Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 114: Mắt mù tai điếc




Chỉ Dao kéo cánh tay Mân Huyên, người gác cổng nhà hàng ân cần mở cửa ra, một người bồi bàn nho nhã lễ độ ra đón: “Giản tiểu thư, mời đi bên này.”

“Ồ, được.” Chỉ Dao hơi gật đầu, kéo Mân Huyên đi sau bồi bàn.

Đây là một nhà hàng Pháp chính tông, tuy rằng không phải nhà hàng lần trước Kim Chính Vũ mang nàng đi, nhưng vô luận theo phong cách trang hoàng hay người phục vụ cũng không khó nhận ra nhà hàng Pháp này cùng nhà hàng kia cùng một hệ thống kinh doanh, hoặc nói thẳng ra chính là do một gia tộc quản lý phía sau.

Nghĩ đến đây, Mân Huyên mím môi cười trộm, nàng đã đoán ra mục đích Chỉ Dao mang nàng tới đây, cứ đi theo phía sau bồi bàn đến phía nam nhà ăn tới một bàn ăn gần cửa sổ, đã có một thân ảnh ngồi ngay ngắn ở nơi này từ sớm.

“Mân Mân, cậu ngồi đi.” Chỉ Dao đẩy Mân Huyên đang tim đập thình thịch ngồi xuống, quay mặt hé lên tươi cười: “Thực xin lỗi, Chính Vũ, đợi lâu.”

Chính Vũ hơi nhếch môi cười, ánh mắt bình thản xẹt qua Mân Huyên, sau đó dừng lại trên người Chỉ Dao: “Chỉ Dao, chị gọi điện cho tôi, nói là cùng với Lạc mời tôi đi ăn cơm, sao Lạc không có tới?”

Chỉ Dao đặt túi, chậm rãi ngồi xuống, lời nói thốt ra: “A, ha ha… chi nhánh công ty bên kia của Lạc ca ca có việc gấp, tạm thời đi công tác rồi, cho nên tôi mang Mân Mân cùng nhau đến đây, cậu không để ý đi.”

“Đương nhiên sẽ không.” Kim Chính Vũ không sao cả nhún nhún vai, ánh mắt không hề liếc qua Mân Huyên lần nào.

Mân Huyên cũng không lên tiếng, ngồi xuống vị trí đối diện hắn, kì thật nàng đã sớm đoán được một loạt hành vi thần bí quỷ quái tối nay của Chỉ Dao thực có thể là muốn sáng tạo cơ hội cho nàng và Kim Chính Vũ, hiện tại xem ra quả nhiên là thế này.

Chính là Chỉ Dao không biết một chuyện, từ đêm Kim Chính Vũ đột nhiên phát giận lái xe rời khỏi, hắn vẫn không để ý tới nàng, hôm nay đột nhiên lại gặp mặt làm nàng ngồi chỗ này có chút xấu hổ.

Nhìn sắc mặc Kim Chính Vũ dường như vẫn không để ý tới nàng, suy nghĩ ngàn chuyển trăm hồi, nàng cẩn thận nhớ lại ngày đó rốt cuộc là nàng nói sai chuyện gì, câu này? Không đúng, không phải, là câu kia? Vẫn không đúng?

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chú ý tới câu “Tôi không thích mấy tên nhóc con nhỏ tuổi hơn mình”, hắn tức giận vì câu nói này chăng?

Nàng cúi đầu vò nghịch chiếc khăn ăn đặt trên đầu gối, nhớ lại chuyện hắn từng tức giận vì nàng nhìn lén chứng minh thư của hắn, đúng, là vậy rồi, tuyệt đối là vì nàng nói những lời này mà khơi lên lửa giận của hắn.

“Mân Mân, cậu thích ăn món gì?” Chỉ Dao đưa qua thực đơn cắt đứt suy nghĩ của nàng, nàng ngẩng đầu, nhìn qua tất cả đều là món ăn Pháp, lập tức có cảm giác đau đầu.

Chỉ Dao đã quen với kiểu nhà ăn cao cấp này, nhưng nàng mới đi có một lần thôi, lần trước chính là Kim Chính Vũ giúp nàng chọn, lúc ấy nàng căn bản không chú ý nghe hắn chọn thế nào, nàng ngẩng đầu định bảo Chỉ Dao giúp mình chọn là được rồi.

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy Kim Chính Vũ đã khép thực đơn lại, đang nói nhỏ với bồi bàn: “… Bít tết chín bốn phần…. một chaiBordeauxnăm 82 (rượu vang Bordeax)(*)…..”

Tai nàng nghe thấy mấy từ mấu chốt phía trước, âm thầm nhớ kĩ, lúc này Chỉ Dao vừa lật thực đơn vừa hỏi nàng: “Mân Mân, cậu muốn ăn gì?”

“Mình muốn bít tết chín bốn phần.” Mân Huyên khép lại thực đơn, nhẹ giọng nói xong.

Kim Chính Vũ đang nhỏ giọng yêu cầu bồi bàn chợt xoay người lại nhìn nàng, nàng trừng mắt nhìn, chẳng lẽ vừa rồi chính mình lại nghe lầm sao? Rõ ràng nghe thấy hắn nói chín bốn phần.

“Mình muốn chín sáu phần.” Chỉ Dao tao nhã khép lại thực đơn, đưa cho bồi bàn.

“Hai phần chín sáu phần, một phần chín bốn phần, mặt khác cứ theo tôi làm, mở một chai Bordeax năm 82…” Kim Chính Vũ quay đầu lại nói với bồi bàn, đối phương cung kính xoay người thu lại thực đơn.

Kim Chính Vũ người này sao lại tự chủ trương đổi thành chín sáu phần chứ, Mân Huyên tức giận trừng mắt nhìn.

“Mân Mân” Chỉ Dao lặng lẽ nhích lại gần, nói nhỏ bên tai nàng: “Sao cậu lại kêu chín bốn phần, theo như mình biết, cậu hẳn phải giống mình gọi chín sáu phần mà.”

Mân Huyên sửng sốt một chút, chẳng lẽ lần trước nàng ăn món bít tết kia là chín sáu phần sao? Thì ra Kim Chính Vũ tự chủ trương là có chuyện như vậy, nghĩ thông suốt điểm này, nàng ngược lại cảm thấy càng thêm ngượng ngùng với Kim Chính Vũ.

Sau một lúc, món bít tết được bưng lên bàn, nhất thời mọi người chỉ lo cắt bít tết, không nói gì.

Mộtt lát sau, Kim Chính Vũ chậm rãi mở miệng: “Chỉ Dao, Lạc đi công tác?”

Chỉ Dao đại khái đói bụng, đang vùi đầu ăn món bít tết ngon miệng, nghe thấy Kim Chính Vũ hỏi mình, liền gật gật đầu: “Đúng vậy, buổi chiều Lạc ca ca bay đi Nhật Bản, phải đi công tác tận bảy ngày.”

Không biết vì sao, Chỉ Dao nói tới đây, Mân Huyên chợt cảm thấy ánh mắt Kim Chính Vũ quét về phía mình, nàng không ngẩng đầu, ngừng cắt thịt bò, tiếp theo nàng nghe thấy Chỉ Dao nói tiếp: “Mân Mân, Chính Vũ, mọi người từ từ ăn, tôi đi toilet một chút.”

Biết Chỉ Dao có thói quen ăn được một lát sẽ đi toilet trang điểm lại, Mân Mân cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái, tiếp tục cúi đầu cắt phần bít tết của mình.

Nghĩ đến Kim Chính Vũ hình như vẫn còn tức giận mình, nàng do dự không biết có nên giải thích trước hay không. Hiện tại trừ bỏ Chỉ Dao, Kim Chính Vũ trong lòng của nàng đã chiếm vị trí bạn tốt, từ nhỏ đến lớn nàng có rất ít bạn bè, thực không hy vọng chỉ bởi vì một chút việc nhỏ liền mất đi một người bạn tốt như vậy, ít nhất là nàng cho rằng như vậy.

“Chính Vũ, cái kia…” Nàng một bên âm thầm khuyến khích chính mình, một bên liếm liếm môi mở miệng: “Là… Thực xin lỗi…. Ngày đó khả năng tôi nói sai….”

Cánh tay tao nhã cắt từng miếng bít tết, sau đó đưa lên miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt, hắn hoàn toàn không có ý nói chuyện.

“Mấy ngày nay anh không để ý tới tôi, không phải thực tức giận đó chứ?” Nàng thật cẩn thận nhìn hắn, mái tóc ngắn màu hạt dẻ mềm mại che khuất đôi mắt trong suốt, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trơn láng hơi hơi căng ra.

Hắn tựa hồ coi câu mở lời của nàng như gió thoảng bên tai, nói cách khác chính là mắt mù tai điếc, tóm lại con dao nhỏ dài trong tay hắn vẫn tiếp tục cắt miếng bít tết còn rỉ máu.

~~~~***~~~~

(*)Bordeaux, là một thành phố cảng miền Tây Nam nước Pháp, được nhiều người biết đến như thủ đô của ngành công nghiệp rượu vang của thế giới. Nhãn hiệu vang Bordeaux nổi tiếng trên khắp thế giới và đã được sản xuất ở đây từ thế kỷ thứ 8.