Bỏ Ta Còn Ai

Chương 39: Ẩn tình




Edit: sena

Thẩm Duy bước từ dược phòng ra, cả người tiều tụy già nua đi rất nhiều.

Trong tay ông ta cầm một bình ngọc trắng noãn cao cổ: “Công tử, trong này có mười viên thuốc, mỗi ngày uống một viên, có thể bảo vệ tâm mạch của ngài không xảy ra chuyện gì.” Ông ta không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm liền cuối cùng cũng chế ra thuốc.

Vân Lam mỉm cười nhận lấy, cầm trong tay cân nhắc: “Đã làm phiền tiên sinh khiến ông phải phí tâm.”

Thẩm Duy sắc mặt hổ thẹn: “Không dám, là lão hủ vô dụng, không tìm được thuốc giải tận gốc độc của công tử.”

Vân Lam khoát khoát tay, thấu tình hợp lý nói: “Việc này không trách ngươi được…. ngươi đã cố gắng hết sức rồi.”

“Vậy….” Thẩm Duy chần chờ hồi lâu, mới khó khăn mở miệng: “Công tử có thể đồng ý tha cho cháu gái lão không? Lão hủ đã gần sáu mươi tuổi, nếu chết thì không có gì đáng tiếc, nhưng cháu gái lão và đồ đệ vẫn còn trẻ tuổi….”

Ban đầu người nọ đã nói, nếu không trị hết bệnh cho công tử thì hãy tự gánh lấy hậu quả. Những lời này vẫn luôn là cơn ác mộng của ông, chỉ sợ cuối cùng sẽ có kết quả là rơi đầu cả nhà.

Ông chết cũng không sao, nhưng ông không thể để cả nhà phải chết cùng mình.

“Thẩm tiên sinh đừng quá lo lắng, nhờ phúc của ngươi trong những năm qua ta mới có thể sống sót đến bây giờ.” Vân Lam suy nghĩ thoáng qua, đương nhiên hiểu được ông ta đang suy nghĩ băn khoăn cái gì: “Sao ta có thể là người lấy oán trả ơn? Yên tâm tất cả còn có ta.”

Thẩm Duy thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ công tử thương xót.”

Ông ta biết từ trước đến nay, Vân công tử là người nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã nói ra nhất định sẽ làm được.

Minh Đang một mực yên tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên chen miệng vào: “Thẩm tiên sinh thật sự không còn biện pháp nào khác sao?” Trong giọng nói đều mang sự chất vấn.

Sắc mặt Thẩm Duy giận dữ, nhưng nghĩ tới thân phận của nàng nên mới kìm nén, nói: “Ý của cô nương là gì? Chẳng lẽ hoài nghi ta không đem toàn lực chữa bệnh cho công tử sao?”

Minh Đang mím môi, ánh mắt cũng thay đổi: “Nghe nói sư môn của Thẩm tiên sinh có một môn công phu bí truyền, tên là kim châm điểm huyệt.”

Lời này vừa nói ra, Thẩm Duy cả kinh thất sắc, thân thể chấn động không ngừng: “Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao có thể biết được chuyện này?”

Lục Tri bên cạnh cũng vô cùng chấn động, đôi mắt chăm chú nhìn nàng.

Đây là môn tuyệt mật của sư môn, một người ngoài như nàng sao lại có thể biết được? Ngay cả trong Dược Vương cũng chỉ có ông ta và Lục Tri biết được chuyện này.

:Ngươi không cần phải quan tâm đến việc ta nghe nó từ nơi nào.” Sắc mặt Minh Đang lạnh lùng, hung hăng hỏi đến cùng: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, kim châm điểm huyệt có thể giải bất cứ loại độc nào, sao ngươi không sử dụng phương pháp giải độc này cho Vân ca ca.”

Luôn miệng nói sẽ cố hết sức, nhưng vì sao còn che giấu, không chịu sử dụng phương pháp này? Thật đáng chết.

Thẩm Duy há to mồm, ngón tay run rẩy không ngừng, nói không ra lời: “Ngươi….ngươi…..”

Tiểu nữ tử đứng trước mặt nói một câu nói rất nhẹ nhàng, không chỉ nói ra bí mật lớn nhất của sư môn, hơn nữa còn nói ra cách dùng của biện pháp này vô cùng rõ ràng, đến cùng nàng là người nào?

Hà cớ gì nàng lại có một loại địch ý không giải thích được với ông, trong mắt có một chút hận ý, cho dù có cố giấu nhưng vẫn bị ông phát giác.

Chẳng lẽ ông đã từng có mâu thuẫn gì với nàng sao? Nhưng tuổi của nàng còn rất nhỏ, điều đó không thể xảy ra!

Mặc kệ suy nghĩ trong đầu Thẩm Duy đang lướt qua nhanh chóng, Bình An không thể nhẫn nại được, chất vấn trước tiên: “Thẩm tiên sinh, tiểu thư nói thật không? Thật sự có loại phương pháp tuyệt diệu này sao, vì sao lại không sử dụng?”

Có lầm hay không? Có sẵn biện pháp hoàn toàn giải được độc , lại giấu đi không sử dụng. Những năm nay công tử phải chịu bao nhiêu khổ sở là vô ích sao? Lão ta còn dám giấu diếm không bẩm báo lên là có dụng ý gì đây? Làm hắn tưởng lão ta đã tận tâm tận lực rồi.

“Chuyện này…..” Sắc mặt Thẩm Duy cực kỳ phức tạp, trong lòng dâng lên trăm loại tư vị.

Bình An thấy ông ta không trả lời, càng tức giận hơn quát: “Thẩm tiên sinh, ngươi đang có ý gì?”

“Bình An, lui ra” Vân Lam phất phất tay, biểu hiện vẫn vân đạm phong khinh như cũ, ôn tồn nho nhã cười nói: “Tiên sinh có điều khó nói.”

Lúc đầu, hắn cũng đã hoài nghi hình như giữa hai người này còn có điều khó nói. Hơn nữa hắn tin tưởng người bình thường khi bị uy hiếp về tín mạng sẽ không thể không dốc toàn bộ sức lực để được sống sót.

“Công tử, có chuyện ngươi không biết, không phải lão hủ giấu, mà là….” Thẩm Duy khổ sở khóa chặt mi tâm. Ông biết hôm nay ông nhất định phải nói mọi chuyện ra ngoài, nếu không sẽ có phiền phức lớn. Khẽ cắn răng nói ra bí mật lớn nhất trong lòng: “Kim châm điểm huyệt đúng là tuyệt nghệ sư môn ta, nhưng có rất nhiều nguyên nhân khiến nó không thể truyền thừa xuống.”

“Không truyền thừa xuống?” Vân Lam hết ý kiến: “Chẳng lẽ đã thất truyền?”

Thẩm Duy thở dài một tiếng, vẻ mặt chán nản: “Đây là tiếc nuối cả đời ta, tuyệt học sư môn ở trên thế gian này vì đó mà…..”

“Chưa chắc, sẽ có thể gặp lại.” Một lần nữa Minh Đang lạnh lùng chen miệng.

“Cô nương, lời này của ngươi là có ý gì?” Thẩm Duy bất mãn lườm nàng một cái: “Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta không nói thật sao?”

Minh Đang gật đầu nhiều lần nói: “Chính xác.”

Lục Tri vẫn không dám chen ngang, thấy nàng nói như vậy không nhịn được, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Cô nương xin hãy ăn nói cẩn thận, sư phụ ta tuyệt không nói dối.”

Minh Đang nhìn Thẩm Duy chằm chằm, quan sát hồi lâu liền nói một câu: “Chắc chắn không phải thất truyền, mà sự thật có lẽ là Thẩm tiên sinh không học thành.”

Những người khác chỉ cảm thấy lời này có gì không đúng, chỉ riêng sắc mặt Thẩm Duy biến đổi, lúc xanh lúc trắng: “Đến tột cùng ngươi là người nào? Vì sao có thể nắm rõ y thuật bổn môn như vây?” Đúng là ông không học được bộ pháp này, nhưng cũng không thể nói người khác không học được. Thế nhưng người đó…..

“Ngươi không cần biết, ta chỉ hỏi thêm câu nữa.” Minh Đang nghiêm túc hỏi tới cùng, khí thế bức người khiến ông ta không thể thở nổi: “Kim châm điểm huyệt có phải vẫn có lưu truyền đến nay? Rốt cuộc ngươi đã được học hay chưa? Còn có ai được học nữa?” Câu hỏi của nàng nhằm đúng trọng tâm vấn đề mà mọi người ở đây cũng đều muốn hỏi.

Mặt Thẩm Duy vàng như đất, bờ môi run rẩy không ngừng: “Chuyện này….” Theo một tiếng ‘này’ trái tim ông ta dâng trào như sóng biển, chuyện cũ đã lắng bụi mấy chục năm xông toàn bộ lên đầu.

Tình cảnh này khiến Lục Tri sợ hãi, vội vàng bước lên đỡ ông ta.

Vân Lam đi ra giải vây: “Minh Đang, Thẩm tiên sinh y thuật cao minh, nhân phẩm cũng được mọi người công nhận.”

Một chữ ‘Minh’ đã mở ra sương mù hỗn loạn, Thẩm Duy như được đánh thức, cả kinh kêu: “Người họ Minh? Chẳng lẽ ngươi là…..”

Còn chưa dứt lời, Lục Ý mồ hôi đầy đầu, xông đến: “Sư tổ, có rất nhiều người bên ngoài đang cố gắng xông vào trong cốc, đang ở cửa cốc gây chuyện.”

Lục Tri đang nổi giân không chỗ phát tiết, gặp chuyện này liền mắng tại chỗ: “Nghĩ Dược Vương cốc chúng ta là địa phương nào? Muốn vào liền vào? Sư phụ, để ta ra ngoài đuổi bọn họ đi.”

Lục Ý ngắn hắn ta lại: “Cha, những người đó muốn tìm Vân công tử.”

“Tìm Vân công tử?” Lục Tri quay đầu xin chỉ thị: “Công tử, người xem chuyện nạy xử lý thế nào?”

“Cùng đi ra xem một chút.” Trong lòng Vân Lam cũng khó chịu, đang nghe đến giai đoạn mấu chốt lại bị cắt dứt, hại hắn đầy bụng nghi vấn.

Đối với mọi chuyện hắn không thèm quan tâm, nhưng chỉ có những chuyện liên quan đến Minh Đang, dù lớn hay bé cũng đặc biệt quan tâm. Huống chi sự việc này có liên lụy đến rất nhiều ân oán lại càng khiến hắn thấp thỏm trong lòng.

Cửa cốc có một nhóm người đang cãi nhau, kêu gào muốn xông vào. Nhưng ngại uy danh của Dược Vương cốc từ trước đến nay, cho nên chỉ giả vờ làm bộ.

Thẩm Văn Tĩnh mang theo mấy người làm đang tức giận đối mắt với bọn họ.

Khuôn mặt Thẩm Duy âm trầm: “Ai dám làm ồn trước cửa Dược Vương cốc ta?”

Hồng Thiên biết ông ta, Thẩm Duy đã từng cứu mạng hắn. Vội mang nụ cười bồi tội: “Xin Dược Vương bớt giận, ta chỉ tìm bọn họ có chút chuyện.” Ngón tay chỉ nhóm người của Minh Đang.

Bình An ngăn trước mặt Minh Đang trách mắng: “Lại là các ngươi? Lại muốn thế nào? Các ngươi một đường đuổi theo chúng ta, không thấy phiền sao?”

Hồng Thiên nổi giận lôi đình, nhớ đến một đường cực khổ, thật muốn dánh chết bọn họ: “Các ngươi thật giảo hoạt, đem nhóm người chúng ta xoay quanh.”

“Nói nhăng nói cuội, chúng ta đã làm gì?” Bình An nửa điểm cũng không chịu thua kém, ngẩng đầu nói: “Ban đầu ngươi dẫn người quấy rối hôn lễ của ta, ta đại nhân đại lượng không những không so đo với các ngươi còn mời các ngươi uống rượu mừng. Các ngươi thì tốt rồi, còn tới hưng sư vấn tội*, đây là đạo lý nhà nào?” (*hưng sư vấn tội: khởi binh hỏi tội, kéo người đến để hỏi tội người khác.)

“Nói thật dễ nghe” Hồng Thiên xì một tiếng khinh miệt, lửa giận trong ngực xông lên tận đầu: “Các ngươi âm thầm đem mấy thứ đánh tráo sau lưng chúng ta, làm hại chúng ta không lấy được Chu Đan quả thật, lại còn bị người truy sát dọc đường. Món nợ này chúng ta muốn tính toán thật tốt.”

Con vịt đã luộc chín lại còn bay mất, còn mất đi nhiều thuộc hạ, làm sao giọng điệu còn có thể nhẫn nhịn được? Cho dù những người này có bối cảnh lớn thế nào đi nữa thì hắn ta cũng phải nhổ được ngụm ác khí này ra. Người trong giang hồ sống sảng khoái, có ân báo ân, có cừu tất báo. Ai biết trước được ngươi sẽ bị rơi đầu ngày nào, suy nghĩ nhiều để làm gì?

“Hồng minh chủ sao lại nói thế? Đánh tráo?” Bình An đẩy hết mọi chuyện: “Thế nào mà ngài càng nói càng thấy khó hiểu, chúng ta nghe không hiểu!” Không phải bọn họ không dám nhận trách nhiệm, nhưng mà việc đó không có một chút ý nghĩa gì cả. Người trong giang hồ có nhiều lúc không thể nói đạo lý với họ được.

Hồng Thiên quay mặt lại phía sau hét to: “Đem Mạnh Vân ra ngoài, bắt nàng nói ra chân tướng cho mọi người nghe một chút.”

Phía sau chui ra một người, trên mặt đầy mụn xấu xí, nếu không nhìn kỹ đúng là không nhận ra Mạnh Vân đã từng xinh đẹp như hoa.

Trên mặt Mạnh Vân tràn đầy hận ý, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Minh Đang: “Chu Đan quả thật sự bị đánh tráo, ta đã tận mắt nhìn thấy Chu Đan quả này, sư phụ ta có thể làm chứng. Nhưng hôm nay bị biến thành một loại trái cây bình thường, trừ bọn ngươi ra thì không có ai sẽ làm loại việc như vậy?”

Lòng nàng ta không ngừng rỉ máu, từ một đại mỹ nữ người gặp người yêu bị biến thành một người ai gặp cũng sợ, điều này khiến nàng ta không thể tiếp nhận được.

Mấy ngày nay phải trải qua nhiều việc bi thảm càng khiến nàng ta nghiến răng nghiến lợi.

Tất cả đều do Minh Đang làm hại, nàng ta muốn nàng phải trả giá thật lớn. Nàng phải chết.

“Đúng thế, là bị đánh tráo.” Phương Đỉnh khuôn mặt phúc hậu bước ra làm chứng: “Ta là sư phụ của nàng ta, ban đầu Chu Đan quả là của ta, bị nghiệt đồ này trộm mất.”

Bình An cười lạnh một tiếng: “Ngươi là sư phụ của nàng, có thể nói thật sao?”

Tưởng mình là cái gì? Hắn (BA) nhìn không thuận mắt chút nào. Mang bộ mặt từ bi, giả làm người tốt, nhưng con ngươi xoay chuyển nhìn thế nào cũng không thấy người tốt chỗ nào. Giữa hai lông mày có một cỗ tà khí nhàn nhạt, sợ rằng là một tên ngụy quân tử.

“Thế nào lại không được? Nàng ta là khí đồ phái Không Động ta, tại sao ta phải giúp nàng ta?” Bộ dạng Phương Đỉnh vẫn giả từ bi như cũ, nhưng lời nói ra không thấy từ bi chỗ nào: “Tiểu ca, ta khuyên ngươi tự mình giao đồ ra đi, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Đều do đồ đệ của hắn ta, tìm mọi cách để trộm Chu Đan quả từ trong tay hắn ta. Nếu không phải như vậy, hắn ta đã sớm có ba mươi năm công lực. Trong giang hồ còn ai dám bất kính với hắn ta?

“Không khách khí? Ngươi còn muốn dùng vũ lực để ép buộc chúng ta thừa nhận hay sao?” Bình An liếc mắt, không chút sợ hãi nói: “Tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên người chúng ta? Thật khó hiểu.”

Hồng Thiên vừa tức vừa giận: “Các ngươi đừng nghĩ muốn chối bỏ. Ngày đó chỉ có các ngươi nghe được tung tích Chu Đan quả.”

Đôi tay Bình An nắm thành quyền, quả đấm kêu khanh khách: “Chỉ bằng điểm này là có thể chỉ trích chúng ta? Thật cho rằng chúng ta dễ bắt nạt.” Muốn đánh nhau phải không, hắn sẽ theo đến cùng.

Trong đám người bay ra hai bóng người, giọng nói oang oang: “Tiểu tử, giọng điệu ngươi thật to, để cho huynh đệ chúng ta đầu một trận với ngươi.”

Tay phải Bình An đưa ra bên hông, rút lưỡi kiếm vô cùng sắc ra: “Ta mà sợ các ngươi sao? Đến đây đi”

“Dừng tay, các ngươi coi Dược Vương cốc của ta là cái gì?” Thẩm Duy thấy tình huống khẩn cấp, vội vàng nhảy ra hòa giải: “Dám động thủ ở chỗ ta, chính là không đem ta để vào mắt.”

Hồng Thiên cười nói theo: “Ngài đừng hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không dám. Dược Vương đức cao vọng trọng, người đời đều kính trọng.”

Thẩm Duy nhàn nhạt hất cằm: “Mấy người họ là khách quý của ta, ta tuyệt đối không cho phép kẻ nào tổn thương bọn họ.” Nếu công tử xảy ra chuyện gì, ai cũng chạy không thoát.

Hồng Thiên ôm quyền, khuyên nhủ: “Dược Vương, ngài không biết bọn họ rất đáng ghét, khiến chúng ta gặp bao nhiêu khổ sở.” Hắn ta bị hại, tổn thất nặng nề, hận không thể đem hết giận dữ trút lên người bọn họ.

Trong giang hồ địa vị Thẩm Duy cao quý vô cùng, không có mấy người dám đối nghịch với ông ta: “Ân oán giang hồ ta không can thiệp vào, nhưng ở trước mặt ta mà động đến một đầu ngón tay của bọn họ là chuyện không thể.” Nói những lời này, ông ta đã tỏ thái độ, nhất định ông ta sẽ bảo hộ bọn Minh Đang.

Điều này khiến cho mọi người cân nhắc một phen, hậu quả đối nghịch với Dược Vương, họ có thể gánh được sao?