Bố Em Sẽ Nuôi Anh

Chương 1: Thầy giáo thật quyến rũ




"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!"

"Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!"

"Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!"

Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm.

Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa.

Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát.

Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học.

Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn.

Buổi học đầu tiên.

Thầy giáo bước vào lớp.

"Woa, thầy giáo đẹp trai quá!"

Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp.

"Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?"

"Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!"

"Cả lớp trật tự!" – Giọng nói uy quyền của anh vang lên.

"Em nào vừa mới hét toáng lên trong lớp đó?"

Ba mươi chín nhân hai là bảy mươi tám con mắt đổ dồn về phía cô.

"Là em sao? Em là học sinh mới phải không?"

Anh nghiêm túc hỏi, không hề biết khuôn mặt và khí chất của mình đang làm tan nát con tim ai đó.

"..."

"Em kia! Tôi hỏi sao không trả lời?"

Anh nghiêm mặt bước gần hơn về phía cô.

"Hự, thầy giáo, thầy dùng loại nước hoa gì vậy? Thật quyến rũ, hự hự..."

Anh đen mặt. Mặc dù có rất nhiều nữ sinh khen anh đẹp trai, nhưng chưa có ai dám khen anh quyến rũ như cô học trò này cả.

"Em tên gì?" – Anh nghiến răng nói từng chữ.

"Em là Hoa Kỳ Tâm! Còn thầy tên là gì?"

Cả lớp nín thở, còn anh thì đen mặt. Cô học trò này mặt dày không phải ở mức bình thường.

"Tôi là Vũ Dĩ Phàm. Mời em xuống kia đứng xó."

Anh từ tốn nói.

"Hả? Sao em lại phải đứng xó chứ?"

"Em gây ồn trong lớp và vô lễ với giáo viên."

"Em không vô lễ! Em xem thầy như bảo bối mà nâng niu mà..."

Cả lớp trợn tròn mắt nhìn nhau, cúi mặt xuống bàn cười muốn rụng răng.

Anh vừa tức vừa ngượng, đập bàn đánh rầm một cái.

"Còn dám nói không vô lễ? Em viết ngay một bản kiểm điểm, xin chữ kí phụ huynh, hôm sau nộp cho tôi!"

"..."

"Mời cả phụ huynh đến gặp tôi nữa!" – Anh tức điên lên, chưa bao giờ anh thấy xấu hổ như thế này.

"Thầy lên phòng hiệu trưởng mà gặp!"

Cô chống nạnh cãi lại.