Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 114




Giọng của hắn khàn đục: "Tại sao em cứ giả vờ như không nhìn thấy tình cảm của anh..."

Bàn tay đặt trên nắm cửa của tôi trơ ra, cả người tôi cứng đờ lại.

"Anh hỏi... tại sao em làm vậy... tại sao không trả lời?!"

Tôi vẫn không biết nên nói gì trước câu hỏi như vậy, đành tiếp tục im lặng. Khải tỏ vẻ khó chịu trước thái độ của tôi khi đáp lời hắn.

"Là em đang trốn tránh tình cảm của anh... hay thật sự là đang trốn tránh tình cảm của bản thân mình...?"

Bị đâm trúng chỗ hiểm, tôi lại tiếp tục im re. Sau một hồi cứng đờ người thì quyết định ản toàn nhất chính là quay người bước ra khỏi phòng.

Bên trong phòng ngủ không có tiếng động... tôi cho là hắn đã ngủ rồi.

Dù gì thì hắn cũng là người đang say, làm loạn một hồi chắc sẽ mệt lả mà tự đi ngủ thôi.

Sáng ngày mai sau khi hắn đã hoàn toàn tỉnh táo thì khi đó có thể nói chuyện đang hoàng với hắn.

Tôi đem theo suy nghĩ ngây thơ đó mà bước xuống phòng khách, không quên cầm theo cái chăn, nằm dài ra ghế sô pha đắp hờ.

Sự xuất hiện của Khải làm tôi tỉnh cả ngủ... dù bây giờ đã hơn 11 giờ rưỡi, nhưng tôi vẫn không buồn ngủ, đành phải lên mạng tìm con cú đêm là Anh Nhây mà nói chuyện.

Thấy nó đăng dòng tâm trạng sầu não nề chuyện tình cảm của nó với thầy Anh, tôi hỏi thăm: 'Mày với ảnh có chuyện gì à?'

Ngay lập tức, nó trả lời: 'Ừ... ảnh dạo này kì kì làm sao đó... giống như đang lừa gạt tao.'

'Tại sao?'

'Ảnh hay lén tao làm cái gì đó. Dạo này cũng thường hay về nhà trễ nữa.'

'Khoan đã... mày với ảnh ở chung nhà hả?'

'Ừ... từ sau khi tốt nghiệp cấp 3, thi xong đại học thì tao dọn qua ở chung với ảnh luôn.'

Tôi lúc này chỉ biết trố mắt ra nhìn dòng chữ hiện ra trên màn hình. Không phải chứ... như vậy cũng được à...

Nó thấy tôi im lặng thì nhắn tiếp: 'Giờ tao phải làm sao?'

'Mày cứ chờ đợi đi... biết đâu ảnh đang có ý đồ gì đó.'

'Gez... tao đã chờ đợi cả tuần rồi, thái độ của anh vẫn chưa trở về như trước đây.'

Tôi cũng không biết phải nói gì hơn 'Tao chỉ biết an ủi mày như vậy thôi... chuyện của hai người, tao không nên can dự nhỉ...'

'Ngày mai mày có rảnh không?'

Liếc nhìn cái đồng hồ điện tử treo trong góc phòng. Ngày mai là chủ nhật, tôi nhanh chóng nhắn lại: 'Rảnh, có việc gì...?'

'Đi theo dõi ảnh với tao.'

Tôi phấn khởi nhắn lại hai chữ: 'Tất nhiên' nhưng còn chưa kịp gửi thì điện thoại đã bị tóm lấy.

Mọi sự tập trung của tôi lúc đó đều dồn lên màn hình điện thoại nên tất nhiên khi nó đột nhiên bị lấy đi, tôi sẽ cảm thấy giật mình.Hét khẽ một tiếng theo phản xạ, tôi mới kịp điều chỉnh tầm mắt, đáp lên khuôn mặt của Khải hiện ra phía sau.

Ánh mắt hắn vẫn còn lờ đờ... biểu hiện cụ thể nhất của người đang say.

Tôi bắt đầu cảm thấy mình đang rơi vào thế trận nguy hiểm, liền tức tốc ngồi dậy, tránh khỏi cái tư thế dễ dàng bị khống chế kia, nhưng tôi vốn rất yếu trong thể thao... tốc độ hoàn toàn không thể so với Khải.

Hắn nhanh hơn tôi một bước, nhanh chóng trèo lên được bên trên...

Tình huống này xảy ra hai lần trong một ngày... không phải là nhàm chán quá chứ...

"Còn không trả lời anh đã dám bỏ đi..." nói xong hắn nhanh nhẹn cúi xuống, áp môi lên môi tôi... một nụ hôn rất nhanh... sau đó, hắn cắn khẽ môi dưới của tôi một cái như thể trừng phạt.

"Cái đó... không phải là không trả lời... đợi khi nào ông tỉnh rượu đã... rồi nói chuyện, có được không?"

"Anh bây giờ giống đang say lắm sao?"

Hắn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, dụi dụi mặt vào hõm vai của tôi...

"Thế này còn không phải là say ư..."

"Cái gì?" hắn ngẩng đầu nhìn tôi.

"Không... không có gì... nhưng mà, có thể đổi tư thế hay không?"

"Được." Hắn đáp khẽ một câu rồi xoay người một cái... thành ra tôi và hắn nằm cạnh nhau, nhưng cái sô pha quá nhỏ, nên người tôi và người hắn dính sát vào nhau.

Khải kéo tôi vào lòng ôm chặt: "Bây giờ anh cần câu trả lời của em. Cho câu tỏ tình hôm trước của anh."

"Đã nói là... khi nào ông hết say tui sẽ... a..."

Hắn tự nhiên siết lấy tôi một cái.

"Không cho phép nói những câu thừa thải... mau trả lời."

"..." tôi đỏ mặt, cúi đầu, bắt đầu lí nhí "Cái đó... được ông thích, tất nhiên tui rất vui... nhưng tui không dám tin tưởng vào mối quan hệ của chúng ta..."

"Cái gì gọi là không tin tưởng???"

"Không phải là cả ngày hôm nay ông đã tránh mặt tui sao... tại sao mới ngày hôm qua còn tỏ tình với tui... ngay hôm nay lại..."

"Không phải anh tránh mặt em... mà là anh không đủ can đảm để đối diện với em, trong khi bản thân anh lúc đó... toàn mang trên người những tội lỗi."

"..."

"Có lẽ em cũng đã nghe chuyện anh đi xem mắt... thực tế thì, đó là do gia đình, anh hoàn toàn không mong muốn... anh cảm thấy mình nên nói thẳng với em, nhưng lại không có can đảm. Anh cũng không ngờ em lại gặp được chị Như trong công ty, cũng không ngờ chị ấy đã nói với em về việc xem mắt của anh.

Anh đã nghĩ, dù gì thì em cũng đã biết về chuyện đó, đã vậy thì anh cứ đi xem mắt cho gia đình khỏi lằng nhằng nữa...

Cả ngày hôm nay, anh tránh mặt em là vì anh không có đủ can đảm để nhìn thẳng vào em... anh vốn đợi cho ngày hôm nay trôi qua, sau khi mọi chuyện đã ổn thõa, sẽ đến trực tiếp xin lỗi em, không ngờ lại gặp em ở đó... anh cũng... không biết phải làm sao.""Vậy... ông định từ chối cô gái đó?"

"Ừm..."

"..." chuyện này... tôi không nghĩ một người bình thường như tôi có thể hiểu được.

Sắp xếp cho cuộc gặp mặt của hắn và cô gái kia, không biết suy tính của gia đình hắn là gì. Nếu bây giờ hắn đi từ chối người ta, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra hay không... vấn đề này khiến tôi cảm thấy có phần đau đầu.

"Cho nên... đừng ghét anh. Đừng giận anh..."

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, hơi lạnh tản ra khắp nơi trong không khí, cơn mưa đêm nuốt chửng tất cả, bao gồm cả ánh đèn đường mờ nhạt trước nhà.

Tôi rúc người vào trong lòng hắn, khẽ nói:

"Tui không có giận ông..."

Cảm thấy có tiếng thở đều đều phát ra trên đỉnh đầu, tôi chậm chạp ngẩng lên nhìn thì thấy hắn đã ngủ say.

Lười đem hắn về phòng mình, cũng lười để hắn một mình ở đây, tôi kéo cái chăn vừa rơi dưới đất lên, đắp cho cả hai, rồi vòng tay qua ôm lấy hắn nhắm mắt, nụ cười mơ hồ hiện lên trên môi tôi.

Dù cho không buồn ngủ, nhưng cái cảm giác bình yên khi ở bên cạnh hắn làm tôi vô cùng thoải mái, rất nhanh, tôi lại chìm vào giấc mơ.

...

Sáng hôm sau, vẫn là tôi thức dậy trước hắn, nhưng tình hình hình như có chút kì quái.

Nếu tôi nhớ không lầm thì đêm hôm qua, không phải là tôi và hắn đang ôm nhau ngủ dưới sô pha trong phòng khách hay sao... làm thế nào mà qua một đêm cả hai lại ôm nhau nằm trên giường như thế này...

Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh... vẫn không có gì khác thường ngoại trừ việc tôi và hắn chuyển địa điểm nằm.

Khuôn mặt lúc ngủ của Khải vẫn luôn luôn đáng yêu như vậy... thật là khiến người ta rung động, tôi thích thú đưa ngón tay chọt chọt vào má hắn.

Nằm cạnh hắn thế này làm trái tim tôi cảm thấy tê tê, sau cùng thì tình cảm của cả hai vẫn rất khó thay đổi. Hắn và tôi đang trong một mối quan hệ kì quặc, dù tình cảm của cả hai rõ như sao trời.

Bây giờ biết được hắn vẫn còn thích tôi thật sự... tôi cảm thấy cả người mình nhẹ bâng... xung quanh thứ gì cũng một màu hồng.

Thật kì diệu... trước kia xem phim vẫn nghĩ những chuyện như tình yêu vĩnh hằng đó thật quá hư cấu, bây giờ tự mình trải qua tình yêu mới cảm thấy quả thật rất kì diệu.

Bao nhiêu năm trôi qua, không ngờ trái tim của cả hai vẫn còn chung nhịp đập. Ngoại trừ hạnh phúc dâng trào thì còn có một thứ xúc cảm cảm động lâng lâng.

Tôi nhè nhẹ nhấc bổng cánh tay hắn đang đặt trên eo mình, tiếp tục nhè nhẹ bước xuống giường để tránh đánh thức hắn.

Sau một hồi nhẹ nhàng hết sức, tôi mới ngẫm nghĩ... không phải mình đang làm chuyện thừa thãi sao... Khải làm sao có thể vì những cử động nhỏ này mà tỉnh dậy???

Trời mưa lớn cả đêm hôm qua, sáng nay không khí thật mát mẻ, bầu trời trong xanh mang theo những hạt nắng li ti đáp xuống mặt đường vẫn còn ẩm ướt.Tôi đứng ngoài ban công nhìn xung quanh, cũng là cùng một khung cảnh tôi thấy mọi ngày, nhưng hôm nay tự nhiên mọi thứ lại lấp lánh thêm một màu hồng.

Len lén liếc mắt nhìn người con trai vẫn còn nằm ngủ trên giường, môi tôi tự động vẽ ra một nụ cười.

Tôi quơ tay quơ chân, làm mấy động tác thể dục đơn giản mỗi ngày vẫn hay làm, nhưng hôm nay, cảm giác như cơ thể của mình nhẹ bẫng, cái gì cũng thành ra thật dễ dàng.

Tôi vặn vẹo một lát thì đi vào nhà vệ sinh, ngáp dài nhìn bản thân trong gương... đầu tóc thì bù xù, khuôn mặt mới ngủ dậy hơi sưng lên, đôi mắt cụp xuống. Gez... tôi cũng không biết mình may mắn đến mức nào mà có thể chiếm được trái tim của Khải... người ta hoàn hảo đến thế.

Sau khi vệ sinh cá nhân đâu đó, tôi đi sang nhà kho, lục tìm cho Khải cái bàn chải đánh răng, lấy thêm cái khăn.

Sau khi trở về phòng thì Khải đã thức dậy.

Hắn ngồi xếp bằng trên giường, một tay xoa xoa mi tâm, hàng chân mày nhíu vào nhau thật chặt... cũng chưa nhận ra tôi đã vào phòng.

Tôi quăng cái khăn lên đầu hắn, Khải giật mình ngẩng đầu nhìn.

Dù là ánh nhìn trong vô thức, nhưng tôi vẫn cảm thấy nó thật là quyến rũ chết người đi... mặt tôi bất giác lại nóng hừng hực.

Tôi nhíu mày nhìn hắn, sau một hồi xấu hổ mới đưa ra cho hắn cái bàn chải đánh răng.

Khải nhận lấy, không nói gì liền bước xuống giường, nhanh chóng tiến đến nhà vệ sinh.

Không lâu sau, bên trong vang ra tiếng xả nước.

Tôi cảm thấy, mình ngồi đây nghe ngóng có chút biến thái, nên nói lớn cho hắn nghe: "Tui xuống nhà trước." rồi chuồn nhanh xuống bếp nấu đồ ăn sáng.

Khả năng nấu nướng của tôi cơ bản là do hắn huấn luyện vào năm lớp 11 và 12, sau khi qua Mỹ, tôi tự trau dồi thêm, bây giờ hoàn toàn trở thành một đầu bếp chuyên nghiệp...

Bày ra một số món đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, tôi ngồi xuống ghế chờ Khải. Không lâu sau, hắn từ trên tầng bước xuống, khuôn mặt so với lúc ở công ty có vài phần dịu dàng.

Hắn không nói gì mà tiến lại bàn ăn ngồi đối diện tôi, sau đó, cả hai im lặng dùng bữa, không ai nói với ai câu gì.

Tự nhiên, tôi có một dự cảm không lành... liền dừng đũa, mà ngẩng đầu hỏi hắn: "Ông... có nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?"

Khải lại im lặng một lúc, mới ngẩng đầu nhìn tôi: "Bà... nghĩ sao?"

"Ông nhớ chuyện gì làm sao tui biết?" tôi cười khổ trước đáp án trớt quớt kia.

Hắn phì cười: "Haha... tất nhiên là nhớ hết rồi, thấy tui diễn có hay hay không? Tui còn nghĩ là bà sẽ không hỏi..."

"..." cái này thật là... dù tình huống có như thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn bắt được tôi.

Tôi hít sâu, tiếp tục ăn, nhưng trên môi không giấu được nụ cười.

Dù gì thì... bầu không khí giữa tôi và hắn vẫn còn có vài phần quái dị.Dù cho cả hai đã hiểu rõ tình cảm của nhau, nhưng lại là hiểu rõ trong tình trạng kì quặc đêm hôm qua, đến bây giờ vẫn chưa thích nghi được với sự thay đổi trong mối quan hệ của hai đứa, tất nhiên sẽ cảm thấy có phần khó xử.

Ăn xong, tôi dọn dẹp chén dĩa, đeo bao tay rửa chén. Dù cho Khải có bên cạnh bảo để hắn làm.

Sau khi tôi đuổi hắn ra phòng khách thì bắt đầu công cuộc dọn rửa.

Đang rửa dở tay thì có tiếng chuông cửa, tôi đứng bên trong hét với ra ngoài: "Khải, giúp tui mở cửa."

Hắn không nói không rằng, tắt ti vi, lười nhác bước ra mở cửa.

Tôi lúc đó cũng không suy nghĩ tới hậu quả...

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét: "Khải?!?!?"

Một tiếng hét với chất giọng cường điệu một cách vô dụng.

Cái dĩa nhựa trên tay tôi rơi xuống... "Thôi chết... Anh Nhây!!"

Còn không kịp gỡ bao tay ra, tôi vội vàng chạy thẳng lên phòng khách, nhìn xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Anh Nhây đứng ở cổng nhà, trố mắt nhìn Khải đang tỉnh bơ quay người bước ngang qua tôi.

Tôi chửi thề một tiếng trong miệng rồi cười giả lả với nó: "Haha... Mày... sao lại tới đây."

Khải ghé tai nói nhỏ với tôi: "Bà cứ nói chuyện với bả đi, tui rửa chén tiếp cho."

"A... ừ... cảm ơn." Chỉ biết bối rối nói với hắn như vậy. Sau đó, tôi phải vất vả chống cự từng đòn tấn công của Anh Nhây.

Có thể nói, khả năng bới móc người khác của nó thật sự rất kinh dị... tôi trong phút chốc không thể giấu diếm, bị nó moi ra toàn bộ thông tin.

Cùng lúc này, Khải từ trong phòng bếp bước ra, nhìn tôi với nó nói chuyện với nhau to to nhỏ nhỏ, cũng chẳng quan tâm gì mấy, trực tiếp bước đến ngồi bên cạnh tôi, mở ti vi xem như chốn không người.

Nó sau khi nghe xong, trợn mắt to mắt nhỏ như nghe tin tôi vừa trúng số, sau đó cười lớn. Tôi nhíu mày vươn tay đập cái bốp vào trán nó: "Mày bớt làm lố cho tao..."

"Haha... tao còn chưa mắng mày, mày cón dám đánh tao? Hạ à... mày là đứa trọng sắc khinh bạn nhất mà tao từng thấy!!"

Tôi nhíu mày không hiểu: "Tao làm cái gì mày?"

"Hôm qua tao nhắn tin cho mày, hẹn mày ở quán cà phê, hôm nay chờ mày tận nửa tiếng cũng không thấy mày đâu, gọi điện thì bị từ chối, nên tao mới phát lết xác qua đây tìm mày!!"

"Hả...? Mày có lầm không? Điện thoại tao vứt trên phòng khách thì từ chối kiểu gì... à..." tôi quay sang liếc Khải một cái. Hắn nhún vai tỏ vẻ như mình vô tội.

Cái tên chết tiệt này... thật là lắm trò.

Tôi mỉm cười với nó, ra sức chuộc tội: "Được rồi... để chuộc lại lỗi lầm, hôm nay tao theo mày cả ngày được không?"

"Không được./Phải vậy chứ!" hai âm thanh vang lên cùng lúc.

Tôi trố mắt nhìn Anh Nhây, sau đó quay sang nhìn Khải. Tất nhiên vế phủ định là của hắn, còn vế hào hứng là của con Anh.

"Không được đi./Đi với tao!" hai người này lại tiếp tục nói cùng lúc... một người thì chất giọng trầm trầm ôn nhu, người còn lại như thét gào vào mặt người ta.

Tôi ngồi ở giữa, rơi vào tình thế tiến thoãi lưỡng nan, chỉ biết cười khổ: "Hai người... hay là hai người đi cùng đi."

"Bà bị não to à?/Mày bị điên à?"

"..." tại sao kết quả vẫn là tôi bị chèn cho bẹp dí???

Sau một hồi giằng co qua lại, tôi quyết định quay sang làm nũng với Khải: "Tối hôm qua tui có hẹn trước với Anh Nhây rồi, hẹn gặp ngày mai ở công ty nha."

Khải tặc lưỡi nhìn Anh Nhây đang nghênh mặt lên bên kia: "Sau này đám cưới tuyệt đối không được mời Quỳnh Anh."

"Này!! Công tư phân minh chứ!" nó vội vàng hét lên giành lấy quyền cho mình.

"..." tôi.