Bỏ Mặc Người Đàn Ông Kia

Chương 3-1




Bởi vì có hai bên gia đình ủng hộ, Triệu Nghị Nhiên và Tô Uyển Nghi bắt đầu chính thức kết giao, một tuần hẹn hò một lần, mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, giống như là đang làm việc chung. Nhưng mà đối với kiểu người bận rộn như anh mà nói, có thể bớt chút thời gian đã là có thành ý rồi.

Lưu Mỹ Châu thấy mà cũng mau phát điên rồi, cô vốn định bỏ tiền thuê thám tử, cô có sổ tiết kiệm riêng, cha mẹ sẽ gửi tiền tiêu vặt vào đó theo định kỳ, nhưng một lần lấy quá nhiều tiền cô sợ sẽ bị phát hiện. Hơn nữa coi như tìm người điều tra cũng chưa chắc có thể tra ra chân tướng, dù sao nhà họ Tô cũng là gia đình có quyền có thế, thám tử tư có thể khó xuất toàn lực.

Mặc dù lòng dạ rối bời, ngoài mặt cô vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đáng tiếc bản lĩnh giả đò còn yếu kém nên Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đều nhìn ra cô có điểm bất thường.

Họ cũng quan tâm thăm hỏi mấy câu nhưng cô dĩ nhiên không thể trả lời thành thật, đành phải nói là học lái xe quá mệt mỏi, sợ mình thi không đỗ, vì vậy hai người đàn ông yêu thích xe liền nhiệt tình chỉ bảo, dạy cô một vài kỹ năng cơ bản.

Chiều hôm đó, Lưu Mỹ Châu bưng trà đi vào văn phòng của Triệu Nghị Nhiên, liền thấy anh nhíu mày nhìn chằm chằm máy vi tính, không biết đang suy tư vấn đề lớn lao gì.

"Anh cả Triệu, đây là trà anh yêu cầu, còn có nhà hàng anh dặn đã đăng ký xong rồi, bảy giờ tối hôm nay ạ." Cô không biết nên khổ sở hay vui mừng, anh đã vô cùng tin tưởng cô, ngay cả đặt nhà hàng để hẹn hò với Tô Uyển Nghi cũng bảo cô làm.

"Ừ, rất tốt." Triệu Nghị Nhiên nâng tách trà lên uống một hớp, bình thường thì Lưu Mỹ Châu sẽ ra ngoài, nhưng giờ cô vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt có hơi uể oải.

"Em làm sao vậy?"

"Anh cả Triệu....."

"Có chuyện gì cứ nói đi." Nghe giọng của cô hơi nũng nịu, anh lập tức biến thành anh cả mẫu mực-l3qudo-, rất nguyện ý lắng nghe phiền não của em gái.

Trái lo phải nghĩ chừng mấy ngày, cô quyết định dùng một chiêu cực kỳ sáng tạo, cũng chính là nói mò, nói không chừng sẽ có hiệu quả ngoài dự đoán.

"Anh có tin vào giác quan thứ sáu của phụ nữ không?"

Anh bị hỏi bất ngờ, đành phải hỏi ngược lại: "Tại sao hỏi vậy?"

"Em biết mình nói vậy rất kỳ quái, không hề có đạo lý gì, chỉ là dàn phụ nữ thật sự có giác quan thứ sáu, trực giác của em còn rất chuẩn nữa. Anh xem như tham khảo đi, nghe một chút xem có được không?d0n"

Mới mười tám tuổi cũng được gọi là phụ nữ sao? Anh thầm buồn cười nhưng vẫn rất nể tình gật đầu.

"Được rồi, em nói đi."

Lưu Mỹ Châu hít một hơi thật sâu, tự nói với mình, "Em cảm thấy được Tô tiểu thư và người vệ sĩ kia của cô ấy. . . . . . Hình như là tình nhân đang yêu."

"Nói bậy bạ gì đó?" Anh nhíu chặt chân mày, bởi vì câu này vô cùng quá đáng. Tô Uyển Nghi là một thiên kim tiểu thư đúng chuẩn, coi như có tình yêu khác cũng không thể tìm vệ sĩ của mình. Nếu như là cô em gái Triệu Yên Nhiên của anh may ra còn có thể.

"Em đâu có nói bậy bạ, có lần em nghe lén được Tô tiểu thư gọi anh ta là A Huân, nếu như là quan hệ cố chủ và vệ sĩ -, thì sao lại gọi thân mật như vậy được. Hơn nữa hàng động của bọn họ, vẻ mặt nhìn qua rất giống như tình nhân, em đang nói thật mà!" Mặc dù là cô nghe được từ kiếp trước,nhưng sự thật chính là sự thật, chỉ cần anh có năng lực đi điều tra kỹ, nhất định sẽ tra ra chân tướng.

Triệu Nghị Nhiền nhìn chằm chằm cô gần một phút, muốn nhìn ra cô đang nói thật hay nói bậy, trên cơ bản thì anh vẫn tin tưởng Mỹ Châu sẽ không lừa mình. Chỉ là chuyện này thật khó có thể tưởng tượng nổi, cuối cùng anh liền nghiêm mặt nói: "Anh sẽ ngầm điều tra, em không được lộ chuyện này ra ngoài."

"Đó là đương nhiên, em chỉ dám nói với anh, anh cả Triệu đừng tức giận mà, chẳng phải em sợ anh chịu thiệt hay sao...."

"Chịu thiệt?" Anh nhướng hai hàng lông mày, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi.

Lúc này cô mới phát giác mình nói sai, giao tình của hai người đâu sâu đến vậy, cô đúng là quá mức vui mừng rồi, lại còn càng nói càng tùy ý.

"Thật xin lỗi, em nói lung tung....Tóm lại, tóm lại là em đang nghĩ cho anh, xin hãy tin tưởng em."

"Anh hiểu ý của em." Anh thấy cô khẩn trương đến đỏ bừng cả khuôn mặt, chắc hẳn thừa nhận áp lực bảo vệ quá lớn.

Nói nghiêm túc, Mỹ Châu còn quan tâm mình hơn so với em trai và em gái ruột. Bọn họ đều bận rộn với cuộc sống đặc sắc của chính mình, không có thời gian lo lắng cho người đa,an anh cả như anh, ngược lại cô bé Mỹ Châu này vừa thiện lương lại nhiệt tình, mới có thể lấy hết dũng khí nhắc nhở anh.

Nếu như là hai vị trợ lý của anh phát hiện ra, có lẽ sẽ không biết nên mở miệng thế nào, dù sao đều là đàn ông, biết rõ bị vợ cắm sừng là đả kích lớn đến mức nào. Thật may là anh không có nhiều tình cảm với Tô Uyển Nghi, nếu như cô ấy thật sự có tư tình với vệ sĩ riêng, anh chỉ cảm thấy thất vọng, buồn cười, lãng phí thời gian, vẫn còn chưa tới mức đau lòng.

Lưu Mỹ Châu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh cả Triệu, anh ưu tú như vậy, nhất định có thể tìm được đối tượng tốt, đại trượng phu lo gì không có vợ, anh nói có đúng không?"

Cô bé ngốc này lại đang nói lời lung tung rồi, khóe miệng Triệu Nghị Nhiên hơi nhếch lên, không nhịn được vươn tay xoa đầu cô, tựa như sờ chó con hay mèo con vậy.

Anh không biết một hành động nho nhỏ đó đã khiến nội tâm cô khá kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên Triệu Nghị Nhiên chủ động chạm vào cô, mặc dù khẳng định là không có tình yêu nam nữ, nhưng là. . . . . . Cảm giác thân mật chưa từng có (hi vọng không phải lần cuối cùng) đó vẫn làm tim cô đập loạn nhịp.

"Đừng ngây người nữa, đi làm chuyện của em đi."

"Dạ, tổng giám đốc!"

Chuyện riêng đã nói xong, cô biết mình nên trở về làm việc tiếp, chỉ mong Triệu Nghị Nhiên có thể điều tra ra toàn bộ sự thật, nếu không anh sẽ cho rằng cô cố ý bịa chuyện, đến lúc đó đừng nói đến công việc có thể khó giữ, mà chút tình cảm giữa hai người cũng khó mà duy trì. Ông trời thân ái, xin giúp con một tay, mau khiến cho chân tướng lộ ra đi!

Đáy lòng giống như có con kiến nhỏ đang bò bò, một ngày của Lưu Mỹ Châu đều trôi qua cực kỳ gian nan, trơ mắt nhìn Triệu Nghị Nhiên vẫn qua lại với Tô Uyển Nghi, sinh hoạt hàng ngày cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào. Cô biết anh là người luôn tính trước làm sau, trước khi nắm được chứng cớ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Kể từ sau ngày "mật báo", cô cũng không dám nhắc lại chuyện này, dù sao chuyện nhạy cảm như vậy, thân phận của cô cũng không thích hợp hỏi quá nhiều, mặc dù miệng vẫn gọi anh cả Triệu nhưng trên thực tế anh vẫn là chủ nhân của nhà cô.

Tâm tư vừa bất đắc dĩ lại rối rắm, cô chỉ có thể lén viết vào nhật ký, đây là một bản ghi chép công việc cũng là miêu tả tâm tình, chỉ có chính cô mới hiểu.

Cứ như thế qua chừng nửa tháng, rốt cuộc chuyện cũng có biến chuyển, Triệu Nghị Nhiên giống như quên mất Tô Uyển Nghi, không hẹn hò, không gọi điện, mỗi ngày chỉ có đi làm, tăng ca và tan việc.--Người khác thấy vẻ mặt tổng giám đốc bình thường, cũng đành phải giả bộ như không có việc gì, đáy lòng lại không khỏi thầm nghĩ, tổng giám đốc phu nhân thật đúng là khó tìm, thiên kim tiểu thư như Tô Uyển Nghi còn bị ra dìa nữa là.

"Gần đây mọi người làm việc phải đặc biệt cẩn thận, không nên nói chuyện lung tung, tránh cho tổng giám đốc Triệu tức giận." Kiều Đan Thư thấy tổng giám đốc tình trường thất ý, liền lén lút nhắc nhở hai vị đồng nghiệp, muốn thận trọng từ lời nói đến việc làm.

"Em biết rồi, cám ơn anh Kiều nhắc nhở."

Lưu Mỹ Châu có mừng thầm trong lòng cũng chẳng dám bộc lộ ra ngoài, bởi vì Triệu Nghị Nhiên và Tô Uyển Nghi GAME OVER là do cô mật báo mà thành, cho nên lúc Triệu Nghị Nhiên đối mặt với cô sẽ cảm thấy lúng túng, nên cứ coi như là bí mật nhỏ của hai người đi.

Kha Bỉ Hào cũng tới góp một chân, hào hứng bừng bừng nói: "Lâu lắm rồi tổng giám đốc Triệu không có kết giao bạn gái, tôi nhớ trước kia còn đi học anh ấy có kết giao qua, mấy năm này thì hình như tiểu thư Tô là người thứ nhất, không ngờ mới không bao lâu đã chơi xong rồi."

Lưu Mỹ Châu giống như bị người tàng hình đánh một quyền, vẫn biết tình cảm của Triệu Nghị Nhiên không thể nào trống rỗng, nhưng anh chưa bao giờ dẫn bạn gái về nhà, cô cũng không dám đi nghe ngóng tin tức. Hôm nay chợt nghe được anh từng có bạn gái, lòng cô liền dâng lên nỗi chua xót.

Kiều Đan Thư sưng mặt: "Bớt tranh cãi một tí đi, làm tốt chuyện của mình là đủ rồi, tổng giám đốc Triệu không thích công tư bất phân, cũng đừng quản chuyện riêng của anh ấy."

Lúc này Kha Bỉ Hào mới thu liễm một chút, cười hắc hắc nói: "Nói rất hay, 'tiểu tâm sứ đắc vạn niên thuyền' (cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm), chờ tổng giám đốc phu nhân thật sự xuất hiện, chúng ta lại đi hỏi mấy câu, sẽ không bị mắng đâu."

Nghe thế, Lưu Mỹ Châu chỉ có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh, cô vậy mà quên mất điểm mấu chốt nhất, Tô Uyển Nghi bị loại thì còn những cô gái khác, những cô gái có điều kiện cân xứng với Triệu Nghị Nhiên-, lựa chọn hết trong đó cũng sẽ không bao gồm cô.

Bên ngoài phòng làm việc ba trợ lý đang bàn luận về cuộc sống riêng tư của cấp trên, bản thân Triệu Nghị Nhiên lại chẳng thèm đếm xỉa đến, anh đã bắt đầu đọc báo cáo điều tra.

Kết quả đúng như Lưu Mỹ Châu suy đoán, Tô Uyển Nghi và vệ sĩ riêng đã sớm tình ý mặn nồng, hai người đã có gần mười năm tình cảm rồi. Người nhà họ Tô cũng không phải là hoàn toàn ngu ngốc, chỉ khuyên nhủ con gái ''kiếm sắc chặt đứt tơ tình'', còn định sa thải vị vệ sĩ "toàn tâm toàn ý" kia, Tô Uyển Nghi lại đưa ra điều kiện giữ lại anh ta mới đồng ý xem mặt anh.

Sau khi biết được chân tướng, Triệu Nghị Nhiên không hề có cảm giác ghen hoặc tức giận,le,.quy.,.don anh mới quen Tô Uyển Nghi hơn một tháng, vốn không dành bao nhiêu tình cảm, chỉ cảm thấy cô ta là một lựa chọn tốt, ai ngờ lại lãng phí thời gian, không bằng dùng để ngủ hoặc nghe nhạc còn tốt hơn.

Mặt khác, nhà họ Tô rõ ràng là không nể mặt nhà họ Triệu bọn họ, việc này nên để cha anh Triệu Cẩm Bằng ra mặt, dầu gì vẫn nên có chút giao dịch tình người.

Buổi tối hôm đó, Triệu Nghị Nhiên chủ động hẹn cha mình tới phòng sách nói chuyện, Triệu Cẩm Bằng cũng biết tình hình gần đây của con trai, mở miệng liền hỏi: "Con và tiểu thư Tô đã xảy ra chuyện gì?"

Triệu Nghị Nhiên nói tóm tắt kết quả điều tra, Triệu Cẩm Bằng nghe xong mà ngây ngẩn cả người.

"Cha thấy tiểu thư Tô đâu giống kẻ ngốc, làm sao sẽ....."

Bọn họ đều là những gia tộc đứng đầu, có ai sẽ ngốc đến nỗi nói chuyện yêu đương với vệ sĩ? Câu chuyện hoàng tử cùng cô bé lọ lem có lẽ thỉnh thoảng sẽ trình , nhưng tình tiết công chúa và vô danh tiểu tốt thật đúng là hiếm thấy, ngay cả đôi song sinh bốc đồng của nhà họ Triệu, đụng phải "đối tượng bình dân" cũng chỉ là chơi đùa mà thôi (chỉ có điều bọn họ cũng đối xử như thế với người có tiền,don bản tính chơi đùa quá kiên cường).

Triệu Nghị Nhiên cười bất đắc dĩ, cô gái kia có ngốc hay không đều không liên quan tới anh, đáng tiếc chính anh cũng không đủ thông minh, mới có thể dẫn tới công dã tràng.

"May nhờ Mỹ Châu nhìn ra điểm bất thường, con mới có thể tìm người điều tra."

"Hả? Mỹ Châu khôn khéo vậy sao?" Lần này, Triệu Cẩm Bằng càng kinh ngạc hơn, hai cha con bọn họ không hề phát hiện được ẩn tình gì, mà cô bé Mỹ Châu lại có thể đoán được?

"Em ấy nói là giác quan thứ sáu của phụ nữ." Triệu Nghị Nhiên vừa nhắc tới liền muốn cười.

Triệu Cẩm Bằng cũng bật cười, "Đứa nhỏ này trưởng thành rồi, tâm tư cũng nhạy cảm, ở công ty con nhớ lưu ý giúp đỡ nó, đừng để nó chơi với bạn xấu."

"Cha yên tâm, Mỹ Châu rất hiểu chuyện, trước kia con đã quá coi nhẹ em ấy, biểu hiện của em ấy nằm ngoài dự đoán của con, Đan Thư và Bỉ Hào đều rất hài lòng."

"Ừm, trừ học lái xe tương đối chậm, cái khác nó đều không tệ."

Triệu Cẩm Bằng nghe Lưu Chí Đạt nhắc tới nhiều lần, Mỹ Châu khởi động xe khá kinh người, đầu và đuôi xe chỗ nào có thể quệt đều bị xước hết. May mà lấy xe cũ của Lưu Chí Đạt để luyện tập, nếu không Triệu Thái Nhiên tự mình chọn xe có thể sẽ hộc máu. Cái xe có thể khiến cho xa thần như nó vừa ý thì tuyệt đối là xe tốt.

"Không vội, cũng có phải là huấn luyện em ấy thành tài xế đâu." Triệu Nghị Nhiên không hề để ý những thứ này, nhân viên có thể lái xe còn rất nhiều, thiếu Mỹ Châu đâu có sao, chỉ hi vọng cô sẽ học thêm được chút kỹ năng.

"Ừ, cha sẽ tự mình đi tới bên nhà họ Tô, cũng muốn bọn họ cho một lời công bằng." Triệu Cẩm Bằng không mấy quan tâm đến hôn sự của con trai trưởng, ông biết đứa nhỏ này rất có chừng mực, sẽ tuyển chọn trong phạm vi thích hợp.

Chuyện lần này cả hai nhà đều chú trọng, ông và ông chủ Tô cũng coi như là bạn già nhiều năm rồi lqydo, không ngờ đối phương không có suy nghĩ như thế, ý tứ này không nói ra thì không được, dù sao cũng phải bắt nhà họ Tô nợ một ân tình.

"Vậy thì làm phiền cha đi một chuyến rồi."

"Cứ để cha lo, gần đây con bận bịu không? Tìm thêm mấy người nữa chứ?"

"Con đều lo được, cha và mẹ quyết định là được mà." Cách nhìn của Triệu Nghị Nhiên về hôn nhân cũng giống như thừa kế gia nghiệp, chính là một loại trách nhiệm cùng nghĩa vụ, anh sẽ không bỏ hết tâm ý, nhưng sẽ làm hết sức.

"Ừ, lần này giao cho mẹ con, bà ấy còn biết nhìn người hơn cha." Triệu Cẩm Bằng vừa nghĩ-di-tới bà xã biết chuyện này-en-sẽ rất tức giận, liền âm-da-thầm kêu khổ. Bởi vì ông và ông chủ l3 Tô quen biết nhiều năm, cũng không muốn đi điều tra nhiều, cứ thế mà giới thiệu kiểu con gái không đứng đắn cho con trai.

"Cứ từ từ, trước ba mươi tuổi kết hôn là được ạ." Triệu Nghị Nhiên thoải mái nói, giống như bữa trưa muốn ăn cái gì đó tiện lợi.

"Con còn bày ra dáng vẻ việc không liên quan đến mình nữa, hừ!"

Triệu Cẩm Bằng cố ý xụ mặt, nhưng Triệu Nghị Nhiên chỉ khẽ mỉm cười, không hề giải thích.

Kể từ khi cặp sanh đôi ra đời, đã dời đi phần lớn sự chú ý của cha mẹ với anh, anh liền bắt đầu học cách che giấu cảm xúc, có thể là ngụy trang quá lâu đã thành thói quen, hiện giờ chuyện có thể làm cảm xúc của anh thay đổi đúng là không nhiều lắm, dĩ nhiên bao gồm cả hôn nhân.