Bỏ Ta Còn Ai

Chương 69: Đồ cưới (thượng)




Thừa dịp mọi người đang đứng ngẩn ra, Minh Tuyết vùng vẫy thoát khỏi trói buộc, đẩy mọi người ra, chạy đến ôm cổ La Đình Hiên, vẻ mặt kích động vô cùng, nước mắt lưng tròng: "Phu quân, ta biết trái tim của chàng sẽ không ngoan độc như vậy, nhất định chàng sẽ đến thăm ta. Phu quân, ta biết sai rồi, từ nay về sau tuyệt đối sẽ nghe lời, chàng đừng bỏ rơi ta... Vì chàng, ngay cả chết ta cũng không sợ..." Nàng ta vừa nói vừa ngẩng cổ lên làm lộ ra một vết dây đỏ tươi, nhìn trông rất ghê người.

La Đình Hiên nhàn nhạt lườm nàng ta một cái, trong ánh mắt hiện lên tia chán ghét, không chút mềm lòng đẩy nàng ta ra: "Ngươi hiểu lầm, ta chỉ là lo lắng đến an nguy của nương tử và muội muội nên mới đến đây một chuyến." Vì hắn, ngay cả chết cũng không sợ? Hừ, uy hiếp hắn sao? Ngay từ khi bắt đầu nữ nhân này đã sử dụng mọi thủ đoạn, bây giờ lại còn mượn cái chết để được đồng tình. Hắn mắc bẫy một lần, lại còn để mình bị lừa lần nữa sao?

Lời này nói rất khó nghe, an nguy? Nàng ta là nhân vật nguy hiểm sao? Hắn không coi nàng ta giống như thê tử của mình? Mà lại giống như kẻ thù. Sắc mặt Minh Tuyết giống như một cửa hàng bán tương, hồng trắng đen vàng, các loại màu sắc đan xen trên khuôn mặt của nàng ta.

La Đình Hiên không thèm để ý nàng ta, tầm mắt dời về phía Minh Đang, vẻ mặt ôn hòa hơn rất nhiều, giọng nói cũng rất nhu hòa: "Muội muội, chúng ta cần phải trở về, nương rất lo lắng cho ngươi."

Nói tới La Phu nhân từ sau khi các nàng rời đi, trái lo phải nghĩ lo lắng vô cùng, liền gọi con thứ hai ở tiền viện đến, bảo hắn đi xem.

Trong lòng Minh Đang ấm áp, ngoan ngoãn gật đầu: "Được." Nói đi là đi. Hôm nay thấy thảm cảnh của Minh Tuyết, những khúc mắc trong lòng cũng được cởi bỏ.

Nàng vừa mới đi đến bên người Minh Tuyết, đang muốn đi ra cửa, Minh Tuyết đột nhiên đánh tới, tốc độ rất nhanh, thoáng một cái liền bóp chặt cổ của nàng, cố gắng siết chặt.

Tất cả mọi người đều bất ngờ không kịp phòng bị, sắc mặt Minh Đang trắng bệch, trong lòng không ngừng kêu khổ, nữ nhân này, có phải nàng ta điên rồi hay không?

Đám nha hoàn và thô sử bà tử (ma ma chuyên làm việc nặng) tỉnh táo lại, tất cả đều chạy lên, muốn tách các nàng ra.

Tuy nhiên hai tay Minh Tuyết nắm rất chặt, nhiều người lại càng khiến cho sự việc trở lên rối rắm, trong khoảng thời gian ngắn lại càng không kéo ra được. Minh Đang càng ngày càng khó thở hơn, sắc mặt càng trở lên trắng bệch như tờ giấy. Trong lòng thầm mắng: Thật là xui xẻo, nữ nhân phát điên đúng là không thể nói lý lẽ.

Trong lòng La Đình Hiên gấp gáp, không kịp suy nghĩ, tay phải đánh mạnh vào sau gáy Minh Tuyết, lực đạo rất lớn, thân thể nàng ta mềm nhũn ngất.

Cuối cùng Minh Đang cũng thoát thân, tay vuốt ngực ho mạnh.

"Như thế nào? Có phải rất khó chịu hay không?" La Đình Hiên vỗ phía sau lưng của nàng, lo lắng hỏi.

Ánh mắt Mạc Phượng có chút ai oán, nhưng giấu đi ngay lập tức, ánh mắt nhìn về phía Minh Tuyết tràn ngập sung sướng.

"Không... Không có việc gì." Nàng ho khan rất lâu mới có thể dần dần khôi phục hô hấp bình thường. Cúi đầu nhìn về phía Minh Tuyết té trên mặt đất, nằm không nhúc nhích, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Hắn nhìn theo tầm mắt của nàng, không nén được phiền lòng: "Ta sẽ trừng phạt nàng ta."

Minh Đang thở dài một hơi thật sâu, khoản nợ thối nát có tính toán thì cũng chẳng được gì: "Thôi, nàng ta cũng sắp điên rồi." Còn có loại trừng phạt nào bi thảm hơn so với việc bị trượng phu chán ghét vứt bỏ?

Tâm trạng La Đình Hiên lúc này khó có thể nói lên lời: "Về sau đừng tiếp xúc loại nhân vật nguy hiểm này, nhỡ xảy ra chuyện gì, ta... Chúng ta ăn nói như thế nào với Vương gia?"

"Thực xin lỗi, là muội sơ suất." Nàng cũng không biết vì sao mình nhất định phải tới nhìn Minh Tuyết, giống như là đến xem một cái kết thúc, cái để cho nàng có thể trả lời cho sự canh cánh trong lòng, xem ra nàng có thể buông hết được mọi chuyện rồi.

"Chúc mừng muội muội." La Đình Hiên lấy ra một hộp gấm nhỏ từ trong lồng ngực: "Đây là lễ vật do ta chuẩn bị cho muội."

"Đây là..." Minh Đang nhận lấy, mở nắp hộp ra, một vật quen thuộc nhất thời ánh vào trong mắt. Là một đôi ngọc bội long phượng, chất ngọc nhẵn nhụi ôn nhuận, đó là lễ vật mà lúc trước lúc sinh nhật mười tuổi của La Đình Hiên nhận được, hắn và nàng cũng rất thích món quà đó.

"Đây là đồ mà trước kia muội thích nhất, hiện giờ ta tặng cho muội." La Đình Hiên nhìn lại đôi ngọc bội kia, trong lòng ẩn ẩn đau đớn. Vốn hắn muốn đưa cho của nàng trong đêm tân hôn, là đêm tân hôn của bọn họ, đáng tiếc đời này sẽ không có khả năng xảy ra. Hắn tặng vật này đi thì hơn, miễn cho sau này nhìn vật nhớ người.

Minh Đang yên lặng nhận lấy: "Cảm ơn nhị ca." Ngoài câu này, nàng không biết nói cái gì . Nếu đáp ứng Vân Lam, liền cố gắng tránh đi một chút, tránh cho tên kia ở trong vương phủ lại cảm thấy không thoải mái. Người nọ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại khó chịu.

Nói đi rồi nói lại, đám hạ nhân này chỉ cách xa có vài bước, nếu là cố gắng lắng nghe, vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Thê tử của hắn vẫn còn đang ở phía sau, cho nên nàng và hắn, tốt nhất là hai người nên có khoảng cách.

Lặng im một lúc lâu, không khí có chút ngưng trọng, Minh Đang không nhịn được, đang muốn mở miệng tạm biệt, bỗng nhiên nghe người đối diện nói: "Thực sự muội đã nghĩ như vậy?"

"Cái gì?" Lời này không đầu không đuôi, nhất thời Minh Đang sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía hắn.

Hai tay La Đình Hiên giấu ở dưới ống tay áo nắm chặt, không hiểu sao tâm trạng cảm thấy khẩn trương: " Lời nói mà muội nói với Minh Tuyết đó." - - nguyên văn thủ phát tấn Giang Văn học thành

"Ách?" Minh Đang hiểu ra, khó xử chần chờ hồi lâu, sau cùng nói: "Huynh vĩnh viễn là nhị ca tốt của muội." Nói như thế nào cũng không ổn, tốt nhất là đừng nói cái gì.

La Đình Hiên ngầm cười nhạo mình, trong thời điểm như vậy còn đi hỏi về sự tình này, quả thật là quá buồn cười. Là thật hay giả, thì làm được gì? Đến lúc này, có yêu thì cũng không còn quan trọng nữa. Có lẽ hai người chưa bao giờ bày tỏ rõ tình cảm của mìn lại là tốt nhất. Hắn còn luẩn quẩn vấn đề này trong lòng làm gì?

Nàng ở tại La gia mấy ngày, tuy Vân Lam không đích thân đến, nhưng mỗi ngày đều phái người đến thăm nàng, còn mang chút điểm tâm mà nàng thích ăn.

Làm từ trên xuống dưới La gia đều vô cùng hâm mộ, lại càng cung kính với nàng.

Mà hoàng hậu phái người xuất cung ban thưởng nhiều đồ cưới, ước chừng có 66 nâng. Cả bộ gia cụ (dụng cụ gia đình) bằng gỗ tử đàn, bốn rương dược liệu, bốn rương chén uống trà và bộ đồ pha trà bằng vàng bạc, bốn rương vật liệu may mặc, bốn rương vật trang trí bằng ngọc, đồ cổ, tranh cổ, một rương đồ trang sức làm bằng ngọc thạch, 16 giường chăn thêu uyên ương, một cái bình phong được chạm trổ tốt nhất.

Lúc từng thùng từng hòm như nước được đưa vào La phủ, khiến tất cả mọi người đều đứng quanh quan sát,.

La thần tướng nhìn cảnh này, trên mặt không hiện rõ suy nghĩ, vỗ về râu dài nhưng mà trong lòng đang ngầm đắc ý.

La Đình Vũ mở to hai mắt nhìn:"Phụ thân, hoàng hậu nương nương rất sủng ái muội muội, đây là vinh hạnh đặc biệt mà trước nay chưa có."

Huyền Chính chưa bao giờ có sự việc như vậy xảy ra, trừ bỏ đám công chúa trong cung, còn có ai có thể để cho hoàng hậu nương nương ban tặng đồ cưới có phận lượng nặng như vậy? Chắc chỉ có một mình Minh Đang.

"Đây là Hoàng hậu cho Phúc vương gia mặt mũi." Trong lòng La thần tướng hiểu rõ, toàn bộ cái này là vì ai?

Trong mắt La Đình Vũ sáng lên, cười nói: "Vẫn là phụ thân nhìn rõ mọi chuyện, vậy chúng ta có phải cho muội muội nhiều thêm vài thứ đồ cưới nữa hay không?" Đúng là tuổi trẻ hiểu biết ít, không thể so với trưởng bối.

Năm kia hắn được vào ngự lâm viện, được phu thận chỉ bảo thêm, sống trọng đó cũng rất tốt. Làm việc ngay ngắn không để cho người khác tìm ra lỗi sai.

"Vâng, phụ thân." La Đình Vũ vội vàng đồng ý: " Trước đây muội muội cũng so là một nữ hài tử nhu thuận, cũng không có chỗ gì đặc biệt hơn người, làm sao lại có phúc lớn như vậy?"

Hắn không bằng nhị đệ, trở ngại về danh phận khiến cho từ lúc còn nhỏ không thân cận với Minh Đang, nhưng cảm tình coi như cũng khá tốt. Từ trước đến nay hắn vẫn coi nàng như người trong nhà, lúc trước khi sự việc xảy ra biến hóa, hắn vẫn có chút tiếc hận.

“ Không được nói bậy." La thần tướng dựng râu trừng mắt: "Nên phân phó xuống, vụ hôn ước trước kia không được tiếp tục đề cập đến, hoàng thượng để cho nàng đợi gả ở nhà của chúng ta là có rất nhiều tính toán, các ngươi cũng nên thông minh hơn chút."

"Vâng, Phúc vương gia cũng không muốn người khác nhắc tới những chuyện này." La Đình Vũ là do tự tay phụ thân dạy dỗ, tính tình cũng có vài phần giống ông: "Nhưng mà phụ thân, có một chuyện nhi tử vẫn không rõ, người nói hoàng thượng có rất nhiều tính toán, nhi tử chỉ suy nghĩ được một điểm, cái khác cũng không nhìn rõ." Gặp được việc khó hiểu thì hỏi, đây là hình thức ở chung giữa hai cha con.

La thần tướng rất hài lòng với đứa con cả này, tương lai La gia truyền thừa đều do một tay gánh vác hắn: "Điểm nào?"

La Đình Vũ chỉ chỉ và đám đồ cưới kia: "Giúp muội muội có một chỗ dựa vững chắc, ngồi yên ổn vào vị trí Phúc vương phi."

"Ngươi quá trẻ, vẫn chưa nhìn ra ảo diệu bên trong." La thần tướng lắc đầu, đứa nhỏ này vẫn quá non nớt, cần phải ma luyện thêm mới được: "Chỉ bằng vị trí cuat Minh Đang trong lòng Phúc vương gia, không cần chúng ta làm chỗ dựa, nàng cũng có thể ngồi yên ổn trên vị trí vương phi."

"Nhi tử vẫn không hiểu." La Đình Vũ một đầu mờ mịt, chẳng lẽ hắn đoán không đúng? Nhưng rõ ràng là ý này mà.

Nhìn ánh mắt nhi tử đang cảm thấy hỗn loạn, la thần tướng vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Từ từ suy nghĩ đi, nên hướng về tình hình trên triều đình mà nghĩ." Nói xong đi về hướng con thứ hai, đứa con này cũng là một sự lo lắng của ông.

La Đình Vũ nghĩ một lúc lâu, tựa hồ hiểu ra chút ít. - - nguyên văn thủ phát tấn Giang Văn học thành

Mặc kệ những nam nhân này nghĩ cái gì, nữ nhân ở hậu viện đều vây quanh nhìn mấy thứ này, ánh mắt tỏa sáng.

Thê tử La Đình Vũ, Giang thị không ngừng hâm mộ: "Muội muội, coi như chúng ta được mở rộng tầm mắt, thế gian này còn có thứ tốt như vậy. Ta chưa từng thấy qua."

Mạc Phượng cũng cười nói: "Là a, ta cũng chưa thấy qua thứ tốt như vậy, trong hoàng cung đưa ra quả nhiên là khác thường."

"Đúng vậy, thật sự là đẹp." Mắt của mấy thứ nữ La gia đều toát lên ánh sáng xanh, không ngừng hâm mộ. Vinh quang lớn nhất của cả đời nữ nhân cũng chỉ cần như vậy thôi, ai không lại không ngầm mong muốn?

Mấy ngày nay người theo Minh Đang nhiều nhất là mấy người thứ nữ, nữ tử chưa lấy chồng đến bồi nàng là thích hợp nhất. Mà trong lòng các nàng hoặc nhiều hoặc ít đều có cất giấu tâm tư, cho nên đều vô cùng ân cần với Minh Đang. Không cầu cái khác, ít nhất cũng có thể dính chút quang, về sau có thể tìm được người trong sạch để gả.

Trong Thần Huy các vô cùng náo nhiệt, hầu như mọi người cả phủ chạy tới xem náo nhiệt.

La Phu nhân cũng không trách mắng, cười không khép được miệng. Đây là chuyện tốt, càng náo nhiệt càng tốt.

Minh Đang luôn luôn mỉm cười, cúi đầu không nói giả vờ thẹn thùng.

Khi tất cả đám người đều tan đi, La phu nhân lôi kéo Minh Đang vào trong phòng, vẻ mặt cực kỳ vui mừng: "Lần này cuối cùng xem như ta yên tâm, vốn đang lo lắng thời gian chuẩn bị quá ngắn, toàn bộ lễ vật sẽ không kịp chuẩn bị, hiện giờ thì tốt rồi."

Lúc trước thánh chỉ để Minh Đang tới La gia đợi gả, trong lòng bà rất lo lắng, không biết nên chuẩn bị như thế nào. Nhưng lúc Phúc vương gia đưa người tới, chỉ nói một câu, toàn bộ đều được hắn chuẩn bị, bọn họ chỉ cần chăm sóc tốt cho Minh Đang là được. Nói là nói như vậy, nhưng lòng của bà vẫn không bỏ xuống được, hiện giờ xem ra toàn bộ mọi thứ đều được Phúc vương gia an bài, hắn thật có tâm.

"Hoàng hậu nương nương quá để ý." Minh Đang cũng biết nói cái gì, chỉ biết khen hoàng hậu.

La Phu nhân lại cười nói: "Không nghĩ tới con lại được hoàng hậu nương nương thích như vậy, suy xét chu đáo cho con." Thể diện như vậy, đúng là chỉ có một cái duy nhất, chỉ cần cái này thôi, người khác cũng không dám coi thường nàng. Cho dù người khác biết nàng họ Từ thì như thế nào? Từ gia thất bại thảm hại có làm sao? Vẫn phải cung kính hành lễ, kêu một tiếng Phúc vương phi nương nương.

Trong lòng Minh đang cười trộm, kia là vì nàng sao, toàn bộ đều là vì thể diện của Vân Lam. Nhưng mà nàng cũng rất vui vẻ, thể diện của Vân Lam cũng là thể diện của nàng.

Người do Hoàng hậu phái đến vừa mới đi, Vân Lam liền phái người đem đồ đến.

Lại là 66 rương gì đó, lại đưa đến như nước chảy. Lại dẫn đến một trận oanh động.

La Phu nhân cầm lấy danh sách quà tặng, trên đó viết trăm bộ quần áo Xuân Hạ Thu Đông khác nhau, đồ trang sức bằng trân châu mã não hồng bảo thạch, mỗi loại 18 bộ, đồ cổ, thơ họa, đồ trang trí, vật trang trí, nhiều vô số kể. Phàm là nữ tử xuất giá trên thế gian cần có, đều đầy đủ toàn bộ, cái nào cũng là đồ tốt.

Nhìn mấy thứ này, đừng nói những người khác hâm mộ, đến ngay cả La phu nhân cũng có chút hâm mộ.

Phúc vương gia dùng chính đồ của mình thêm trang cho Minh Đang, đây là nâng lê giá trị của nàng, có thể được phu quân coi trọng như vậy, một đời của nữ nhân còn cầu mong cái gì? Tốt rồi, cuối cùng đứa nhỏ này cũng hết khổ. Xem trận thế này, Phúc vương gia sẽ không nạp thêm trắc phi là điều chắc chắn

Minh Đang nhìn những thứ này, trong lòng ngọt ngào. Người này cũng thật là, toàn bộ đã được hắn chuẩn bị hết, cũng không nói trước một tiếng với nàng.

Nàng cũng không cần cảm thấy xấu hổ, đồ của hắn cũng là đồ của nàng. Phu thê là một thể thống nhất, tuy hai mà một. Dù sao cũng đều phải đem đến vương phủ, không thiếu cái gì.