Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 27: Hoa hồng




Hắn cười ha ha và nói: “Thế nào? Một năm được chứ? Nếu em thực sự không thích anh thì anh không bám lấy em nữa, coi như hai ta không có duyên phận”.

“Ba tháng”.

“Xong”. Hắn trả lời vô cùng sảng khoái.

Ngay lập tức tôi thấy hối hận. Giống như lúc đi mua quần áo, ông chủ nói cái áo này một triệu, tôi buột miệng “năm trăm còn nghe được”, thực ra chỉ cần một trăm ngàn là mua được rồi, mà điều quan trọng nhất là, tôi còn không định mua cái áo đó.

Nhưng lời đã nói ra thì không nuốt lại được. Hạ Trường Ninh giống như một tên gian thương lập tức kết thúc vấn đề kiểu ván đã đóng thuyền: “Đi thôi, ký thỏa thuận”.

Tôi không hiểu ý hắn.

Hạ Trường Ninh thong thả nói: “Anh cảm thấy ký thỏa thuận với em sau đó đi công chứng sẽ hay hơn, dù sao đàn bà và tiểu nhân đều là loại khó nuôi”.

Mặt tôi đỏ bừng. Hai chân run run, tôi sợ rồi.

“Nội dung thỏa thuận rất đơn giản. Anh giúp em điều tra mọi chuyện về Đinh Việt, em làm bạn gái anh ba tháng. Sau ba tháng nếu em không yêu anh và muốn chia tay thì Hạ Trường Ninh quyết không dây dưa em nữa. Giấy trắng mực đen, mỗi người giữ một bản, thế nào? Đương nhiên là em cũng có thể thêm điều kiện khác. Ví dụ như Hạ Trường Ninh không được động vào đầu ngón tay em chẳng hạn, chỉ cần có lợi cho em thì em cứ đề nghị”.

“Không cần đâu”.

“Phước Sinh, anh là người làm ăn, làm ăn phải ra dáng làm ăn chứ”. Tôi bị hắn làm cho lơ mơ không hiểu sao chuyện lại tới nước này.

Tôi và Hạ Trường Ninh thực sự ký thỏa thuận đó, giấy trắng mực đen vô cùng rõ ràng, tôi đồng ý làm bạn gái hắn ba tháng, trong thời gian đó hắn không được bắt tôi làm những việc tôi không muốn làm. Sau ba tháng nếu không thể tiếp tục qua lại thì người nào cũng không được dây dưa làm ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương.

Xem ra rất có lợi cho tôi. Điều kiện kèm theo là Hạ Trường Ninh sẽ điều tra chuyện của Ðinh Việt.

Tôi xem đi xem lại, tới mức Hạ Trường Ninh phải bật cười: “Có cần tìm luật sư tới xem giúp em không?”

Mặt tôi đỏ bừng, tại tôi không dám tin hắn mà. Hơn nữa, trước tới giờ tôi chưa bao giờ ký kiểu thỏa thuận thế này, hợp đồng đi dạy ở trường cũng do bố mẹ tôi ký thay.

“Hôm nay vất vả cả chiều rồi, em đồng ý đi ăn cơm với anh chứ?”

Hạ Trường Ninh lịch sự hỏi tôi.

Tôi nhìn thỏa thuận, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

“Theo thỏa thuận, nếu em không muốn ăn cơm tối cùng anh thì anh sẽ đưa em về nhà luôn”.

“Về nhà đi, em mệt rồi”. Tình thế xoay chuyển một trăm tám mươi độ, tôi muốn về nhà suy nghĩ cho rõ ràng.

Hắn không nói hai lời, lái xe đưa tôi về nhà luôn.

Về tới nhà, hắn dừng xe rồi nhẹ nhàng nói: “Đưa thỏa thuận đây”.

Hắn lại muốn làm gì?

Hạ Trường Ninh thở dài, xé bản thỏa thuận đã ướt mồ hôi trong tay tôi làm hai mảnh: “Xem em căng thẳng chưa kìa. Anh giúp em điều tra về Đinh Việt, không ép buộc em. Chuyện ba tháng gì đó em đừng coi là thật”.

Hắn lại chơi trò gì thế này?

“Phước Sinh, em là cô gái đơn thuần nhất anh từng gặp. Chắc là do anh lăn lộn ngoài xã hội lâu rồi, người phụ nữ nào anh quen biết đều đẫm mùi xã hội nên mới cảm thấy em tốt. Có điều, phụ nữ còn nhiều lắm, tội gì phải để em và anh đều cảm thấy không thoải mái chứ? Chuyện này anh giúp em, coi như vì quen biết vậy”.

Trước những lời thành khẩn của hắn tôi cảm thấy mình tiểu nhân quá. Hắn giống như nghĩa sĩ trước giờ ra pháp trường hành hình, tôi là loại gió chiều nào nghiêng theo chiều ấy khiến người ta căm ghét, tôi không tự chủ được xấu hổ cúi đầu trước khí khái ngút trời lẫm liệt chính nghĩa của hắn.

Ngẩn người một hồi tôi mới lên tiếng: “Xin lỗi vì không thể làm bạn gái của anh, anh… sẽ tìm được một cô gái rất tốt. Việc đó nếu phiền quá thì thôi, em sẽ coi như không quen biết Ðinh Việt”.

“Ha ha, có gì đáng phải xin lỗi đâu, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng”.

Hắn vừa đổi tính đã biết nói tiếng người rồi? Có phải do hôm nay tôi bị Ngũ Nguyệt Vi tấn công quá thảm nên hắn muốn chuộc tội thay cho chiến hữu?

Quả nhiên Hạ Trường Ninh nói: “Chuyện này do Vi đạo diễn, lại còn bắt anh theo dõi giúp cô ấy rất lâu, mà ngay cả anh cũng bị cô ấy bưng bít. Anh cũng muốn biết mọi chuyện như thế nào. Về đi, nghỉ sớm một chút”.

Nói chung là việc tốt, đây là lần gặp gỡ hòa bình nhất của chúng tôi từ lúc tôi quen biết Hạ Trường Ninh tới giờ. Nếu là trong phim thì lúc tôi mở cửa xe bước xuống phải một đàn bồ câu trắng vỗ cánh bay lên mới hợp.

Mới đi được vài bước hắn đã gọi giật lại: “Phước Sinh, đợi đã”.

Tôi quay đầu lại, hắn ngại ngùng rút một bông hoa hồng từ trong túi áo vét ra. Bông hồng để trong túi áo lâu quá nên nụ hoa đã bị đè bẹp. Hắn vươn người ra ngoài cửa xe với vẻ không quan tâm: “Nghe người bán hàng nói tặng một bông nghĩa là một lòng một dạ, đúng là tiết kiệm. Dù sao cũng mua rồi, tặng em”.

Nụ cười chân thành, đôi mắt trong suốt của hắn và đóa hồng đã héo úa nữa đều khiến tôi xúc động. So với những bông hồng rực rỡ kia thì đóa hồng héo này còn có tác dụng hơn nhiều.

Tôi nhận lấy bông hồng rồi khẽ nói: “Cám ơn”. Khi nói câu này trong lòng tôi có một loại cảm xúc rất lạ lùng cứ xao động không chừng, cuối cùng cũng chỉ thốt lên được hai chữ cảm ơn.

Hắn cười ha ha nói: “Vất vả một ngày anh cũng đói rồi, phải đi ăn tối đã. Em về nghỉ ngơi đi. Hôm nay làm phiền em, anh thay Vi xin lỗi em. Tam biệt! Có kết quả anh sẽ gọi điện cho em”.

Tôi kích động gọi hắn lại: “Hạ Trường Ninh, em… em mời anh ăn tối, coi như là cảm ơn”.

Hắn nghĩ một lát rồi hào phóng mở cửa xe: “Được. Lên xe!”

Tôi ngồi lên, cam tâm tình nguyện mời hắn ăn cơm.

Tôi nghĩ mình là người vừa liền sẹo đã quên đau rồi. Tôi quên lời Hạ Trường Ninh nói ngày hôm qua: “Mai anh sẽ tặng hoa cho em, sau đó mời em đi ăn tối, em không thích thì thôi! Thênh thang đường rộng, đường ai nấy đi”.

Lúc ăn cơm Hạ Trường Ninh có hỏi tôi học bắn từ khi nào, thế là chủ đề chuyển từ chuyện học bắn súng đến lần hắn méo mặt ở trường bắn.

“Nói thật, lúc đó anh ngạc nhiên lắm. Phước Sinh này, em lợi hại quá đấy, cho anh vào tròng lúc nào không hay”. Hạ Trường Ninh lắc đầu thở dài.

Ai mà chả thích được khen chứ. Tôi cảm thấy vô cùng đắc ý, nhớ lại lần đó trong lòng lại lâng lâng. “Ha ha, là anh tự đưa ra chuyện thi bắn, chỉ là trùng hợp đúng sở trường của em thôi. Em đâu có đưa anh vào tròng đâu”.

“Ừ, là do anh.. Ôi”. Hạ Trường Ninh thở ngắn than dài.

Bữa cơm kết thúc vui vẻ trong sự sung sướng của tôi và sự dịu dàng của Hạ Trường Ninh.

Bước ra ngoài nhà hàng tôi vẫn cười hì hì. Hạ Trường Ninh hoạt bát hơn Ðinh Việt, nói cũng nhiều hơn, hay nói những câu chuyện cười chọc tôi. Bây giờ tôi cảm thấy ánh mắt mình nhìn hắn đã thay đổi, chí ít tôi cảm thấy hắn không phải là loại người vô văn hóa đầu óc ngu si tứ chi phát triển như trước nữa.

Hạ Trường Ninh cũng cười: “Hôm nào đó chúng ta tới trường bắn thi đấu đi. À đúng rồi, không phải Trần Thụ và Mẫn vẫn muốn đấu lại sao?”

Tôi nhớ ra rồi, đúng là có việc này.

“Hê hê, lần này em với anh sẽ bắn thắng bọn họ, họ thua sẽ phải mời cơm”. Hạ Trường Ninh mặt mày hớn hở.

Tôi cũng hơn hở. Tôi vốn thích bắn, nghe hắn nói thế tôi gật đầu liên tục.

Đến lúc sắp lên xe đột nhiên có người đi tới, có vẻ vô cùng vội vã: “Anh Hạ, tìm được anh rồi”.

Tôi nghĩ Hạ Trường Ninh có việc gì đó nên lặng lẽ đứng bên cạnh xe chờ đợi.

Người đó quệt mồ hôi và nói: “Anh Hạ, xin lỗi anh, tôi là người của cửa hàng hoa. Tiền hoa hồng chiều này tính nhầm rồi, thiếu mất gần hai triệu”.

Ha ha, đúng là sét giữa trời quang! Người được trời giao trọng trách tất phải được rèn luyện tâm chí. Ninh Phước Sinh tôi mà không làm nên việc lớn thì thực sự có lỗi với ông trời tốn bao công sức rèn luyện tâm chí tôi!

Sắc mặt Hạ Trường Ninh vô cùng dễ coi, hắn giống như một con rồng phun lửa đang trừng mắt nhìn người đòi tiền hoa kia.

Tôi rút bông hoa hồng khiến tôi cảm động ra, đập vào mặt hắn như quất vào mông ngựa: “Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt. Hạ Trường Ninh, anh giỏi lắm!”