho tượng, không to lớn bên ngoài, nó không nhỏ bên trong, không nơi nào không có, trong lòng có Phật, bạn chính là Phật, đây là Phật duyên.
Diệp Thanh Lệ gật đầu nói phải, nói với Trương Niệm Duyệt:

- Niệm Duyệt, con và Niệm Hằng còn trẻ, sau này hiểu được hàm nghĩa của Phật pháp, cái gọi là Phật pháp, đó là khích lệ con người làm việc thiện. Chỉ cần con người thường ôm thiện tâm, thì sẽ kết duyên với Phật.
Khổ Đức vui vẻ nói:

- Diệp thí chủ mặc dù ở trong thế tục, nhưng Phật tâm sớm có, rất hợp ý cảnh của "Không thiên vị, không ngăn cản, hiểu rõ toàn vẹn", thiện tai thiện tai.
Diệp Thanh Lệ mỉm cười, bà cùng Diệp lão hai người rất quen thuộc với hòa thượng Khổ Đức, là bạn cũ lâu năm rồi, bà biết rõ tuy rằng Đông Lâm Tự khói hương không thịnh, nhưng hòa thượng Khổ Đức lại là người có thân phận ở Phật giới, thường xuyên được mời giảng kinh hoặc là làm cúng bái hành lễ, trong kinh tế cũng không đến mức yếu kém. Tâm nguyện lớn nhất của hòa thượng Khổ Đức là trùng tu chùa miếu, khôi phục sự rầm rộ trước kia của Đông Lâm Tự, cho nên ông và Diệp Chi Nhiên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng bởi vì hai bên đều có ý nguyện như vậy. Chỉ là hòa thượng Khổ Đức nói gần đây Diệp Chi Nhiên có họa sát thân, trái lại không thể không đề phòng. Hòa thượng Khổ Đức không tùy tiện đoán hung cát cho người, lần này tiên đoán tiền đồ của Diệp Chi Nhiên, ước chừng cũng bởi vì nhìn ra Diệp Chi Nhiên hắn có đặc thù. Hiện giờ Diệp Thanh Lệ cũng ngày càng hứng thú đối với Diệp Chi Nhiên. Diệp Chi Nhiên này, không chỉ có chú coi hắn là bạn vong niên, con gái cũng ưa thích hắn không rời, hiện giờ hòa thượng Khổ Đức vừa thấy mặt đã cảm thấy hứng thú với hắn. Diệp Chi Nhiên này dường như đã lặng lẽ từ nhiều góc độ tiến vào cuộc sống gia đình bà.
Năm người uống trà hàn huyên một hồi tại thiện phòng Đông Lâm Tự. Trương Niệm Hằng bình thường ngoại trừ người nhà, ai cũng không vào trong mắt gã, hôm nay lại biểu hiện khác thường đối với hòa thượng Khổ Đức, không chỉ khiêm tốn thỉnh giáo ông một số điển cố của Đông Lâm Tự trước kia nghe mẹ thường nói, hơn nữa cũng biểu lộ tôn trọng đối với hòa thượng Khổ Đức. Mọi người lại nói chuyện một hồi, Diệp Thanh Lệ thấy trong lúc bất giác đã năm giờ chiều, liền đứng dậy cáo từ, hòa thượng Khổ Đức tiễn tới cửa chùa.
Trên đường xuống núi, Trương Niệm Duyệt đã mất đi sự hưng phấn lúc lên núi. Diệp Chi Nhiên biết rõ cô băn khoăn bởi lời của hòa thượng Khổ Đức, có tâm sự vì chuyện của mình, trong lòng rất ảm động, nhưng mẹ cô Diệp Thanh Lệ đang ở bên, không tiện nói lời an ủi gì, chỉ có thể nói đùa:

- Niệm Duyệt, hòa thượng Khổ Trúc nói không nên quá coi là thật, rất nhiều chuyện đều là tin thì có, không tin thì không.
Lời này khiến Niệm Duyệt phản đối kịch liệt:

- Đầu Gỗ, sao anh có thể nói như vậy? Anh hỏi mẹ em, lời tiên đoán của Khổ Đức đại sư đều rất chính xác, gần đây anh phải ít ra ngoài, ngọc cũng không được rời người, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ.
Diệp Thanh Lệ gật đầu tỏ vẻ tán thành:

- Tiểu Diệp, bổn sự nổi danh nhất của Khổ Đức đại sư chính là có thể đoán trước thuận nghịch một thời gian ngắn trong tương lại từ nhan sát biến hóa của con người, đã nhiều lần được chứng thực, cháu không nên khinh thường.
Trương Niệm Duyệt lại tiếp một câu:

- Đầu Gỗ, có nghe hay không, ngọc đeo trên người không nên gỡ xuống, cũng không phải thứ gì vướng víu.
Diệp Chi Nhiên liền gật đầu đáp ứng:

- Được rồi, Niệm Duyệt, anh không bỏ xuống.

Hắn quay đầu lại nói với Diệp Thanh Lệ:

- Cô, dự đoán hướng đi tương lai con người dường như là chuyện của đạo sĩ, vì sao hòa thượng cũng biết cái này?
Diệp Thanh Lệ lắc đầu nói:

- Đạo sĩ dự đoán là căn cứ lý luận của Chu Dịch, học thuyết Thái Cực Lưỡng Nghi Tứ Tượng Bát Quái thâm ảo khó lường, tuy nói người xem bói cũng có cao thủ, nhưng người lừa đời lấy tiếng chiếm đa số. Lời tiên đoán của hòa thượng không giống với thầy tướng số, Phật pháp không rời bỏ đạo lý thế gian, Phật Đà tại thế dẫn độ người khác có rất nhiều phương pháp theo dạo lý thế gian, lời tiên đoán của lịch đại hòa thượng cũng không hiếm thấy, trong Lục Tổ Đàn Kinh đã có không ít lời tiên đoán. Hòa thượng Khổ Đức cả đời lênh đênh, lúc trẻ tuổi đi khắp cả nước, đều lưu lại dấu chân ở tất cả chùa miếu lớn, coi như là kiến thức rọng rãi, nghiên cứu rất sâu các loại đạo pháp thé gian, bởi vậy nhìn cười cũng có chỗ độc đáo. Chỉ là ông ta không tùy tiện xem tướng cho người khác, cũng không dùng thứ này để cầu tài.

Nói tới đây, Diệp Thanh Lệ than nhẹ một tiếng, nói:

- Hành vi của cao tăng quả nhiên khiến người ta bội phục không thôi.
Diệp Chi Nhiên tán đồng nói:

- Nghe hòa thượng Khổ Đức nói, quả thực ngực có đồi núi, lý giải thấu triệt các loại Phật pháp, Đông Lâm Tự nho nhỏ dĩ nhiên còn cất giấu một vị cao tăng như vậy, coi như là dị số.
Bốn người về đến nhà, cơm nước xong xuôi, Diệp Chi Nhiên liền cáo từ trở về. Trương Niệm Duyệt có ý giữ hắn lại trò chuyện thêm, bị Diệp Chi Nhiên cự tuyệt, cũng may Niệm Duyệt hiểu hắn đi sớm như vậy chỉ là không muốn biểu hiện quá thân mật với cô trước mặt mẹ vợ tương lại, cho dù không vui nhưng cũng đành như vậy.