Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 119: Tin tức




Giữa trưa, trong một nhà ăn

Giản Quân Dịch nói hôm nay sẽ có kết quả thi tuyển vào tạp chí, đến tột cùng chính mình có thể được lựa chọn hay không đây.

Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Mân Huyên một tay chống má, nhìn người đi đường bên ngoài cửa sổ thủy tinh, tay kia thì không ngừng mở di động ra, lại khép lại, lại mở ra, lại khép lại.

Đúng lúc này, Chỉ Dao chạy nhanh tới, ngồi xuống vị trí đối diện nàng, “Mân Mân, ngượng ngùng, mình đã tới chậm, vừa mới nhận điện thoại, anh trai nói muốn mời mình đi ăn cơm trưa. Mình nói cho anh ấy mình đã có hẹn với cậu rồi, nhưng anh ấy lại nói một lát nữa anh ấy sẽ đi ra.”

Cái gì? Anh trai Chỉ Dao sắp tới? Mân Huyên ngồi thẳng người lại, tinh thần tỉnh táo, ánh mắt có chút hồi hộp lại có chút chờ mong, hắn đã biết đáp án chưa nhỉ.

“Mân Mân, cậu đây là vẻ mặt gì vậy?” Chỉ Dao uống đồ uống người phục vụ mới đưa lên, kêu lên một tiếng sợ hãi như phát hiện ra đại lục mới đến nơi, “Hay là cậu có ý với anh mình rồi, ha ha… Mình biết mà, đàn ông giống anh trai như vậy, vừa có tiền lại đẹp trai rất ít gặp. Mân Mân, cậu yên tâm, chỉ cần cậu nói cho mình biết, mình cam đoan sẽ giúp hai người tác hợp…”

Chỉ Dao tự cho là thông minh quả thực làm nàng dở khóc dở cười, “Chỉ Dao, ý nghĩ của cậu chạy đi đâu vậy. Ngày hôm qua không phải cậu mới cố ý giúp mình và Kim Chính Vũ gần gũi sao? Sao bây giờ lại nhắc tới anh trai cậu, cậu không sợ mình bắt cá hai tay à….”

“Đừng lo, hiện tại là xã hội tự do thoải mái, tình yêu trước mặt mỗi người đều có cơ hội lựa chọn, mình hy vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc.” Chỉ Dao gật gù, hoàn toàn không thèm để ý, nàng hút đồ uống, lướt qua vai Mân Huyên thấy được thân ảnh Giản Quân Dịch đang bước vào nhà ăn.

Chỉ Dao vẫy vẫy Giản Quân Dịch ý bảo chính mình ngồi ở chỗ này, tiếp tục chớp mắt vài cái với Mân Huyên, “Anh trai mình đến đây, lát nữa cậu nhất định phải biểu hiện cho hoàn hảo nha.”

Tiếng bước chân trầm ổn dần dần tới gần, toàn thân nàng không hiểu sao bắt đầu bất an, đợi cho thân ảnh kia ngồi xuống bên cạnh Chỉ Dao, nàng lễ phép giơ lên khuôn mặt tươi cười.

Giản Quân Dịch cũng chỉ hơi phất tay, quay đầu đi nhìn Chỉ Dao, thấy khóe miệng nàng có dính nước, nhanh tay lấy khăn tay chà lau.

“Anh à, bữa nay anh mời nha.” Chỉ Dao thè lưỡi, đưa cho hắn thực đơn, nghiêng đầu hướng về phía Mân Huyên chớp mắt.

Mân Huyên làm bộ như không phát hiện, cúi đầu hút đồ uống, Giản Quân Dịch làm tổng giám đốc cả tập đoàn Giản thị, tạp chí chẳng qua chỉ là một bộ phận nho nhỏ, hắn không có khả năng ra tay giúp đỡ nàng, nói không chừng người ta đã quên chuyện này không còn một mảnh.

“Tiểu công chúa, em thích ăn cái gì?” Giản Quân Dịch lật thực đơn, nuông chiều vỗ về đầu Chỉ Dao.

Chỉ Dao chu môi, hơi hơi rụt cổ lại, “Em thì tùy tiện, anh chọn đi.”

“Vậy chọn món này được rồi, em thích ăn món này không?” Giản Quân Dịch chỉ vào thực đơn, vẻ mặt dịu dàng.

Chỉ Dao ghé mắt nhìn kỹ, “Ồ, này à… Có thể…”

Nhìn Chỉ Dao cùng anh trai thảo luận chuyện thực đơn, hình ảnh trước mắt vừa ấm áp vừa hài hòa, Mân Huyên kìm nén tâm trạng buồn khổ, hết sống rồi làm việc nhiều năm dài lâu như vậy, có lúc nàng cũng ảo tưởng về một nửa của mình trong tương lai, nàng cũng không hy vọng xa vời đối phương có thể có gia thế tốt hay tướng mạo tuấn tú, kỳ thật trong nội tâm nàng chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ, chính là người ấy có thể giống như cha hay anh cả có một bờ vai dày rộng, để khi nàng thấy mệt mỏi có thể dựa vào, cho dù cái gì cũng không nói, chỉ cần truyền sức mạnh cho nàng, nàng có thể kiên cường sống sót.

“Lăng tiểu thư, em thích ăn cái gì? Lăng tiểu thư…” Lúc này anh em bọn họ đã chọn xong đồ ăn, Giản Quân Dịch lịch sự đưa thực đơn qua, lại thấy Mân Huyên lăng lăng nhìn chằm chằm vào mình, thực đơn nhất thời đứng im trong không trung.

Đôi mắt Giản Quân Dịch xẹt qua một ít khác thường, nhưng rất nhanh liền biến mất, cực có tính nhẫn nại lặp lại một lần: “Lăng tiểu thư, xin hỏi em thích ăn món gì?”

“A? Em không chọn món nào, giống hai người là được rồi.” Mân Huyên xấu hổ hận không thể đào một cái lỗ trên đất rồi chui vào trốn đi, vừa rồi ánh mắt người này rõ ràng nghĩ chính mình có ý với hắn, quá mất mặt, tại sao có thể như vậy.

“Vậy ba xuất có những món này là được rồi.” Giản Quân Dịch chỉ vào thực đơn, gật đầu với người phục vụ.

“Vâng, tiên sinh, xin chờ một lát.” Phục vụ hiểu ý cúi người, nhận lại thực đơn, xoay người tránh ra.

“Đúng rồi, Chỉ Dao, Lạc đi công tác mấy ngày? Anh đã quên.”

“Bảy ngày ạ, anh à, anh tìm Lạc có việc sao?”

“Ừ, một hạng mục vừa hợp tác với công ty bọn họ có chút vấn đề về tài chính, anh muốn gặp Lạc hỏi một chút.”

“Nếu không anh gọi điện cho Lạc ca ca đi…”

Anh em bọn họ liên hoan, chính mình ngồi ở chỗ này thực sự có chút kỳ quái, Mân Huyên lòng như lửa đốt, nhưng bây giờ muốn đi cũng không còn kịp rồi, Chỉ Dao chắc chắn sẽ không đồng ý, sớm biết rằng sẽ như thế này thì nên rời khỏi từ sớm mới đúng. Muốn biết tin tức chuyện trúng tuyển có thể chờ điện thoại mà, làm chi còn muốn thông qua Giản Quân Dịch.

Ai, hiện tại nếu có điện thoại gọi tới thì tốt quá rồi, như vậy mình có thể mượn cớ tránh đi.

Nàng ngẩn người cúi đầu im lặng nhìn túi quần, đột nhiên tiếng chuông thực sự vang lên, ” If you ever feel ashame, my love will get you home….”

Là Kim Chính Vũ, nàng chưa bao giờ cảm thấy cảm kích hắn như bây giờ, điện thoại của tiểu tử này thật đúng lúc, nàng một mặt nói có lỗi với Chỉ Dao cùng Giản Quân Dịch, một mặt chạy ra ngoài cửa, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra.

Vừa mới nhận chợt nghe thấy tiếng nói vui vẻ của Kim Chính Vũ: “Mân Mân, chuyện phỏng vấn thế nào? Em nhất định nhận được điện thoại của tạp chí.”

“À… Còn không có! Hôm nay là ngày cuối cùng, tôi muốn chờ một chút, cũng có khả năng là không được chọn.” Nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, bây giờ còn cách một khoảng thời gian nữa mới tới tốt nghiệp, nàng còn có tinh lực đi thử tạp chí khác.

“Tôi vừa nghe được một tin tức tuyệt mật, em có muốn nghe hay không?” Hắn ra vẻ thần bí hạ giọng thật thấp.

“Cái gì… Cái gì tin tức?” Nàng nói chuyện không khỏi ngơ ngơ ngác ngác, ẩn ẩn biết có thể Kim Chính Vũ nói chuyện có liên quan tới mình.

“Em đang hồi hộp đúng hay không? Ha ha… Nói cho em nè, em lấy thành tích đứng đầu thuận lợi bước vào tạp chí…”