Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 37




Edit + Beta: Hwan

*************

Phòng Lâm Mộc là nơi tụ tập của bốn người bọn họ.

Ngồi xếp bằng trên giương gỗ, ăn hoa quả thịt khô trên cái bàn nhỏ, trong thời tiết mây mù mênh mang này, nhàn nhã mà tự tại.

“Lâm Mộc, cái bàn nhỏ này của ngươi thật phương tiện. Ta cũng muốn một cái, như vậy, ta không cần rời khỏi giường cũng có thể ở trên giường ăn cơm.”

Lâm Mộc trợn trắng mắt, “Sacha, ngươi còn có thể làm biếng hơn sao?” Nói xong cười cười, “Bất quá ta cũng đang có ý đó.”

Phil cùng Linie bất đắc dĩ nhìn hai người này, “Hai người các ngươi a, thật phục các ngươi, một đôi kẻ lười.”

“Này có là gì. Sinh hoạt lý tưởng của ta vẫn là: xuân vây thu thiếu hạ ngủ gật, mùa đông thì ngủ đông, một cuộc sống thật tốt đẹp biết bao.” Lâm Mộc còn bày ra bộ dáng hưởng thụ mà nói ra sinh hoạt mà hắn thích, đó mới là cách sống hưởng thụ nhân sinh.

Phil nâng cằm ngẫm lại, “Tuy rằng thú nhân thật thích không cho giống cái nhà mình làm bất cứ việc gì mệt nhọc. Nhưng, Lâm Mộc à, cái gì cũng không làm thật sự được không? Sẽ không thấy nhàm chán sao.”

“Ta cảm thấy có một ít việc làm tương đối tốt hơn, giống như hiện tại, ta mỗi ngày đều có chuyện để làm, thực quá sung sướng.”

Sacha cắn trái cây cũng gật đầu, tuy rằng hắn thích làm biếng, nhưng nhượng hắn ngủ cả ngày hắn cũng không làm được.

Lâm Mộc chảy mồ hôi, “Không cần nghiêm túc thảo luận vấn đề này đi. Này là cách nói khoa trương thôi, thật sự không ai cho các ngươi mỗi ngày đều ngủ, đây chẳng qua là hướng tới một loại sinh hoạt hưu nhàn thôi. Là sinh hoạt mà rất nhiều người không có nhàn hạ hướng tới.”

Sacha nghi hoặc, “Nhưng mà, Lâm Mộc. Ngươi hiện tại thực nhàn a, vậy tại sao lại còn muốn hướng tới?”

Lâm Mộc không nói gì, hữu khí vô lực nói: “Đúng vậy, hiện tại ta thực nhàn, nghĩ lại mấy ngày tiếp theo, có thể dự đoán chúng ta tuyệt đối không nhàn. Mùa đông sắp tới, có lẽ ta có cơ hội oa đông.”

Nghe thấy Lâm Mộc nói ‘oa đông’, nghĩ tới Lâm Mộc cảm thấy mùa đông thực nhàn đi, ba người nhìn thoáng qua, đều nói thâm ý khác, “Mùa đông a…”

“Biểu tình kia của các ngươi là có ý gì? Sao không có ý tốt vậy?”

“Không có,chính là cảm thấy lúc mùa đông tới, tộc trưởng nhất định sẽ để cho ngươi nghỉ ngơi trên giường nhiều hơn.”

Ngữ khí không thích hợp a, Lâm Mộc hỏi, “Này, các ngươi lại có chuyện gạt ta?”

“Chúng ta đừng nói cái này, nói về cái bàn này đi, không phải các ngươi đều muốn một cái sao? Đặt ở trên giường đúng là rất phương tiện.”

“Ừ, ta cũng chuẩn bị nhượng Ryland làm cho ta một cái, như vậy ta ở trên giường làm quần áo cũng tiện.”

“Không được nói sang chuyện khác.”

Ba người không để ý tới Lâm Mộc, ghé vào đồng thời thảo luận làm cái bàn kiểu ggi2, còn có thể tăng thêm công năng.

Lâm Mộc hung tợn cắn quả táo trong tay, nhìn bọn họ đang thảo luận bất diệc nhạc hồ, “Đừng tưởng rằng không nói cho ta biết ta sẽ khong biết.”

Lâm Mộc nhìn thịt khô trong chén gỗ không còn, xuống giường đi lấy.

Sacha thấy Lâm Mộc đi rồi, “Sao các ngươi không nói cho Lâm Mộc biết, mùa đông là kỳ động dục của thú nhân?”

“Ha hả, như vậy tương đối có ý tứ, không phải sao?”

“Các ngươi thật xấu, Nói, vì sao thú nhân sẽ ở mùa đông mà tiến vào kỳ động dục? Động vật đều tại mùa xuân mà?”

Phil nghĩ nghĩ, “Đây chắc là ý chỉ của thần thú.”

Linie cười nói với Sacha, “Phải đi, mùa đông thú nhân tương đối nhàn, là thời cơ sinh dục hậu đại. Cho nên thần an bài bọn họ bước vào kỳ động dục ở mùa đông.”

Sacha gật đầu, “Thần luôn sáng suốt nhất.”

Lâm Mộc ra khỏi phòng vừa lúc nhìn thấy Lyn muốn đi tìm hắn.

“Làm sao vậy?”

“Ba Áo vẫn là cái bộ dáng kia.”

Lâm Mộc nhìn cái thân ảnh ngồi ở cửa ra vào kia. Từ sau ngày đó, Ba Áo tổng sẽ ngồi ở cửa ra vào nhìn xa xa, ngồi xuống sẽ ngồi thật lâu, không biết đang nghĩ cái gì.

“Loại trạng thái này sẽ không tốt cho vết thương của hắn, hơn nữa ta lo lắng hắn vô pahp1 từ trong đau xót bước ra.”

Lâm Mộc nhìn thân ảnh Ba Áo, thấp giọng nói, “Đi không được sẽ ra sao?”

“Đi không được, lâm vào bên trong thống khổ, sẽ trở nên điên cuồng, vứt bỏ sở hữu tín ngưỡng.”

Lâm Mộc cau mày, “Ta đi tâm sự với hắn.”

Lâm mộc cầm cái ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh hắn, vỗ nhẹ bờ vai hắn.

“Đang suy nghĩ gì?”

Ba áo nhìn hắn một cái, đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa.

Lâm Mộc cũng nhìn ra bên ngoài, bồi hắn đông thời ngồi.

Hắn không biết nên an ủi người này như thế nào, hắn hy vọng người này nguyện ý thổ lộ ra. Nhìn cơn mưa bên ngoài, lâm vào trong suy nghĩ của mình, hắn giống như đã lâu không nghĩ qua sự tình của thế giới kia.

“Ta nghĩ không ra.”

Âm thanh của Ba Áo nhượng Lâm Mộc từ trong suy nghĩ của mình thoát ra.

“Cái gì?”

“Ta không có làm chuyện xấu, ta tín ngưỡng thần thú, ta cố gắng vì bộ lạc của mình mà làm việc. Bọn họ vì sao lại đối xử với ta như vậy, ta không có tổn hại bất cứ kẻ nào. Ta tại trong bộ lạc lớn lên, nhiều năm như vậy, vì sao lại có thể tàn nhẫn mà đối đãi với ta như thế.”

Lâm Mộc không biết an ủi hắn ta như thế nào, chỉ có thể ngồi một bên lắng nghe hắn ta nói hết ra.

“Bọn họ muốn thiêu chết ta, nhưng ta lại trốn thoát được. Những đồng bạn săn thú trước kia, đem lợi trảo hướng về phía ta. Ta không rõ ta làm sai cái gì, vì sao trong một đêm ta cái gì cũng mất.”

Ba Áo ôm đầu, thanh âm đầy áp lực, “Ta không rõ.”

Thú nhân trong đại sảnh nghe được lời Ba Áo nói, nhớ tới họ thật lâu trước kia, không khí trở nên áp lực. Bọn họ hoặc ít hoặc nhiều cũng trải qua tương tự như hắn.

“Người ta trong lúc bi thương cừu hận sẽ luôn không thực lý trí. Ta nghĩ trong lòng ngươi phải là vô pháp tiếp thu thân nhân bạn bè phản bội đi. Kỳ thật, Ba Áo, chỉ cần không có chết, chỉ cần thế giới này có ngày mai, kỳ thật không có gì là không vượt qua được. Tín ngưỡng, ngươi có, ta biết cho dù được xưng là du thú, ngươi vẫn như cũ tín ngưỡng thần thú. Đồng thời, ngươi cũng có năng lực để sống sót mà phải không? Về phương hướng sinh hoạt, ngươi xem thú nhân bộ lạc chúng ta. Bọn họ cũng đều là du thú, cũng đã từng luôn tuyệt vọng mà sống, khi đó sống hay chết đối với bọn họ mà nói cũng không trọng yếu. Bởi vì bọn họ cảm thấy bọn họ không có ngày mai tốt đẹp. Nhưng hiện tại bọn họ quả thực quá tốt đi. Có nhà, có bộ lạc, chỉ kém mỗi chưa có bạn lữ thôi.”

Ba Áo gật đầu, mấy ngày nay hắn nhìn ra được, những du thú này quả thực rất tốt, rất vui vẻ.

Lâm Mộc nhìn ngoài cửa, sâu kín nói: “Ta cũng từng bị người thân phản bội. Lúc ấy cảm thấy không thể sống, nhưng khi phát hiện ra mình còn sống, ta cũng không nghĩ đi tìm cái chết. Dù sao, sinh mệnh của con người cũng thật đáng quý, còn sống so với cái chết lạnh như băng, ta còn muốn sống sót. Những người tổn thương mình cũng coi thành người qua đường. Mặc dù có lúc nhớ lại sẽ cảm thấy thương tâm, nhưng hiện tại nghĩ nhiều nhất vẫn là việc vui vẻ. Cho nên nói, chỉ cần kiên cường còn sống, không có gì không vượt qua được.”

“Ngươi từng bị thân nhân thương tổn quá?

Lâm Mộc thản nhiên cười, “Ừ, những đó đều là những việc đã qua. Ta hiện tại rất tốt.”

“Người là một giống cái rất giỏi, ta nghe nói, là ngươi làm cho cuộc sống của bọn họ tốt như như vậy, là ngươi cấp cho bọn hy vọng.”

Lâm Mộc cười cười, “Kỳ thật ta làm cũng không nhiều, chủ yếu là bọn họ không vứt bỏ. Tuy rằng bọn họ khả năng bi quan một chút, nhưng không có lựa chọn buông tha. Vẫn luôn hy vọng có bộ lạc của mình, hiện tại bọn họ có. Ba Áo, nếu người muốn, cũng có thể gia nhập bộ lạc của chúng ta. Bộ lạc du thú chúng ta nguyện ý tiếp thu du thú lương thiện.”

“Ta…” Ba Áo có chút do dự, tuy hắn cảm thấy bộ lạc này rất tốt, mỗi người đều có vẻ khoái hoạt mà thỏa mãn, nhưng torng lòng hắn vẫn có chút do dự. Hắn cảm thấy hắn có chút ngốc, nghĩ không rõ nguyên nhân do dự, nhưng hắn thật không có cách nào lập tức đáp ứng lời mời của Lâm Mộc.

Nhìn ra Ba Áo do dự, “Ngươi không cần gấp, chậm rãi suy xét, vô luận ngươi lựa chọn thế nào cũng không quan hệ.”

“Cám ơn.”

Một ngày lại một ngày trôi qua, vết thương của Ba Áo cũng khỏe lên, từ khi cùng Lâm Mộc nói hết ra, hắn sẽ không ngồi trước cửa mê mang.

Hắn bắt đầu cùng người trong bộ lạc đồng thời ăn cơm, cùng Lyn, Hoắc Tư bọn họ nói chuyện phiếm, tuy rằng thái độ của Hoắc Tư thật sự kém nhưng hắn cũng không để ý.tại Lâm Mộc nhìn thấy Hoắc Tư cố ý chỉnh Ba Áo mấy lần, đối phương còn tiếu a tiếu a không chút nào để ý đã cảm thấy hùng tâm, thực khoan hồng a.

Bất quá cũng bởi vì Ba Áo không chút nào để ý những trò đùa ác của Hoắc Tư, làm cho Hoắc Tư cảm thấymột chút thành tựu cũng không có, hơn nữa Lyn giáo huấn, Hoắc Tư cũng không có lại tiếp tục nhằm vào hắn.

“Lâm Mộc, Ba Áo muốn theo chúng ta đi săn thú, ngươi cảm thấy được không?”

Lâm Mộc biết Ba Áo không có ý ăn mà không làm, đã sớm yêu cầu muốn ra ngoài săn thú, ngẫm lại vết thương của hắn cũng đã không sai biệt lắm. “Hẳn có thể. Chỉ cần đừng chọn dã thú có sức chiến đấu hung mãnh hẳn không có việc gì. Nói, ta cũng không phải thầy thuốc, ngươi sao lại hỏi ta?”

Lyn cười cười, “Thói quen, loại việc nhỏ này cũng không muốn đi phiền tộc trưởng, ngươi hiểu được nhiều góc độ, hỏi ngươi là được.’

Lâm mộc không có ý gãi đầu, “Ha hả, kỳ thật ta biết cũng rất có hạn.”

Nghĩ tới Ba Áo, “Ta nghe nói Ba Áo là hùng tộc, vậy hắn sẽ bay sao?”

“Sẽ, hắn là dực hùng tộc.’

Lâm Mộc tưởng tượng cảnh một con gấu bay trên không trung, đã cảm thấy có hỉ cảm “Ta đi tìm Phil bọn họ.” Nói xong khoát tay vội vã chạy đi tìm Phil bọn họ. Gấu bay trên trời, trường hợp thật khó gặp tự nhiên phải tìm bọn họ cùng coi.

Lâm Mộc chạy tới phòng Phil liền đối gào với ba người: “Mau cùng ta đi nhìn gấu biết bay.”

“Gấu biết bay.” Đây là Sacha.

“Ba Áo?” Đây là Linie.

“Làm sao vậy?’ Còn đây là Linie.

Lâm Mộc tiến vào kéo người, ‘Nào có nhiều vấn đề như vậy, nhanh đi.”

Khi bốn người đi đến trước cửa, đội ngũ săn bắn đang muốn xuất phát, nhìn một đám thú nhân biến thân, vô luận nhìn bao nhiêu lần đều cảm thấy rung động.

Nhìn lão hổ, nhìn sư tử, về phần con rết kia ngươi muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.

“Nhìn, đó là Ba Áo.” Sacha nhỏ giọng nói.

Ba người theo ánh mắt Sacha nhìn lại.

Một con gấu ngựa thật lớn, một con gấu ngựa cao lớn có một đôi cánh dài màu nâu.

“Ta rốt cuộc biết vì sao người trong bộ lạc của hắn sẽ nói hắn là du thú.” Lâm Mộc bừng tỉnh đại ngộ nói.

Ba người nghi hoặc nhìn về phía Lâm Mộc, bọn họ không có nhìn ra có cái gì không ổn.

Lâm Mộc nâng cằm, “Nhìn đuôi hắn.”

Ba người nhìn về phía cái đuôi Ba Áo, Sacha vẫn thật nghi hoặc, “Có cái gì không đúng sao? Nhìn rất tốt mà?”

Phil cũng cảm thấy như vậy, “Đúng vậy, mao nhung nhung nhìn không tồi.”

Linie cũng gật đầu tỏ vể đồng ý.

Nhìn cái đuôi thật dài, xõa tung, “Các ngươi không biết một con gấu có một cái đuôi thật quỷ dị sao? Nhưng gấu giương cánh kỳ thật cũng rất kỳ lạ.” Thế giới này thật là không gì là không có a.

“Ta chưa thấy qua gấu khác, nhưng ta cảm thấy cái đuôi của hắn nhìn rất tốt.” Sacha nói.

Locker không biết đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào, lúc này hắn kéo Sacha qua, “Ta cảm thấy cái đuôi của ta càng đẹp mắt. Chúng ta đi xme cái này.” Nói xong đem Sacha lôi đi.

“Ta cũng chưa nói cái đuôi của ngươi không tốt.” Người đã đi xa.

Ryland cũng thấu lại đây đem Phil mang đi, “Kỳ thật cái đuôi của ta cũng không sai.”

Phil cười gật đầu.

Lâm Mộc hoàn toàn không biết thú nhân ở phía sau bọn họ oán niệm có bao nhiêu trọng, bốn giống cái thành niên trong bộ lạc đều nhìn thù hình của thú nhân mới tới, làm sao bọn họ chịu nổi.

Cho nên nói Lâm Mộc dưới tình huống không biết chuyện, trạc đau lòng yếu ớt của đông đảo thú nhân, lỗi lầm a lỗi lầm a.

Lâm Mộc nhìn xem cũng chỉ còn hắn cùng với Linie, thú nhân ở ngoài sân cũng đều bay đi, lắc đầu, “Thú nhân nhìn một cái công phu so với một cái cường a. Jason hình như không có tới.”

“Tộc trưởng cũng vậy.”

“Hắn mới không vậy đâu, không phải tò mò thú hình của người khác sao?” Lâm Mộc không cho là đúng.

“Lâm Mộc, thú nhân chính là dùng thú hình để hấp dẫn giống cái, hiểu chưa?” Nói xong mặc kệ Lâm Mộc kinh ngạc chậm rì rì tiêu sái mà đi.

Lâm Mộc than thở một câu, “Tập tục này thật kỳ quái.’ Sau đó đi cùng Linie.