Bồ Đề Kiếp

Chương 47: Bái sư




Nam Cung Ngự Thiên đưa ta đi quanh quẩn, đi một lúc lâu cuối cùng cùng lên được đến đỉnh núi của Càn Khôn giáo. Ta ngước mắt nhìn lên thì thấy có một khối bia, có khắc ba chữ thật to “Càn Khôn giáo“.

Ta thở dài, cuối cùng cũng đến rồi, xuống trần mấy năm rồi mà chưa bao giờ ta đi được nhiều như thế. Lúc ta ngẩng đầu nhìn thì Nam Cung Ngự Thiên cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đang hoang mang thì có một người mặc Huyên y tiến tới nghênh đón ta, “Vị cô nương này, ngươi là người đầu tiên lên đến đây, mời theo ta đi gặp các bậc trưởng lão“.

Ta gật gật đầu rồi đi theo hắn vào trong.

Đi qua đi lại, hắn đưa ta vào trong một đại điện rất to, ở trong có rất nhiều người. Lúc này trên đại điện có bốn người đang ngồi. Màu sắc y phục từ trái qua phải là đỏ, vàng, xanh, xám. Hai bên đại điện cũng theo thứ tự màu sắc như thế.

Người mặc huyền y đến trước mặt ta, mở sổ ghi danh ra rồi đưa cho ta, còn đưa thêm một cái bút chấm mực đỏ, “Vị cô nương này, mời viết tính danh lên đây“.

Ta gật đầu rồi viết viết. Sau đó chuyển lại cho hắn. Hắn nhìn rồi đọc to: “Tên đầu tiên, Linh Nhược“.

Sau đó một người khác đi tới trước mặt ta, hơi cúi người nói: “Linh Nhược cô nương, mời theo ta đi bái kiến tứ đại trưởng lão“.

Ta gật đầu, theo hắn đi vào rồi làm lễ trước mặt bốn vị trưởng lão. Nhưng trong bốn người này, ngoại trừ người mặc y phục màu vàng kia, còn lại thể gọi là “lão” được. Người mặc y phục xám là một nữ tử, bộ dáng vẫn còn rất đẹp.

Ta đang không biết làm gì, chợt nghe trưởng lão mặc áo đỏ mở miệng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi xem đi, muốn bái ai làm sư phụ?”

Nàng kia cười nói: “Nếu là một nha đầu thì đến chỗ ta là tốt nhất!”

Ngay sau đó người mặc áo xanh cũng cười: “Dao Cầm, ngươi cùng lắm mới tới đây được bốn năm mà đã muốn cướp người với chúng ta rồi“.

Dao Cầm đáp lại: “Ta thấy nha đầu kia và ta rất có duyên, nên mới muốn nhận nàng“.

Người mặc áo đỏ lên tiếng: “Nàng là người đầu tiên tới đây, tuổi còn nhỏ như vậy, thật đúng là thâm tàng bất lộ (ý nói giấu tài). Dao Cầm, “hữu duyên” mà ngươi nói thật quá miễn cưỡng“.

Trong lúc mấy người họ tranh chấp, ta ở dưới không nói một câu gì.

Đúng lúc này một âm thanh vang đến, cắt ngang cuộc tranh luận.

“Ta muốn tiểu nha đầu này!”

Mọi người đều ngẩn ra, nhìn về phía cửa, ta cũng xoay người lại, chỉ thấy một người mặc y phục màu tím đang vui vẻ chậm rãi tiến vào.

Ta nhíu mày, lại là Nam Cung Ngự Thiên, sao ta có thể bái hắn làm sư phụ chứ!?

Nam Cung Ngự Thiên đến trước mặt ta, lại kéo ta đi lên trên một bậc thềm ngồi của bốn vị trưởng lão.

“Tiểu nha đầu này có duyên với ta nhất! Không bằng mấy vị trưởng lão tặng cho ta đi“.

Hắn vừa dứt lời, mấy vị trưởng lão đều sửng sốt, nhìn nhau một lúc.

Trưởng lão áo vàng nói: “Nếu Tế ti đại nhân đã nhìn trúng, vật nha đầu này đương nhiên đi theo ngài là tốt nhất!”

Sau đó mấy người còn lại cũng gật gật đầu, còn các đệ tử phía dưới bắt đầu bàn tán.

“Ngươi làm cái gì thế?” Ta kéo Nam Cung Ngự Thiên nhỏ giọng hỏi hắn.

Nam Cung Ngự Thiên nhàn nhạt cười, kéo ta ngồi xuống, “Đừng sốt ruột, cứ ngồi xem đã“.

“Ta không muốn làm đồ đệ của ngươi...” Ta lầm bầm.

Lúc này bốn vị trưởng lão đều rất kinh ngạc quay sang nhìn ta, ta mở mịt lại quay sang nhìn Nam Cung Ngự Thiên.

Mà hắn vẫn cười nhạt như cũ, “Nha đầu này còn chưa hiểu chuyện. Các ngươi cứ tiếp tục tuyển chọn đồ nhi tiếp đi“.

Mấy người đó lại quay người lại, tiếp tục chờ những người tới sau.