Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 117




Từ đó, Khải sống luôn ở nhà tôi, nên mỗi khi tan làm, người đưa tôi về nhà chính là hắn.

Còn chị Như có tìm đến công ty vài lần, nhưng lúc nào cũng trở ra với khuôn mặt ảo não.

Ngày hôm đó, chị ấy tìm đến tận phòng làm việc của tôi, khuôn mặt hớn ha hớn hở: "Hạ!! Em ra đây nói chuyện với chị!!"

Quỳnh Dao bên cạnh trố mắt nhìn tôi bị lôi đi xềnh xệch.

Đem tôi đến phòng uống cà phê, chị ấy nhấn tôi ngồi xuống ghế, còn bản thân ngồi ở đối diện, chặn tất cả đường trốn của tôi, nụ cười trên gương mặt của người phụ nữ đã hơn 27 vẫn tràn đầy nét vui tươi và hồn nhiên của đứa con nít.

"Cuối cùng Khải cũng khai với chị rồi, hai đứa đang hẹn hò có phải không?"

Nghe tới việc Khải tự mình nói ra mối quan hệ của tôi và hắn cho chị Như biết, trong lòng tôi lại rạo rực một cảm giác muốn gặp hắn ngay lúc này. Vừa cảm thấy hạnh phúc, đồng thời cũng cảm thấy ngại ngùng.

Tôi vẫn chưa biết trả lời như thế nào, còn chị Như cứ cười tươi rói, như thể chính mình mới được cầu hôn.

"Haha... chị biết mà, thằng nhóc đó nó chẳng thể nào quên được em đâu."

Ngay lúc này, từ bên ngoài có một nhân viên nữ bước vào, liếc qua tôi và chị Như đang ngồi đó, tôi hoảng hốt che miệng chị ấy lại trước khi chị ấy kịp hét lên cái gì đó sẽ trở thành tin đồn trong công ty.

Chị Như khó hiểu nhìn hành động của tôi, í a í ới. Còn tôi vất vả lắm mới có thể giữ cho chị ấy im lặng trong suốt khoảng thời gian cô gái kia pha cà phê.

Cô ta trang điểm một cách sắc sảo, nhưng trông cũng có chút dữ dằn. Thấy tôi cứ che miệng chị Như rồi nhìn nhìn về phía mình, cô ta nhíu mày, thể hiện rõ ràng thái độ chán ghét tôi.

Tôi cũng đâu có muốn, chẳng qua là tôi không muốn dính vào tin đồn với Khải.

Cô ta trước khi đi còn lẩm bẩm một câu: "Con điên."

Chị Như trừng lớn mắt đứng lên khỏi ghế, định ra mặt giúp tôi, nhưng tôi nhanh chóng giữ lấy tay chị ấy.

Sao một tên lạnh lùng như Khải lại có người chị xốc nổi như thế này chứ! Tôi thật không thể hiểu nổi gen di truyền của gia đình này.

Tôi cười trừ nhìn chị ấy: "Không sao đâu chị."

"Làm sao em hiền vậy!! Không khéo sau này bị thằng em ranh ma nhà chị ức hiếp chết..."

"Haha..." tôi cười trừ. Bây giờ em cũng đang bị cậu ta ức hiếp cho không thể ngóc đầu lên nổi đây ạ... chị không cần phải lo xa đến như vậy.

"Cười cái gì chứ... sau này chỉ cần nó ăn hiếp em, cứ nói với chị, chị sẽ đến hành cho nó một trận."

"Vâng..." tôi nắm chặt hai tay chị Như, ánh mắt lấp lánh.

Cuối cùng tôi cũng có đồng minh rồi, hơn nữa đây còn là đồng minh bất khả chiến bại!

Kẻ địch kia hãy chờ đó!"Có muốn nghe chuyện của Khải không? Chuyện sau khi em đi đó. Tại sao nó lại thành Khải như bây giờ?"

"Dạ...?"

Thật ra từ trước đến nay tôi rất tò mò muốn hỏi, nhưng lại không thể mở lời... không lẽ bản thân mình là người thẳng tay ném hắn vào nỗi đau, lại tò mò hỏi hắn nỗi đau đó có cảm giác như thế nào.

Được rồi tôi thừa nhận mình có hơi quá đáng, nhưng không thể kìm lại sự tò mò của mình. Tôi gật đầu: "Em muốn nghe."

"Sau khi em đi du học, vẫn chưa tới thời gian học đại học, nó vùi đầu vào những chuyến đi chơi xa cùng với đám bạn... Những khi không đi đâu chơi, nó lại đến công ty của gia đình chị để học hỏi, sau ba ngày đã có thể trở thành nhân viên tạm thời làm việc.

Dù ban đầu chỉ là một nhân viên cấp dưới không ai biết đến, nhưng khả năng làm việc của nó thật sự rất đáng khâm phục. Mọi người ai cũng bàn tán về nó như là con trai của chủ tịch. Nhưng nó chẳng ưa gì danh hiệu đó. Kết quả là sau hai tháng làm việc khiến cho người người ngưỡng mộ, nó lại nghỉ việc, sang công ty khác làm."

Nghe chị ấy kể, tôi có thể tưởng tượng được cảm giác của hắn lúc đó như thế nào... chính là đang tự đẩy mình vào bận rộn để quên đi nỗi nhớ nhung, bởi chính bản thân tôi cũng đã như vậy suốt một thời gian dài.

"Sau khi chia tay em, nó lại càng điên cuồng hơn trước, cả một ngày nằm dài trong phòng VIP của quán bar, chỉ toàn uống rượu."

Tôi nhớ đến lúc nói chia tay, hắn chính là tỏ ra bình tĩnh như vậy... trong lòng lại một cỗ xót xa nổi lên.

Lúc đó tôi còn cho rằng hắn chẳng quan tâm gì đến tôi, chia tay cũng không thèm níu kéo, thậm chí còn có trách móc hắn, nghĩ là hắn cảm thấy thoải mái vì mình đã được tự do. Thì ra lúc đó là tôi sai, là tôi quên mất tính cách của hắn chính là như vậy, không thích cho người khác biết suy nghĩ của bản thân, dù là gì thì cũng tự mình ôm lấy thứ xúc cảm tiêu cực đó.

Lúc này trong lòng tôi rất mâu thuẫn, vừa muốn nghe tiếp, vừa muốn chạy lên phòng ôm chầm lấy Khải.

Chị Như thở dài: "Nó trở về công ty này làm, tất cả cũng là do chị."

"Dạ?" tự nhiên tôi có chút xíu không hiểu "Vậy công ty này là của nhà chị?"

"Ừ, ủa, em không biết hả?"

Chị ấy tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhưng người ngạc nhiên ở đây không phải nên là tôi sao?

Tại sao tôi lại xin vào làm việc ở công ty này?? Hình như là... con Lâm!!!!

Con nhỏ chết tiệt này!!

Thấy mặt tôi nhìn vô cùng bặm trợn, chị ấy phì cười: "Có gì mà em làm bộ mặt kinh dị đó, không phải em vì muốn quay lại với Khải nên mới vào công ty này làm sao?"

"Em đâu có... em không biết..." a... ở đây giải thích cho chị Như làm gì? Không phải Khải cũng suy nghĩ như vậy chứ?

Dù cho bây giờ mọi thứ đều đã đâu vào đấy, nhưng để hắn nghĩ như vậy, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.Chị Như nhìn biểu cảm đa dạng trên mặt tôi, phì cười: "Em đang làm thái độ gì vậy chứ? Em quả thật không biết đây là công ty nhà chị?"

"Em... em đâu có biết." Tôi càng ngày càng thấy chuyện này thật hoang đường. Lần này con Lâm chết với tôi!

"Khải cũng chẳng muốn làm việc ở đây đâu." Chị ấy tỏ ra phiền não.

"Vậy tại sao... ban nãy chị nói là do chị?"

"Em... chắc là chưa biết mặt bạn trai của chị phải không?"

"Da?" chị ấy lại đem chủ đề nói đi đâu vậy.

"Người đó với chị là yêu nhau từ đại học, nhưng ba mẹ lại ép chị phải cưới người mà chị không thích. Bây giờ chị vẫn còn hẹn hò được với người đó, tất cả cũng là nhờ có Khải."

"..."

"Thằng nhóc nghe nói chị bị ép phải đính hôn, liền chạy về nhà làm cho một trận um sùm với ba mẹ chị, kết quả là họ chịu thua, nhưng lại đem điều kiện ra trao đổi với nó. Nếu nó quay về công ty này làm việc, thì họ sẽ không ép chị phải đính hôn với tên kia nữa."

Tôi nhíu mày xót xa, rốt cuộc gia đình Khải... là sao? Trước đó cũng đã từng nghe Khải nói là quan hệ của hắn đối với ba mẹ không được tốt. Xem ra trong gia đình hắn chỉ yêu thương mỗi bà và người chị này.

"Lúc đó chị cảm thấy rất có lỗi với nó, cứ nghĩ nó sẽ chán nản lắm, ai ngờ lại nhanh chóng tiến bộ trở thành tổng giám đốc như bây giờ. Thằng nhóc đó, đôi khi nhìn nó vừa học vừa làm việc mà chị cảm thấy xót xa. Nó chẳng biết quý trọng sức khỏe của bản thân gì cả, cứ làm như bản thân là con quái vật không biết mệt mỏi."

Tôi dời tầm mắt xuống góc tường. Những lúc hắn mệt mỏi như vậy, tại sao tôi lại còn làm mình làm mẩy ghen tuông lung tung đòi chia tay với hắn.

Hình như mình đã vô tình khiến cho sự mệt mỏi của hắn càng sâu sắc.

Ngay lúc này, tiếng điện thoại của chị Như vang lên.

Chị ấy mỉm cười nhìn màn hình điện thoại rồi đứng dậy: "Dù không nói gì với Khải, nhưng chị thật sự rất cảm kích nó."

"Em cũng vậy..."

...

Tôi đứng trong bóng tối chờ Khải.

Hắn vẫn khoác trên mình một biểu cảm lãnh đạm như vậy bước xuống bãi giữ xe.

Tôi từ phía sau rón rén đi tới, ôm chầm Khải từ phía sau, hai tay vòng ngang bụng hắn siết chặt.

Khải bị giật mình, rên nhẹ một tiếng.

Tôi sợ hắn không nhận ra mình sẽ hoảng loạn, nên mới lên tiếng gọi tên hắn: "Khải."

Bàn tay hắn đang đặt tên cổ tay tôi định giật ra thì ngừng lại, từ từ di chuyển qua bàn tay tôi siết nhẹ: "Có chuyện gì?"

Cảm nhận hơi ấm của hắn, tôi không có nói gì, chỉ là hai người lẳng lặng đứng ôm nhau như vậy.

Trên xe, Khải vẫn không yên lòng với thái độ kì quặc ban nãy của tôi, liên tục khó chịu quay sang hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?""Không có gì." Nếu nói là chị Như đã kể hết cho tôi nghe về khoảng thời gian kia của Khải, chắc chắn hắn sẽ vì tự ái mà tức giận, đem tôi ra làm cái thớt mà bằm bằm bằm bằm.

Đôi khi thấu hiểu tính cách của người khác cũng là một cách để thuận lợi sinh tồn.

"Vậy tại sao lại làm cái hành động đó?"

"Hành động gì?" giả ngu – ing.

"Cái đó..." Khải nhíu mày khó chịu, miệng cứ mấp máy mấy lần, mà cuối cùng lại thở dài "Thôi bỏ đi."

Biết chắc hắn sẽ ngượng khi nói ra cái từ ôm, cho nên lại nhờ hiểu ý hắn, tôi thoát thêm một lần bị tra khảo.

Khải vẫn khó chịu khi tôi không chịu nói, khuôn mặt cứ hầm hầm đầy khó chịu. Tôi ở một bên cười ngọt ngào.

Tôi chạm nhẹ vào tay Khải, hắn rụt tay lại.

Tôi vẫn cười vui vẻ: "Giận hả?"

"Làm gì có." Giọng nói cọc cằn này còn không phải là đang hét ầm lên tôi đang điên máu với cô đây á?

"Đừng giận nữa, lát nữa tui sẽ nấu một bữa thật hoành tráng cho ông ăn."

"Hừ! Cứ làm như tui là con nít."

"Vậy ăn cá chiên."

"..." hắn im lặng, nhưng ánh mắt lại lặng thầm sáng lên.

Thật là trẻ con!

Tôi càng cười càng không thể dừng lại... những ngày tháng bình yên này, liệu có thể kéo dài bao lâu.

...

Sau khi cơn mưa cuối cùng của năm qua đi, tiết trời trở nên dịu hơn. Từng cơn gió thu thổi tung bụi dưới đất thành những xoáy nhỏ. Những chiếc lá xanh bắt đầu chuyển màu, sắc vàng óng ả rợp trời.

Cũng không biết mùa thu rốt cuộc có gì khác với những mùa còn lại, công ty rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ. Ai nấy đều chăm chỉ làm việc cho sản phẩm sắp ra mắt.

Nhân viên hầu như ngày nào cũng tăng ca, ở lại thêm 2 tiếng để hoàn thành cho xong công việc. Chẳng qua là vì hằng năm, phần tiền thưởng của quý công ty dành cho nhân viên cũng không phải là ít, nên ai nấy cũng cật lực, cật lực làm việc, không oán trách nửa lời.

Nhân vật nhỏ bé như tôi tăng ca 2 tiếng, những người tầm cỡ như Khải lại càng bận rộn hơn, công việc chất cao như núi. Thỉnh thoảng nhìn hắn ngập đầu trong sấp tài liệu, tôi cảm thấy choáng ngợp. Cho nên hắn thường xuyên ở lại làm việc trễ, có ngày cũng không về nhà.

Trong phòng làm việc trước kia thi thoảng còn có tiếng cười đùa rôm rả, gần đây dường như chỉ nghe được tiếng giấy ma sát vào nhau, tiếng đánh máy cùng với tiếng click chuột âm ỉ.

Tôi vươn vai, xoa bụng, tắt máy tính.

Chìm trong những âm thanh văn phòng kinh điển cả ngày, tôi cảm thấy não mình sắp bị trụng chín rồi.

Cầm điện thoại lên định đi tìm Khải hỏi hắn ngày hôm nay mấy giờ về, thì tin nhắn đến một cách tình cờ.

Người mình yêu: 'Tối nay tui không về, bà về nhà trước đi.'

Phew... bạn đọc thân mến, hãy chú ý đến nội dung tin nhắn, đừng quan tâm đến cái tên của hắn làm gì.

Cũng chẳng phải tôi muốn đặt tên hắn như thế này, tất cả cũng vì tên phát xít kia một ngày đẹp trời nọ đột nhiên lấy điện thoại tôi, nhìn thấy tôi lưu tên hắn chỉ có một chữ đơn thuần: 'Khải.' liền sôi máu, hai ngón tay cái lướt nhanh trên phím.

Tối hôm đó hắn liên tục gọi cho tôi, dù hai đứa chỉ cách nhau có một bức tường, chỉ để nhắc nhở cho tôi biết, tên của hắn trong lòng tôi nên là như vậy.

Tôi tức điên đổi lại "Đồ phát xít." thì không biết làm thế nào mà vào ngày hôm sau, tên của hắn lại đổi trở thành "Người mình yêu." mãi rồi tôi cũng không thèm đôi co với tên con nít như hắn nữa.

Nhắn lại cho "Người mình yêu." một tin: 'Vậy tui về trước.', tôi đứng dậy xách túi ra về.

Bình thường là Khải đưa đón, những hôm như thế này thì tôi đi taxi, hắn không cho tôi đi xe buýt với cái lí do là xe buýt không an toàn... hắn sợ tôi sẽ gặp biến thái.

Chiếc taxi bảy chỗ chạy vụt trên đường, thành những tiếng xé gió. Hơi ẩm trong không khí như vươn lại trên tóc tôi.

Tôi đóng cửa xe, quay sang mở cổng nhà.

Đột nhiên tôi cảm thấy có một linh cảm xấu, cánh cửa nhà bên trong có hơi kì quái.

Rõ ràng sáng nay tôi đã đóng chặt, bây giờ lại chỉ khép hờ.

Tôi cầm điện thoại trên tay, để sẵn màn hình gọi, chỉ một cú chạm, liền có thể nối máy đến Khải.

Cầm trên tay mình vũ khí cuối cùng, tôi chậm rãi bước vào nhà, một cách nhẹ nhàng. Bước vào nhà của mình cũng phải lén lút như thế này, thật như ăn trộm!

Bên trong không có mở đèn, chỉ một màu đen tuyền, ánh sáng từ đèn đường bên ngoài lại không đủ để soi rõ mọi vật. Tôi chỉ có thể mù mờ bám víu vào tường đi đến công tắc điện.

Đột nhiên bên trong có tiếng sột soạt, ngay lập tức, chân tôi đá phải cái gì đó. Tôi giật mình té nhào, tay quơ quào theo phản xạ vớ phải cái công tắc đèn. Công tắc kêu lên cạch một tiếng, đèn sáng... còn tôi thì đang nằm dài dưới nhà vì ngã.

Đồng tử giãn to, tôi nhìn về phía người đàn ông áo đen dáng người cao to đang đứng giữa nhà. Hắn ta đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi, chiếc mũ trùm đầu lóe lên những ánh sáng màu đen. Cái hộp trang sức trên tay hắn ta rơi xuống đất kêu lên một tiếng vang dội.

Tr... trộm!!

Điện thoại tôi văng ra xa, nhưng tôi thấy hiển thị màn hình gọi đi tới Khải. Tôi vội vàng đứng dậy chạy vụt ra ngoài.

Hắn ta trong vài giây giật mình đó cũng bừng tỉnh rồi bắt đầu đuổi theo tôi.

Tôi chỉ kịp gào lên một tiếng: "Cứu!!"

Mở cổng nhà chạy ra đường, tôi không biết phải đi về hướng nào, chỉ có thể hướng thẳng ra đường lớn mà chạy.

Phía sau tôi, tiếng chạy huỳnh huỵch cùng tiếng thở dốc vẫn vang đều trong con hẽm vắng.

Tôi hận tại sao trước kia khi mua nhà, ba mẹ tôi không chọn con hẻm nào xôm xáo một chút, nhiều người một chút thì tôi đã không thảm đến mức này. Tại sao nhiều người lại muốn thêm điều kiện không gian tĩnh lặng vào tiêu chí mua nhà chứ! Nhìn xem, bây giờ tất cả đều lặng đến mức tôi cảm thấy như mình bị nhốt ở một thế giới không có sự sống.

Kia rồi, tiếng xe cộ, ánh đèn chói chang của những cửa tiệm ven đường!

Tóc tôi đột nhiên bị túm lấy, người tôi đổ về phía sau, đập mạnh vào bờ ngực rắn chắc của hắn.

Rồi không biết vì sao, tôi lộn ngược một cái, bị quật cho nằm dài dưới đất.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn tiếng thở dốc của cả hai. (Câu này thấy nó sai sai sao đó...)