Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Quyển 1 - Chương 18




Hai người không nói được gì nữa, chậm rãi mở hệ thống sưởi trên xe ra để sưởi ấm.

Trên thực tế, xăng đã sắp hết rồi, hy vọng sinh tồn thật sự rất mong manh.

"Không được, Phương Đại Đồng! Chúng ta phải đi tìm lão Thường thôi!" Chu Tô đang ngồi ở ghế sau bỗng hô lên.

Phương Đại Đồng quay đầu lại thì nhìn thấy một mắt kính rơi trên tuyết, trong lòng cả kinh, đó là kính của lão Thường.

Bởi vì là buổi tối, tuyết lại rơi nhiều nên không cần dùng tới, nhưng vào ban ngày không đeo loại kính đặc chế này, không được bao lâu sẽ bị chứng quáng tuyết, như vậy để tìm được đường đi càng thêm khó khăn.

Phương Đại Đồng phỏng đoán, do ông ta đi gấp nên đã quên mất.

Chu Tô nhìn Phương Đại Đồng đang sững sờ, cũng không muốn dùng dằng, vội vàng đẩy đẩy: "Thất thần gì chứ, đi tìm đi!"

Phương Đại Đồng cười lạnh: "Tại sao phải đi, lúc ông ta cuỗm thức ăn và nước uống đi có thèm nghĩ tới chúng ta hay không?"

Chu Tô có chút nóng nảy, chợt đẩy cửa xe ra, nhảy xuống ý định là sẽ đi tìm người. Phương Đại Đồng cũng chạy ra, nắm lấy cánh tay Chu Tô, hậm hực nói: "Cô làm gì thế?"

"Dĩ nhiên là đi tìm người, nếu để đến sáng hẳn ông ấy sẽ mất mạng đấy!" Chu Tô cũng không cam chịu yếu thế, hung hăng đẩy tay Phương Đại Đồng ra, tiến lên phía trước, dọc theo dấu chân của lão Thường để lại mà tiến tới.

Không chút chần chừ hay do dự, hành động của Chu Tô là thuộc về bản năng. Nữ nhân này thật đúng là khiến người khác kinh ngạc, không phải là người máu lạnh sao? Không phải đối với bất kỳ ai cũng thờ ơ sao? Không phải luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, ai cũng không để vào mắt sao?

Nếu thật sự như vậy tại sao lại có thể hành động như vậy với người có suy nghĩ ích kỉ như lão Thường, dễ dàng tha thứ và lo lắng cho tính mạng ông ta nữa chứ.

Phương Đại Đồng lắc đầu, than thở. Được rồi, mình sẽ thỏa hiệp.

Cho nên, rốt cuộc anh ta cũng hiểu, thiện tâm rất dễ truyền tải từ người này sang người khác.

Không may, bởi vì tuyết đã rơi cả đêm nên dấu chân của lão Thường đã bị chôn vùi rồi.

Nhìn tuyết rơi mịt mùng trước mặt, Phương Đại Đồng thông suốt, nếu như đây là vận mệnh, có chống chọi như thế nào thì cũng không vượt qua nổi.

Quay đầu nhìn Chu Tô bên cạnh thì thấy cô sững sờ những dấu chân dần bị chôn vùi, cặp mắt đỏ hoe. Lông mi bị che kín bởi tuyết đọng, gương mặt mờ mịt cùng không thể tin.

Trong lòng Phương Đại Đồng chợt dâng lên một hồi ấm áp, thật lâu về sau rốt cuộc anh ta cũng đã hiểu thế nào là cảm động lòng người, là bị lòng thương người của Chu Tô làm cho cảm động.

Anh ta đẩy đẩy Chu Tô: "Này, vẫn là suy nghĩ về sống chết của chúng ta đi, lòng dạ cô Bồ Tát quá rồi đó!"

Chu Tô lúng túng cười, xoa xoa mi tâm.

Thời điểm bọn họ lần nữa trở lại trong xe, xăng đã cạn rồi.

Cũng may, trong xe còn có bình nước của Chu Tô. Cô cười giơ bình nước trước mặt Phương Đại Đồng, nói: "Có nước, Phương Đại Đồng! Chúng ta còn có một chén nước. Anh uống một hớp đi, nếu không sẽ mất nước đấy."

Phương Đại Đồng từ chối, thuận tay cầm một bình nước bên cạnh lên nói: "May mắn là tôi cũng còn một ly."

"Như vậy là còn có hai ly, chúng ta cùng tiết kiệm."

Tiếp đó, bọn họ ở trong xe tìm được một cái bánh sừng trâu cùng một gói mỳ ăn liền và một quả táo.

Chu Tô nhìn lại tất cả những thứ đã gom ra, mặt mày chán nản: "Phương Đại Đồng, đây là tất cả đồ ăn mà chúng ta có."

Phương Đại Đồng cười khổ, đường đường là một đại thiếu gia như mình chẳng lẽ lại phải chịu cảnh chết đói?

"A, còn có một nửa thỏi chocolate!" Chu Tô mừng rỡ kêu lên: "Hồi sáng ăn còn dư lại!"

"Haha! Cái này cũng có thể lót dạ đó." Phương Đại Đồng có chút buồn cười nhìn Chu Tô.

"Chocolate chứa hàm lượng calo cao, vào lúc mấu chốt dùng được nhất đó. Giờ nghĩ lại thấy may là lúc sáng anh chọc giận tôi nên bây giờ mới còn." Chu Tô cười khổ.

Hồi lâu, hai người không tiếp tục nói chuyện.

Lại một lúc lâu, thanh âm của Phương Đại Đồng có chút khàn khàn nói: "Chu Tô! Nghe nói cô đã kết hôn."

“Đúng vậy. Cũng đã lâu rồi."

"Cả năm cô ở nhà có vài tháng. Chống cô không tức giận sao?"

Chu Tô nghiêng đầu nhìn Phương Đại Đồng, không nói gì, tựa hồ đang suy tính có nên kể chuyện gia đình mình hay không.

"Có gì không thể nói thì thôi, chỉ là tôi cố kiếm chuyện để nói mà thôi." Phương Đại Đồng cũng không phải là người thích thăm dò cuộc sống riêng tư của người khác.

"Có cái gì không thể nói, là tôi đang cân nhắc nên nói từ đâu.” Chu Tô trầm ngâm một chút hỏi: "Phương Đại Đồng, anh đã từng nghe qua chuyện khế ước hôn nhân chưa?"

"Hả? Đó không phải là những chuyện trong tiểu thuyết sao?"

"Không phải kiểu ngược luyến tàn thâm như vậy." Xoa xoa mặt tiếp tục: "Là do đã nhiều tuổi lại chịu áp lực từ người thân nhưng lại không muốn bị trói buộc nên lấy đại một người để rảnh rang."

"À . . ." Phương Đại Đồng không biết nói sao.

"Chồng tôi và tôi đều là những người yêu thích sự tự do. Nói ra anh đừng cười …" cô cười khẽ: "Bên ngoài anh ấy có không ít nữ nhân."

Chung Ly và Chu Tô cô kết hôn chỉ là để tránh ánh mắt của người thân cũng như những người quen biết.

"Thật sự không có tình cảm sao?"

"Thật ra thì khá kỳ quái a. Mới vừa rồi đột nhiên cảm thấy rất nhớ anh ấy, không biết có phải là do anh ấy là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời tôi hay không nhưng quả thật là rất nhớ." Cô chống cằm nhìn Phương Đại Đồng nói: "Còn anh, không có bạn gái sao?"

"Tôi? Có mà nhưng không cố định." Phương Đại Đồng cười xấu xa, đôi môi khô khốc bỗng chảy ra một ít máu.

"Nếu như, lần này tôi có thể bình an trở về, liền muốn về nhà cùng anh ấy yên ổn sống qua ngày. Còn anh, có muốn thay đổi phương thức sống một chút hay không?"

"Cũng tốt. Cuộc sống có vợ có con, cùng nhau quây quần thật đúng là chưa thử qua."

Rõ ràng hai người từ trước đến nay vốn bất hòa, lúc này lại trò chuyện chân thành giống như những người bạn cũ, bọn họ chợt có một loại cảm khái ‘Con người là những sinh vật không những yếu ớt mà còn tịch mịch. Tịch mịch đến độ chỉ có thể tự mình chịu đựng, tịch mịch đến độ mọi lời than thở đều dư thừa, tịch mịch như những hạt cát nhỏ nhoi bị cuốn đi lang thang vô định trong cõi hồng trần này.

Nói xong Chu Tô ngủ thiếp đi, từ phía chân trời bỗng có một tia mặt trời chiếu thẳng tới. Là ánh mặt trời lúc nửa đêm trong truyền thuyết. Phương Đại Đồng bước ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mỉm cười từ tận sâu đáy lòng, anh ta nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng được thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên trong kiếp này rồi.

Một lát sau, Chu Tô thức giấc, uống một ngụm nhỏ nước. Nhìn Phương Đại Đồng đang đứng ngây người ngoài cửa xe, hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì." Âm thanh có chút yếu ớt.

"Chúng ta bây giờ chỉ còn lại một cái quả táo." Chu Tô nhẹ nhàng nói, nhìn đôi môi đã sưng lên của Phương Đại Đồng: "Nước của anh còn nhiều không? Tôi đã gần hết rồi."

"Thực ra cũng không còn nhiều lắm."

Sau đó bọn họ lại tiếp tục im lặng, loại cảm giác đó rất khổ sở, rất rối rắm, gọi là “Chờ chết”.