Bỏ Ta Còn Ai

Chương 89: Đêm trước bão táp (1)




Sau khi Hồng Thược vào ở, trầm mặc ít lời, ngoài thời gian học viết chữ, tính toán sổ sách khoảng một canh giờ với Minh Đang ra, thời gian còn lại cứ trốn ở trong phòng, không ra bước ra khỏi cửa.

Bích Liên muốn kéo nàng ấy ra ngoài, lại bị Mnh Đang cản trở, nói cứ để cho nàng ấy một chút thời gian để bình tĩnh lại. Nói quá nhiều cũng trở nên vô dụng, chỉ làm nàng ấy them phiền lòng, có một số việc chỉ có thể dựa vào bản thân nàng ấy mà thôi.

Vài ngày đi qua, Dịch gia cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Ánh mắt Hồng Thược càng ngày càng trở nên ảm đạm, sắc mặt càng tiều tụy hơn, lượng cơm ăn vào cũng giảm mạnh.

Bích Liên lo lắng vô cùng nhìn về phía chỗ ở của Hồng Thược: "Tiểu thư, thật sự muốn ngồi chờ như vậy sao? ~~sena—dien/ddddanleequuuuydonn~~ Xem ra Dịch gia dường như cũng không có ý muốn cứu vãn." Làm người ta tức chết đi, Dịch gia có gì đặc biệt hơn người chứ. Cứ tự cho rằng mình là người trong sạch sao? Nhiều lắm thĩ cũng chỉ là nô tài của La gia mà thôi.

Trong lòng Minh Đang cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng trước mặt Bích Liên cũng không biểu lộ ra: "Đợi thêm mấy ngày nữa, nếu thực sự không thể cứu vãn được thì để cho hai người đó hòa ly (ly hôn) đi, đến lúc đó ta sẽ chọn một mối hôn sự khác cho nàng ấy."

Vỗn nàng vẫn tưởng rằng Dịch Phàm không tệ, rất thật thà. Tuy bà lão của Dịch gia không ra gì, nhưng những người khác vẫn khá tốt. Chẳng lẽ thực sự nàng đã nhìn nhầm?

Bích Liên nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra mỉm cười: "Nô tỳ sẽ cố gắng nhìn xem, trong vương phủ này có đối tượng nào tốt, lần này cần phải cẩn trọng hơn một chút." Nàng nói xong, rất là hào hứng lựa chọn từng người từng người một.

Minh Đang đầy đầu hắc tuyến, sao có vẻ nha đầu kia lại rất ngóng trông hai người bọn họ hòa ly vậy? Sàng lọc tất cả những đối tượng chưa cưới, có cha mẹ chồng - không nhận, mặt mũi không tốt – không nhận, vóc dáng thấp bé - cũng không cần, dịu dàng - không cần, cái này cũng quá khoa trương đó.

Bích Liên bị nàng nhìn liền có chút xấu hổ, mặt hơi hơi đỏ lên: "Tiểu thư, nếu Hồng Thược gả cho hạ nhân trong phủ của chúng ta, vậy thì có thể sinh hoạt cùng chúng ta, không ai dám khi dễ nàng."

"Tuy có thể nói như vậy, nhưng ngươi cũng đừng ôm ấp hi vọng quá lớn, trong lòng nàng vẫn không thể bỏ được nam nhân của nàng." Minh Đang ngẫm nghĩ nói: "Mặt khác, chuyện này cũng không thể gấp gáp được, nếu bị truyền đi thì cũng không tốt." Chuyện chỉ giải quyết có nửa chừng như vậy là chuyện khó chịu nhất. Cho dù tương lai có muốn tái giá thì trước tiên cũng cần phải chấm dứt chuyện này xong rồi hãy nói. Bích Liên hiểu đạo lý này, nàng ấy có chút nóng vội: "Biết ạ, chắc chắn nô tỳ sẽ không để cho người ta biết đến việc này."

Minh Đang cười, tâm tư bắt đầu chuyển đến chuyện hoàng thượng bị bệnh, cũng không biết hiện giờ bệnh tình trở nên như thế nào? Đã khỏi bệnh chưa? Nếu bệnh chuyển tốt hơn thì mọi chuyện sẽ không sao, nhưng nhìn Vân Lam đã cau mày nhiều ngày qua, trong lòng âm thầm cảm thấy không tốt.

Càng quan tâm thì càng loạn, đứng ngồi không yên, nàng không kiên nhẫn nổi, đứng dậy ra ngoài đi lại một chút, để Bích Liên ở lại Thủy các, nghỉ ngơi cho tốt.

Thời tiết vô cùng oi bức, không có một chút gió, dưới ánh mặt trời, mặt đất bốc lên từng hơi nóng, vào thời điểm này ra ngoài đi lại, thật sự là một hành động không sáng suốt lắm.

Linh Lung đi theo phía sau lưng Minh Đang, muốn nói lại thôi, không dám lên tiếng khuyên can. Tính tình của Vương phi một khi đã quyết định cái gì thì sẽ không nghe người ta khuyên bảo.

Mà Minh Đang đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thời tiết có nóng đi chăng nữa cũng không có cảm giác được, cố gắng đi về phía trước.

Một giọng nói nổi giận lôi đình cắt ngang suy nghĩ của nàng: "Sao ngươi lại thành ra thế này? Trời nóng như vậy còn ra ngoài chạy loạn? Mặt cũng đỏ hết cả lên rồi."

Minh Đang ngẩng đầu, nhìn nam tử mặc một bộ áo xanh trước mắt, anh tuấn, thanh lịch, nhưng giữa trán vương vấn u sầu, lúc này đang hung tợn trừng mắt nhìn nàng. Nàng tươi cười với hắn: "A tiêu? Sao ngươi lại ở đây?" Lời nói vừa dứt, mới bừng tỉnh. Tự nhiên hắn đến để thương lượng đối sách với Vân Lam.

Hiện giờ lòng người ở kinh thành không yên, thế lực khắp nơi rục rịch, mà trung tâm vòng xoáy đó là ba vị hoàng tử, mấy người bọn họ có tránh cũng không tránh được, đều có hành động mờ ám.

Vài ngày trước đó, Vân Lam từ chối, không gặp bất cứ người nào, hiện giờ lại gặp vài vị hoàng tử cùng vài vị trọng thần. Chỉ sự tình hình đã hết sức căng thẳng rồi.

Một tay Lý tiêu kéo nàng đến đứndưới bóng cây g, lúc này mới trả lời: "Ta có việc cần thương lượng với hoàng thúc." Nhìn khuôn mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng của nàng, không khỏi thầm mắng nàng là đồ đần độn. Không biết chiếu cố chính mình, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không sử dụng được, không biết khuyên bảo nàng.

"Rất phiền toái sao?" Minh Đang cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hắn. Muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt hắn.
     
"Cũng không có gì..." Vẻ mặt Lý Tiêu nhạt nhẽo, dưới ánh mắt muốn đánh người của nàng,  phải sửa lại cách nói: "Rất là phiền toái, nhưng việc này không có quan hệ gì với ngươi." Cho nên không cần quan tâm như vậy.

Minh Đang cười khổ một tiếng, mặt mũi cau có: "Chuyện có liên quan đến hoàng thúc ngươi, sao lại không liên quan gì tới ta?" Phu thê là một thể, ~~sena—dien/ddddanleequuuuydonn~~ một người bị tổn thương, người còn lại cũng sẽ bị ảnh hưởng. Mấy ngày nay nàng đã chịu ảnh hưởng tử sớm, chẳng qua làm bộ như không biết mà thôi.

Lý tiêu giật mình, một lúc lâu sau mới nói: "Hắn... Hắn không có việc gì."

"Thôi, ta không hỏi nữa." Minh Đang bất mãn, trợn mắt nhìn hắn, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ta không thích nghe những lời nói dối."

Hỏi cũng như chưa hỏi, miệng chặt chẽ như vậy, người trong hoàng gia đều như thế, giống như được huấn luyên ngay từ nhỏ vậy.

Lý Tiêu hít một hơi thật sâu: "Bất luận như thế nào, ngươi cũng sẽ không bị cuốn vào đó." Đây là kết quả mà hoàng thúc luôn muốn, cũng là mong muốn của hắn.

Minh Đang hết chỗ nói để nói, nếu Vân Lam xảy ra chuyện, nàng còn có thể song vui vẻ như chưa từng có việc gì sao? Nhưng cục diện hôm nay không phải nàng muốn thì có thể khống chế, điều duy nhất mà nàng có thể làm là yên lặng duy trì hắn.

Hai người đều đứng đó, yên lặng không tiếng động, vẻ mặt phức tạp khó lường, trên mặt đều mang nỗi buồn khó tan. Giữa bọn họ thiếu đi sự thoải mái vui cười tức giận mắng trước kia, thêm vào đó nhiều hơn sự mờ mịt và nặng nề.

Linh Lung đừng cùng bọn họ, ở phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, tim đập như sấm.

Lý Tiêu đứng khá lâu, đột nhiên trịnh trọng cúi người hành lễ: "Hoàng thẩm, ta có một chuyện muốn nhờ." Bộ dáng trịnh trọng như vậy, hình như đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Minh Đang nghiêng người tránh đi: "Chuyện gì?" Hắn đã cứu nàng hai lần, chỉ cần nàng có thể làm được sẽ không từ chồi.

khóe miệng Lý tiêu vểnh lên: " Hinh Nhi nhà ta ầm ĩ muốn đến chơi phủ của các ngươi, nếu là ngươi không chê phiền, có thể hay không..."

Hinh Nhi là nữ nhi do hắn và Tấn vương phi sinh, hắn vô cùng yêu thương. Cho dù trong phủ có thêm thứ trưởng tử, thứ nữ, cũng không được sự sủng ái như vậy. Giúp tâm trạng sợ hãi của Tấn vương phi dễ chịu hơn một chút.

Minh Đang hiểu lời nói của hắn, trong lòng chua xót, nhịn ý muốn khóc kia xuống, gượng cười nói: "Ngươi đưa nàng đến đây đi."

"Tạ hoàng thẩm." Lý Tiêu cũng không dong dài, chỉ nhìn nàng một cái thật sâu, xoay người rời đi, bóng lưng thẳng táp.

Nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, tâm trạng của Minh Đang vô cùng nặng nề, đã đến nước này sao? Đưa hài tử ra ngoài, đến thời điểm liều mạng với nhau, ngọc đá cùng nát rồi sao? Gió thổi mưa giông trước cơn bão, cảm giác yên lặng chờ đợi giông bão sắp tới, khiến cho người ta không thể. Chỉ hy vọng tất cả mọi người có thể bình an vô sự.

Quả nhiên lúc chạng vạng tối, Tấn vương phi Ngọc Kỳ liền tự mình đưa nữ tử (con gái) đến, nói rất nhiều lời hay với Minh Đang. Minh Đang chỉ cười nhạt nghe nàng ấy nói, không rên một tiếng.

Cuối cùng nàng ấy đưa một hộp gấm lên trước mặt Minh Đang:"Hoàng thẩm, đây là đồ mà ta lưu lại cho hài tử." Giọng điệu trịnh trọng chưa từng gặp trước kia.

Khóe mắt Minh Đang run lẩy bẩy, gật đầu, chỉ nói ba chữ: "Yên tâm đi."

Nếu thật sự phải đến thời điểm cá chết lưới rách, nàng sẽ bảo vệ đứa nhỏ này. Có lẽ đứa bé này là cốt nhục duy nhất của Tấn vương phủ.

Tấn vương phi tin tưởng nàng ấy, phu quân có thể tin tưởng nàng ấy, nàng cũng sẽ tin tưởng nàng ấy. Ôm con gái hôn: "Hinh Nhi, phải nghe lời thúc bà bà (bà thím), không được bướng bỉnh, không thể tùy hứng..." Một đống lời dặn dò khiến người nghe cay mũi, giống như muốn đưa hết lời dặn của cả đời vậy.

Nàng thật sự không muốn rời xa nữ nhi, nhưng để nữ nhi ở chỗ của Minh Đang là an toàn nhất. Phu quân chỉ lựa chọn mỗi đưa đứa nhỏ này đi xa, trong lòng nàng cảm động vô cùng, những thống khổ phải chịu trước kia cũng tan thành mây khói. Tuy nói nếu thất bại, thứ trưởng tử (con trai đầu tiên nhưng do vợ nhỏ sinh ra) là khẳng địnhkhông thể sống được. Nữ nhi còn dễ thoát được, nhưng so với Hinh Nhi, thứ nữ càng nhỏ thì càng có cơ hội sống cao hơn.

Nếu có thể tránh được kiếp nạn này, nàng nguyện ý làm một hiền thê lương mẫu, không đố kị, không tranh giành, để hắn không phải lo trước lo sau.

Đứa trẻ còn nhỏ rất nhạy cảm, dường như cảm giác được cái gì, ôm cổ mẫu thân, nhu thuận gật đầu. Đứa bé mới một tuổi, chưa hiểu được cái gì, chỉ biết nghe lời người lớn, bộ dáng thật đáng yêu.

Tấn vương phi chỉ ngồi trong thời gian một ly trà (khoảng 15 phút), đưa hài tử đến tay Minh Đang xong, để lại hai nha hoàn cùng một vú em, sau đó vội vàng cáo từ rời đi. Lúc gần đi, cứ ngoái lại mấy lần, vành mắt ướt át, đỏ lên.

Minh Đang ôm đứa bé thơm thơm mềm mềm ở trong lòng, cánh tay gắng sức, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè ép. Được gả vào hoàng thất, ~~sena—dien/ddddanleequuuuydonn~~bề ngoài thì đó là việc tốt, nhưng là cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Nếu bị cuốn vào trong going bão, thì khó mà có thể toàn vẹn rút ra.

Hinh Nhi nước mắt lưng tròng, không dám khóc ra thành tiếng, miệng nhỏ mím chặt, rất là đáng thương.

Trong lòng Minh Đang mềm nhũn, vốn nàng rất thích đứa nhỏ này, cảm thấy đứa nhỏ này rất thông minh: "Hài tử đừng khóc, thúc bà bà dẫn ngươi đi xem xung quanh, phong cảnh chỗ này rất là đẹp. Lại còn có rất nhiều đồ ăn ngon, để ta bảo người ta đều làm cho ngươi ăn, được không?" Việc dỗ dành trẻ con không phải là sở trường của nàng, chỉ biết cho đứa bé ăn rồi chơi cùng bé.

"Được." Hinh Nhi gật đầu, ngọt ngào ngây thơ trả lời, nước mắt ngừng lại.

Chỗ ở của Hinh Nhi liền an bài trong sân của phu thê Minh Đang, để ba gian sương phòng bên trái cho bé ở. Như vậy sẽ thuận tiện cho nàng tùy lúc chăm sóc.

Toàn bộ công việc không để bất cứ ai làm, tự mình nàng chỉ huy người khác bố trí, tất cả phải thật hoàn mỹ. Chăn đệm, màn trướng, đồ dung gia đình đều hoàn toàn mới.

Bà vú và hai nha hoàn lúc đầu vẫn mang vẻ mặt sợ hãi, thấy Minh Đang làm như vậy, dần dần thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Hồng Thược nghe được tin tức này, chủ động xin giúp đỡ chăm sóc cho đứa bé này.

Minh Đang ngẫm nghĩ, đúng là phải cần một người mà nàng có vẻ tin được để trông nom, khi nhìn thấy ánh mắt Hồng Thước dán lên người đứa bé này, trong lòng nàng mềm nhũn, liền đồng ý.

Bận rộn đến tận tối mới có thể làm xong xuôi mọi chuyện. Mệt quá.

Hinh Nhi đã ngủ thiếp ở trong lòng bà vú, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rất là đáng yêu. Minh Đang sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn một lúc lâu mới rời đi.

"Làm sao vậy? Có phải lại giận ta cái gì hay không?" Vân Lam vừa vào cửa liền bắt gặp thê tử mặcbộ quần áo trong màu trắng, ôm hai chân ngồi ở trên giường, ánh mắt sững sờ, dạ minh châu trên vách tường tỏa ánh sang nhàn nhạt rơi trên mặt hắn, vẻ mặt không yên: "Lần sau nhất định sẽ ăn bữa tối cùng muội."

"Ta cũng không phải là tiểu hài tử (đứa bé con) không hiểu chuyện." Minh Đang phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Hinh Nhi đưa đến đây, huynh biết không?" Toàn là những chuyện linh tinh gì vậy? Hoặc là trở thành người trên người, hoặc là mất hết toàn bộ, đến vợ con cũng không còn. Thắng làm vua, thua làm giặc, đây là chuyện xưa nay không đổi.

"Uh." Vân Lam ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn mặt nàng một cáI: "Muội bỏ thêm chút tâm sức phu thê A Tiêu sẽ rất cảm động và nhớ đến ân tình của muội." Hắn cố gắng bày ra biểu hiện thoải mái một chút nhưng mà rất khó. Chút u sầu trên hàng lông mày không có cách nào che dấu được.

"Ai cần bọn họ cảm động và biết ơn?" Minh Đang trừng mắt nhìn hắn, hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, hung hăng véo hai gò má hắn, cố gắng kéo ra: "Người nào người đó đều như vậy, chỉ cần nhìn cùng cảm thấy tức giận.”

Thời gian hắn ở thư phòng càng ngày càng dài, chứng tỏ chuyện càng ngày càng khó khống chế, sắp rối loạn.

"Thực xin lỗi." Vân Lam tự biết bản thân mình đuối lý, chỉ có thể nói một câu này, mặc cho nàng chà đạp mặt hắn. Cưới được nàng nhưng lại không để nàng có thể sống những ngày yên ổn, bắt nàng phải sống trong đề phòng lo lắng, có lẽ lúc trước hắn không nên cưới nàng...

"Ta không muốn huynh nói xin lỗi, ta..." Chỉ cảm thấy lời nói kìm nén đầy bụng, nhưng lại không muốn nói hết ra miệng. Hắn cũng không dễ dàng gì. Minh Đang hạ tay, khẽ xoa mảng đỏ rừng rực trên đôi má của hắn, đau lòng thổi hơi: "Thôi, nhưng huynh phải đồng ý với ta, chỉ cần là việc quá cường ngạnh, cố gắng chăm sóc bản thân."

Yêu cầu của nàng càng ngày càng thấp, nhưng nàng rất bi ai biết chắc rằng lời này hắn sẽ không nghe nàng. Bình thường hắn không muốn chõ mõm vào, lại càng không muốn quản lý chuyện trên triều đình. Nhưng đến lúc nguy hiểm, vì sự kiêu ngạo và ý thức trách nhiệm của người trong hoàng thất, chắc chắn sẽ khiến hắn không hề sợ hãi mà xông ra, dù cho sẽ phải tan xương nát thịt.