Bỏ Trốn Đến Vũ Trụ

Quyển 1 - Chương 8




Tám giờ tối, Dương Thế Hành đi đến phòng nghiên cứu và phát triển tên lửa. Hắn đứng ở dưới lầu gọi điện trước cho An Lăng. Di động vang lên vài tiếng thì đối phương nhấc máy, ngữ điệu bình thản thường ngày truyền đến: “Thế Hành, có việc gì sao?”

“Anh còn ở văn phòng không? Tôi qua chỗ anh.”

Đối phương im lặng một lát rồi nói: “Tôi đã tan tầm rồi.”

“Vậy sao, thế thì lần sau gặp.”

Dương Thế Hành cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn phòng làm việc của An Lăng ở tầng ba vẫn còn sáng đèn, cắn răng thầm mắng: Cái tên An Lăng chết tiệt này, còn dám nói dối!

Hắn nổi giận đùng đùng đi lên lầu, mở cửa phòng của An Lăng ra thì không thấy ai ở trong. Trên bàn làm việc vẫn còn để dở dang các loại tư liệu, chứng tỏ người vẫn còn chưa rời đi.

Dương Thế Hành đi ra phòng làm việc nhìn xung quanh, những nhân viên khác hình như đều đã về hết cả rồi. Hắn mở điện thoạt ra gọi lại, liền nghe thấy tiếng chuông nho nhỏ truyền đến từ hành lang phía bên.

Dương Thế Hành đi về phía âm thanh phát ra. An Lăng vẫn như cũ, rất nhanh tiếp điện thoại. “Thế Hành?”

Mặc dù phải tăng ca nhưng An Lăng lúc nào cũng chịu tiếp điện thoại nhảm nhí của bản thân… Cơn giận của Dương Thế Hành phút chốc tan biến. Thực sự không thể tức giận với An Lăng được, hắn rầu rĩ nói: “Đoán xem tôi là ai?”

“… Sao vậy?” Âm thanh của An Lăng hình như cũng dịu dàng hơn.

Nhìn vào màn kính lộ ra ánh sáng phía trước, hắn hạ thấp giọng nói: “Không có gì, tôi gác máy đây.”

Phòng hội nghị hẳn là nơi âm thanh truyền đến. Dương Thế Hành rón ra rón rén đến gần, nhìn thấy cửa mở liền thò đầu nhìn lén.

An Lăng ngồi quay lưng về phía cửa, trên bàn hội nghị hình bầu dục trước mặt hắn có đặt laptop và rất nhiều tư liệu. Có vẻ như hắn đang cùng ai đó hội nghị truyền hình, tiếng trao đổi thì thầm vang lên.

… Có liên quan đến việc phát xạ thí nghiệm sao? Đã trễ thế này còn thảo luận công việc với ai?

Dương Thế Hành tới gần một chút, có thể nghe được tiếng An Lăng nói… Là tiếng Nga! Hắn nhón chân, nghe trộm qua khe cửa kính.

An Lăng dùng tiếng Nga nói chuyện với người đàn ông trong màn hình. Tuy rằng hai năm trước đến Nga giúp tiếng Nga của Dương Thế Hành tiến bộ một chút, nhưng sau khi rời khỏi Moscow thì hắn cũng quẳng lại gần hết ở đó. Dương Thế Hành nghe hiểu khá rời rạc nhưng đại loại có thể đoán được bọn họ đang nói về nguyên nhân bốc cháy của tên lửa.

Dương Thế Hành biết An Lăng từng làm việc ở cục vũ trụ Liên Bang Nga, nhưng chưa bao giờ nghe hắn kể về chuyện lúc ở bên kia… Không, phải nói là từ lúc gặp lại nhau đến giờ, Dương Thế Hành chưa bao giờ nghe An Lăng kể chuyện gì về bản thân mình cả. Khuôn mặt người trên màn hình không thấy được rõ ràng lắm nhưng thanh âm trầm thấp và cách nói cực nhanh thì khá điển hình của người Nga. Nghe cách hai người nói chuyện thì có vẻ rất thân… Dương Thế Hành chủ quan nghĩ.

Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là nhân viên nghiên cứu và phát triển tên lửa của Nga? Nói như vậy không thành vấn đề đó chứ?

Dương Thế Hành bỗng nghĩ hành vi nghe lén này của mình thật sự rất ngốc nghếch, nhưng hắn vẫn ngây người lắng nghe chữ được chữ mất cuộc đối thoại trong phòng.

Hiện tại An Lăng cần hẳn là chuyên gia đồng lĩnh vực chứ không phải là sự thông cảm của bạn bè, cho dù bản thân có đi tìm hắn thì cũng không có cách gì trợ giúp được.

“... pakeTa...”

Nó có nghĩa là tên lửa.

“... kOCMOHaBT...”

Từ phi hành gia của tiếng Nga, phiên âm ra là “cosmonaut”, nghe khá giống astronaut trong tiếng Anh nhưng cách dùng lại khác nhau… Coi bộ tiếng Nga của mình cũng chưa đến mức tụt lậu, vẫn còn nhớ rất nhiều từ, Dương Thế Hành tự biện minh.

“Ecтb чeлoBeK, Cтoящий Пoзадиbac.”

— Có người đang đứng phía sau cậu kìa.

Dương Thế Hành giật mình sợ hãi. Câu này hắn nhớ rất rõ. Khi ở Nga tập huấn, mọi người cứ đến lúc rảnh rỗi thì ngồi coi phim kinh dị, nên câu này thường hay được nhắc đến trong những cuộc trò chuyện của bọn họ…

Quả nhiên, nghiên đầu qua đã thấy An Lăng đi đến cửa. Nhìn thấy hắn thì trên mặt của An Lăng cũng không dấu được vẻ kinh ngạc — Sự thay đổi biểu tình đó cực kì chi li mà chỉ Dương Thế Hành mới nhìn ra được.

“Thế Hành, sao cậu lại ở đây?”

Dương Thế Hành nhìn thấy người đàn ông trên màn hình tựa hồ đang quan sát chuyện ở đây, vội vã xua tay với An Lăng: “Không có việc gì, anh cứ làm việc đi.”

An lăng nhìn hắn chốc lát rồi nói: “Cũng vừa lúc sắp xong, đợi tôi một chút.”

An Lăng trở về phía màn hình nói mấy câu rồi đóng lại kết nối. Dương Thế Hành thấy vậy mới đi vào.

Trên bàn hội nghị bày ra đủ lại tư liệu, chắc hẳn là còn lưu lại sau cuộc họp kiểm điểm. Riêng vị trí của An Lăng chất đống hàng loạt các bìa tư liệu và biểu bảng báo cáo.

Nhìn An Lăng lặng lẽ thu thập, Dương Thế Hành bỗng cảm giác trong ngực có một cổ nghẹn khuất, hắn chuyển ánh mắt đến góc phòng họp rồi mở miệng: “Anh không phải đã tan tầm rồi sao?”

An Lăng dừng một chút, nói: “Xin lỗi.”

Dương Thế Hành tự thấy hành vi của mình hẹp hòi, vội lắc đầu nói: “Tôi cũng không phải đến hỏi tội anh. Tôi biết công việc của anh rất bận. Hôm nay gặp phải chuyện như vậy nên  mới cần ở một mình kiểm tra lại.”

An Lăng không trả lời, mà Dương Thế Hành cũng ngạc nhiên phát hiện mình không biết nói cái gì cho tốt. Chuyện này chắc chắn là  lần đầu tiên từ lúc chào đời hắn gặp phải.

Giữa hai người lần đầu tiên có một loại cảm giác ngượng ngùng như thế này. Dương Thế Hành không biết có phải An Lăng bao dung với bản thân mình lắm nên mới khiến hắn phát sinh ảo giác hay không… Hắn tự dưng cảm thấy chán nản với cách suy nghĩ của mình.

Chợt hắn nhớ đến mục địch đến hôm nay của mình, do dự một chút liền tự phấn chấn tinh thần mình.

“Này, A Diệu, tôi nghe Herbie nói anh gần đây có chút… kì lạ?” Dương Thế Hành quanh co, trong đầu cố gắng tìm từ sao cho thích hợp. “Ông ấy nói anh rất căng thẳng, ngày nào cũng làm đến nữa đêm… Anh xảy ra chuyện gì sao?”

An Lăng một bên thu thập tư liệu, một bên vô biểu tình nói: “Không có. Đây đều là công tác thường ngày.”

Thấy An Lăng bình thản như vậy, Dương Thế Hành gần như muốn tin lời của hắn nói nhưng vẫn mặt dày, kiên nhẫn hỏi: “Ngày hôm nay bắn thử chuyện gì đã xảy ra vậy? Việc riêng anh không muốn trả lời nhưng chuyện này tôi có quyền được biết chứ? Dù sao tôi cũng sẽ ngồi lên tên lửa, tôi muốn người phụ trách tên lửa anh có thể trực tiếp báo cáo với tôi!”

An Lăng ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn. Dương Thế Hành thấy có chút chột dạ, mặc dù không nên lấy việc công ra làm chuyện cá nhân, nhưng nếu không làm vậy thì An Lăng lại…

“Tôi thử nghiệm thay đổi góc bắn.” An Lăng vừa nói vừa kéo ghế ra, ý bảo Dương Thế Hành ngồi xuống.

Dương Thế Hành cũng ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống. An Lăng mở ra hồ sơ trong máy tính.

“Lúc trước tôi làm việc ở Nga, còn những người khác đa số là từ NASA hoặc người mới.” An Lăng chỉ vào bản đồ mô phỏng quá trình, “Hai nơi này vị trí và khí hậu hoàn toàn khác biệt. NASA với nơi này khá tương tự nhưng nếu dựa vào số liệu của họ mà làm thì nhất định sẽ xảy ra chênh lệch.”

Dương Thế Hành nhìn kỹ số liệu trước màn hình, hiểu ra: “Thì ra là vậy… Góc chao dọc, góc trục quay và góc trệch hướng là ba vị trí không chế động cơ, số liệu có chút chênh lệch so với thí nghiệm nguyên bản.”

“Trọng điểm của việc thử bắn ngày hôm này là để chỉnh sửa góc và thời gian tiến vào quỹ đạo. Vậy nên tên lửa phóng ra thất bại là vì bị điều chỉnh góc lệch đến tối đa. Đây vốn là thất bại được dự tính trước.”

Dương Thế Hành nghẹn họng nhìn trân trối. Sao An Lăng và Nghê Quý Vĩnh nói hoàn toàn khác nhau? Hắn lắp bắp nói: “Tôi, tôi nghe nói anh phải chịu trách nhiệm cho thất bại lần này, có thể bị phạt và vân vân…”

An Lăng giật mình, lắc đầu nói: “Không có chuyện đó,”

Dương Thế Hành ngực thầm mắng: Nghê 囧 chết tiệt! Dám đưa tin tức tầm bậy cho mình!

“Còn về phần ngài Berbert cũng có chút hiểu lầm.” An Lăng tự tiếu phi tiếu nói, “Ông ấy không phải là người theo chủ nghĩa tăng ca, bởi vậy nên liên tục tăng ca đối với ông mà nói sẽ là ‘rất căng thẳng’?”

Dương Thế Hành đảo mắt một hồi, bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì hành vi vật vã cả ngày trời của bản thân.

“Dạo này đúng là tôi tăng ca vì buổi thử bắn ngày hôm nay. Tôi cố gắng mô phỏng hết những khả năng có thể xảy ra để tìm được cách điều chỉnh tốt nhất. Dù sao…”

An Lăng đưa mắt nhìn Dương Thế Hành. Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không nhưng Dương Thế Hành cảm giác như ánh mắt và giọng nói của An Lăng… rất dịu dàng?

Sau đó An Lăng quay mặt qua chỗ khác, điều chỉnh lại tư liệu của mình: “Dù sao tôi là người phụ trách tổng thể công việc, thời gian bỏ ra nhiều hơn người khác là chuyện hiển nhiên.”

… Thì ra là vậy, hóa ra chỉ là… Đột nhiên Dương Thế Hành cảm giác mặt nóng lên, ấp úng nói: “Thật xin lỗi, tại tôi đa nghi quá!”

Giải quyết được hiểu lầm, Dương Thế Hành đột nhiên thấy cả người như trút được gánh nặng mà thả phịch người xuống ghế. Hắn suy nghĩ một chút, không khỏi vò đầu kêu lên: “Thật là, báo hại tôi vì chuyện này mà… rối rắm cả nửa ngày, ha ha, đúng là mắc cười!”

“Xin lỗi đã để cậu hiểu lầm.”

“Không không, chuyện này không liên quan đến anh.” Tâm tình phiền muộn hai ngày đều được quét sạch, Dương Thế Hành cười hì hì nói: “Này, An Lăng, mời tôi đi ăn cơm đi. Anh xong việc rồi phải không?”

An Lăng nhìn hắn nói: “Phải là cậu mời tôi mới đúng chứ?”

Dương Thế Hành chắp tay ra vẻ cầu xin nhưng vẻ mặt thì lại rất hớn hở: “Đừng nhỏ nhen như vậy. Tuy rằng khá khó nói nhưng anh cũng biết, tiền lương của phi hành gia dựa trên quân hàm hoặc theo lĩnh vực chuyên nghiệp mà trao, bởi vậy nên tôi hiện tại đang là tầng lớp cấp thấp nha.”

An Lăng bất đắc dĩ nói: “… Tôi thu dọn một chút, cậu xuống xe trước đi.”

“Yay, biết rồi!” Dương Thế Hành hớn hở tươi cười đứng lên, hoài niệm nói: “Hồi cấp ba lúc nào tôi không ăn đủ cũng chạy đi ăn chực của anh…”

Dương Thế Hành rời khỏi phòng họp, không quên gọi lại nói “nhanh nhanh một chút”. Đến khi thân ảnh của hắn tiêu thất khỏi cửa, An Lăng vẫn chăm chăm nhìn theo.

Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, đưa tay bóp bóp trán.

May mà Dương Thế Hành tin lời hắn nói, nếu không thể nào cũng tranh luận không dứt được.

Chính xác là An Lăng bức mình làm việc để dẹp bỏ tạp niệm tình cảm của mình. Mấy ngày liền làm việc cực nhọc khiến thân thể bắt đầu không chịu nổi nữa nhưng hắn vẫn cứ ngoan cố tiếp tục.

… Vẫn chưa đủ, An Lăng thầm nghĩ. Đây là tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu, có điều vẫn chưa đủ… Cậu đã giao tính mạng của mình cho tôi thì nhất định tôi sẽ làm hết mọi thứ để đảm bảo an toàn cho cậu, phải không?

Đây là trách nhiệm của An Lăng phải phụ trách, cũng là tâm tư của hắn. So với việc lo lắng Dương Thế Hành xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không bằng giảm tỷ suất ấy xuống thấp nhất. Hắn không muốn quá trình tên lửa phóng đi xảy ra bất cứ sơ xuất gì, nên thà không ngủ để dành thời gian ra dốc sức làm việc.

An Lăng để máy laptop lại trong phòng hội nghị, đợi lát nữa đi ăn với Dương Thế Hành xong sẽ trở lại làm việc. Hiện tại, nước Nga sửa lại thời gian thị thực, hơn nữa còn chênh giờ, hắn vẫn còn thời gian để thảo luận một chút.

An Lăng nghiên đầu nhìn chiếc ghế Dương Thế Hành vừa ngồi xuống, đưa tay đặt lên lưng ghế tựa hồ vẫn cảm giác được độ ấm từ cơ thể hắn. Chỉ còn chín tháng… An Lăng thì thào. Hết chín tháng, hắn có thể buông tất cả…

Thời gian phóng càng tới gần thì phi hành gia càng bận rộn, ngoại trừ huấn luyện còn phải tham gia chương trình truyền hình cũng với các họp báo về chuyến bay. Bọn họ cố gắng mở rộng sự hiểu biết về vũ trụ cho người dân khiến việc phát triển vũ trụ trong nước được ủng hộ nhiệt liệt.

Trước sự yêu thích của dân chúng, trung tâm vũ trụ cũng chuẩn bị chu đáo. Tòa nhà số ba được tăng thêm, là nơi dành cho nhà hàng và các cửa hàng mua sắm. Với số lượng thăm quan cực đông, họ còn liên kết với các sân bay lớn và các hãng hàng không trong nước tăng thêm chuyến bay, mỗi ngày có tầm tám chuyến để chở hành khách qua lại.

Đảo vũ trụ kiểm soát an ninh rất chặt chẽ nên tỷ lệ tội phạm gần như bằng không, ngoài trừ một vị kỹ sư uống say mà tiểu tiện đường. Sau khi mở cửa, nơi này được bầu là “địa điểm sinh sống lý tưởng nhất” trong một tạp chí cuộc sống gây rất nhiều tò mò. Có điều, đảo vũ trụ chỉ cung cấp nơi ở cho thân nhân của nhân viên, còn hiện tại hoàn toàn không có dự định đến việc mở ra cho bên ngoài.

Năm vị phi hành gia ngoài trừ một cặp vợ chồng còn lại đều là độc thân, bọn họ ngại phiền phức nên cũng không mang người nhà đến sống trên đảo.

Trước ngày phóng hai trăm năm mươi lăm ngày, là “Ngày đoàn tụ” của trung tâm vũ trụ. Ngày hôm nay, trung tâm vũ trụ mở cửa đặc biệt cho người thân của nhân viên trong trung tâm đến tham quan, chỉ cần đăng ký trước thì sẽ không phải mua vé từ bên ngoài.

Mọi người trong phi hành đoàn cũng với năm người phi hành gia dự bị được chia làm hai lên xe bus đi sân bay đón người nhà, ngay cả nhà Danny đều ở Mỹ cũng đến đây hết. Phi hành gia và người nhà thường một năm mới gặp nhau được một lần nên bầu không khí rất náo nhiệt.

“Oa, tên nhóc này đã lớn như vậy!” Dương Thế Hành vừa nói vừa ôm lấy em trai năm tuổi, đưa thằng nhóc lên cao cười nói: “Nặng hơn nhiều, cỡ hai năm nữa là anh không nâng em lên nổi rồi!”

Cậu nhỏ sợ đến la oai oái, mẹ Dương Thế Hành vội đến kéo tay hắn mắng: “Bỏ em xuống! Thằng nhóc này sao không biết suy nghĩ gì hết vậy? Em mày sợ độ cao mà!”

Dương Thế Hành hậm hực bỏ em trai xuống, lầm bầm nói: “Tiểu quỷ này tám phần mười là được nhặt về, nhà chúng ta trước giờ có ai sợ độ cao đâu.

Cha hắn ở một bên hóng mát, nói: “Em nó sợ độ cao không phải do con làm sao? Nếu con không mang em…”

Em gái học trung học nhìn xung quanh, vội vàng hỏi: “Sao không thấy anh An Lăng đâu? Hôm nay anh ấy có ở đây không?”

Một thanh niên tầm hai mươi tuổi khá giống Dương Thế Hành, mặt mày đau khổ nói: “Anh mau để nhỏ gặp anh An Lăng đi, cả ngày lải nhải liên tục phiền muốn chết!”

Những phi hành gia khác nhìn thấy một nhà Dương Thế Hành tranh cãi ầm ĩ không hẹn mà cũng nghĩ: quả nhiên là người một nhà.

Danny khụ khụ mấy tiếng, nhỏ giọng nói: “Nhà A Hành rất giống nhau, có điều…”

“Đều rất thấp, phải không?” Cù Vũ Năng đỡ kính mắt nói.

Nhìn ở xa, Dương Thế Hành đứng giữa người nhà cao hẳn hơn một cái đầu. Em trai hắn đang học đại học là cao nhất trong nhà cũng chỉ có một trăm bảy mươi cm gì đấy, mẹ và em gái hắn vóc người đều nhỏ xinh chưa đến được mét sáu.

“Tôi đã nói với mọi người rồi, tên đó là đột biến gien!” Nghê Quý Vĩnh khá thân thiết với người nhà Dương Thế Hành nên đã biết trước điều đó.

Trong mắt Cù Vũ Năng lóe lên một tia sáng, nói: “Bởi vậy nên cậu mới có hảo cảm với người nhà Dương Thế Hành đến vậy phải không?”

“A Năng, đừng tưởng rằng anh to con hơn thì tôi đánh không lại anh nhé!”

Người thân của các phi hành gia hàn huyên với nhau rất nhộn nhịp. Ban đầu mọi người có chút khoảng cách nhưng sau khi ngồi lên xe buýt thì không còn rụt rè nữa, ngay cả người nhà của Dannychỉ biết tiếng Anh cũng ngồi chung nói chuyện với họ. Có thể thấy được, mọi người trong phi hành đoàn có rất hòa đồng đều thừa hưởng từ những gia đình tràn đầy sức sống này.

Vì hôm nay mà trung tâm vũ trụ tổ chức một hành trình đặc biệt, để cả mười phi hành gia cùng nhau tiến hành huấn luyện mô phỏng, bao gồm mười chiếc T-38 thực hiện kỹ năng phi hành đặc biệt cùng với biểu diễn nhảy dù, ngoài ra còn phân nhóm thi đấu trong phòng thí nghiệm sức nổi trung tính để thự hiện các nhiệm vụ EVA.

Các phi hành gia đều rất cố gắng thực hiện làm quá trình tham quan rất thuận lợi.

Đến lúc tham quan huấn luyện tại đơn vị điều khiển ở tòa nhà số chín thì Dương Thế Hành mắc phải sai sót. Trước khi phóng tên lửa thì phải thắt dây an toàn trong chỗ ngồi để cố định thân thể của phi hành gia, Dương Thế Hành đại khái vì mải cười đùa với người nhà mà quên buộc dây của mình. Bởi vậy nên khi tiến vào trạng thái mô phỏng lúc phóng ra thì Dương Thế Hành bị văng ra khỏi ghế vì rung lắc kịch liệt của khoang làm mọi người cười vang và gián đoạn quá trình mô phỏng.

“Anh hai thật mất mặt!” Em gái của Dương Thế Hành bĩu môi nói khi quá trình kết thúc, “Tất cả mọi người vẫn đang cười kìa.”

Dương Thế Hành thanh giọng, nghiêm mặt nói: “Anh nhưng được xưng là người có tỉ lệ chính xác một trăm phần trăm, so với những người khác còn… đau quá!”

Nghê Quý Vĩnh nghe không chịu được liền thưởng cho Dương Thế Hành một cú, bởi vì chiều cao chên lệch nên Dương Thế Hành bị đánh thẳng vào bụng khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

Đây cũng là lần đầu tiên Người Khai Hoang được mở cho người tham quan. Mọi người đến nhà mày lắp ráp. Xung quanh nhà mày đều có binh lính vũ trang canh gác. Khi trung tâm vũ trụ mở cửa cho tham quan thì những địa điểm trọng yếu đều được đóng cửa, khách tham quan chỉ có thể đứng xa xa ở vị trí chỉ định để quan sát.

Trong nhà máy ánh sáng tờ mờ hơn so với bên ngoài, đơn vị buồng lái của Người Khai Hoang đã được lắp với Rocketman V. Độ cao của chỉnh thể so với lúc trước cao hơn rất nhiều, tựa hồ còn cao hơn hai trăm mười tám mét được ghi trong tư liệu.

Đây là đãi ngộ chỉ dành cho người thân của nhân viên trong trung tâm vũ trụ, có thể nhìn thấy tên lửa trước khi phóng đi sớm hơn so với đại chúng.

Ngay cả các phi hành gia cũng là lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh rắp láp hoàn chỉnh tên lửa khiến mỗi người đều không thể dấu được hưng phấn.

Cha mẹ của Dương Thế Hành giương mắt mà nhìn, thực sự khó có thể tưởng tượng được con trai mình sẽ lên quái vật lớn này để bay vào vũ trụ. Tên lửa rõ ràng đang đứng trước mắt nhưng cảm giác trái lại không giống thật. Đến lúc này mới có thể nhận ra, đối với người bình thường mà nói thì lên vũ trụ là một huyễn tưởng rất xa xôi.

Dương Thế Hành nhìn chằm chằm một bóng người đang tiến đến, liền khụ khụ vài tiếng nói: “Để con giới thiệu với mọi người, đây chính là người phụ trách tối cao chế tạo ra tên lửa này —— An Lăng!”

Mọi người trong nhà Dương Thế Hành nhìn thấy An Lăng đều không hẹn mà lộ ra vẻ kinh hỉ. Mẹ của Dương Thế Hành buông con trai út ra, nhiệt tình vươn tay ôm lấy An Lăng, cười nói: “An Lăng, cháu lớn lên cao vậy sao? Thật sự đã lâu quá không gặp rồi. Thật có tiền đồ, dĩ nhiên có thể làm được một tên lửa lớn như vậy!”

An Lăng cúi lưng cùng bà nói chuyện, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy: “Bác trai, bác gái, đã lâu không gặp.”

Cha của Dương Thế Hành cũng tiến đến vỗ lưng An Lăng, thán phục nói: “Thật là giỏi. Không ngờ cháu lại là người phụ trách thiết kế tên lửa? A Hành tiểu tử lúc trước kiên quyết không chịu tiết lộ cháu làm cái gì, chỉ nói sẽ khiến cho chúng ta giật nảy người. Hôm nay xem ra là ngày đáng kinh ngạc nhất trong năm nay rồi.”

… Sao sắc mặt của An Lăng còn tệ hơn lúc trước? Dương Thế Hành ngẫu nhiên chú ý đến, không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Từ lúc chạy đi hỏi tội An Lăng đến giờ xong hai người cũng chưa gặp lại lần nào…

Mẹ Dương Thế Hành từ lúc thấy An Lăng thì phấn khích không ngừng: “Cháu lớn lên cao quá! Hồi học trung học chỉ mới đến đây chứ mấy, hiện tại… Ồ, hình như còn cao hơn cả A Hành? Cũng đẹp trai hơn hẳn. A Hành còn kèm cháu xa xa!”

An Lăng cũng không ngờ tới qua hơn chục năm mà người nhà của Dương Thế Hành vẫn thân thiện với mình như thế, có chút giật mình đứng tại chỗ.

Thấy An Lăng có vẻ ngơ ngác không biết làm sao, Dương Thế Hành cười lộ ra hàm răng trắng bóc nói: “Tôi đã nói với anh rồi mà, bọn họ rất nhớ anh đấy.”

Em gái của Dương Thế Hành đứng sau anh trai, hưng phấn mà kêu lên: “Anh An Lăng so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều, thật là đẹp trai!”

An Lăng nghe được câu này liền quay đầu nhìn Dương Thế Hành như muốn hỏi: ảnh chụp?

Dương Thế Hành hoàn toàn không biết xấu hổ mà hăng hái nói: “Lần trước nhân lúc anh không để ý thì… lén chụp. Tại nhỏ cứ đòi hoài.”

Không chỉ có người nhà của Dương Thế Hành mà những người còn lại nghe thấy người thiết kế tên lửa là một thanh niên cũng rất giật mình, đoàn người dần dần bu lại

Mọi người hứng thú với người phụ trách tên lửa vừa trẻ vừa đẹp trai còn hơn là hứng thú với tên lửa… Dương Thế Hành có chút đố kị nghĩ, trong lòng hẹp hòi âm thầm lẩm bẩm: An Lăng chết tiệt, dám làm náo động cả lên. Có điều nhìn thấy An Lăng lúng ta lúng túng bị vây trong đám người thì Dương Thế Hành tự nhiên có chút hả hê.

Có điều An Lăng chỉ đến gặp người nhà Dương Thế Hành như lời hứa của mình xong liền lập tức quay về làm việc.

Dương Thế Hành kéo An Lăng nói: “Chờ một chút, chúng tôi sẽ ở tòa số ba ăn cơm tối, anh cũng qua nhé?”

Đối với An Lăng mà nói đi đến nhà hàng ăn là một chuyện lãng phí thời gian, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen ôn hòa của Dương Thế Hành thì hắn không thể nói không được.

Thấy An Lăng không từ chối, Dương Thế Hành mừng rỡ nhếch miệng cười nói: “Bảy giờ, nhà hàng Pháp tầng bảy. Nhớ đến đấy.”

An Lăng gật đầu đang muốn rời đi thì Dương Thế Hành lần thứ hai kéo lại hắn. Dương Thế Hành nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Lăng thì không khỏi lo lắng: “Anh nhìn rất tiều tụy, có ăn đúng bữa không vậy?”

Không đợi An Lăng trả lời, Dương Thế Hành lại nói: “Đừng tăng ca nữa, để cấp dưới làm đi, cái này đâu phải công tác của anh? Phân chia công việc để người khác cùng làm đi.”

… Đây là trách nhiệm của tôi, làm sao có thể yên tâm giao cho người khác? An Lăng đáp cho có lệ: “Không sao, đừng lo lắng.”

“Thật không?” Dương Thế Hành nhìn trái nhìn phải đều không nhìn ra “không sao” của An Lăng ở chỗ nào nhưng bản thân cũng chỉ có thể tha thiết dặn dò nói: “Đừng có tham công tiếc việc, nhìn bộ dạng của anh giống như mấy cô nàng ngôi sao gầy teo kiêng ăn kiêng uống  vậy…”

An Lăng yên lặng cười, vỗ vỗ cánh tay Dương Thế Hành rồi xoay người rời đi.

Dương Thế Hành nhìn bóng lưng của An Lăng bỗng nghĩ có chút cô đơn, hắn cũng không hiểu cảm giác thất lạc này ở đâu mà tới.

Em gái Dương Thế Hành vẫn len lén nhìn hai người, đợi An Lăng đi rồi thì hưng phấn chạy lại lôi kéo anh trai nói: “Anh An Lăng trở nên đẹp trai quá. Anh ấy có bạn gái hay vị hôn thê không?”

“Không có, người này chỉ biết làm việc. Anh nghĩ đến tán gái anh ta cũng không biết đâu!” Dương Thế Hành tức giận, quay đầu nói với em gái: “Em cũng như mấy con nhỏ ngôi sao, gầy đét như vậy không có tốt đâu, khó coi chết đi được. Nếu BMI của em dưới mười tám thì anh sẽ bảo mẹ bỏ thuốc tăng trọng của vận động viên chuyên nghiệp vào đồ ăn của em!”

Em gái co rúm người lại, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn mạnh mẽ nói: “Nhưng em vẫn rất khỏe mạnh, ngu ngốc!”

“Em dám nói anh trai ngu ngốc…”