Bỏ Rơi Vương Gia

Chương 10




Trong vòng ba tháng, có thể lập gia đình hai lần, hơn nữa là gả cho vương gia, thái tử của hai nước phe địch phe ta, nếu trước kia có ai nói chuyện này với Uyển Chỉ U nàng nghe mà xì mũi coi thường, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?

Còn bây giờ, nàng lại ăn năn hối hận, “chuyện tốt” này nếu có người chịu nhận nàng nguyện ý chuyển nhượng.

Âu Dương Tri Thu đối với chuyện muốn kết hôn với nàng tuyệt đối không phải là tâm huyết nhất thời lai láng, hắn thậm chí đưa thiếp báo tin mừng, nghe nói còn đưa đến nhà mẹ nàng ở Long Cương Quốc.

Nàng thật không dám nghĩ khi bên nhà mẹ nàng nhận được thiếp mừng sẽ kinh ngạc khiếp sợ như thế nào đây?

Chỉ là hiện tại nàng quan tâm nhất vẫn là Long Đồ Bích ở đâu.

Từ ngày quay về từ Kình Vũ sơn vẫn không nhận được nửa điểm tin tức từ hắn, lòng nàng lo âu chịu không nổi mà không có biện pháp nào đi ra ngoài tìm kiếm.

Mỗi ngày dù sớm hay muộn gì Âu Dương Tri Thu đều đến thăm nàng, mỗi lần đến cũng mang một đống lớn quà tặng, hầu hết là bảo dưỡng thân thể hoặc thức ăn. Nàng lúc đầu không nhận nhưng từ từ tư tưởng nàng thông suốt, nếu Âu Dương Tri Thu đã quyết định muốn xem đứa trẻ trong bụng mình như ruột thịt mà nuôi dưỡng, nàng cần gì cự tuyệt ý tốt này?

Như thế sẽ bảo vệ tốt máu mủ của mình và Long Đồ Bích, việc cấp bách trước là nàng tìm kiếm tin tức của hắn.

Sáng sớm hôm nay Âu Dương Tri Thu lại phái người tặng vài thứ đến đây, trong đó có quần áo của tiểu hài tử và cái nôi dành cho em bé mới sinh.

Nghênh Mai nhìn tất cả mấy thứ này, sẽ không bao giờ dám ca ngợi Âu Dương Tri Thu là người tốt nữa, thậm chí nàng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Tri Thu. Khi biết chủ tử mang thai, đầu tiên là nàng kinh động nói không ra lời, sau đó nàng thề sẽ liều tính mạng bảo vệ tiểu chủ tử an toàn.

“Tiểu thư, ngài phải gả cho hắn thật sao?” Nghênh Mai nhịn thật lâu nơm nớp lo sợ mở miệng hỏi chủ tử vấn đề này.

Uyển Chỉ U nhìn cái nôi nhỏ, lấy tay nhẹ nhàng lắc lư mấy cái, cười cười.

“Cái nôi này thật đúng là không tệ, đứa bé nằm ngủ trong nôi chắc sẽ ngủ rất ngon? Nếu ở đầu giường treo cái chuông, gió vừa thổi sẽ kêu đinh đinh đang đang không phải rất êm tai sao?”

Nghênh Mai kinh ngạc với sự tự nhiên trấn định của nàng. “Tiểu thư, ngài không lo lắng cho Vương gia sao? Chẳng lẽ hắn…”

“Nếu hắn xảy ra chuyện, Âu Dương Tri Thu sẽ đến báo “tin mừng”.” trong lòng Uyển Chỉ U hiểu rằng, bây giờ đối với Âu Dương Tri Thu mà nói, tin Long Đồ Bích chết đi là tin rất quan trọng, chỉ cần hắn chết, tin tức về Hoàng Thượng mới của Long Cương truyền ra xem như Long Cương Quốc sụp đổ một nửa.

Cho nên bây giờ không có tin tức chính là tin tốt nhất.

Một ngày không nhận được tin hắn chết liền chứng minh rằng hắn bình an sống tốt.

Nàng lại leo lên nóc nhà, hôm nay trăng tròn mà sáng ngời, làm ánh sao cũng mờ đi không ít.

“Người có lúc vui lúc buồn, trăng có tròn khuyết” Uyển Chỉ U đối diện với bầu trời cười cười, một vế phía sau “Xưa nay đâu có vẹn toàn” là điềm xấu, nàng không muốn nói ra, trực tiếp dùng hai câu cuối cùng “Nguyện cầu nhân thế trường hoài, thuyền quyên chấp cánh”

“Ngươi rất nhàn nhã a” âm thanh của Âu Dương Tri Thu lạnh lùng truyền đến.

Nàng không cần quay đầu lại cũng biết hắn cũng lên nóc nhà.

“Điện hạ cho rằng lúc này ta nên như thế nào mới tốt? Lấy nước mắt rửa mặt, gào khóc sao?” Nàng nhàn nhạt đáp lại, khoé môi vẫn mỉm cười.

“Muốn biết Long Đồ Bích ở đâu không?” Hắn cố ý đưa ra vấn đề làm người khác khó chịu.

Uyển Chỉ U hé mắt nhìn hắn một chút, lắc đầu một cái. “Không cần, hắn bình an”

Huyệt thái dương của hắn đập thình thịch mấy cái, ổn định lại khí, cười nói “Tại sao ngươi lại cho là như thế? Để an ủi mình sao?”

“Nếu như hắn gặp bất trắc, ngươi sẽ cười rực rỡ một cách đắc chí. Nhưng nhìn ngươi bây giờ, ấn đường dưới tóc chuyển màu đen, hẳn là không có nhận được bất kì tin tức vui mừng nào rồi” Nàng sắc bén châm chọc làm cho Âu Dương Tri Thu không nhịn được một phát bắt lấy cánh tay nàng, làm nàng đau đớn cũng không quan tâm “Ngươi cho là hắn có thể xuống núi bình an, có thể tránh được một kiếp sao? Đừng có nằm mơ, dưới chân núi ta mai phục rất nhiều nhân mã, chỉ cần hắn vừa lộ mặt sẽ bị loạn đao chém chết.”

Mắt nàng chớp cũng không chớp, lấy ánh mắt độc ác nhìn hắn, bình tĩnh như trước hỏi “Nếu vậy, sáu ngày đã qua, sống thì thấy người chết thì thấy xác, Điện hạ định lấy cái gì của hắn đến gặp ta”

Âu Dương Tri Thu nhìn nàng chằm chằm, trong lòng có chút thất bại. Lần đầu tiên có đối thủ là nữ nhân cũng là lần đầu tiên phát hiện nữ nhân không nhu nhược, ngu ngốc, dễ dàng định đoạt như hắn nghĩ.

Uyển Chỉ U quá mức tỉnh táo lí trí, cho dù đang ở hiểm cảnh cũng không sợ hãi, suy nghĩ kín đáo, khó trách Long Đồ Bích lại chọn nàng làm hoàng hậu tương lai của Long Cương Quốc.

Nếu để hai người bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ đến lúc đó ánh sáng của Long Cương Quốc hoàn toàn bao trùm Nguyệt Dương Quốc…không! Hắn tuyệt đối không để việc này xảy ra.

“Uyển Chỉ U, ngày mai chúng ta về đô thành Nguyệt Dương” Hắn bỏ tay nàng ra, đi tới gần dựa sát vào nàng, thanh u nói “Hiện tại toàn bộ Long Cương Quốc và Nguyệt Dương Quốc đều biết chúng ta thành thân rồi. Ngươi có muốn biết người Long Cương Quốc của ngươi mắng ngươi như thế nào không?”

“Không biết cũng không cần phải biết” nàng cười nhàn nhạt như cũ “Bởi vì ta không thẹn với lương tâm”

Trên mặt hắn giống như bị người tát một bạt tai, xanh trắng hết sức khó coi. Trầm mặc một lát, sau đó hắn lại cười tà tà “Đúng rồi còn có một việc ta chưa nói cho ngươi biết, phụ hoàng nói chỉ cần ta lập được công lớn sẽ lập tức truyền ngôi cho ta, chờ sau khi thành thân xong, ta sẽ trông chừng cho ngươi sinh hạ đứa bé này, việc đầu tiên là tuyên bố đứa bé này là hoàng trữ (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua)

“Chỉ đáng tiếc là ngươi không thể làm một người mẹ hiền dạy bảo nó rồi, bởi vì cả đời ngươi sẽ không được đến gần đứa bé này. Ý nghĩ của hắn sẽ hoàn toàn tiếp nhận từ sự giao phó của ta. Nếu Long Đồ Bích có thể sống sót như ngươi mong muốn, hắn là mục tiêu mà cả đời đứa nhỏ thù hận, nếu Long Đồ Bích chết, đứa nhỏ sẽ là quân chủ tương lai vĩ đại của hai nước. Ngươi thấy kế hoạch tương lai của ta như thế nào?”

Uyển Chỉ U gật đầu một cái “Kế hoạch rất tốt, nghe vô cùng chấn động lòng người. Nhưng Điện hạ chớ quên, kế hoạch cũng chỉ là kế hoạch nếu nó không được áp dụng cụ thể. Nắm giữ một đồ vật có lẽ rất dễ dàng, nếu nắm giữ tâm một người, cả đời một người tuyệt không đơn giản như Điện hạ nghĩ. Chẳng lẽ Điện hạ không sợ đi sai một nước thua cả ván bài sao? Không chỉ có mất đi uy nghiêm của ngài mà còn thua đi cả Nguyệt Dương Quốc”

“Ta không sợ bị hù doạ lớn như vậy” Âu Dương Tri Thu lạnh lùng ném một câu nói, phất tay áo nhảy xuống nóc nhà.

Nàng không để ý tới hắn, lại nhìn về trăng sáng trong suốt giống như gương, luôn luôn mê hoặc lòng người, mấy ngày này hình như cố ý chơi trò trốn tìm với nàng.

Nàng xem không thấy Nhật Đế Tinh, cũng không thấy Nguyệt Hậu Tinh, trời xanh không chỉ điểm gì cho nàng, để nàng có thể biết được tín hiệu gì của Long Đồ Bích. Mặc dù ở trước mặt Âu Dương Tri Thu cố tỏ ra trấn định nhưng kì thật tâm nàng loạn như ma.

Người đã thừa nhận mình vô cùng kiêu ngạo rốt cuộc là đang ở đâu? Có bình an vô sự hay không? Nếu bình an sao không tìm biện pháp nhắn gởi cho nàng? Không phải hắn tự phụ không có gì hắn làm không được sao?

Long Đồ Bích cái tên khốn kiếp này! Làm đảo lộn lòng ta, cho ta hi vọng, bây giờ lại lặng lẽ mất tích? Ngươi dám chết, ta xuống âm tào địa phủ cũng không tha ngươi.

Tay nàng hung hăng bẻ xuống một cành hoa “Rắc” một tiếng trong màn đêm cực kì vang dội.

“Điện hạ, Lăng Thiên quay về” Phía dưới có người bẩm báo với Âu Dương Tri Thu.

Uyển Chỉ U chấn động “Lăng Thiên?” là Nguyệt Lăng Thiên sao? Nàng nằm ở nóc nhà nhìn xuống dưới, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đi theo thị vệ đến trước mặt Âu Dương Tri Thu.

“Làm sao ngươi…” Âu Dương Tri Thu nói một nửa, giống như đang kiêng kị Uyển Chỉ U, ngẩng đầu liếc nhìn sau đó nói nhỏ “Theo ta đến hậu viện”

Uyển Chỉ U không đi theo dù sao Âu Dương Tri Thu cũng không cho nàng cơ hội nghe lén.

Chỉ là Nguyệt Lăng Thiên đột nhiên hiện thân, ý tứ thế nào? Có hay không là mang tin tức của Long Đồ Bích cho Âu Dương Tri Thu?

Nàng muốn chính mình tỉnh táo, yên lặng theo dõi biến hoá. Uyển Chỉ U trở về phòng Nghênh Mai đang lo lắng cho nàng.

“Tiểu thư, sao ngài lại ra ngoài chạy loạn thế? Bên ngoài rất nguy hiểm, bây giờ thân thể ngài lại không thích hợp hoạt động quá mức”

Nghênh Mai đỡ nàng cẩn thận từng li từng tí, lặng lẽ ở bên tai nàng thì thầm “Tiểu thư, ta mới thấy được cái này từ khe cửa…”

Nàng đưa đến tay Uyển Chỉ U một tờ giấy, Uyển Chỉ U mở ra nhìn, lòng quá vui mừng thiếu chút nữa mở cửa chạy ra ngoài. Trên tờ giấy chỉ có ít ỏi bốn chữ, bình an, đừng lo.

Nàng biết mấy chữ này, trước khi thành thân hắn luôn phái người tặng đồ hoặc là đưa tin cho nàng, giao phó các loại sự tình gặp phải cần nàng chuẩn bị ứng phó cũng sớm an bài.

Đây là chữ của Long Đồ Bích, mặc dù chữ rất nhỏ nội dung thì đơn giản nhưng lại không che dấu được sự tuỳ ý và tự nhiên.

“Người nào nhét vào?” nàng vội vàng hỏi.

Nghênh Mai lắc đầu “Ta cũng không rõ ràng lắm, vừa đi lấy đồ, cuối đầu liền nhìn thấy trong khe cửa lấp ló cái này, ta chạy ra đuổi theo thì không thấy người nào cả”

“Được rồi, không được nhắc tới điều này với bất kì ai nữa” Uyển Chỉ U hít một hơi, đè nén nội tâm mừng như điên, lo lắng tích luỹ trong lòng nhiều ngày như vậy, một khắc âu lo cùng mừng như điên trộn lẫn chung một chỗ, đồng thời cũng chôn sâu vào lòng.

Chỉ cần Long Đồ Bích bình an, nàng sẽ thấy đáng giá.

Âu Dương Tri Thu vẻ mặt không thay đổi nhìn Nguyệt Lăng Thiên chằm chằm “Ta không hạ lệnh cho ngươi quay về, ngươi quay về làm cái gì?”

Nguyệt Lăng Thiên quỳ trước mặt hắn “Thuộc hạ mang tin tức đến cho Điện hạ, chuyện khẩn cấp không thể không mạo hiểm quay về, xin Điện hạ thứ tội”

“Nói”

“Chuyện thứ nhất, Nguyệt Lăng Lăng phản bội, Long Đồ Bích đã ra khỏi thành, tập kết năm vạn đại quân, bí mật tiến quân đến thành Tinh Hà”

Âu Dương Tri Thu tức giận vỗ án “Việc này không thể nào, Long Đồ Bích đang bị ta vây ở trên núi Kình Vũ”

“Nguyệt Lăng Lăng và Long Đồ Bích cùng đi ra ngoài, còn vì Long Đồ Bích mà vẽ cặn kẽ bản đồ núi Kình Vũ. Thuộc hạ mạo hiểm ra ngoài đã chính mắt nhìn thấy Long Đồ Bích hiện thân trong doanh trại quân ngũ”

Sắc mặt Âu Dương Tri Thu xanh mét, một hồi lâu mới lên tiếng “Còn chuyện gì nữa?”

“Hiện tại không biết Long Đồ Bích bày ra âm mưu gì, hắn phái 3000 nhân mã ở ngoài thành Tinh Hà năm mươi dặm đào mương máng giống như đang chuẩn bị cho cuộc đại chiến”

Âu Dương Tri Thu căm giận nói “Hắn thật sự muốn khai chiến? Chẳng lẽ hắn không quan tâm sự sống chết của thê tử hắn sao?”

“Chuyện thứ ba, Long Cương Hoàng đế đã chết”

Âu Dương Tri Thu thất kinh “Cái gì? Tin tức có chắc không? Tại sao Long Cương Quốc không tuyên bố?”

“Tin tức xác thực. Ta thám thính được từ Thái y viện, nửa tháng trước Long Trữ Nam qua đời bị hoài nghi là có người hạ độc. Cho nên Long Đồ Bích phong toả thông tin không cho nói ra”

Hắn không hiểu tự hỏi “Chẳng lẽ Long Đồ Bích không đợi kịp muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế sao?”

“Chuyện này không chắc là Long Đồ Bích gây nên”Nguyệt Lăng Thiên cắn răng “Thuộc hạ hoài nghi chuyện này có lẽ là Nguyệt Lăng Lăng làm”

“Cái gì?” Âu Dương Tri Thu khiếp sợ thêm lần nữa “Ngươi có chứng cứ không?”

“Không có chứng cứ nhưng nghe người của Thái Y viện nói lại triệu chứng trúng độc của hoàng đế Long Cương rất giống như trúng Thất Tinh Thuỷ của Nguyệt Dương Quốc của chúng ta. Điện hạ có nhớ năm đó trước khi chúng ta đi bệ hạ từng đưa bí mật điều chế độc dược này cho Nguyệt Lăng Lăng để nàng phòng khi có thời điểm sẽ sử dụng. Long Đồ Bích sớm hay muộn gì thì cũng là hoàng đế Long Cương Quốc, nghe nói Long Cương Hoàng đế vốn định 1 – 2 năm nữa sẽ truyền ngôi cho hắn, hắn không thể ngay cả thời gian ngắn như vậy cũng không chờ được”

“Thêm nữa là hiện tại quan văn võ trên dưới ở Long Cương Quốc đều thuần phục hắn, hắn nghiễm nhiên đã nắm trong tay nữa giang sơn của Long Cương, không cần thiết phải làm chuyện soán vị như vậy”

“Nguyệt Lăng Lăng tại sao lại làm như vậy…” Âu Dương Tri Thu vẫn chưa chịu tin tưởng những chuyện xảy ra nằm ngoài dự liệu của hắn.

“Nguyệt Lăng Lăng, nha đầu kia tám phần là bị mê hoặc bởi lời ngon tiếng ngọt của Long Đồ Bích, rất tin tưởng tương lai mình có thể thay thế được Uyển Chỉ U trở thành nữ nhân bên cạnh hắn. Ta nghĩ người không đợi được chính là nàng”

Âu Dương Tri Thu vỗ vào tay vịn của cái ghế chửi rủa “Hồng nhan hoạ thuỷ! Nữ nhân hoạ nước! Năm đó Lãnh Diễm thiếu chút nữa là phá huỷ Nguyệt Dương Quốc của chúng ta, hôm nay Nguyệt Lăng Lăng cũng như thế đi cô phụ sự tin tưởng của ta! Lăng Thiên ngươi thay ta đi giết nàng. Ta không muốn gặp lại nàng ta”

“Mấy ngày nay không biết nàng trốn ở nơi nào, thuộc hạ cũng đang toàn lực tìm kiếm”

“Tìm được nàng liền dùng Địa Chính pháp! Đừng đưa tới trước mặt ta tránh ta thêm phiền lòng” Âu Dương Tri Thu không nhịn được phất tay, đồng thời nói “Gọi Thái thú thành Tinh Hà đến đây. Ta muốn biết nơi này có thể điều động bao nhiêu binh lực, lập tức phái người đưa tin cho phụ hoàng phái binh tăng viện”

Hắn có chút phiền não làm thêm một chút an bài, cũng không nghe ý kiến của người khác, nói đến nửa chừng hắn cười cười, cười đến quỷ quyệt “Thật ra Long Đồ Bích lo sợ nhất chính là ta sẽ thật sự cưới Uyển Chỉ U. Ta thật không biết loại người kiêu ngạo như hắn nếu như nữ nhân của mình và nam nhân khác ngủ chung hắn có hận đến nỗi đụng đầu mà chết hay không?”

“Điện hạ, ngài thật muốn tạo ra mối nguy hiểm như vậy sao?” Nguyệt Lăng Thiên nhẹ nhàng nói “Nếu như Long Đồ Bích hiện tại vì Uyển Chỉ U mà khai chiến, Điện hạ sao không đem nữ nhân kia trả lại…”

“Ngu xuẩn!” Âu Dương Tri Thu đột nhiên thay đổi sắc mặt trách cứ “Ta chịu không nổi nhất là lòng dạ đàn bà! Nếu Uyển Chỉ U là nhược điểm của Long Đồ Bích, ta càng phải nắm chặt nàng trong lòng bàn tay! Chỉ có nhục nhã như vậy mới có thể đả kích được Long Đồ Bích”

“Hừ, được rồi, nếu hắn muốn khai chiến, ta liền đưa một phần đại lễ cho hắn trước. Xem ra hôn lễ không thể về hoàng thành tổ chức rồi, ta muốn ở chỗ này, tiệc mời ba ngày ba đêm, khiến khắp thiên hạ đều biết rõ, ta đoạt nữ nhân của hắn. Không chỉ có như vậy, tương lai ta còn muốn cả Long Cương Quốc, ta đều giành lại hết. Lúc hắn biết không thể nào vãn hồi nhất định hắn sống không bằng chết”

Hắn cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy sắc bén ác độc.

Nguyệt Lăng Thiên nhìn lướt hắn một cái rồi thu hồi ánh mắt, từ môi không tiếng động phát ra một tiếng thở dài.

Lúc Uyển Chỉ U đi ra Cầm Tâm biệt viện cũng không có người ngăn cản nàng, vì vậy nàng từ từ chạy ra ngoài, cho đến lúc có người đuổi theo sau lưng.

“Uyển tiểu thư! Xin mau quay lại, Điện hạ phân phó không cho người chạy đến nơi xa như vậy” Một đám tiểu binh đuổi theo ra Cầm Tâm biệt viện.

Nàng không quay lại cười một tiếng “Ta muốn hóng mát bên ngoài một chút, bằng không ngươi theo ta đến tường thành xem một chút đi?”

Tiểu binh chần chừ một lúc “Tiểu thư, bên kia rất nguy hiểm, không đi là tốt hơn”

“Rất nguy hiểm?” nàng nhíu mày hỏi “Chiến tranh rồi sao?”

“Phải…” Tiểu binh nói ngập ngừng, cũng không nói tiếp nữa.

“Như vậy theo ta đi núi Kình Vũ đi, bên kia tuyết tan chưa? Ta còn chưa có cơ hội ngắm diện mạo thật của núi Kình Vũ” Nàng cười hồn nhiên vô hại làm cho tên lính này chần chừ, không biết nên cự tuyệt hay không.

Hắn biết thân phận Uyển Chỉ U là thái tử phi tương lai, cũng không dám đắc tội nhưng thái tử đã ra lệnh, tuyệt đối không cho nàng rời khỏi Cầm Tâm biệt viện, hành động đơn độc.

“Nếu ngươi không yên tâm, có thể gọi thêm nhiều người coi chừng ta. Ta không phải là người nơi này cũng không thể đi đâu được, nhưng nếu như ngươi cứ ngăn ta có thể ta sẽ chạy mất” Nàng vừa nói vừa đi về phía trước.

Buổi sáng nàng nghe được người bên ngoài nói “Điện hạ hôm nay phải đi Thành Nam thăm dò quân tình…” Cho nên nàng khẳng định những người này sẽ không chạy từ Thành Đông tới Thành Nam tìm Âu Dương Tri Thu xin phép.

Quả nhiên, đám tiểu binh kia thương lượng một chút, không làm gì khác hơn là đi theo phía sau nàng chặt chẽ, cũng không dám cản nàng nữa.

Đi tới núi Kình Vũ, Uyển Chỉ U hỏi “Chổ cao nhất trên núi Kình Vũ có thể nhìn thấy cảnh trí ngoài thành Tinh Hà không?”

Tiểu binh đáp “Nếu tiểu thư muốn nhìn ngoài thành cũng không cần trèo lên đỉnh, đến phía Nam ngọn núi tiểu thư cũng có thể thấy được”

Nàng mỉm cười nói “Đa tạ”

Toà Tiểu Đình này hoàn toàn chính xác là không phải ở địa phương cao nhất, nhưng vì thế núi cao chót vót giống như bị đao phủ chặt qua bóng loáng thẳng đứng, có thể đem cảnh trí ở chân núi, thậm chí là ngoài thành nhìn không sót gì.

Nàng vén làn váy lên, lẳng lặng dựa vào cột đình ngồi xuống, không nháy mắt một cái, ngưng mắt nhìn ngoài thành. Mới nhìn thì thấy bình tĩnh vô ba thật ra nhìn kĩ thấy một vết đất rám nắng thật sâu, chạy từ bờ biển đến chừng nửa dặm ngoài thành. Thật là một khe rãnh khổng lồ, ít nhất chiều rộng ba trượng, chiều sâu ba trượng, có lẽ không tới hai ngày nữa cái rãnh này sẽ lan tràn đến ngay cổng thành. Đến lúc đó tất cả sẽ kết thúc chứ.

“Ai chấp thuận cho các ngươi mang nàng đến đây?” tiếng rống giận xa xa của Âu Dương Tri Thu truyền đến, không bao lâu hắn chạy đến trước mặt, vỗ vỗ hai tiếng, miệng của hai tên lính canh giữ ở đình một cái tát.

“Không nên làm khó bọn họ” Uyển Chỉ U động thân đứng dậy bình tĩnh nói “Là ta tự mình muốn đến đây”

“Ngươi muốn làm gì?” Âu Dương Tri Thu tiến đến trước mặt nàng, ánh mắt đông lạnh quỷ dị âm u.

“Bây giờ ngươi đã biết rồi phải không? Biết hắn vẫn còn sống. Nhìn gương mặt này của ngươi, lộ ra vui sướng trong lòng không dấu diếm gì được, như vậy ngươi có thể nói cho ta biết hắn đang đào cống bên ngoài thành rốt cuộc là làm gì hay không?”

“Có lẽ là chiến hào” Nàng nhàn nhạt nói.

“Ngươi đang giả bộ ngu với ta hay sao?” Âu Dương Tri Thu càng tức giận nhìn nàng chằm chằm. “Làm gì có loại đào pháp nào là chiến hào? Hắn cho người đào ít nhất là năm mươi dặm! Hắn đào một cái là đào từ trong thành đến tận đây ?”

Nàng nhàn nhạt nói “Chiến thuật đó là do hắn an bài, ta không biết. Nếu quả thật là đào đất, loại đào pháp này quá tốn thời gian và công sức. Điện hạ nếu cho ta và hắn gặp nhau, vậy ta cũng thay Điện hạ hỏi một câu”

Âu Dương Tri Thu nhìn nàng chòng chọc trong chốc lát, nói mà không hề báo động trước “Tối nay chúng ta thành hôn”

“Điện hạ không chờ được sao? Sợ trận đánh này thất bại à?”

Uyển Chỉ U hỏi ngược lại làm cho hắn gắt gao nắm lấy cổ tay nàng, cười lạnh nói “Uyển Chỉ U, ta sẽ không thua”

Nàng nhẹ nhàng mở miệng “Không có ai sẽ không thua, hơn nữa không thể nghi ngờ là ngay tại lúc ngươi nhận định mình tất thắng”

Đám cưới của Âu Dương Tri Thu và Uyển Chỉ U vì quyết định vội vàng và cũng do Long Đồ Bích đóng quân ngoài thành mà không khí vừa khẩn trương, đè nén giống như trước cơn bão.

Âu Dương Tri Thu ha lệnh cho bốn cửa thành Tinh Hà chuẩn bị đốt pháo hoa, khi nào vừa đến thời điểm liền đem đốt.

Uyển Chỉ U bị ép mặc đồ hỉ nặng nề dày cộm. Y phục lần này so với lúc thành thân với Long Đồ Bích mấy tháng trước còn hoa lệ hơn, vạt áo kéo dài dưới đất có chiều rộng đã bảy thước.

Lần đầu tiên Âu Dương Tri Thu thấy Uyển Chỉ U mặc đồ hỉ còn hả hê giễu cợt “Mặc y phục như thế không dễ dàng đi lại, nếu muốn chạy trốn càng thêm khó khăn”

Nàng nhìn mình trong kính, so với mấy tháng trước càng đẹp hơn, thân mình còn chưa nhìn rõ là đã mang thai, nhưng khi kéo eo nàng yêu cầu nới lỏng eo một chút, nàng không muốn thương tổn đứa bé chút nào.

Nhìn mũ phượng nặng nề nếu đội nó sẽ không ngóc đầu lên được, nàng đem để qua một bên.

Đối với những thứ này Âu Dương Tri Thu một chút cũng không để ý, chỉ là cười nói “Đội lên khăn cưới cũng được thôi”

“Phụ vương mẫu hậu của Điện hạ đều không ở đây, người nhà của ta cũng không, như vậy hành lễ bái thiên, sẽ được Nguyệt Dương Quốc chấp nhận sao?” Nàng còn rất nhàn hạ thoải mái cùng hắn tán gẫu.

“Chỉ cần ta chấp nhận là được, dù sao chắc chắn ta cũng không bỏ ngươi. Mà ngươi cũng đừng nghĩ bỏ ta” Âu Dương Tri Thu hướng nàng nháy mắt, lại lộ ra một mặt trẻ con, khuôn mặt tươi cười như lúc mới gặp mặt.

Lúc trời sắp tối, đột nhiên mây đen giăng đầy, sau mấy đạo tia chớp cuồn cuộn từ xa đến gần, mưa xối xả như trút nước liền đột nhiên rơi xuống.

“Thiên thời không đúng” Uyển Chỉ U ngồi bên cửa sổ cảm khái nói.

Âu Dương Tri Thu vẫn đang xem chừng nàng chìm chìm sắc mặt “Chỉ là trời mưa mà thôi, có cái gì không đúng?”

“Pháo hoa sẽ không đốt được rồi?” Nàng cũng trào phúng nháy mắt với hắn.

Hắn cười lạnh nói “Ngươi đang ước gì pháo không đốt được đấy chứ? Chỉ là ngươi yên tâm, ta cho người Lưu Ly phường làm pháo, sẽ không sợ mưa chớp. Đến lúc đó không những bên trong thành mà còn ở bên ngoài thành Long Đồ Bích cũng sẽ thấy rõ ràng.

Mưa vẫn kéo dài không ngừng, ngọn đèn trong đình viện cũng không thể thu hồi

Uyển Chỉ u nhìn sắc mặt của Âu Dương Tri Thu ngày càng khó coi, nàng cũng chú ý âm thanh ngoài cửa sổ, trừ tiếng mưa, loáng thoáng nàng cũng nghe âm thanh ù ù chấn động, âm thanh này vẫn còn rất xa.

“Điện hạ…” một lát sau có người vội vã chạy vào, khuôn mặt đầy nước mưa và mồ hôi hòa với nhau không phân biệt được, sắc mặt rất khó coi “Xảy ra chuyện lớn”

Âu Dương Tri Thu liếc mắt nhìn Uyển Chỉ U, đẩy người kia ra, đi theo ra cửa.

“Chuyện gì?” Hắn chắc Uyển Chỉ U không nghe được mới chậm rãi mở miệng.

Người nọ là thái thú thành Tinh Hà, lúc này không biết là do lo lắng hay là còn sợ, nói chuyện không ngừng phát run.

“Điện…Điện hạ, hiện tại đã biết người Long Cương Quốc đào cái cống kia là vì sao rồi”

“Tại sao?”

"Lần mưa này làm cho nước sông ngoài thành Tinh Hà tăng vọt, hơn nữa không biết vì sao, trên mặt biển Phong Lãng cũng cực kì lớn, xông vào trong dòng sông, Long Cương Quốc đào rãnh sâu này, chính là để liên thông với dòng sông…”

Âu Dương Tri Thu sửng sốt “Tại sao lại như vậy?”

“Hôm nay rãnh này đã thông với ngoài thành Tinh Hà, một khi nước sông tràn vào, Tinh Hà sẽ bị chặn mọi liên lạc với bên ngoài, thậm chí…có khả năng bị sụp đổ”

Âu Dương Tri Thu lúc này thất kinh, hắn hung tợn quay đầu lại, chạy vọt vào bên trong nhà, dùng sức lắc Uyển Chỉ U “Ngươi cũng biết? Ngươi đã biết kế hoạch của hắn từ sớm phải không?”

Uyển Chỉ U duy trì bình tĩnh trước sau như một, không có bất kì sợ hãi nào hiện lên trên mặt. “Điện hạ đừng quên ta là người Thiên Tinh Cung”

Thiên Tinh Cung sẽ nhìn rõ hiện tượng biến hóa của thiên văn. Nàng biết rõ trong một hai ngày này Nguyệt Dương Quốc sẽ có mưa, thậm chí nương theo đợt mưa này có thể có một sự biến đổi to lớn, mà sự biến đổi này có liên quan tới nước.

Nàng nói tất cả cho Long Đồ Bích, đêm hôm đó Long Đồ Bích đã lên kế hoạch này rồi. Lúc đó nàng đưa ra điều kiện, nếu là thành Tinh Hà sụp đổ, hắn cũng phải thu tay lại không được cạn tàu ráo máng.

Mục tiêu của nàng là làm sụp đổ hùng tâm tráng chí của Âu Dương Tri Thu là được, không muốn tạo thành thương vong nhiều hơn.

Giờ phút này ánh mắt Âu Dương Tri Thu hung tợn như cây chủy thủ được bôi độc, hắn nhéo cánh tay nàng thật mạnh kéo ra khỏi phòng, kéo vào trời mưa như trút nước.

Nghênh Mai ở phía sau la lên xông ra ngoài bị người bắt trở lại.

Mưa lớn không chút kiên kị trút xuống hai người, áo tân nương dính nước càng thêm nặng nề làm cho hành động Uyển Chỉ U càng thêm chậm lại.

Nhưng Âu Dương Tri Thu tựa như phát điên ra sức kéo nàng, một đường đem nàng ném ra khỏi Cầm Tâm biệt viện, đi tới cửa thành.

Đi lên tường thành, hắn đẩy nàng ra trước mặt, xuyên thấu qua màn mưa khổng lồ lớn tiếng la lên “Long Đồ Bích! Ngươi là tên nhu nhược! Muốn cứu nữ nhân của ngươi sao? Đừng có nằm mơ! Nàng hôm nay là vợ của ta! Máu mủ trong bụng nàng là hoàng tự của Nguyệt Dương Quốc! Nếu ngươi cho sập đổ tường thành này, sẽ làm cho mẹ con nàng chết chỗ này! Ngươi là người tự phụ tự đại, còn muốn làm người phụ thân, trượng phu vô tình vô nghĩa? Chính ngươi lựa chọn đi!”

Hắn xoay tay lại chỉ huy “Đốt pháo”

Trong phút chốc vô số đạo pháo hoa hoa mỹ mờ mịt trong mưa rơi nổi lên, rực rỡ hoa lệ màu sắc, trong màn đêm đen nhánh mọc ra vô số pháo hoa xinh đẹp, chiếu sáng tất cả các góc thành Tinh Hà.

Nước mưa sáng lên, ánh lửa đan xen vào một chỗ, thành Tinh Hà tối nay làm nên một thành Tinh Hà hoa lệ.

Uyển Chỉ U thừa dịp Âu Dương Tri Thu không để ý, lặng lẽ tháo thắt lưng sau đó đem đồ hỉ dày cộm cởi ra, bỏ rơi xuống tường thành.

Bỏ rơi đồ hỉ, ở trong màn đêm, ở trong đêm tối nhìn như Uyển Chỉ U rơi xuống thành. Tiếng kêu thét vang bốn phương, đều cho rằng Uyển Chỉ U rơi xuống tường thành, Âu Dương Tri Thu vội vàng quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Uyển Chỉ U đang ở bậc thang dưới tường thành chạy đi.

“Bắt nàng lại!” hắn phẫn hận mà rống giận, khi phân phó hắn cũng lắc mình đuổi theo.

Uyển Chỉ U vung ngược tay lên, đem mấy khối bánh hỉ dấu trên người ném về phía Âu Dương Tri Thu. Nhưng mưa quá lớn nàng không nhìn rõ đường trước mặt, nàng chỉ biết nhất định phải chạy thoát.

Để chạy cho dễ dàng ngay cả giày nàng cũng tháo ra, không để ý cục đá cấn dưới chân làm nàng đau đớn, nàng chỉ mong mau chạy khỏi nơi này.

Muốn chạy, chạy đến chỗ không ai tìm được nàng, sau đó nghĩ biện pháp ra khỏi thành gặp lại Long Đồ Bích.

Sau khi chạy xuống dưới tường thành, nàng xông về con đường duy nhất có thể nhìn thấy trước mắt, vọt vào một ngỏ hẻm nhỏ. Nàng loáng thoáng nghe có tiếng bước chân đuổi theo, nàng khẩn trương quay đầu lại, nhìn giống như một người mặc đồ binh lính đang từng bước tiến lại gần mình.

Không bỏ rơi đối phương được sao? Nàng gấp đến độ tay chân luống cuống, phải làm cho mình tỉnh táo lại. Nhìn trước mắt loáng thoáng như có một cây đại thụ, bên cạnh cây là một biệt viện nàng vội vàng tung người nhảy về phía cây đại thụ, bắt được cây khô rung động đem thân mình nhảy vào trong viện.

Cũng ngay tại lúc này, người đuổi theo sau lưng cũng nhảy vào trong viện, nàng vạn bất đắc dĩ, lấy trâm cài tóc trên đầu phóng về phía mặt của đối phương.

Người nọ ra tay nhanh như gió, không chỉ có một chưởng đánh ra hướng tay của nàng, làm cho trâm cài tóc rơi khỏi tay nàng không nói, còn sợi dây cuốn lấy hai cánh tay của nàng kéo đến trước mặt hắn.

“A…” Uyển Chỉ U thất bại kinh hô một tiếng, không nghĩ tới mình chỉ trong một chiêu liền bị thua, cũng không nghĩ tại sao tên lính quèn lại có bản lĩnh tốt như vậy.

Không nghĩ tới là, tên tiểu binh suồng sã từ phía sau nâng đầu của nàng, sau đó hôn xuống.

Một tiếng kêu kia cứ như vậy bị ngăn chặn ở giữa bốn cánh môi chạm vào nhau, lúc đầu cảm giác nhục nhạ như thủy triều vọt tới, ngay sau một khắc này hơi thở quen thuộc mà vui mừng tràn ra bốn phía.

“Nữ nhân này, làm ta đuổi theo cực khổ đến như vậy!” Long Đồ Bích giọng khàn khàn ở bên môi nàng oán trách, lưu luyến ở bên môi nàng, bên cổ nàng một chuỗi dấu hôn.

“Đồ Bích? Là ngươi thật sao?” Uyển Chỉ U không nhịn được ôm lấy hông của hắn, dán gò má sát trên ngực hắn. “Quá nguy hiểm! Làm sao ngươi vào thành được?”

“Những chuyện này sau này hãy nói” Hắn vội vàng kết thúc đề tài này, nhìn quanh bốn phía “Nơi này không thể ở lâu, tường thành sẽ sụp đổ rất nhanh”

“Hình như Âu Dương Tri Thu đem trọng binh đến cửa thành phía Đông” Nàng vội vàng nhắc nhở “ Ngày đó ta tra được tướng quân giữ ở cửa thành phía Đông tới gặp hắn, hai người nói chuyện ước chừng một canh giờ”

“Ừ, chúng ta đến phía tây thành, bên kia có người tiếp ứng”

Hắn ôm nàng nhảy ra khỏi tường, chạy thẳng tới cửa tây thành.

Tại cửa thành phía tây có hơn mười người mặc trang phục Nguyệt Dương Quốc, Uyển Chỉ U khẩn trương kéo Long Đồ Bích nhưng hắn vẫn cứ chạy thẳng tới.

“Vương gia, mau thay quần áo” Xông tới trước mặt là Nguyệt Lăng Thiên khiến Uyển Chỉ U cả kinh.

“Ngươi” Nàng kéo Long Đồ Bích ra phía sau để bảo hộ, vội hỏi “Ngươi làm sao lại để hắn…”

“Về sẽ giải thích với ngươi sau” Long Đồ Bích nhận y phục của Nguyệt Lăng Thiên đưa tới, bao lấy Uyển Chỉ U thật chặt, sau đó cưỡi một con ngựa nhanh chóng ra khỏi thành.

“Long Đồ Bích! Ngươi lại dám dạt ta!” Khi bọn hắn lên trên ngựa, chợt truyền tới giọng thê lương của một nữ nhân.

Uyển Chỉ U nhận ra âm thanh kia, nhỏ giọng hô “Là Nguyệt Lăng Lăng? Nàng đuổi theo tới đây rồi hả?”

“Không được quay đầu lại” Long Đồ Bích ôm nàng vào trong ngực, cũng không quay đầu lại giục ngựa chạy gấp.

Đột nhiên phía sau có tiếng gió truyền đến, Long Đồ Bích đem roi ngựa hướng phía sau vung lên, cản rớt cái gì đó, tiếp theo có một tiếng xé gió truyền đến, Uyển Chỉ U cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, rên lên một tiếng.

Nàng vội hỏi “Ngươi bị thương phải không?”

“Không sao” thân thể hắn nằm trên người nàng, ôm nàng càng chặt hơn, hai chân dùng sức thúc vào bụng ngựa, con ngựa rong ruổi lướt nhanh như gió.

Khe rãnh ngoài thành Tinh Hà lúc này đã bị nước sông chảy tràn vào, nước sông cuồn cuộn xông vào không dứt, tiến thẳng vào cửa thành. Tiếng va chạm đinh tai nhức óc, giống như đầu của dã thú khổng lồ điên cuồng đụng vào thành Tinh Hà cả đêm.

Mưa vẫn rơi như cũ, trong thành Tinh Hà một mảnh đại loạn, Âu Dương Tri Thu bôn tẩu khắp nơi, bận nhiều việc…an bài ứng phó đồng thời tìm kiếm Uyển Chỉ U

“Người đâu? Nàng là một nữ nhân có thể chạy đi đâu được?” Hắn đứng trong thành hô to “Bảo vệ cửa thành, phải bắt cho được Uyển Chỉ U”

“Điện hạ, bốn bề cửa thành đã bị nước vây khốn, binh sĩ Long Cương Quốc ở ngoài thành bắn hỏa tiễn vào trong thành, không biết hỏa tiễn cột cái gì vào mà gặp nước không tắt, bên trong thành đã có nhiều chỗ bốc cháy…”

“Điện hạ, cô nương Uyển Chỉ U chẳng biết đi đâu, có người nói hình như bọn họ cưỡi ngựa chạy về hướng tây thành”

“Điện hạ, viện binh của quân ta bị quân của Long Đồ Bích vây ở trên đường cách đây ba mươi dặm, nhất thời không cứu viện kịp. Người điều khiển viện quân Thôi tướng quân hỏi chúng ta khi nào có thể ra khỏi thành tụ họp với họ”

“Điện hạ, thế nước quá lớn, cửa thành Nam đã bị vỡ tung một nửa, phải mau chóng rút lui”

Âu Dương Tri Thu như bị rút đi tất cả khí lực, sắc mặt trắng bệch chán nản dựa vào tường, tê liệt ngã xuống, trong miệng còn thì thầm “Ta sẽ không thua! Sẽ không thua!”

Phía trên thành phía tây, Nguyệt Lăng Lăng ở trên tường thành lảo đảo muốn ngã, bị người phía sau lưng ôm lại.

“Nguyệt Lăng Thiên, ta vẫn cho rằng độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, không nghĩ tới ngươi so với ta còn hung ác hơn”

Nàng cười thảm, không cần quay đầu lại cũng biết người sau lưng là ai. “Khi rời Nguyệt Dương Quốc, ngươi nói ngươi yêu ta, muốn cùng ta thi hành nhiệm vụ. Nhưng hiện tại, ngươi không tiếc gì đi theo Long Đồ Bích, bán đứng ta, còn vu tội cho ta là phản đồ, hành vi như vậy là vì cái gì?”

Nguyệt Lăng Thiên ở sau lưng nàng nhỏ giọng trả lời “Nguyên tắc làm người của ta từ trước tới giờ là không chiếm được thì phá hủy nó”

Nàng tiếp tục cười thảm “Nếu vậy, ngươi đã thành công. Ta giết hoàng thượng Long Cương, lại bắn Long Đồ Bích một mũi tên, về sau sẽ không trở lại được. Bên cạnh hắn có Uyển Chỉ U, tuyệt đối sẽ không để ý ta, bên này Điện hạ, đã nhận định ta là phản đồ, hạ lệnh thấy ta lập tức giết. Thiên hạ rộng lớn lại không có nơi đặt chân”

“Lăng Lăng, ngươi đã để mình hãm quá sâu, sống mà không có một chút niềm vui thú, đi theo ta đi. Quá khứ ngươi bị người chiếm đoạt vài chục năm, ngươi nên có cuộc sống của chính mình. Ta nguyện ý đi với ngươi tới chân trời góc biển. Ta không dám nói sẽ đem lại vinh hoa phú quý cho ngươi, nhưng tối thiểu Long Đồ Bích không thật lòng với ngươi nhưng ta có thể cho ngươi”

Âm thanh của nàng bể tan tành nói “Nhưng ta vĩnh viễn cũng không thể yêu ngươi, có lẽ ta sẽ hận ngươi cả đời…”

“Ta biết”

Trên mặt Nguyệt Lăng Lăng nước mắt rơi xuống, nàng cũng không chớp mắt lấy một cái nhìn chằm chằm bầu trời đêm chậm rãi lấy ô ra đi một vòng cũng không nói lời nào.

[hết trọn bộ]