Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 31: Ánh mặt trời nơi cực đông




Mặt trời dần lên cao, tôi nhắm mắt lại trong cơn gió nhẹ sáng sớm cảm nhận sự ấm áp của những tia nắng đầu tiên trong ngày. Nắng và gió tràn qua thân thể tôi rồi dần trôi về phương tây.

Tôi chậm rãi mở hai tay ra. Không biết đã từng có ai làm như vậy chưa, dang rộng cánh tay lúc mặt trời vừa lên sẽ khiến mình thả lỏng như được dung nhập vào trời đất. Nhìn những đường chỉ tay trong lòng bàn tay, đường tình của tôi không hề phức tạp. Nắm chặt tay, người để lại một dấu vết sâu sắc trên đường tình của tôi kia đã đi đến thiên đường.

Nheo mắt đón ánh sáng rực rỡ, Đinh Việt, ở trên trời anh đang nhìn em hạnh phúc, đúng không?

Không phải mỗi một người đều có trải nghiệm như tôi, tuy nhiên trải nghiệm như vậy không phải lý do tôi đắm chìm trong đau buồn. n Ai mà không vất vả làm việc, vất vả sống dưới ánh mặt trời chứ? Tôi Ninh Phước Sinh chỉ là một con người tầm thường trong vô số chúng sinh, tôi không thể là ngoại lệ.

Tôi cố ý đến đây, bởi vì nơi này có thể nhìn thấy mặt trời sớm nhất. Đây là điểm cực đông trên bản đồ Trung Quốc. Mặt trời đến sớm nhất định có thể xua tan tất cả bóng tối và saaud muộn trong lòng tôi.

”Chị, về ăn sáng thôi!” Bảo Lâm nhẹ nhàng gọi tôi.

Tôi mỉm cười, lớn tiếng trả lời: “Về đây!”

Cùng với âm thanh vang dội, tôi nhận ra bóng dáng cô gái Phước Sinh nho nhã trước kia đang nhạt dần, cách tôi càng ngày càng xa.

Thím tôi là người dân tộc Hách Triết, nước da thím đỏ hồng vì gió lạnh mùa đông, cần lao chất phác. Có điều bây giờ dân tộc Hách Triết không bắt cá săn thú, chú tôi kinh doanh rau xanh trồng trong nhà tránh gió. Tôi nghĩ đây cũng là một cách thích nghi chú không biết bắt cá, vì vậy chuyển nghề trồng rau sạch cũng là một lựa chọn tốt.

Nhưng thằng Bảo Lâm con trai chú thím lại giống hệt tất cả mọi người dân tộc Hách Triết, bắn cung cực tốt, vào rừng đặt bẫy, chèo thuyền bắt cá không gì không giỏi, chỉ mỗi tội không thích học hành.

Mới đến đây, tôi thấy thứ gì cũng mới mẻ, theo nó đi chơi không biết mệt. Nói cũng kỳ quái, chú thím không hề có ý kiến gì mà để Bảo Lâm kéo tôi đi chơi khắp nơi.

Có lúc cùng Bảo Lâm đạp xe đạp đến rừng bạch dương, đào mấy củ khoai lang rồi cun lá rụng cành khô nướng trên bãi đất trống cạnh rừng, vựa thơm vừa ngọt, ăn chỉ sợ nghẹn.

Bảo Lâm thường cười tôi: “Chị, phía nam không có củ lang à?”

Không để ý đến miếng khoai còn đang nghẹn trong miệng, tôi cãi lại: “Nhà chị gọi là khoai lang! Khoai lang! Biết chưa? Vì sao lại gọi là củ lang? Mỗi gốc một vài củ mới gọi là củ lang, vừa bé vừa đỏ, giống như vết lắn lúc mày bị thím đánh ấy, ha ha!”

Tôi vừa nói vừa ra dấu, Bảo Lâm hay nghịch ngợm, hôm kia mới bị mẹ nó tụt quần lấy cán chổi đánh cho gào khóc thảm thiết.

Nói xong tôi cười to, cố nuốt hết miếng khoai rồi ợ to một cái, cả người co rúm, nhìn thảm hại hết sức. Rất lâu rồi không được cười to thoải mái như vậy, tiếng cười lan ra rất xa trong gió, cuộc sống vốn nên như vậy, thoải mái cười to, không có gì phiền muộn.

Bảo Lâm nhếch miệng, nó biết tôi cười nó nhà quê, thấy tôi có vẻ nghẹn, nó đành lấy cho tôi một bát nước suối rồi rất không tình nguyện đấm lưng cho tôi.

”Bảo Lâm, mày ngoan với chị như vậy là có ý đồ gì?”

”Chị, chị nói cho em nghe một chút đi, loại hành to như cây rừng kia trồng kiểu gì mới được?” Bảo Lâm rón rén hỏi tôi.

Tôi không nhịn được cười, cười đến mức lăn lộn trên mặt đất, cỏ khô và lá cây dưới đất bám đầy người đầy đầu, đúng là thoải mái.

Có lúc Bảo Lâm ranh như khỉ, có lúc lại khờ như chuột chù. Mấy ngày nay cứ đến lúc nó tan học hoặc đến cuối tuần tôi lại rủ nó đi khắp nơi. Đi cùng với nó gần như không có lúc nào tôi không cười.

Lúc mới tới nhà nó tôi không chịu ăn hành, nó cười trêu, tôi lấy tấm ảnh chuoj cạnh biển ra cho nó xem, chỉ cây dừa nói với nó: “Ở phía nam hành không phải dùng để ăn mà dùng để làm cảnh“. Bảo Lâm vẫn tin là thật, nói với thím rằng sau này lớn lên nó phải trồng loại hành đùng kia ở cạnh rừng bạch dương, chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn trồng rau trong nhà nhiều. Thím dùng đầu ngón tay ấn thẳng vào trán nó mắng, nó mà không chịu khó học hành thì chỉ có nước trồng rau cả đời.

”Chị ơi, đọc sách có gì tốt mà thấy chị đọc sách cả ngày thế?”

Học hết tiểu học, lên tựa như Bảo Lâm giống như một con ngựa hoang, bất kể chú thím có mắng thế nào nõ cũng chỉ cúi đầu giả điếc, vừa ra cửa thần thái lại sáng láng. Tôi đến nhà chú thím, thím nhờ tôi chú ý đến Bảo Lâm, nhân tiện dạy kèm cho nó một chút.

Cười mệt rồi, tôi nằm trên thảm cỏ mềm mại nhìn trời xanh suy nghĩ, ai nói nhất định phải học chứ? Hạ Trường Ninh cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học mà người ta còn nói được cổ văn dọa cho người tốt nghiệp đại học khoa tiếng Trung như mình sững sờ cơ mà.

”Bảo Lâm, lớn lên em muốn làm gì?”

”Em phải mở một cửa hàng thật lớn, một viên trứng cá bán năm đô la Mỹ“.

Tôi cười phì: “Trứng cá mà bán từng quả một à? Mà em học toán không tốt thì có đếm nổi không?”

”Chị, trứng cá Tamaha đắt lắm, em muốn kiếm thật nhiều tiền, sau này có một cái xe thật tốt. Em không trồng rau bán nữa, chỉ ăn rau người khác trồng thôi“.

”Kiếm tiền là chuyện tốt, nhưng Bảo Lâm này, người có văn hóa sẽ kiếm được nhiều hơn người không có văn hóa đấy!”

”Em biết kiếm tiền là được rồi. Em thấy chị đọc mấy cái chi, hồ, hề gì gì đó mà chả hiểu mô tê gì. Làm ăn không cần dựa vào mấy cái đó“.

Tôi trừng mắt: “Em cũng phải biết tiếng Nga, tiếng Anh. Trứng cá phải bán cho người nước ngoài mới kiếm được tiền!”

”Đúng! Em sẽ học hai tiếng này, sau đó sẽ kiếm tiền!” Mắt Bảo Lâm càng sáng hơn.

Trong lòng vẫn nghĩ đến nhờ vả của chú thím, tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Bảo Lâm, chị biết một người làm ăn, anh ta chỉ có văn hóa tiểu học nhưng làm ăn rất không tồi“.

Bảo Lâm lập tức thấy hứng thú, một người không học nhiều giống như nó làm ăn kiếm tiền như thế nào?

Tôi nói chậm rãi: “Mới đầu anh ta làm ăn không tồi, có điều cứ ra cửa là người khác lại cười trêu anh ta là... A Đấu“.

”A Đấu là sao?”

Tôi nhịn cười thản nhiên nói với Bảo Lâm: “Bởi vì anh ta quá nhiều tiền, không biết dùng máy đếm tiền nên phải dùng đấu để đong. Hiểu chưa?”

Bảo Lâm nhìn tôi hoài nghi: “Anh ta không biết dùng máy đếm tiền thì thuê người đếm giúp có sao? Anh ta ngốc thật! Mà chị có lừa em không đấy?”

Tôi lại cười lăn lộn, Bảo Lâm được lắm, Hạ Trường Ninh ngốc thật đấy! Ở đây tôi có thể chế nhạo hắn mà không kiêng nể gì, dù sao hắn cũng không nghe thấy. “Anh ta là một tên trọc phú, vừa ngốc vừa yêu tiền, không tin được người khác!”

Bảo Lâm liền thở dài nói: “Đúng là ngốc quá, em cũng biết cách dùng máy đếm tiền!”

Tôi nhếch miệng: “Ngay cả cây dừa phía nam em cũng không biết mà lại biết dùng máy đếm tiền?”

”Cây dừa là cây gì?”

”Chính là... cây hành tây em muốn trồng để bán ấy!” Trời ạ, Bảo Lâm đúng là một thằng nhóc làm mình vui chết mất, ha ha!

Cười xong tôi mới phát hiện, kỳ thực tôi rất bội phục Hạ Trường Ninh. Một người tốt nghiệp tiểu học có thể học thuộc cổ văn, còn có thể mở công ty làm ăn.

Khúc mắc trong lòng tiêu tan rất nhiều. Ở nơi cực đông của tổ quốc này, bên cạnh Bảo Lâm đơn thuần, dưới rừng bạch dương xào xạc, tấm lòng tôi mở rộng hơn trước nhiều.

”Chị, chị cười còn đẹp hơn cả Trình Trân Trân!” Bảo Lâm đột nhiên nói.

Tôi không nhịn được trêu nó: “Nó là bạn nữ em thích đúng không?”

Mặt nó liền đỏ bừng, hai má đỏ mọng như cà chua làm đôi mắt đen láy càng trở nên rõ ràng, khờ khạo ngốc nghếch như chú gấu Pooh.

”Nói đi, chị không nói với thím đâu“.

Bảo Lâm xoay đầu, buồn bực nói: “Nhà bạn ấy nhiều tiền lắm. Bố bạn ấy buôn bán qua biên giới“.

Tôi vui quá, Bảo Lâm mới mười lăm tuổi mà đã muốn kiếm tiền vì một cô gái. Tôi nghiêm mặt: “Không phải đâu, con gái không chỉ thích tiền của con trai đâu“.

”Vậy thích cái gì nữa?”

Cảm giác đau đớn chợt lan lên ngực, nụ cười như rừng bạch dương này của Đinh Việt hiện ra. Tôi thì thào trả lời nó: “Phải tốt với cô ấy, rất tốt, rất tốt“.

”Thế nào mới gọi là tốt?”

”Chính là... nếu cô ấy ngã xuống nước, cho dù em không biết bơi cũng nhảy xuống cứu cô ấy không chút nghĩ ngợi“.

”Chị, có người nào đã cứu chị như thế chưa?”

Có chứ, anh ấy đã chia tay chị vì an toàn của chị, anh ấy là người như vậy... Nước mắt cứ trào ra, từ khóe mắt chảy xuống thái dương rồi chảy vào trong tai...

Trong phim “Đông Tà Tây Độc” có một câu thoại rất kinh điển, đại để là “Muốn quên, kỳ thực chính là không thể nào quên được“.

”Chị, tại sao chị lại khóc?”

Tôi xoay người ngồi dậy, trợn mắt nhìn Bảo Lâm hung dữ nói: “Nếu em không học hành cho tử tế thì chị sẽ đánh nát mông đấy!”

Bảo Lâm ngẩn người rồi vui vẻ nhảy dựng lên chạy vào trong rừng cây: “Em đi nói với bố, chị Phước Sinh khóc vì bạn trai...”

Tôi hết sức tức giận, nhìn thấy súng cao su của nó bên cạnh liền cầm lên bắn một hòn đá vào mông nó: “Ninh Bảo Lâm, tối nay nếu mày không học thuộc được 'Túy Ông Đình ký' thì chị sẽ nói với thím là mày yêu rồi“.

Bảo Lâm lộ mặt ra từ sau một thân cây, cò kè mặc cả: “Em với chị đều không nói, được không?”

”Lại đây, ngoéo tay nào!”

Bảo Lâm cười hê hê chạy tới ngoéo tay ước định với tôi, xong lại hỏi: “Không cần học thuộc có được không?”

”Bảo Lâm, bạn gái em thích có kết quả học tập tốt chứ?”

”Đứng đầu lớp!” Bảo Lâm tự hào giống như hắn mới là người đứng đầu lớp vậy.

”Nếu sau này nó lên học cấp ba, thành tích vẫn tốt, sau đó nữa lại đến thành phố lớn học đại học thì em làm thế nào?” Rốt cục tôi nghĩ ra chiêu này.

Bảo Lâm gãi đầu, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện xa như vậy. Một hồi lâu nó mới rầu rĩ nói: “Bạn ấy thích thằng đứng thứ hai trong lớp“.

Tôi thở phào một hơi, hoàn thành nhiệm vụ thím giao một cách hoàn hảo: “Bảo Lâm, thì ra em là một thằng ăn hại. Nếu em trở thành đứa đứng đầu lớp thì nó cũng chỉ có thể xếp sau em. Còn thằng thứ hai kia thì chỉ còn nước đứng sau mông em thôi“.

Bảo Lâm suy tư hồi lâu, rốt cục gật đầu: “Em phải xếp đầu lớp!”

Tôi cố nhịn cười, dùng ánh mắt rất sùng bái nhìn nó: “Bảo Lâm, lúc này trông em đẹp trai lắm!”

Đôi mắt đen láy của Bảo Lâm lập tức lấp lánh như đá quý.