Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 102




Ấy vậy mà lần này Khải lại làm tôi vô cùng ngạc nhiên. Hắn là người chủ động nhắn tin làm hòa với tôi.

Lúc tôi vừa tắt máy rơi vào khoảng thời gian tự kỉ, hắn đã quay một clip ngắn gửi qua cho tôi.

Ngồi trước video, tôi chậm rãi mở nó lên, như một món quà hắn gửi cho tôi từ xa.

Khuôn mặt ngượng ngùng hơi đỏ của hắn dần dần xuất hiện. Khải không nhìn thẳng vào màn hình, mà nhìn đi đâu đó, có vẻ rất xấu hổ khi quay đoạn clip này nha.

Biểu cảm đó của hắn càng làm tôi phát điên, chỉ muốn thò tay qua màn hình một cái có thể chạm ngay vào khuôn mặt anh tuấn đó.

Giọng của hắn lại lạnh lạnh nhạt nhạt cất lên, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nó rất rất rất ấm áp!

“Ừm... thì, chuyện tui thường hay tắt máy ngang, không phải vì tui không muốn nói chuyện với bà cho nên đừng hiểu lầm rồi làm ầm lên rồi khóc một mình nghe không. Chẳng qua là tại vì tui lo cho sức khỏe của bà thôi. Con gái con đứa phải ý tứ một chút chứ... quan tâm của tui rành rành ra đó lại không nhận ra...”

“Thì... cho nên bà đừng giận tui... quay mấy thứ này đối với tui là lần đầu tiên... khó khăn lắm đấy. Cho nên đừng có tải xuống nha.”

Tay giữ chuột của tôi khựng lại khi mũi tên màu trắng trên màn hình đang dừng lại ở từ Start... giải thích cụ thể hơn là 'start' quay lại màn hình...

Cứ như hắn có thể đọc được suy nghĩ của tôi ấy!!

“Sau khi xem xong clip này thì ngay lập tức đi uống hết một ly nước rồi rửa mặt đi, đừng để mặt tèm lem nước mắt mà gọi webcame lại cho tui.”

“Yên tâm đi, tui sẽ chờ, không biến mất đâu.”

Trái tim tôi đập ngày càng mạnh ngày càng nhanh. Dù cho hắn có đang không ở bên cạnh quan sát mình đi chăng nữa, tôi vẫn rất ngoan ngoãn quay người đi uống nước rửa mặt như lời hắn dặn dò.

Sau khi hoàn thành hết từng ấy công đoạn với vận tốc âm thanh, tôi cuống cùng cũng gọi lại cho Khải.

Hắn ngay lập tức bắt máy, nhưng lại không xuất hiện trên màn hình, hình ảnh lúc đó chỉ có căn phòng của hắn im lặng trống không.

Phải một lúc sau, hắn mới ngồi xuống, khuôn mặt vẫn còn phảng phất một lớp hồng hồng, ánh mắt của hắn vẫn chung thủy hướng về phía khác.

Tôi phì cười trước loại thái độ này của hắn, mở miệng trước: “Gì đây, đang ngại đấy à?”

“Bà thử làm xem có thấy ngại hay không.” hắn lần đầu tiên trong khoảng thời gian từ nãy giờ, liếc về phía camera một cái, rồi lập tức đưa ánh mắt mình ra chỗ khác.

Tôi thích thú cười lớn.

Khuôn mặt đáng yêu này của hắn hy vọng sẽ không ai khác ngoài tôi nhìn thấy... bởi nó rất dễ nghiện... tôi không muốn người khác cứ mãi nhìn chằm chằm vào Khải của tôi đâu.

Sau đó, tôi đã nghĩ ra một cách, để lúc nào, hai đứa cũng nghĩ về nhau.

Gặp bất cứ cái gì mình cho là thú vị cũng phải nhớ đến đối phương, chụp lại một tấm, sau đó gửi qua cho người ta.Chính vì trò này mà điện thoại của tôi trong vòng 1 tuần liền tăng từ 2 nghìn tấm hình lên 3 nghìn tấm... cái này thật sự rất thú vị. Tôi hễ đi uống coffe hay đi xem phim hay đi đến trường học cũng sẽ chụp xung quanh cho hắn coi... xem như hắn lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, tôi thấy cái gì hắn liền thấy cái đó. Hắn thấy cái gì tôi liền thấy cái đó. Có thể xem như hai đứa chúng tôi tồn tại một lúc ở hai nơi... còn điều quan trọng nhất chính là cả hai đứa luôn luôn ở bên cạnh nhau.

Sau đó, vì có một khoảng thời gian nghỉ hè thật rãnh rỗi, tôi và hắn bắt đầu chơi game chung. Sau đó sau đó... còn có cả 0104 cũng tham gia vào game này. Cả hai lớp chúng tôi trở thành một bang hội lớn... tôi không nghĩ nó sẽ trở nên nổi tiếng trong thế giới game. (không phải truyện này trở thành võng du đâu =)))

Biết trước là mình sang bên này sẽ thảnh thơi như vậy thì tôi sẽ không đi sớm đến thế. Ở bên đó vài tháng nữa rồi hẵng bay qua đây cũng không muộn.

Tôi dành ra cả buổi tối để chọn game, sau đó gửi link download qua cho Khải. Hắn chẳng nói chẳng rằng lẳng lặng tải xuống. Sau đó... tôi còn tưởng con người lạnh lùng này sẽ chỉ tạo tài khoản chơi cho có cùng với tôi, ai ngờ hắn cày level còn kinh khủng hơn cả tôi... không bao lâu, hắn đã mãn cấp, trong khi tôi vẫn còn èo uột ở lưng chừng.

Tôi thật không hiểu, là tôi cùng với hắn đi làm nhiệm vụ, cùng giết quái, cùng thu thập, cùng nâng cấp kĩ năng... tại sao hắn lên cấp nhanh thế này...

Đến khi hắn mãn cấp thì có một cuộc thi tranh tài lớn giữa các bang hội, lại còn liên server.

Game này lại có tới 5, 6 cái server... bang hội xem như nhiều vô kể... vậy mà bang 0104 vẫn có thể lọt vào chung kết... sau đó thì bại trận, đứng thứ hai toàn thế giới (game).

Đội ngũ của bang đứng đầu thật sự vô cùng biến thái... cực kì kinh dị. Người nào cũng trang bị đầy mình lấp la lấp lánh... tôi nhìn còn thèm thuồng... họ ở server cũ nhất, có lẽ chơi đã rất lâu rồi. Đương nhiên chúng tôi sẽ không đánh lại. Nhưng họ quả thật rất mạnh, nếu ngay từ đầu chúng tôi gặp phải bang này, sẽ không thể nào thuận lợi vào chung kết như thế này được.

Mà sau khi chơi game chung với lớp, tôi mới biết được một điều... 0104 nặc một đám nghiện game!!!

Đã chơi game thì nhất định phải chơi cho mọi người cùng biết đến danh tính, trở nên nổi tiếng khắp server, không được qua loa. Tụi nó quy ước ngầm với nhau như vậy.

Sau cuộc thi đó, những gương mặt đại diện đi thi đã thật sự trở thành cơn sốt.

Mỗi khi bang hội chúng tôi có gì đó diễn ra thì lập tức thu hút hết sự chú ý của toàn thể mọi người trên kênh thế giới.

Cái lần đó... e hèm... là đám cưới trong game của tôi và Khải... thật ra tôi chỉ cần click một cái thì tôi và hắn liền trở thành vợ chồng, nhưng con Lâm lại rủ rỉ rù rì với tôi, trong game này có rất nhiều hiệu ứng đẹp khi tổ chức đám cưới một cách linh đình... kết quả là... tôi bị cuồng những thứ lấp lánh, liền chạy đi làm nũng đòi hắn tổ chức hôn lễ.

Khải chép miệng một cái rồi lạnh lùng nói: 'Tổ đội đi đánh quái.'

Thái độ như thế tôi còn tưởng hắn sẽ không chịu, ai ngờ hôm đó trước khi tôi off, hắn lại nhắn một tin làm con chuột màu trắng chết đứng ở dấu chéo màu đỏ bên trên: 'Ngày mai 6 giờ sáng theo giờ Mỹ, chúng ta làm lễ thành hôn, nhớ có mặt.'Tôi hạnh phúc không thôi, cười toe toét, gần như nhảy tưng tưng trên giường.

Khải sau khi nhắn xong tin đó cũng off luôn, nên tôi tự mình hò hét tự mình làm trò điên khùng. Sau đó, tôi còn cẩn thận chụp lại màn hình đoạn chat đó của hắn với mình, cất vào máy, sao lưu ra thêm vài bản, gửi qua điện thoại vài bản, rồi cài luôn làm màn hình nền máy tính.

Sau khi xong hết công đoạn đó, thay vì đến trường học để làm tiếp giấy tờ thủ tục, thì tôi lại nằm dài trên giường lăn qua lăn lại gào thét trong lòng... một phần, gào thét thành tiếng ba phần.

Khuôn mặt con Lâm hoảng hốt chạy vào phong2... thật sự có chút khiến cho tôi cảm thấy mình thật mất mặt.

Nó mở toang cửa phòng, thò mặt vào ngây thơ vô cùng hỏi: “Cái gì vậy, cướp hả? Khủng bố hả?”

“...” tôi đang bấu chặt cái mũi con gấu bông, đứng hình trong chốc lát.

Thôi rồi, để nó thấy cảnh tượng không nên thấy rồi!

Sáng ngày hôm sau, 5 giờ tôi đã onl, hào hứng nhìn chằm chằm vào tên của Khải, chỉ cần nó sáng lên, tôi liền gửi tin nhắn cho hắn.

Dường như khi chờ đợi sốt ruột, thì thời gian lúc nào cũng trôi thật chậm thật chậm... có điều... chậm thế này thì không ổn chút nào.

Tại sao 6 giờ hơn rồi hắn vẫn chưa onl... thật ra không những Khải mà toàn bộ tụi bạn tôi đều không onl.

Con Lâm cũng ôm laptop qua phòng tôi, ngẩn người nhìn list bạn tất cả đều một màu xám, ngơ ngác hỏi: “Sao không có đứa nào onl hết vậy... khách mời cũng không có luôn... dường như cả thế giới này chỉ có tao với mày vậy... không thấy ai cả.”

“Lỗi game à?”

“Nếu là lỗi game thì làm sao tao với mày vẫn còn ở đây hả?” nó phản bác... tôi ngồi vò đầu bứt tai. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

Tôi lôi điện thoại ra gọi cho Khải, nhưng hắn tắt máy rồi.

Tôi gọi cho mấy đứa nữa, mà chẳng đứa nào mở máy.

“Không phải là tụi nó tắt máy, mà là mạng của tụi nó có vấn đề.” Lâm tặc lưỡi sau cuộc gọi thứ tư của tôi.

Ngày hôm sau tôi mới biết, cả ngày hôm đó, ở Việt Nam, không biết vì lí do gì mà cả mạng Internet lẫn mạng điện thoại đều không thể sử dụng...

Rốt cuộc thì đám cưới của tôi bị dời... à ừ thì là đám cưới trong game mà thôi, nhưng sự kiện lần đó vẫn khiến tôi có cảm giác bất an mơ hồ... giống như điềm báo... cho sóng gió phía trước.

...

Ở bên này thật ra cũng có chút thích... nhiệt độ khá là thấp... chính vì vậy mà mùa đông lạnh vô cùng... kết quả là chúng tôi có một kì nghỉ đông rất dài.

Chính vì vậy mà tôi với con Lâm lên kế hoạch lẻn về nước mà không để ai biết... chính chuyến đi lén lút lần này... đã khiến cho tôi ngộ ra được rất nhiều điều.

...

Kéo vali len qua dòng người đông đúc, cảm giác chênh lệch nhiệt độ khiến tôi cảm thấy không quen. Việt Nam có thể nóng đến thế này, dù đang là mùa đông?Con Lâm bên cạnh cũng không khá khẩm hơn là bao, mồ hôi nhễ nhại.

Tôi vươn vai một cái, lên taxi, địa điểm là nhà của ba mẹ con Lâm.

Lần này về, chúng tôi chỉ có nói với ba mẹ Lâm... tôi thậm chí còn chưa nói gì với ba mẹ tôi... bởi vì tôi biết, hai cái người sẵn sàng bán con gái cho con rể này chắc chắn sẽ gọi điện qua nói cho Khải, trong khi cái chính là tôi muốn giữ bí mật nha!

Còn hai căn nhà cũ của tôi và Lâm khi ở Việt Nam, sau khi chúng tôi rời đi thì để trống không làm gì, cũng chẳng có ai đến dọn, nên bây giờ chúng tôi không thể đến đó ở được... mà vì đây là chuyến đi lén lút, tất nhiên chi phí đều do tôi với nó trả... Phần tiền làm thêm ít ỏi của tôi không đủ để trả tiền khách sạn... chúng tôi thành ra đến nhà con Lâm ở.

Ba mẹ nó vừa thấy hai đứa chúng tôi từ xa đã cười thật tươi chạy đến, ôm chầm cả hai vào lòng.

“Ba mẹ, tụi con về rồi.” Tôi cười nói.

Sau khi thu xếp phòng ốc này nọ, chúng tôi đói meo lập tức chạy ù vào bếp dùng bữa. Thức ăn trên máy bay thật sự chẳng ngon tí nào.

Mẹ Lâm đặt dĩa nui xào bò xuống bàn, mỉm cười: “Thế nào, cuộc sống bên đó có tốt không?”

“Có ạ.” Tôi cho mì vào miệng... một mùi hương quen thuộc mà đã từ lâu rồi tôi không cảm nhận được.

“Thật ra mà nói thì, con nhỏ phàm ăn này dù đi đến đâu chỉ cần có đồ ăn ngon cho nó thì đó chắc chắn là nơi sống tốt thôi.” Lâm chen vào, uống một ngụm canh.

Tôi lườm nó một cái, ba Lâm cười lớn. Ông vốn là người nghiêm nghị, nhưng hôm nay cười nhiều như vậy, chắc hẳn đang rất vui.

Mẹ Lâm ngồi xuống bàn cùng dùng bữa, quan tâm hỏi: “Sao mấy đứa về mà giấu bạn bè vậy. Không liên lạc với chúng sao?”

“Dạ. Tụi con định tạo cho họ một bất ngờ.”

“Trẻ con.” Mẹ Lâm xoa đầu tôi, cười khẽ.

Sau đó, phần lớn cuộc nói chuyện đều là về cuộc sống của tôi và Lâm khi ở bên Mỹ, cũng như hỏi thăm công việc của hai bác ở Việt Nam... phải nói là gia đình bốn người như thế này thật hạnh phúc.

Chúng tôi đang ăn thì có người bước vào phòng.

Vừa thấy khuôn mặt anh tuấn đó, tôi liền hớn ha hớn hở bỏ luôn cả bữa, chạy ù về phía đó, cười toe toét ôm chầm lấy người ta: “Anh Uy!!!”

Anh Uy cũng cười dịu dàng vòng tay ôm chặt tôi vào lòng, chặt tới mức tôi cảm thấy xương mình kêu răng rắc, đành phải tự mình đẩy anh ra.

Chị Quỳnh phía sau bước đến, khẽ cười... bụng lớn rồi này... thế là chúng tôi sắp có cháu rồi.

Sau đó, gia đình bốn người trở thành gia đình sáu người, bắt đầu nhập tiệc chào mừng tôi với Lâm.

Ăn xong, tôi với con Lâm ngủ một giấc đến tận chiều tối mới chịu bò dậy khỏi giường.

Mà lúc tôi thức dậy, con Lâm vẫn còn ngủ, nên tôi đi thay quần áo rồi chạy đi tìm Khải trước.

Theo như lịch trình bình thường mà Khải thường kê khai cho tôi mỗi ngày thì vào lúc này, có lẽ hắn đang ở trường.

Khuôn viên trường học rộng lớn này, lí ra tôi phải cảm thấy rất xa lạ vì chưa đến đây bao giờ, nhưng trái lại, nhờ những tấm hình của hắn, tôi lại cảm thấy mọi thứ thật quen thuộc... kết quả là nhanh chóng tìm được đến phòng học của Khải.

Lúc tôi vừa đến, hình như cũng là lúc lớp học vừa kết thúc. Một phần còn ở bên trong thu dọn sách vở, phần còn lại đang túa ra ngoài qua hai cánh cửa lớn. Tôi phải chật vật lắm mới tìm ra được hắn trong biển người mênh mông như thế này, nhưng khi nhìn thấy hắn, tim tôi lại co rút từng cơn... chỉ mong thà rằng mình đừng đến tìm hắn!

Bên cạnh Khải là Băng đang mỉm cười thật tươi...

Đã lâu không gặp, cô ấy ngày càng xinh đẹp, trong giây phút đầu tiên nhìn thấy Băng, tôi còn cứ ngỡ đó là thiên thần giáng trần... một nét đẹp trong trẻo.

Cô ấy đứng bên cạnh Khải, hắn dáng người nghiêm nghị với khuôn mặt điển trai nhưng lúc nào cũng mang một sắc thái lạnh lùng.

Hai người họ đứng cạnh nhau, phía sau nắng vàng rọi đến như một bức tranh đẹp tuyệt trần.

Tôi chết đứng, ánh mắt cứ trân trân nhìn về phía họ, không thể cử động.

Tại sao Băng lại ở đây... ở bên Khải... cười với hắn...

Quan trọng hơn hết, hắn giấu tôi... Khải chưa từng kể cho tôi nghe là Băng đang ở bên cạnh hắn... chưa bao giờ.

Tôi lúc này có muốn tin hắn cũng không biết phải tin làm sao... nếu hắn và Băng thật sự không có gì, tại sao hắn lại giấu tôi chuyện Băng đã về Việt Nam, hơn nữa còn học chung với hắn như thế này.

Tôi xoay người bước đi. Đã quá muộn rồi... tấm lưng đó, bờ vai đó tôi mong mỏi dựa vào bao nhiêu, tất cả đều trở thành hư ảo... mọi thứ như đổ sập trước mặt tôi... một sắc đen bao trùm...

Tôi lúc này chỉ muốn bản thân mình không ngu ngốc cho rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả, vượt qua được khoảng cách xa vời này... tôi đã lún quá sâu vào tình cảm mà mình tự tưởng tượng nên, để bây giờ tất cả đổ sụp ngay trước mặt... niềm tin trong tôi vỡ vụn...

Tôi chỉ mong rằng mình có thể quên hết những gì vừa thấy, giả vờ như mình vẫn ổn, giả vờ như trước ở bên cạnh hắn.

Ừ, bị lừa gạt như trước cũng được, tôi thà chìm đắm trong cơn mộng mị còn hơn phải đau khổ tột cùng như thế này.

Tôi mang theo tâm trạng tồi tệ nhất, lên xe buýt đi thẳng xuống nhà của ông bà ngoại ở ngoại ô.

(chap thì tặng từ từ nha, hoặc là bạn nào thích chap số mấy cứ nói hen :)))