Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 170: Phát hiện hận ý




“Tôi cũng nghe nói, hình như là muốn đi một tuần, phụ thân của Kim Chính Vũ nóng lòng cùng với hắn trao đổi chuyện tiếp tục hợp tác……” Nàng nói ra sự hiểu biết tình huống của chính mình.

“Ngô……” Quý Dương có chút đăm chiêu, lập tức lộ ra vẻ mặt thư giãn tươi cười,“Tôi có biện pháp .”

Không biết biện pháp theo như lời của Quý Dương là cái gì, nàng có bao nhiêu câu hỏi, hết thảy thuận theo tự nhiên đi. Nhìn nhìn ngoài cửa sổ, xe đã gần vào tới cổng bệnh viện.

Mở cửa xe cho nàng, Quý Dương vẻ mặt thoải mái mà đứng ở trước mặt nàng,“Mân Huyên, tôi sẽ chỉ đưa em đến đây .”

“Ân, Quý Dương, hôm nay phiền toái anh , cũng cám ơn anh có thể ra tay giúp tôi.” Nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, trong giọng nói tràn ngập lòng biết ơn chân thành.

“Em không cần cảm tạ tôi.” Quý Dương nhướng khởi mi,“Chuyện này là Lạc làm sai , làm bạn thân của hắn, tôi có trách nhiệm đem sai lầm này sửa lại cho đúng, tuyệt không thể làm cho tiểu tử kia mắc thêm lỗi lầm nào nữa.”

Nàng cúi đầu nhìn mũi chân chính mình, thiết tưởng giá như Quý Dương xuất hiện sớm hơn, nàng cũng sẽ không ký giấy hiệp ước làm tình phụ kia, như vậy hiện tại nàng khẳng định sẽ bình yên vô sự bắt đầu vào đi làm ở tạp chí, lúc đó chính mình cũng sẽ có một cuộc sống khác.

“Em vào đi, Mân Huyên, tôi còn phải về công ty xử lý một ít công việc, tôi đi trước.” Quý Dương vội vã nói xong, chạy nhanh chui vào trong xe, xe thể thao rất nhanh đã rời đi.

Nàng theo cửa đại sảnh bệnh viện đi vào, trở lại phòng đã là chạng vạng tối , nàng nếm qua bữa tối hộ sĩ đưa tới, nhìn trên bàn trà chiếc máy tính bản, liên tưởng đến chuyện hoa hồng đêm qua, không nghĩ lại sẽ sinh ra sự tình gì, chạy nhanh đem máy tính bản dấu đi.

Đột nhiên cảm thấy toàn thân không thoải mái, nghĩ đến bản thân đã một tuần không tắm rửa . Nàng quyết định tắm nước ấm, nếu Chỉ Dao ở đây thì tốt rồi, nàng có thể giúp chính mình, bất quá hiện tại đã tối, Chỉ Dao là không có khả năng lại đây , vẫn là kêu hộ sĩ lại đây giúp đỡ.

Nàng tìm một bộ quần áo tốt, ấn hạ cái nút ở giữa sô pha, không đến ba phút, một hộ sĩ đã tới đây .“Tiểu thư, xin hỏi có gì cần hỗ trợ ?”

“Tôi nghĩ tắm rửa một cái, phiền toái chị giúp tôi cởi quần áo một chút.” Mân Huyên theo sô pha đứng lên, chậm rãi đi hướng phòng tắm, lần trước tắm rửa là Tiểu Nhu giúp nàng cởi đồ, lần này nàng có vẻ thực thong dong.

“Được” Người hộ sĩ kia sảng khoái đáp lời, đi theo Mân Huyên vào phòng tắm.hộ lý phòng bệnh ở tầng sáu đối với bệnh nhân từng phòng đều thực sự hiểu biết cụ thể, hộ lý này đương nhiên biết rõ ràng bệnh nhân này bị thương ở cánh tay, hành vi có chút không tiện.

Hộ sĩ giúp nàng cởi quần áo,sau muốn giúp nàng tắm rửa, nàng bối rối, khách khí hướng đối phương nói,“Tôi tự mình tắm được rồi, không phiền toái chị , chị đi ra ngoài đi.”

Nàng ngồi vào bồn tắm lớn, gần một tiếng đồng hồ, dùng một bàn tay cố sức tẩy xong rồi tắm, lau khô người, nàng bất đắc dĩ phát hiện trừ bỏ đống quần áo bị thay ra, còn quần áo để thay chưa có cầm vào.

Nàng đưa mắt không thấy quần áo của chính mình, dù sao trong phòng cũng có một mình nàng, như vậy mà đi ra ngoài cũng không quan trọng, không có gì băn khoăn đi ra cửa phòng tắm, đi tới sô pha cầm lấy quần áo.

Nhìn nhìn cái nút ở giữa sô pha kia, do dự một chút, vẫn là không cần phiền toái hộ sĩ , chính mình dùng thêm một bàn chút lực của một bàn tay vẫn là mặc được. Nghĩ như vậy , nàng trước mang quần lót, tái mặc vào nội y, một bàn tay dừng đến phía sau nút thắt, kết quả chiến đấu hăng hái nửa ngày, chính mình cố hết sức không thôi, vẫn là không có thể được.

Phút chốc, một bàn tay tiến đến phía sau lưng, thực nhẹ nhàng liền giúp nàng cài, là người hộ sĩ kia đi, nàng quay đầu, vừa định nói tiếng cám ơn, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ không hề báo động trước va chạm với ánh mắt của nàng.

Là tên Doãn Lạc Hàn kia…… Dĩ vãng hắn luôn nửa đêm mới lại đây, hôm nay như thế nào lại khác thường như vậy, hiện tại cứ tới đây , nàng đổ rút khẩu khí, theo bản năng bảo vệ ngực, xoay người sang chỗ khác, cuống quít cầm lấy chiếc áo rộng thùng thình.

“Tôi giúp em mặc, như thế nào ngay cả câu cảm ơn đều không có.” tiếng nói của hắn chậm rãi theo phía sau vang lên.

Nàng cắn môi, hận hắn đều không kịp, căn bản không thể nói ra từ này, nóng vội muốn mặc quần áo, khả năng càng nhanh lại càng loạn, hơn nữa một bàn tay mặc thực khó khăn, bộ quần áo ở cánh tay phải, theo sau lưng rơi xuống.

Nàng gấp đến độ thiếu chút nữa toát mồ hôi, hắn lặng yên không một tiếng động chạy đến trước mặt nàng, đại lực đẩy tay nàng ra , lưu loát giúp nàng thay .

“Tôi vừa nói gì em không có nghe?”đôi mắt hắn u ám híp lại , lộ ra vài phần không hờn giận.“Nói chuyện!”

Nàng cúi đầu cắn chặt môi, cám ơn hai chữ tối nghĩa này không thể phun ra, ngược lại nhẹ giọng nói ra bốn chữ,“Phiền toái anh .”

“Lăng Mân Huyên, tôi biết em trong lòng hận tôi.” Hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mặt nàng buông xuống, hơi thở đột nhiên tới gần, bàn tay to nâng lên của nàng càng dưới.“Cho nên em không nghĩ nói câu cảm ơn này, đúng không?”

Hắn làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ còn hy vọng nàng cảm kích hắn. Nàng nội tâm lớn tiếng bác bỏ , nhưng mặt bộ biểu tình che dấu thiên y vô phùng, chậm rãi buông ra cắn môi, thanh âm bình thản trả lời,“Không có, tôi không có nghĩ như vậy.”

Đoi mắt sâu thẳm của hắntrói chặt ở trên mặt, lạnh lùng khuôn mặt nháy mắt thần sắc phức tạp, một loại cảm giác vô lực chợt lóe qua, đáng giận! Hắn thế nhưng bắt đầu để ý đến cái nhìn của nữ nhân này đối với chính mình.

Việc nàng che dấu vô cùng tốt, nhưng là hắn vẫn là có thể theo đó nắm bắt được, bắt giữ đến việc ngẫu nhiên lơ đãng toát ra hận ý của nàng.

Nàng hận hắn, hắn biết, theo như hắn đã quyết định sự thống khổ và thù hận của hắn toàn bộ phát tiết trên người nàng, hắn đã dự đoán được thái độ của nàng sẽ đối với hắn là dạng gì, mà hắn cho tới bây giờ ý nghĩ trong nội tâm cũng không để ý đến công cụ báo thù.